Editor: AmiLee
Có bài đăng cao điệu mà lại khí phách “Tuyên chiến” kia của Louis đại đế, cuối cùng hai ngày này đương nhiên là không có người dám tới làm trái.
Kỷ Dao vẫn luôn kiên trì đi làm đến ngày 2 tháng 3, an bài xong công việc của tiệm thú cưng, lúc này mới cho mình thư thả thời gian mười ngày nghỉ kết hôn.
Cô nhân viên có tính cách hoạt bát cười hì hì hỏi cậu:
“Giám đốc, ngài chỉ nghỉ kết hôn mười ngày, có quá ngắn hay không vậy?”
Kỷ Dao hơi có chút ngượng ngùng nói:
“Như vậy được rồi, đến lúc đó lại xem tình huống, tôi không có mặt trong khoảng thời gian này mà mọi người phải vất vả.”
Louis mấy ngày nay bộ dạng tính toán hưởng thụ “Tuần trăng mật” kia thật sự là bó tay, nhưng Kỷ Dao cảm thấy hẳn là sẽ không có thật sự lâu như vậy đi.
Thân là thủ lĩnh tối cao của toàn bộ tinh cầu, chỉ sợ không có biện pháp rời khỏi cương vị công tác trong thời gian dài, nếu là “Tuần mật” thì không tồi.
Nhân viên mặt mày vui vẻ trăm miệng một lời mà nói:
“Tiệm thú cưng cứ giao cho chúng tôi ngài yên tâm đừng lo, chúc giám đốc kết hôn vui vẻ tựa thần tiên, hưởng tuần trăng mật ngọt ngào!”
“Cảm ơn mọi người.”
Kỷ Dao chân thành cúi đầu cám ơn nhóm nhân viên của mình, rồi ôm Osborne rời khỏi tiệm thú cưng, bắt đầu thời gian nghỉ kết hôn.
Louis đang ở ngoài cửa chờ cậu, khẽ nhếch khóe môi tiết lộ nội tâm vui vẻ dào dạt:
“Rốt cuộc cũng chờ đến ngày cuối cùng này, thật không dễ dàng.”
Kỷ Dao đột nhiên khẩn trương lên:
“Đều chuẩn bị tốt rồi sao? Em có cần làm gì không?”
Louis từ trong lòng cậu tiếp nhận Osborne, nhẹ nhàng nói:
“Cái gì cũng không cần, em chỉ cần chờ ngày mai gả cho anh là được rồi.”
Tiếp theo lại như có chuyện lạ hỏi đứa nhỏ trên tay mình:
“Bé con, ngày mai cha và ba ba sẽ phải kết hôn, con cũng rất vui vẻ có phải không?”
Osborne: “?”
Kỷ Dao không khỏi bật cười.
Tới ban đêm, Osborne ngủ rồi, Kỷ Dao nằm ở trên giường, nhất thời lại không có buồn ngủ, mở to mắt đen nhìn trần nhà.
Không biết Louis lúc này đang làm cái gì, đã ngủ hay chưa?
“Tích” một tiếng vang nhỏ, vòng tay nhận được một tin nhắn bằng giọng nói, đúng là người đối diện nào đó gửi tới:
“Em yêu, đã ngủ chưa?”
Giọng Đại đế trầm thấp mang theo từ tính rung động lòng người, Kỷ Dao nghe được lỗ tai đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời:
“Dạ chưa, em có hơi khẩn trương.”
Louis cố ý trêu cậu, thấp giọng cười nói:
“Khẩn trương cái gì? Có phải gấp không chờ nổi muốn cùng anh kết hôn hay không?”
Kỷ Dao thuận thế đá lại một câu:
“Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ anh không nghĩ vậy sao?”
Louis đặc biệt thẳng thắn và thành khẩn trả lời: “Đương nhiên, dù là ban ngày hay ban đêm không có lúc nào là anh không nhớ tới, muốn em đến nỗi thân thể đều muốn nổ tung. Em yêu, có muốn anh đi qua ru em ngủ hay không?”
Kỷ Dao thoáng chốc trên mặt cũng đỏ bừng:
“Như vậy không tốt lắm, Sophia vừa rồi còn cường điệu qua, đêm nay chúng ta nhất định phải tách ra mới được.”
Louis thở dài một hơi:
“Được rồi, vậy lại kiên trì một buổi tối. Nếu không thể ôm em, chỉ có thể ru em như vậy.”
Kỷ Dao hiếu kỳ nói:
“Ru như thế nào?”
Louis kéo dài giọng thì thầm:
“Một con rồng nhỏ, hai con rồng nhỏ, ba con rồng nhỏ, bốn con rồng nhỏ..”
Kỷ Dao thiếu chút nữa phun, này, anh đọc số là được rồi, vì sao còn thêm con rồng nhỏ vào nữa để làm gì?
Đây là cố tình hay là cố ý?
Kỷ Dao ban đầu còn cho rằng đọc như vậy hơn phân nửa sẽ có hiệu quả tương phản, làm cậu càng ngày càng có tinh thần.
Nhưng chờ lúc Louis nghiêm trang đọc đến hơn ba mươi con rồng nhỏ, cậu lại thật sự có buồn ngủ, không tự chủ được mà ngáp một cái.
“45 con rồng nhỏ, 46 con rồng nhỏ, 47 con rồng nhỏ..”
Kỷ Dao: “ZZZZ..”
Louis khẽ cười một tiếng:
“Bảo bối, ngủ ngon, ngày mai gặp.”
* * *
Cứ khẩn trương như thế, chờ đợi ngày 3 tháng 3 này rốt cuộc đã đến.
Có người nào đó thêm vào “Số con rồng”, Kỷ Dao tối hôm qua ngủ đến không tồi.
Buổi sáng sắc trời chưa rõ đã dậy, lúc này cả tòa hoàng cung cũng đã vì ngày long trọng này mà thức dậy sớm.
Cậu không khỏi theo bản năng mà đi đến phòng ngủ chính đối diện nhìn xem, kỳ quái, cửa phòng lại đóng kín mít.
Đồng hồ sinh học của Louis rất chuẩn, hàng ngày đều thức dậy sớm hơn so với Kỷ Dao.
Ở riêng mấy ngày nay anh cũng sẽ tỉnh dậy trước một bước, lại đây đem cậu hôn tỉnh, sao hôm nay còn chưa thấy đâu nhỉ?
Chẳng lẽ tối hôm qua bởi vì ru cậu đi vào giấc ngủ nên bản thân ngủ trễ, đến bây giờ còn chưa có tỉnh dậy?
Sophia cười nói:
“Bệ hạ đã đi đến hoàng cung bên kia, chờ đến lúc 9 giờ đúng các ngài phải từng người từ hai cái cửa cung xuất phát, ngồi xe hoa đến quảng trường nội thành, trước sự chứng kiến của bá tánh hoàn thành nghi thức kết hôn.
Sau đó lại cùng quay lại hoàng cung cử hành tiệc cưới. Toàn bộ quá trình sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp toàn cầu.”
Kỷ Dao bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, trong lòng không khỏi lại có chút khẩn trương.
Mấy ngày này vội đến vội đi, cậu vẫn chưa có tìm hiểu về quá trình hôn lễ, Louis để tránh cậu sinh ra tâm tình lo âu cũng không nói cho cậu, chỉ kêu cậu an tâm chờ là được.
Osborne còn đang ngủ say trên giường bé, đại khái là bởi vì mấy ngày nay đều cùng ba ba ở một phòng, cho nên bé ngủ đến phá lệ thơm ngọt đi.
Kỷ Dao liền đơn độc dùng bữa sáng, rửa mặt xong nhóm nữ hầu cười khanh khách đi vào.
Các cô gái tuổi trẻ hôm nay đều thay lễ phục, trang điểm đến phá lệ xinh đẹp, bưng khay bạc có bộ lễ phục kết hôn tiến vào.
Sophia cẩn thận đưa tới áo khoác đuôi tôm cho Kỷ Dao xem.
Bộ lễ phục này toàn thân màu trắng, mặt vải tinh tế trơn bóng, cổ áo và cổ tay dùng chỉ bạc thêu nhiều đóa hoa diên vĩ nở rộ, hơn nữa được khảm trân châu màu trắng và vô số kim cương đen làm trang trí.
Dưới ánh đèn chiếu rọi ra ánh sáng bắn ra bốn phía, tựa như bầu trời chứa đầy sao, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Bởi vì đối chọn lựa kiểu dáng hoàn toàn không thành thạo, Kỷ Dao cũng không có tham dự quá trình may và chọn kiểu dáng.
Một tháng qua chỉ là đo qua vài lần kích cỡ thân thể, để bảo đảm lễ phục kết hôn có thể vừa người.
May mắn cậu mang thai chính là trứng rồng, không phải thai nhi, trong khoảng thời gian này hình thể dường như không có thay đổi gì.
Ngay cả bụng cũng bằng phẳng như cũ, hoàn toàn nhìn không ra là người đang có thai, bởi vậy lễ phục kết hôn không cần tiến hành cải biến.
Hiện tại Kỷ Dao vẫn là bộ lễ phục kết hôn ban đầu nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc cảm thán một tiếng:
“Rất đẹp.”
Một người nữ hầu ngay lập tức nói:
“Ngài mặc vào khẳng định sẽ càng đẹp hơn!”
Nữ hầu còn lại phụ họa theo:
“Đúng vậy đúng vậy, ngài nhanh chóng mặc thử đi ạ!”
Sophia thì hỏi:
“Hoàng hậu điện hạ, có cần tôi giúp ngài mặc không?”
“Không, không cần, tôi tự mặc được mà.”
Hôm nay đã khác trước kia, người trong cung đều dùng “Ngài Evans” để gọi Kỷ Dao, trong lúc nhất thời cậu thật sự không quen cái danh hiệu tràn ngập địa vị như vậy.
Hơn nữa ngày thường cậu ăn mặc kiểu dáng đều rất đơn giản điệu thấp, quả thực không dám tưởng tượng mình mặc vào bộ lễ phục xa hoa này về sau sẽ là có bộ dạng gì, chỉ có thể căng da đầu vào phòng thay quần áo.
Qua hơn mười phút, Kỷ Dao mới đem bộ lễ phục phức tạp này mặc xong, động tác hơi cứng đờ từ phòng thay quần áo đi ra.
Nhóm nữ hầu vừa nhìn thấy cậu, mỗi người đều che ngực mắt lấp lánh kêu lên:
“Oa oa oa đẹp trai quá đi!”
“Bộ lễ phục này rất hợp với khí chất của ngài, thật là quá đẹp!”
“Quá soái! Hiệu quả so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn!”
“Bệ hạ thực sự có mắt nhìn, bộ này rất thích hợp với ngài!”
Kỷ Dao vẫn không tự tin lắm:
“Thật không?”
Nhóm nữ hầu trăm miệng một lời:
“Thật sự, thật sự mà không tin ngài tự mình nhìn đi ạ!”
Kỷ Dao vì thế chuyển tới soi gương, sau đó thì hơi sửng sốt một chút.
Bộ lễ phục này vô cùng vừa người, cắt may thủ công tinh tế, đường vai và eo lưu loát, hoa thêu và châu báu trang trí ở trên người cậu cũng không có vẻ trói buộc với nữ tính hóa, ngược lại càng thể hiện ra lịch thiệp và tao nhã.
Kỷ Dao cũng không có tự luyến, nhưng cũng không thể không thừa nhận cậu tóc đen mắt đen mà mặc bộ lễ phục này đúng là rất đẹp.
Sophia cũng cười khen:
“Ngài hôm nay nhất định sẽ làm Bệ hạ cùng với bá tánh toàn đế quốc phải kinh diễm.”
Kỷ Dao hơi ngượng ngùng nói:
“Cảm ơn.”
Sophia nhìn đồng hồ điện tử trên tường, nói tiếp:
“Hoàng hậu điện hạ, thời gian gần tới rồi, nên cho đại hoàng tử điện hạ thay quần áo.”
Kỷ Dao lập tức đi đến mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của Osborne đang dẩu lên, gọi:
“Bé con, dậy thôi nào.”
Osborne mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái, vẻ mặt mơ hồ.
Kỷ Dao đem bé bế lên, thay một bộ tiểu lễ phục cho bé, kiểu dáng hiển nhiên là một kiểu với bộ lễ phục kết hôn của cậu.
Nhóm nữ hầu không khỏi lại là một phen tán thưởng:
“Đại hoàng tử hôm nay cũng rất soái!”
Đại hoàng tử lúc này mới tỉnh táo, vui vẻ mà cười rộ lên: “Hi hi!”
Lúc sau Kỷ Dao cho Osborne uống một bình sữa, uống xong cách 9 giờ chỉ kém ba phút.
Nhóm nữ hầu kích động nói:
“Hoàng hậu điện hạ, nên xuất phát rồi!”
Kỷ Dao lau đi vết sữa dính ngoài miệng Osborne, sau đó ôm bé ra khỏi tẩm cung.
Bé con một đường nhìn đông nhìn tây, dường như đang kỳ quái vì sao không có nhìn thấy cha bé?
Kỷ Dao nói cho bé:
“A Huyền, hôm nay là ngày ba ba kết hôn với cha con, chờ đến quảng trường bên kia là có thể nhìn thấy cha con.”
“...”
Osborne vẫn không hiểu “Kết hôn” là gì, vẻ mặt ngây thơ.
Kỷ Dao cười hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé.
Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, ánh nắng mặt trời rực sáng, vạn dặm không mây, trong mắt đầy là mùa xuân tươi đẹp.
Dưới lầu tẩm cung có một chiếc xe ngựa kiểu cổ điển đang đậu, có bốn con ngựa toàn thân trắng như tuyết kéo xe.
Kỷ Dao bước lên xe ngồi xong, đem Osborne đặt lên trên đùi mình, chuông lớn trên quảng trường trong nội thành vừa vặn gõ vang, tiếng chuông to lớn vang dội từ xa truyền đến.
Người đánh xe quất một roi, xe ngựa nhẹ nhàng chạy về cửa phía tây hoàng cung.
Vừa ra khỏi cửa cung Kỷ Dao đã kinh ngạc, hai bên đường tất cả đều là bá tánh đứng hoan nghênh, nhìn thấy cậu và Osborne ngồi xe ngựa ra tới lập tức tiếng hoan hô như sấm.
“A a a Hoàng hậu điện hạ và đại hoàng tử điện hạ ra tới rồi!”
“Oa Hoàng hậu điện hạ hôm nay thật là quá đẹp!”
“Vừa đẹp vừa soái! Đại hoàng tử cũng rất đáng yêu a!”
Kỷ Dao không khỏi phất tay hướng quần chúng nói lời cảm ơn thăm hỏi, Osborne thì chẳng những không luống cuống, ngược lại vô cùng hưng phấn, múa may tay nhỏ kêu a ô, dẫn tới các bá tánh càng thêm kích động, nhảy lên hoan hô lên.
Xe ngựa không nhanh không chậm mà đi tới, hai mươi phút sau là tới quảng trường trong nội thành.
Nơi này đã sớm dùng hoa tươi và dải lụa rực rỡ bố trí đến đẹp vô cùng.
Xung quanh tụ tập càng nhiều bá tánh, phóng nhãn nhìn lại chừng trên trăm ngàn người, hội tụ thành một biển người náo nhiệt vui mừng.
Bốn phía trên không của quảng trường phóng ra màn hình ảo rất lớn, phát sóng trực tiếp cho bá tánh toàn cầu xem hôn lễ thế kỷ long trọng.
Ở giữa đứng sừng sững một tòa đài cao, cột màu trắng và khung đỉnh màu vàng, quanh thân dùng toàn bộ hoa tươi màu trắng trang trí, hoa hồng, bách hợp, tulip và linh lan, giống như bọt sóng tuyết trắng vây quanh lễ đài, vô cùng thánh khiết lại mỹ lệ.
Khi xe ngựa chạy tới quảng trường, Louis đã chờ dưới lễ đài.
Mái tóc bạc dài của Đại đế dùng dải lụa vàng chỉnh tề cột ở sau đầu, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ được thần linh phá lệ chiếu cố.
Lễ phục trên người cùng kiểu dáng với Kỷ Dao và Osborne, bất quá màu sắc chủ yếu là đen, lấy chỉ vàng thêu rồng làm trang trí, hoàn mỹ như tô đậm thân hình cường tráng tuấn tú của anh, khí phách mà lại uy nghiêm.
Bộ lễ phục của Louis có túi trên ngực trái còn cắm một nhánh hoa linh lan lịch sự tao nhã, lơ đãng mà để lộ ra người đàn ông ôn nhu này còn có một mặt khác.
Kỷ Dao vừa nhìn thấy trái tim đã đập liên hồi, hoa mắt say mê.
Trên quảng trường biển người tấp nập, tiếng hô rung trời, cậu dường như lại có thể nghe được tiếng tim đập của mình, trong mắt cũng chỉ có người kia.
Xe ngựa ngừng lại, các bá tánh cũng không hẹn mà cùng an tĩnh lại, ngừng hô hấp chờ đợi giây phút thần thánh kia đã đến.
Kỷ Dao ôm Osborne xuống xe ngựa, Louis từ trong lòng cậu tiếp nhận bé con, một cái tay khác nắm chặt tay cậu, ánh mắt nóng rực nhìn cậu chăm chú, thấp giọng nói:
“Bảo bối, hôm nay em rất đẹp.”
Kỷ Dao sắc mặt ửng đỏ:
“Hôm nay anh cũng rất soái.”
Osborne: “Ô a!”
“Bé con đương nhiên cũng rất đáng yêu.”
Louis khóe môi giơ lên, xoa nhẹ đầu con trai, sau đó dắt Kỷ Dao bước lên lễ đài đầy hoa tươi.
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở trên lễ đài, hiền từ và trịnh trọng mà dò hỏi hai người:
“Louis, Kỷ Dao, hôm nay hai con có nguyện ý ở trong ngày long trọng và vui mừng này kết làm chồng chồng. Từ nay về sau cho dù hạnh phúc hay đau khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, trẻ hay già, đều đồng cam cộng khổ, kính trọng và yêu thương lẫn nhau cả một đời không thay đổi chứ?”
Louis: “Con nguyện ý.”
Kỷ Dao: “Con nguyện ý.”
Hai người ngay sau đó trao đổi nhẫn kết hôn, dưới sự chứng kiến của vạn chúng thân mật lại khắc chế mà hôn môi nhau.
Osborne: “Oa a ô!”
Bị hai người kẹp ở bên giữa bé con thình lình trung khí mười phần mà gào lên, xuyên thấu qua tiếng loa truyền khắp toàn bộ quảng trường, dẫn tới các bá tánh thiện ý nở nụ cười.
Louis và Kỷ Dao cũng bất đắc dĩ mà nhìn nhau cười, tiếp theo hai chồng chồng ăn ý hôn lên gương mặt con trai một cái.
Cái này làm Osborne vui vẻ cười lộ ra cái miệng không có răng.
Ông lão chứng hôn cất cao giọng nói:
“Ta tuyên bố, từ giờ phút này trở đi, Louis và Kỷ Dao chính thức kết làm chồng chồng!”
Quảng trường phía sau hoàng gia phóng pháo hoa 21 lần, vang vọng toàn thành.
Các bá tánh bộc phát ra hoan hô và reo hò nhiệt liệt đến cực điểm, giống như thủy triều bao phủ cả tòa quảng trường, ở dưới trời quang lanh lảnh kéo dài không thôi.
Rồi một nhà ba người ngồi xe hoa, ở trong tiếng chúc phúc vô tận rời khỏi quảng trường, quay về hoàng cung.
Chủ điện trước hoàng cung san bằng mặt cỏ rộng lớn làm thành tiệc cưới tinh mỹ phong phú, các khách mời khắp nơi toàn cầu tiến đến tham dự hội tụ tại đây, an tĩnh chờ đôi chồng chồng đến.
Kỷ Dao mới vừa xuống xe, khách khứa bên trong đã có một anh chàng lỗ mãng hấp tấp hô lên một tiếng:
“He he, Kỷ Dao, đã lâu không gặp, chúc mừng cậu nha!”
Bên cạnh có một cái cô gái nhanh chóng chụp đầu hắn một cái, trách mắng:
“Đừng gọi bậy bạ, nên gọi là Hoàng hậu điện hạ!”
Anh chàng ôm đầu lẩm bẩm:
“Dạ dạ dạ, nhất thời rất cao hứng nên quên mất.”
Bên kia người đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi Kỷ Dao:
“Rất xin lỗi, Hoàng hậu điện hạ, tên nhóc Billy này đầu óc sẽ dễ dàng nóng lên.”
Hóa ra là cha con Baker Billy và Lina cùng với người dân khác thôn Thải Hồng, Kỷ Dao liền cảm thân thiết, cười nói:
“Không sao đâu, bác Baker, hoan nghênh mọi người đã đến.”
Một bà lão lệ nóng doanh tròng run rẩy mà mở ra hai tay, tựa hồ muốn ôm Kỷ Dao, nhưng lại chần chờ một chút thu trở về, chỉ là vui mừng và kích động nói:
“Cậu bé, có thể tận mắt nhìn thấy đến cháu kết hôn, còn có bé con đáng yêu, thật sự là quá tốt rồi.”
Kỷ Dao cũng không khỏi ướt mắt, chủ động duỗi tay cho bà lão một cái ôm vững chắc:
“Cảm ơn, bà Emma.”
Lily và Linda ăn mặc váy dạ hội, nhấc nhẹ làn váy nghiêm trang làm lễ nghi thục nữ chào Kỷ Dao:
“Hoàng hậu điện hạ, chúc ngài tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.”
Kỷ Dao cũng lịch thiệp đáp lại:
“Cảm ơn.”
Còn có không ít nhóm khách hàng cũ ở thành phố Z Kỷ Dao quen biết, tất cả đều chúc phúc phát ra từ nội tâm làm Kỷ Dao cảm thấy cao hứng.
Nhưng lại ngại với thân phận hiện giờ của Kỷ Dao không dám lỗ mãng chỉ câu nệ đứng ở một bên, hình thành thế đối lập với bên kia là tầng lớp thượng lưu quý tộc của đế quốc, tự động phân chia thành hai ranh giới rõ ràng.
Nhóm quý tộc đại quan mỗi người áo mũ chỉnh tề, ngăn nắp hoa lệ, kiêu căng cao ngạo khuôn mặt để lộ ra một chút khinh thường và trào phúng.
Louis ôm Osborne đi tới, giọng điệu vô cùng thân thiện nói:
“Các vị đừng lo lắng gì cả cứ tùy ý là được, mọi người là bạn bè thân thích của A Dao, vậy cũng chính là bằng hữu của ta, nếu ai dám chậm trễ mọi người, ta sẽ thay mọi người giáo huấn họ.”
Các quý tộc: “...”
Đám người thoáng chốc phát ra ra kích động thét chói tai cùng tiếng hoan hô, không khí tiệc cưới rốt cuộc trở nên nhẹ nhàng vui vẻ lên.
Tiệc cưới hoàng gia tự nhiên không giống người thường, rất nhiều món ăn ngon bá tánh tầm thường cũng rất khó gặp, thì tự nhiên muốn ăn cho sảng khoái.
Cho đến khi yến hội qua được một nửa, các khách mời mới phát hiện đôi chồng chồng mới cưới và đại hoàng tử điện hạ không thấy.
Kỳ quái, vừa rồi đôi chồng chồng không phải còn đang cho đại hoàng tử ăn súp sao?
Nội tổng quản hoàng cung Brandon tươi cười bình tĩnh nói:
“Bệ hạ và điện hạ mang theo đại hoàng tử nghỉ ngơi rồi, các vị xin cứ tự nhiên, phía sau tiệc cưới còn có rất nhiều tiết mục xuất sắc, xin mọi người kiên nhẫn chờ nhé.”
Các khách mời yên lòng, tiếp tục ăn uống thỏa thích.
Giờ phút này, trên sân bay hoàng gia chuyên dụng ở phía cửa đông hoàng cung, Louis một tay ôm Osborne, một tay dắt Kỷ Dao, bước lên một chiếc máy bay loại nhỏ.
Kỷ Dao kinh ngạc hỏi:
“A Long, chúng ta đi đâu vậy?”
Louis vô cùng khí phách trả lời:
“Tuần, trăng, mật!”
Nghi lễ kết hôn đã kết thúc rồi, vậy thì đương nhiên muốn cấp bách tiến hành nhiệm vụ quan trọng tiếp theo thôi!