8 giờ sáng thứ bảy, Vân Tri từ nhà xuất phát, xe chạy tới cũng cần một giờ, nàng cùng với Nam Kiều hẹn 9 giờ rưỡi gặp ở chân núi.
Khi đến chân núi chùa Vân Sam, vừa đúng 9 giờ.
Mặc kệ cùng ai tụ hội, Vân Tri đều thích đến sớm nửa giờ, không chỉ là thói quen mà còn là một loại lễ phép.
Muốn đi đến đỉnh núi chùa Vân Sam, từ chân núi đến đỉnh núi phải đi một đoạn đường núi, còn cần phải lết 99 tầng bậc thang, thân thể phải rất có thể lực.
Trong chùa nhiều quy củ, chung quanh không được mở quầy sạp, cho nên ở chân núi thành nơi tụ tập mở quầy sạp.
Vân Tri mới vừa xuống xe, liền nghe thấy được thanh âm thét to, trước mặt toàn bộ đường đều là quầy sạp, từ đồ ăn đến trang sức đầy đủ mọi thứ.
“Cô gái mua một chuỗi Phật châu lắc tay đi! Bảo bình an a!”
Vân Tri đi tới gần liếc mắt đánh giá một cái quầy sạp, đã bị một nữ nhân bán trang sức gọi lại, trên cổ tay hai tay nàng đều treo đầy lắc tay, tất cả đều là các loại Phật châu.
“Không cần, cảm ơn.” Vân Tri chống đẩy.
*chống đẩy chắc là lúc mà đưa tới trước mặt mình từ chối đẩy nó đi ấy.
“Cô không thích lắc tay a, kia nhìn xem bùa bình an, cô thích cái dạng gì? Đeo, mang, dán trên người?”
Nữ nhân ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, Vân Tri sợ tới mức liên tục xua tay: “Không cần không cần.”
Có lẽ là thấy Vân Tri thật không nghĩ muốn mua, nữ nhân cũng không lại cùng nàng nói chuyện, quay đầu cùng người bên cạnh đi tới nói.
Mặc dù mới 9 giờ sáng, nhưng mặt trời đã lên cao, vài tia ánh mặt trời đều chiếu vào trên quầy sạp, hình ảnh này làm Vân Tri không tự kìm hãm được sờ sờ camera trong tay, có thể đem ảnh này bỏ vào bộ sưu tập nhân gian pháo hoa.
“Cô gái thật tinh mắt, Phật châu này chính là trụ trì tiền nhiệm của chùa Vân Sam dùng qua, hôm nay mới vừa mở sạp lại là một chuỗi cuối cùng, tính cho cô giá ưu đãi, chỉ 399, thế nào.”
Vân Tri tay vừa mới cầm lấy camera dừng một chút, liếc liếc mắt một cái quầy sạp, là nữ nhân lúc nảy hiện tại đang ở giới thiệu cho một đôi tình nhân.
Nàng điều chỉnh thử camera, một bên tự hỏi, hẳn là sẽ không có người thực sự tin lời này đi?
Làm nàng không nghĩ tới chính là, hai người này tin thật, nam nhân vì hống bạn gái vui vẻ không chút nghĩ ngợi mà đưa tiền, mua một chuỗi Phật châu lắc tay còn tính là đẹp.
Bất quá tin hay không tin đều là chuyện của người khác, có lẽ Phật châu kia là đồ thật thì sao. Vân Tri sờ sờ tai, không hề rối rắm chuyện này, sau lại lui lại mấy bước, chụp vài cái viễn cảnh.
*viễn cảnh: Cảnh xa; trái với cận cảnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở chân núi cũng càng ngày càng nhiều, mắt thấy liền sắp đến 9 giờ rưỡi.
Lúc này Nam Kiều mới phát tin nhắn nói, nửa đường có việc tới không được, hy vọng nàng đừng nóng giận.
Vân Tri không có trực tiếp trả lời tin nhắn, mà là gọi điện thoại qua, nàng muốn hỏi một chút là chuyện gì lại làm nàng lật lọng.
Nhưng điện thoại bị cúp ngang, Nam Kiều phát tới tin nhắn nói nàng đang lái xe không có tiện nghe.
Lái xe không có tiện nghe, phía trước không phải rất tiện sao?
Vân Tri thở phào, bên người tiểu sạp còn đang không ngừng thét to, người đi đường nối liền không dứt từ bên người nàng đi qua, người đi qua người, có người lơ đãng đẩy nàng một chút, Vân Tri lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Kịp thời tránh né cũng không có bị thương, nhưng giờ phút này Vân Tri lại cảm thấy ủy khuất.
Người nọ còn ngừng ở tại chỗ liên tục cùng nàng nói xin lỗi, nói không phải cố ý. Vân Tri lại như cũ cảm thấy ủy khuất, hốc mắt bắt đầu nóng lên, chịu đựng chua xót cùng người nọ nói: “Không quan hệ.”
Lúc sau người nọ mới yên tâm rời đi.
Vân Tri tìm ghế ngồi xuống, rũ mắt nhìn camera trong tay chính mình, trên cổ tay kim đồng hồ chỉ hướng 9 giờ 31.
“Mình nên đoán được.”
Qua một hồi lâu, Vân Tri mới lẩm bẩm tự nói.
Ở trên ghế ngồi vài phút, Vân Tri mới lại cầm lấy camera tính toán tùy ý chụp hai tấm ảnh, sau đó đi chùa Vân Sam.
Vân Tri đem ánh mắt vừa mới nhắm lấy khung cảnh, liền dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, trạm vừa rồi nàng xuống xe trước quán một nữ nhân quen mắt đang đứng.
Màu đỏ cập đầu gối váy chiffon, đen nhánh nồng đậm tóc dài dùng kẹp tùy ý mà cố định ở sau đầu, gương mặt hai sườn có tóc mái nhỏ vụn, khi gió thổi qua cô còn duỗi tay đem tóc vén sau tai, thân thể hơi khom, đang nghe bà chủ quán nói chuyện.
Dụ Minh Hạ.
Trong lòng mặc niệm tên này, Vân Tri đã liền ấn rất nhiều lần màn trập.
*màn trập: màn trập là một bộ phận của máy ảnh có thể đóng mở cho phép ánh sáng đi qua trong một khoảng thời gian xác định, ánh sáng sau khi đi qua ống kính và màn trập được phơi trên phim hoặc cảm biến ảnh nhạy sáng để thu được ảnh tĩnh của cảnh.
Hình ảnh quá đẹp, đáng giá dừng hình ảnh.
Dụ Minh Hạ còn đang nghe bà chủ nói chuyện, không có chú ý cảnh vật chung quanh.
Chụp tốt ảnh, Vân Tri hướng Dụ Minh Hạ đi đến.
Cách đến càng gần các cô nói chuyện phiếm liền càng rõ ràng mà truyền vào trong tai nàng ——
“Cô gái tôi không lừa cô, Phật châu này chính là trụ trì tiền nhiệm của chùa Vân Sam dùng qua, hôm nay mới vừa khai quán lại là một chuỗi cuối cùng, tính cho cô giá ưu đãi, 399 tệ, thế nào.”
Lời này như thế nào nghe rất quen tai, lời này không phải bà chủ mới vừa rồi cùng đôi tình nhân nói sao?
Dụ Minh Hạ sẽ không phải tính mua đi?
Tuy nói này không phải tiền nàng, nhưng nàng cùng Dụ Minh Hạ quen biết một hồi, tốt xấu cũng là tồn tại trong danh sách bạn tốt, có thể cứu cô một chút tiền liền cứu một chút đi, chính là......
Không có chính là.
Còn không nghĩ tới lý do không cần nhúng tay, Vân Tri cũng đã đi tới bên người cô, cầm tay Dụ Minh Hạ chuẩn bị từ trong túi lấy di động trả tiền.
Thình lình xuất hiện một lực đạo giống như dọa tới Dụ Minh Hạ, nhìn về phía Vân Tri ánh mắt tất cả đều là nghi vấn,
Bất quá thật ra không có giãy giụa ném tay nàng ra.
“Thật trùng hợp, chị cũng muốn đi chùa Vân Sam sao?” Vân Tri không có buông ra cổ tay của cô, triều nàng mỉm cười chớp chớp mắt.
Bị nàng đánh gãy, Dụ Minh Hạ quên mất việc mới vừa rồi chuẩn bị làm, khóe miệng nhiễm ý cười, vui vẻ nói: “Thật trùng hợp.”
Vân Tri gật đầu: “Tôi tìm chị có việc.”
Dụ Minh Hạ còn chưa nói, một bên bà chủ trước trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, như là đang mắng nàng đoạn nàng đường tài.
“Cô gái, cô nhìn này, đây chính là trụ trì chùa Vân Sam sờ qua Phật châu a cô gái......”
Xét thấy biểu hiện mới vừa rồi của Dụ Minh Hạ, Vân Tri không chút nghĩ ngợi mà lôi kéo cô rời đi.
Thẳng đến chạy tới ghế dài nàng ngồi lúc trước, bà chủ quầy sạp kia còn ở trừng nàng.
Vân Tri ngồi ở trên ghế dài, Dụ Minh Hạ đứng ở hướng bên tay phải nàng, biểu tình còn có chút mờ mịt, không biết đã xảy ra cái gì.
Thấy cô không tính toán ngồi xuống, bà chủ ở nơi xa còn ở trừng nàng, Vân Tri duỗi tay lôi kéo tay Dụ Minh Hạ, làm cô che ở trước mặt chính mình, cách trở ánh mắt cừu thị của bà chủ.
Dụ Minh Hạ rũ mắt nhìn về phía cổ tay tay trái của chính mình, loáng thoáng mà cảm thấy tay chính phát ra năng, bỏng cháy cô da thịt, cô co rúm lại một chút.
Vân Tri mẫn cảm nhận ra, cho rằng Dụ Minh Hạ là ở để ý nàng đụng vào, vội vàng đem tay buông ra: “Ngượng ngùng a.”
Dụ Minh Hạ giống như không nghe thấy nàng nói, như cũ rũ mắt nhìn tay chính mình.
Lại nói tiếp nàng và cô còn không tính là thân thuộc, hai lần liền bắt tay người ta, nhìn Dụ Minh Hạ biểu tình này, làm Vân Tri đáy lòng sinh ra một ít kỳ quái.
Không lẽ là có thói ở sạch linh tinh đi? Cái kia nàng có phải hay không hiện tại đi mua bình nước sát trùng tới giúp cô rửa?
Vừa định, Vân Tri liền bắt đầu nhìn bốn phía, xem nơi nào có bán nước rửa tay hoặc là nước sát trùng linh tinh.
“em vừa mới nói có việc tìm tôi?” Dụ Minh Hạ liền như vậy đứng ở nàng trước mặt, hơi hơi rũ mắt dò hỏi.
“A, cũng không phải, chính là vừa nảy lời bà chủ kia cùng chị nói cùng nửa giờ trước tôi nghe cô ta cùng người khác nói qua, cho nên......”
Dụ Minh Hạ sẽ không cảm thấy nàng xen vào việc người khác đi? Nàng cũng không nghĩ tới Dụ Minh Hạ thật tính mua a.
“Cảm ơn.” Dụ Minh Hạ đột nhiên nhẹ giọng nói.
Vân Tri lắc lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn, không cảm thấy nàng xen vào việc người khác là được.
Nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người tương phản lớn như vậy, khi mới gặp lãnh diễm làm nàng cảm thấy không dễ tiếp cận, sau khi tiếp xúc cảm thấy đối phương ôn nhu thiện giải nhân ý, gặp lại...... Giống như có chút đơn thuần.
* Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
“em đi một mình sao?” Dụ Minh Hạ nhìn nàng hỏi.
Nghe vậy Vân Tri đột nhiên rũ mắt xuống, tay không tự giác mà chạm đến ven camera, ừ một tiếng.
Dụ Minh Hạ ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, có hai nữ nhân hướng nàng đi tới, phía trước nữ nhân còn nhanh hơn nện bước hướng nàng quơ quơ nước khoáng trong tay.
—— “Đừng tới.”
Dụ Minh Hạ hướng nữ nhân cầm đầu làm cái khẩu hình, bước chân người nọ dừng lại, lôi kéo bên cạnh một nữ nhân khác.
Hai người liền như vậy ngừng ở cách đó không xa, không lại hướng nàng tới gần.
Vân Tri mới phản ứng lại lúc nảy nàng mới vừa lôi kéo Dụ Minh Hạ lại đây che ở trước người của nàng, Dụ Minh Hạ liền không di chuyển khỏi vị trí.
“Chị ngồi nha.” Vân Tri nguyên tưởng kéo cổ tay cô làm cô ngồi xuống, nhưng lại nhớ tới động tác mới vừa vuốt ve tay của Dụ Minh Hạ, tay nâng lên lại buông xuống, không dám đụng vào cô.
Dụ Minh Hạ nhìn thấy động tác nàng, mím môi, ở nàng bên cạnh ngồi xuống, một lát sau mới nói:
“Vốn dĩ hẹn bạn cùng nhau đi, kết quả các nàng trước rời đi, bốn năm người liền còn lại một mình tôi.
Trước rời đi —— đi mua nước khoáng.
Dụ Minh Hạ ở trong lòng yên lặng bổ sung.
“Trùng hợp như vậy?” Như là cùng chính minh tao ngộ đụng phải người tương đồng, Vân Tri ngữ khí vui vẻ một chút, khi đụng phải Dụ Minh Hạ ánh mắt mới phản ứng lại chính mình vui vẻ giống như bày ra không đúng thời điểm.
*Tao ngộ: Gặp gỡ tình cờ - Tương đồng: giống nhau.
Ho nhẹ một tiếng, lúc trước không muốn nói nhưng bởi vì Dụ Minh Hạ mới vừa mở rộng nội tâm nói với nàng, Vân Tri nhỏ giọng nói: “Tôi vốn dĩ cũng hẹn bạn, cô ấy cũng có việc, lâm thời thất ước.”
Giống như bởi vì tìm được đồng bạn, Vân Tri nói lời này không thấy mất mát như mới vừa rồi, không quá vài giây lại nghĩ tới cái gì, mời cô: “Nếu không ngại, chúng ta cùng nhau đi? Liên minh người bị thất ước.”
“Tốt a.” Dụ Minh Hạ cười đáp lại.
“Chúng ta hiện tại đi thôi.” Vân Tri từ trên ghế dài đứng dậy.
Lúc này, di động trong túi Dụ Minh Hạ không ngừng chấn động, theo Vân Tri đứng dậy sau liền nửa bước tư thái lạc hậu đi theo phía sau nàng, cô mở di động ra xem tin nhắn.
Đoán cũng đoán được là chị gái của cô vừa rồi bị cô đuổi đi.
Dụ Sơ Tuyết: 【 làm chúng ta tránh ra là có ý tứ gì? 】
【 Cô gái kia là ai? 】
【 bạn của em? 】
【 là bạn như thế nào không thể cùng nhau đi? 】
【 hay vẫn là người em thích? 】
【 đem chúng ta xem như người ngoài, sợ quấy rầy các em? 】
【 vậy em hẳn là nẻn cảm ơn chị lôi kéo em tới. 】
Dụ Minh Hạ nhìn lướt qua, hồi nàng: 【 xem như không quen biết em, cảm ơn. 】
Dụ Sơ Tuyết giây hồi: 【 em thế nhưng cùng chị nói cảm ơn?! 】
Đường lên núi thực chen chúc, mặc dù có tự bài hàng dài, giao lộ cũng bị ngăn chặn.
*giao lộ: hai hoặc nhiều đường phố hoặc đường nối với nhau hoặc cắt nhau lối vào hoặc lối ra công cộng nối với phố hoặc đường. nguồn: google
Vân Tri lót chân liếc mắt nhìn phía trước một cái, các nàng còn phải đợi một hồi lâu, vừa mới chuẩn bị cùng Dụ Minh Hạ nói chuyện, ai ngờ lúc này đội ngũ phía trước có người chạy ra tới, nhất thời không chú ý, Vân Tri bị đụng phải một chút, thân hình không vững, bị Dụ Minh Hạ đi theo nàng ở phía sau nửa bước ôm eo, theo lực đạo của cô mới đứng vững.
“Xin lỗi xin lỗi.” Người đụng vào liên tục cúi người xin lỗi, không đợi nàng phản ứng liền rời đi.
Vân Tri lấy lại tinh thần: “Cảm ơn.”
Dụ Minh Hạ nhấp môi, bàn tay nắm chặt, tay không ngừng nóng lên, toàn thân cũng đều nóng lên, vành tai càng là nóng đến kỳ cục.
“Quá nóng, tôi đi mua nước.” Ở Vân Tri còn không có phát hiện nàng dị thường, Dụ Minh Hạ vội vàng nói.
“A tôi và chị cùng nhau đi.” Vân Tri cũng không phát hiện dị thường, sắp 10 giờ, thời tiết xác thật càng thêm nóng.
Dụ Minh Hạ không cự tuyệt, hai người hướng quán đồ uống lạnh đi đến.
Trên đường gặp được rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm bạn mới vừa rồi trong miệng Dụ Minh Hạ.
Dụ Sơ Tuyết cùng Khúc Lam nhìn theo hai người tiến đến cửa hàng đồ uống lạnh, mặc dù cùng hai người gặp thoáng qua, cũng không có lên tiếng gọi lại cô.
“Đó là bạn Minh Hạ sao? Như thế nào không cùng chúng ta đi?” Khúc Lam không rõ chân tướng, hỏi một bên Dụ Sơ Tuyết.
“Khả năng mới vừa nhận thức đi,“ Dụ Sơ Tuyết đương nhiên có thể đoán được khẳng định là cô gái Dụ Minh Hạ để ý, để ý vượt qua giới hạn bạn bè, nhưng nàng không có cùng Khúc Lam nói.
“Nếu không phải tôi lôi kéo em ấy tới, em ấy có thể nhận thức được người bạn này?” Dụ Sơ Tuyết còn vì chuyện hai ngày trước canh cánh trong lòng, nàng cũng là vì thấy Dụ Minh Hạ ở trong phòng ngốc đến thật lâu muốn cho cô ra tới giải sầu.
“Ngạch...... Kỳ thật liên kết này là Minh Hạ chuyển tới.” Khúc Lam tuy rằng không biết hai tỷ muội đã xảy ra cái gì, nhưng vẫn là nói đúng sự thật nhắc nhở nàng.
Dụ Sơ Tuyết: “?”
Hậu tri hậu giác Dụ Sơ Tuyết mới phản ứng lại đây chính mình bị Dụ Minh Hạ bày.
“Bất quá cô gái này rất quen mắt, giống như gặp qua ở đâu.” Dụ Sơ Tuyết hồi tưởng mới vừa cùng nàng gặp thoáng qua Vân Tri, như là đang ở suy tư cái gì.