CHƯƠNG 4.2
Tôn Duẫn Thần cả một đêm không ngủ, tưởng tượng đến ánh mắt tuyệt vọng cùng tự trách của tỷ phu, hắn liền khóc đến khàn cả tiếng, hắn hạ quyết tâm sẽ không cùng Lý Hoành Kiến ở cùng một chỗ nữa, nếu sẽ làm cho tâm của tỷ phu bị tổn thương, kia hắn sẽ không tái làm việc này, thà rằng cả đời không được nam nhân đụng chạm, cũng sẽ không làm chuyện gây cho tỷ phu thương tâm.
“Duẫn… Duẫn Thần. . . . . .” Thanh gõ cửa bên ngoài lúc lớn lúc nhỏ, Tôn Duẫn Thần nhận ra là thanh âm Triệu Thiên Luân. Hắn chạy ra mở cửa, Triệu Thiên Luân vừa vào cửa, trên người đã toát ra một cổ mùi rượu nồng đậm, căn bản là say như chết.
Nước mắt của Tôn Duẫn Thần lại chảy xuống, Triệu Thiên Luân bình thường là người tu thân dưỡng tính, căn bản là không uống rượu, ngay cả đại khách nhân quan trọng nhất của y cũng vô pháp buộc y uống, dù chỉ một ngụm rượu, hôm nay y lại tự mình đi uống rượu, nguyên nhân tất yếu nhất định là do hắn.
“Tỷ phu, sao huynh lại làm mình ra nông nỗi này, huynh rõ ràng không uống rượu mà.”
Tôn Duẫn Thần ôm thân mình của y, hướng giường ngủ của mình đi tới, nằm ở trên giường, Triệu Thiên Luân không ngừng kêu to: “Duẫn Thần….. Duẫn Thần…. Duẫn Thần …..”
Y vẫn kêu to, thanh âm vội vàng, giống như sợ hắn đi xa, tâm Tôn Duẫn Thần vô cùng đau đớn giống như bị cắm đầy châm, hắn đem mặt dựa lên ngực Triệu Thiên Luân, lệ nóng doanh tròng đáp lại tiếng gọi của tỷ phu, sau này dù có thương tâm khó chịu bao nhiêu, hắn cũng sẽ không tái làm cho tỷ phu thất vọng thống khổ như thế này, hắn biết trên thế gian này, tỷ phu vẫn là người quan tâm đến hắn nhất.
“Tỷ phu, đệ ở đây, đệ đang ở bên cạnh huynh.”
Nghe hắn đáp lại tiếng gọi của y, sắc mặt lo lắng của Triệu Thiên Luân mới hoà hoãn xuống, y gắt gao giữ chặt hai vai Tôn Duẫn Thần không cho rời đi, y thương tâm không thôi, hơn nữa lại uống rượu, y lớn tiếng lập lại câu nói trước kia đã từng nói: “Duẫn Thần, trong lòng tỷ phu… đệ cùng …Lí Nhi là người quan trọng nhất, đệ biết không?”
Trước đây, hắn đã từng nghe Triệu Thiên Luân nói qua, hơn nữa Triệu Thiên Luân nói rất thiệt tình thành ý, hốc mắt hắn lại đỏ lên, gật đầu, “Tỷ phu, ở trong lòng đệ … huynh cũng là người quan trọng nhất.”
Triệu Thiên Luân cúi đầu nhìn Tôn Duẫn Thần, y ôm chặt hắn, bỗng nhiên khóc lớn lên, y tự trách chính mình đã làm hại Tôn Duẫn Thần thích nam nhân, y cảm thấy chính mình quả thực cầm thú cũng không bằng, y đã huỷ hoại cuộc sống của Tôn Duẫn Thần. “Huynh thực có lỗi với đệ, Duẫn Thần, huynh xin lỗi đệ, người mà cả đời huynh có lỗi nhất chính là đệ, đều là huynh hại đệ, đều là lỗi của huynh, huynh không xứng đáng làm tỷ phu của đệ, huynh chỉ xứng đáng làm súc sinh, huynh là mặt người tâm thú, bằng không sao có thể đối với đệ làm ra việc này.”
“Tỷ phu, huynh đừng nói mình như vậy.”
Thấy y tự trách, Tôn Duẫn Thần so với y còn khổ sở hơn, hắn lại bắt đầu khóc nức nở, Triệu Thiên Luân liền cảm thấy xót xa, lau nước mắt cho Tôn Duẫn Thần, ôn nhu nói: “Đừng khóc, Duẫn Thần, đệ vừa khóc, tâm tỷ phu liền muốn nát ra, so với thời điểm tỷ tỷ đệ chết còn thống khổ hơn một trăm vạn lần.”
Này không phải là lời ngon tiếng ngọt của tình nhân, nhưng Tôn Duẫn Thần lại cảm thấy lời nói này so với lời phiếm tình của Lý Hoành Kiến còn ngọt ngào hơn, càng khó có thể phụ hà, bởi vì hắn biết tỷ phu là người thành khẩn, lời nói của y đều là thiệt tình chân ý.
“Tỷ phu.” Chính vì dạng này, hắn mới yêu thương tỷ phu, tỷ phu hoàn toàn không giống những người khác ở Triệu gia, trước mặt hắn là thái độ này, sau lưng hắn lại là thái độ khác, nhưng y đối với hắn thuỷ chung chỉ có một thái độ, khi tỷ tỷ còn sống, y đối với hắn rất tốt, sau khi tỷ tỷ chết, y đối với hắn lại càng thêm yêu thương.
“Tỷ phu, đệ … đệ thích huynh, đệ yêu huynh …..” Hắn càng nói càng thẹn thùng, hai gò má hồng đắc, thanh âm càng thêm hạ thấp xuống, ngay cả Triệu Thiên Luân say có thể hiểu được, nhưng ngày mai cũng sẽ không nhớ rõ cái gì, chính là hắn cuối cùng có thể ở trước mặt Triệu Thiên Luân nói ra nội tâm mà hắn đã giấu kín trong nhiều năm.
Hắn xoa đôi môi kiên nghị của Triệu Thiên Luân, hơi thở bỗng nhiên nhanh hơn vài lần, có lẽ ngày mai Triệu Thiên Luân liền quên hết thảy những điều này, nhưng hết thảy đêm nay chính là cả đời hắn ước mơ tha thiết có được, qua đêm nay, hắn không bao giờ … làm cho tỷ phu thương tâm nữa, cũng không bao giờ …. muốn cùng nam nhân khác ở cùng nhau nữa. Chỉ cần ôm ấp trí nhớ của một đêm này, hắn nhất định có thể sống sót trong sự cô độc.
“Tỷ phu, đệ yêu huynh.” Lời nói ôn nhu thản nhiên giống như mật ngọt, so với Hoàng Liên ngậm vào trong miệng còn ngọt ngào hơn, Tôn Duẫn Thần xích lại gần, Lý Hoành Kiến dạy hắn biết rất nhiều phương diện cùng thân thể nam nhân quan hệ, gần nhất gã còn lấy những hình ảnh Long Dương khó có thể coi, đưa cho hắn xem, hắn vừa thấy mặt liền đỏ như lửa thiêu, Lý Hoành Kiến liền chỉ vào hình trong tranh, nói: ‘chỉ cần đệ làm giống như thế, nam nhân nhất định không thể kháng cự.’ ( thằng trời đánh >”< )
Đó là hình ảnh một nam tử nằm úp sấp ở trên đùi của một nam tử, đem dương cương của nam tử đó hàm vào trong miệng, trong đó không chỉ có hình ảnh. Còn có văn tự chỉ dẫn phải làm như thế nào mới có thể làm cho nam nhân có vật được hàm trong miệng cảm thấy được khoái cảm sảng khoái nhất.
Có lẽ Tôn Duẫn Thần đối với việc này không có kinh nghiệm, nhưng hắn biết Lý Hoành Kiến rất hiểu biết về việc này, gã đã nói thì tuyệt đối không có sai.
Tay hắn run rẩy từ từ cởi bỏ khố bằng của Triệu Thiên Luân, nơi riêng tư của Triệu Thiên Luân chưa từng được xem qua ở dưới ánh sáng, đang sừng sững ở trước mặt hắn. Ở trong một đám lông mao đen, hở ra một vật lo lớn nằm đắc ‘tứ bình bát ổn’, nó đang trầm tĩnh ngủ, một chút cũng không có khuynh hướng cương, Tôn Duẫn Thần đem mặt dựa vào hạ bộ của Triệu Thiên Luân, bắt chước như nam tử trong tranh, đem hung khí đang ngủ say của Triệu Thiên Luân, hàm tiến vào miệng.
“Ngô. . . . . . A. . . . . .” Ngay cả Triệu Thiên Luân say rượu thần trí không rõ, nhưng bản năng của thân thể vẫn cảm giác được sảng khoái không có thể hình dung, tay y dời xuống, vừa vặn đặt ở trên tóc của Tôn Duẫn Thần, y bắt đầu thở hổn hển, sau khi say rượu, cảm giác càng thêm mông lung vựng huyễn, càng làm cho thân thể của mình tập trung vào phương diện khoái cảm.
Khối thịt mềm mại ở trong khoang miệng Tôn Duẫn Thần, dần dần cương cứng lên, miệng hắn cảm thấy trướng ngạnh, đầu lưỡi hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của y cùng mùi vị nam nhân của y, tình yêu tràn ngập trong tâm trí hắn, sau nhiều năm quan hệ xác thịt, đây là lần đầu tiên hắn có thể nhìn thấy dương cương của Triệu Thiên Luân ở dưới ánh sáng, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.
“Duẫn Thần, thật thoải mái, ngô ân. . . . . .” Triệu Thiên Luân rên rỉ trong mê loạn, mông của y theo bản năng nâng lên trên, càng thêm đâm vào cổ họng của Tôn Duẫn Thần, động tác y phản phúc như vậy, giống như đang làm việc nam nữ, chính bởi vì đang say rượu, y mất đi năng lực tự kiềm chế, động tác y càng ngày càng thô bạo, hơi thở cùng thành rên rỉ tắc ở trong miệng càng ngày càng nóng bỏng.
Khẩu dịch cùng dịch thể hỗn hợp, hương vị chua xót ở trong miệng dần dần khuếch tán, nước mắt Tôn Duẫn Thần bị bức ra, nhưng hắn cũng không muốn nhả ra, hắn tiếp tục dùng miệng lên xuống, miệng hắn đã không thể nuốt được hết hung khí của Triệu Thiên Luân, hắn phải dùng cả hai tay âu yếm, hầu hạ Triệu Thiên Luân, nghe được Triệu Thiên Luân thở hổn hển thô sá, khiến cho hắn cũng nảy lên từng trận khoái cảm.
Khối thịt mềm mại kia đã biến thành hung khí trướng ngạnh, cái miệng của hắn cơ hồ mở rộng hết cở, khẩu dịch cùng dịch của hung khí lưu ra giàn dụa chảy xuống bên môi, cùng ngày xưa bất đồng, đây cũng là lần đầu hắn nghe được thanh sảng khoái của Triệu Thiên Luân, không hề im lặng giống như trước, trước kia Triệu Thiên Luân chính là nằm đè lên trên người hắn, sau đó tiến vào giải quyết, hết thảy liền xong.
Hắn không cảm giác được khoái cảm, đối với Triệu Thiên Luân mà nói, đến phòng hắn cũng chỉ là một loại trách nhiệm, có lẽ y cũng không có cảm thụ được gì.
Nhưng đêm nay tất cả đều khác trước, hắn buông lỏng miệng, nhả ra hung khí đã cương cứng, nổi đầy gân xanh, hôn lên cổ của Triệu Thiên Luân.
Hắn nhẹ nhàng cởi quần áo của mình xuống, mới bắt tay cởi quần áo của Triệu Thiên Luân, tiếp đó hắn hôn lên thân thể của Triệu Thiên Luân, dưới sự hầu hạ của hắn, thân thể Triệu Thiên Luân nóng lên, đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, dịch rượu hỗn hợp với vị mồ hôi nam tính làm cho hơi thở của hắn càng trở nên nhanh hơn, đôi môi của hắn tiếp xúc với da thịt Triệu Thiên Luân, cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên làn da thịt đó.
Không giống khi ở với Lý Hoành Kiến, gã phải vuốt ve, hắn mới có thể có cảm giác, với tỷ phu, chỉ cần nhìn thấy tỷ phu nhăn mặt nhíu mày vì chịu đựng khát cầu dục vọng, nửa người dưới của hắn đã ngẩng cao thẳng đứng, hơn nữa khi nghe thanh âm nam tính của Triệu Thiên Luân, tiểu huyệt nho nhỏ của hắn liền khép mở, mong muốn hung khí của Triệu Thiên Luân hung hăng cuồng mãnh đâm sâu vào, càn quấy hết thảy bên trong.
Hắn chưa thử qua tư thế này, nhưng trong sách Lý Hoành Kiến đưa cho hắn xem có chỉ dẫn, hắn nằm lên trên người Triệu Thiên Luân, ngón tay dính du cao, hắn bôi trơn vào động khẩu chính mình, một bên ma xát hai quả tinh hoàn của Triệu Thiên Luân.
Hắn thử ngồi xuống, hàm trụ dương cương của Triệu Thiên Luân, hắn vừa mới đem đỉnh đầu tiến vào tiểu huyệt nhỏ bé của mình cũng đã làm hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên Triệu Thiện Luân nâng thật mạnh cái mông lên trên, đem dương cương đâm thẳng vào tiểu huyệt non mềm của Tôn Duẫn Thần, lần lượt va chạm vào chỗ mẫn cảm bên trong, làm hắn phun ra một tiếng thét chói tai. “A…..”
“Duẫn Thần, Ác ác. . . . . . Thoải mái, thật thoải mái.” Thanh âm thô ráp của Triệu Thiên Luân đứt quãng, chỉ nghe được một câu ngôn từ thư sướng của Triệu Thiên Luân, thể xác lẫn tinh thần của Tôn Duẫn Thần liền mềm hoá như người đang lặn trong nước, thân hình hắn như muốn hoà tan, nhẹ nhàng bay vào cõi tiên, nước mắt khoái cảm tự nhiên bức ra từ hốc mắt.
Hắn lôi kéo tay của Triệu Thiên Luân chạm vào trước ngực mình, nhũ tiêm của hắn giương lên đau đớn, hắn hy vọng Thiệu Thiên Luân có thể dùng miệng hàm lấy nó, thậm chí dùng răng nanh gặm cắn thô lỗ lên nó, lưu lại những ấn ký không thể mạt diệt trên người hắn, để minh chứng cho tình cảm mãnh liệt đêm nay là sự thật, minh chứng cho bọn họ có thể yêu nhau nhiệt tình bộc trực như thế.
“Tỷ phu, mút .. mút nơi đó của đệ… â a…. A a a…..”
Triệu Thiên Luân liền chuyển tới cắn lên quả hồng nhị nho nhỏ của hắn, một bên hưởng thụ kích thích do hắn gây ra, hắn ôm lấy đầu của Triệu Thiên Luân, thân hình lập tức run rẩy, liền ngay cả hai chân kẹp chặt cơ thể Triệu Thiên Luân cũng một trận siết chặt hơn, mật dịch ngay phía trước vì kích thích mạnh mẽ mà tiết ra từng giọt từng giọt rơi xuống, tích ở trên bụng cường tráng của Triệu Thiên Luân, lây dính ẩm ướt lên bụng của hắn, càng không nói đến tiểu huyệt non mềm bị hung khí dũng mãnh xỏ xuyên qua cứ run rẩy kẹp chặt giống như đang nói nó khát cầu nhiều hơn nữa.
“Duẫn Thần….A….. Duẫn Thần. . . . . .”
“Tỷ phu. . . . . .”
Triệu Thiên Luân cuồng bạo kéo đầu của hắn xuống, hôn lên đôi môi tinh khiết của hắn, hai tay đè mông hắn lại, dùng sức ấn xuống, sau đó y ra sức nâng mông hướng lên trên, yêu pháp cuồng bạo như thế, làm cho Tôn Duẫn Thần không sao chịu nổi, lập tức đạt tới cao trào, bắn ra thấp dịch trước, toàn thân hắn run rẩy không ngừng, ngay cả linh hồn tựa hồ cũng muốn xuất ra khỏi thể xác.
Hắn cuối cùng cũng biết được cảm giác hôn môi cùng Triệu Thiên Luân, so với hôn môi cùng Lý Hoành Kiến còn khoái hoạt hơn một trăm lần, cảm giác đó làm cho hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nổi hắn có thể lập tức chết đi.
—————————–end ch.4—————————