Ái Thê

Chương 21: Chương 21




Editor: Nguyệt Vi Yên | Beta: Vũ Ngư Nhi

Chỉ là bây giờ Vanh Vương đã chỉ ra nên Hoàng thượng cũng không tiện hạ chỉ tứ hôn cho hắn nữa.

Nhưng đời trước hắn đón dâu trong kỳ để tang có thấy ai nói gì đâu.

Triệu Phủ cười làm lành nói: “Đương nhiên người trong thiên hạ không ai dám nói gì nhưng chỗ Vanh Vương sợ là không dễ qua, ngài ấy lại còn là hoàng thúc ruột của Hoàng thượng nữa.”

Biết ngay mà, dám mắng nhưng không dám để hắn nghe thấy. Thẩm Tranh không sợ bị mắng nhưng không nỡ kéo Mộ Thiền xuống nước cùng, hắn lạnh lùng lườm Triệu Phủ: “Ngươi trở về nói với Hoàng thượng, chuyện cưới gả phải hợp “lễ” ta đều hiểu, mùa hè năm sau ta sẽ lại xin ngài hạ chỉ cho.” Nói xong hắn mang theo tâm tình phiền muộn tiếp tục đi về phía trước giải sầu.

Gió xuân khẽ thổi qua, trên đường đi hắn bỗng nhìn thấy dưới bóng cây hoa đào trong cung điện phía trước, Mộ Thiền đang ngồi trên xích đu hóng mát.

Hắn ra hiệu nha hoàn sau lưng nàng lùi ra để nàng tự đung đưa trong không trung.

Gió lay động thổi vạt váy khiến chiếc váy dính sát vào người nàng để lộ đôi chân thon dài. Những thứ này đều không ảnh hưởng đến tâm trạng chơi đùa của nàng, dường như nàng rất thích cảm giác gió lướt qua tai nên ngồi trên xích đu cười khẽ.

Dải lụa phấp phới cùng nàng bay trong gió, tựa như tiên nữ hạ phàm vậy.

Ánh mắt Thẩm Tranh bám theo hình bóng xinh đẹp của nàng, nhìn nàng không chớp mắt.

Hắn hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng. Hôm đó không phải ngày xuân ấm áp mà là một ngày đầu xuân lạnh lẽo.

Thẩm Tranh lặng lẽ đến gần, ý bảo nha hoàn lùi ra rồi đột ngột che mắt nàng: “Đoán xem ta là ai?”

Nàng vốn định thét lên nhưng nghe thấy giọng hắn thì không kêu nữa mà hoảng sợ nói: “Không biết, ngươi mau buông ra!”

Thẩm Tranh thất vọng buồn bã, ngay cả giọng của mình mà nàng cũng không nhận ra, đành phải buông tay: “Là ta.”

Nàng lập tức đứng lên, đôi mắt to tròn nhìn hắn thật kỹ rồi một lúc sau mới nói: “Hứ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thẩm Hầu gia.” Nói xong nàng ngồi xuống xích đu, vuốt ve bông hoa mềm mại như lụa tiêu.

“Ta không chỉ là Tiết độ sứ Định Bắc, Trung dũng hầu mà còn là quận mã của An Nghi quận chúa nữa, nàng nói có phải không?”

Mộ Thiền không dỗi nổi nữa, bật cười vứt bông hoa xuống đất: “Ta đang định dỗi ngươi mà không ngờ... Ngươi lại có tài năng khiến người ta yêu thích như vậy. Được rồi, không giận ngươi nữa.”

Thẩm Tranh ra vẻ hoảng hốt hỏi lại: “Ta làm gì mà nàng giận ta?”

“Vì ngươi quá đáng chết đi được. Về kinh thành rồi cũng không tới thăm ta, nếu thích phụng bồi Hoàng đế thế thì ngươi đi ở với ngài luôn đi.” Mộ Thiền cố ý gây sự nói.

Thẩm Tranh đi ra đằng sau nắm lấy hai bên dây thừng, cúi người nói bên tai nàng: “Nhưng Hoàng đế không thể sinh con cho ta, ta qua lại với hắn làm gì.”

Mộ Thiền nhịn cười: “Ta cũng không qua lại với ngươi nữa, ngươi là người xấu, chuyện gì ngươi cũng gạt ta.”

Thẩm Tranh đã lừa nhiều chuyện rồi nên cũng không biết nàng nhắc đến chuyện nào, giả ngu hỏi: “Ta giấu nàng chuyện gì cơ?”

“... Là ngươi giết Lý Duệ Văn hả?” Lúc thấy phụ thân mang thủ cấp của đường ca ra nàng thấy rất sợ hãi nhưng cũng chắc chắn rằng phụ thân không hề có tính quyết đoán vì việc nước mà quên tình nhà như vậy.

Thẩm Tranh khẽ giật mình nhưng vẫn giả ngu: “Hắn là ai?”

“Phụ vương nói năm ngoái hắn vào kinh khuyên ông mưu phản nhưng ông đã quyết định giết hắn ngay lập tức và thề sẽ không bao giờ về phe phản tặc, nhưng ta làm thế nào cũng thấy giống tác phẩm từ tay ngươi.”

Thẩm Tranh ra vẻ nhẹ nhõm cười nói: “Ngay cả hắn là ai ta cũng không biết thì sao giết hắn được? Nàng quá coi thường lòng dạ phụ thân nàng rồi, lúc trước khi ông định hôn sự cho nàng, nàng cũng không tin rồi kết quả là sao? Phụ vương nàng dám âm thầm cấu kết với người của Tiết độ sứ, chuyện quyết đoán sát phạt phản tặc là bình thường thôi.”

Dường như Mộ Thiền đã bị hắn thuyết phục, dù sao phụ vương tự nhận là mình làm và Thẩm Tranh cũng phản bác lại: “May không phải là ngươi, nếu không ta cứ thấy lạ lạ... Dù sao khi bé ta với hắn cũng hay chạm mặt.”

May quá đi mất, may mà mình để Cao Lĩnh Mai làm kẻ chết thay đi làm chuyện hai tay dính đầy máu tươi: “Đúng rồi, nàng ở đây làm gì, không phải là đang đợi ta đấy chứ?”

Mộ Thiền thè lưỡi làm mặt quỷ: “Ai thèm đợi ngươi chứ, ta với mẫu phi, các cô cô thẩm thẩm ở trong xe ngựa tại núi Cấn, nói đến chuyện đất Thục là mọi người bắt đầu khóc sướt mướt nên ta ra đây chơi. Ngươi xem, ngựa của ta đang ăn cỏ đấy.”

Triều đại thượng võ nên nữ tử cũng có thể cưỡi ngựa đánh cúc, vì thế ngày xuân cưỡi ngựa bên trong lâm viên của hoàng gia du ngoạn là điều rất bình thường.

Thẩm Tranh liếc qua, thấy con ngựa màu đỏ thẫm cách đó không xa đang mãnh liệt nhai một cây hoa: “...”

Mộ Thiền cũng phát hiện không hợp lí, vội vàng phân phó nha hoàn dắt ngựa về, tức giận mắng: “Không nghe lời gì cả, về sau không cưỡi ngươi nữa!” Dạy dỗ ngựa xong, phát hiện Thẩm Tranh đang ôm vai nhìn nàng cười, Mộ Thiền hơi xấu hổ nên chuyển chủ đề: “... Lần này ngươi lập được công lớn, cũng đến lúc thực hiện lời hứa lúc trước rồi, ngươi đã bảo Hoàng thượng chưa?”

Thẩm Tranh biết thừa còn hỏi: “Lời hứa gì cơ?”

“Đương nhiên là chuyện tứ hôn đó!” Gió thổi qua phác họa cảnh đẹp dưới lớp áo mỏng manh của nàng.

Hắn đặt cảnh xuân vào trong mắt, trùng hợp vừa uống rượu nên lá gan cũng lớn hơn.

Đây đúng là một cơ hội tốt để trêu chọc nàng, đánh tan ảo giác về anh hùng của nàng để từ nay về sau nàng chỉ nghĩ về một mình Thẩm Tranh hắn mà thôi nên hắn nâng cằm nàng lên, hai mắt mê ly đùa giỡn: “Thấy xuân tâm của nàng nảy mầm như vậy, có phải bây giờ chỉ muốn động phòng với tướng công nàng ngay không? Đừng nóng vội, cả đời này tướng công đều là của nàng.”

Mộ Thiền đẩy tay hắn ra, đôi mày nhíu lại: “Ngươi đừng có ngả ngớn như thế, ta không thích ngươi như vậy, đừng có quá phận.”

Thẩm Tranh thở dài, ôm vai nàng nói: “Ta biết nàng thích đại anh hùng nhưng đại anh hùng lại không thể cùng nàng...” Phần còn lại sợ nha hoàn nghe thấy nên hắn nói nhỏ vào tai nàng.

Mộ Thiền nghe xong, giơ roi lên định đánh hắn: “Cái đấy mà ngươi cũng dám nói.”

“Nàng còn cắn lỗ tai ta cơ mà, ta mới nói hai câu nàng đã không chịu nổi, ta oan uổng quá.”

“Lại là chuyện này, ta biết ngay là đã làm đau ngươi rồi nên cứ canh cánh trong lòng mãi... Hay ngươi cắn trả ta một cái đi, đã mấy tháng rồi mà ngươi còn nhớ chuyện này, đồ hẹp hòi!”

Lần trước tẩu tử hướng dẫn nàng làm, cuối cùng lại khiến hắn chạy mất nên nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Mộ Thiền dùng ngón út vén tóc ra sau tai, đưa tai phải ra: “Ngươi cắn lại ta đi.”

Tin vui từ trên trời rơi xuống, ngày thường hắn còn nơm nớp lo lắng chờ đợi vậy mà bây giờ lại có chuyện tốt đưa đến tận cửa, hắn sờ mũi: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Thẩm Tranh cố kiềm chế rung động trong lòng, nhẹ nhàng hôn dọc theo vành tai sau đó ngậm chặt tai nàng khẽ cắn một cái.

Nàng đẩy hắn ra: “Ngứa quá.” Rồi lấy hai tay bụm mặt, quay người sang phía khác.

Thẩm Tranh đuổi theo nàng: “Thế nào, nàng đã hiểu cảm giác của ta chưa? Sao phải che mặt thế?”

Mộ Thiền bị dồn đến đường cùng, vung roi ngựa trong tay lên muốn đánh hắn: “Đáng ghét!”

Hắn liên tiếp lùi về phía sau, tránh những cái đánh của nàng, đột nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng, không bằng hắn giả vờ ngã, sau đó nàng sẽ trượt chân, ngã vào người hắn.

Nghĩ là làm, Thẩm Tranh giả vờ ngã ngồi xuống mặt đất, chờ nàng vấp vào người mình.

Mộ Thiền mắt thấy người không ổn, chuẩn bị ngã vào trong lòng Thẩm Tranh thì đột nhiên có người gọi sau lưng: “Quận chúa – Quận chúa – Vương phi đang tìm người – bảo người mau qua đó –”

Nàng dừng bước quay lại nhìn, dĩ nhiên thân thể vững vàng trở lại không bị ngã nữa.

Ước vọng thất bại, Thẩm Tranh hận đời đấm xuống đất: “Nhạc mẫu tìm nàng kìa, nàng mau đi đi kẻo người sốt ruột.” Nói rồi hắn đứng lên, giúp nàng dắt ngựa: “Mau lên đi.”

Mộ Thiền khó xử nói: “Không có mã thạch [1], ta không lên được, ngươi giúp ta một tay đi.”

[1] Có thể hiểu đó là cái bệ Mộ Thiền giẫm lên để có đà lên ngựa.

Thẩm Tranh quỳ xuồng, vỗ lên bắp đùi với bả tay mình: “Giẫm vào đây, hai bước là lên được.”

Nàng lúng túng: “Không được, cứ để nha hoàn đến đây đi.”

Thẩm Tranh cười nói: “Ta có phải giấy đâu mà nàng sợ đạp hỏng ta, mau lên đi.”

Mộ Thiền bất đắc dĩ, đành giẫm lên người hắn. Đến khi lên ngựa, nàng quan tâm hỏi thăm: “Ta không làm ngươi bị thương chứ?”

“Vậy lần sau gặp nàng xoa giúp ta là được.”

Mộ Thiền nhếch miệng cười, khẽ gật đầu một cái rồi siết dây cương để ngựa bắt đầu đi, chốc chốc nàng lại quay đầu vẫy tay với Thẩm Tranh: “Có thời gian nhớ đến phủ chơi.”

“Ta sẽ đến tìm nàng.”

Thẩm Tranh đứng nguyên tại chỗ cho đến khi Mộ Thiền khuất bóng, hắn mới khoanh tay đúc kết kinh nghiệm.

Nếu trêu vừa đủ, không vượt qua giới hạn của nàng, nàng sẽ rất dịu dàng nhưng nếu vượt qua mốc đó, nàng sẽ rất hung dữ, thậm chí là đánh ngươi.

Hừm... Phải tiếp tục cân nhắc mới được.

Thẩm Tranh không hề biết trên cầu đá phía xa có một người đứng quan sát hắn từ rất lâu.

Từ lúc bắt đầu, Triệu Phủ đã chú ý hành động của hắn, ông ta chắc chắn biểu hiện của Thẩm Tranh trong yến tiệc chỉ là ngụy trang mà thôi, chỉ có bây giờ hắn mới thực sự là hắn.

“Rõ ràng Thẩm Tranh không có gì nổi bật, chỉ một nữ tử cầm roi ngựa đã có thể đánh hắn, tính tình cũng dịu dàng hơn, lại còn rất dính người, hoàn toàn không hề quyết đoán sát phạt như trước mặt binh sĩ. Hắn có được những thành tựu như ngày hôm nay, không thể nghi ngờ là nhờ đội quân cha hắn để lại. Tính tình yếu đuối, vừa gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ hoang mang lo sợ, có lẽ mình nên giúp Hoàng thượng phân ưu, chuẩn bị Hồng môn yến là có thể diệt trừ hắn. Hừ, để Diêm vương cho ngươi làm “Nguyên soái dẫn theo nhiều đạo binh mã” đi.”

Hoàng thượng vừa rời khỏi Cấn Nhạc thì lập tức trở về tẩm cung – điện Bồng Lai của mình. Từ khi rời khỏi đất Thục, hắn rất hiếm khi lâm hạnh đám phi tần.

Nguyên lời của hắn là: Trẫm đã hiểu, lúc có đại nạn ập tới thì hoàng hậu hay quý phi cũng giống nhau mà thôi.

Lúc bị Túc Vương nhốt, những nữ nhân này miệng thì bảo sẽ chung hoạn nạn với hắn nhưng thật ra sau lưng lại âm thầm liên hợp với nhà mẹ đẻ, hy vọng sau khi hắn bị phế truất thì vẫn có thể bảo vệ bản thân.

Rốt cuộc thì hắn đã ngộ ra được một đạo lý: Muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, nhất là Hoàng đế thì chẳng có ai đáng tin cả, chỉ có thể tự mình hưởng thụ thôi.

Cung nhân từ từ tiến vào trong điện, Triệu Phủ bưng canh giải rượu lên: “Bệ hạ, người mau uống canh giải rượu đi.”

“Trẫm đâu có say...” Hoàng đế chỉ đầu mình, “Trẫm rất tỉnh táo, trong thiên hạ này chỉ có ngươi là trung thành nhất.”

Kết luận mình là trung thần, xem ra đúng là không say thật, không say nên mới nói chuyện quan trọng. Triệu Phủ thấp giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay lão nô thấy Thẩm Tranh do dự không quyết đoán, không hề lợi hại, không bằng thừa dịp mấy ngày nay yên bình, hắn buông lỏng cảnh giác, chúng ta...”

Hoàng đế khẽ đỡ bát canh, uống một ngụm, miệng hàm hồ hỏi: “Chúng ta làm sao?”

“Bày Hồng Môn Yến, giết hắn đi!”

“Phụt – Khụ! Khụ!” Lúc này Hoàng đế vô cùng tỉnh táo, đẩy khăn cung nhân đưa lên ra, khiếp sợ nói: “Không thể được! Ngươi mau từ bỏ ý nghĩ này đi.”

“Hắn cũng là con người, có máu có thịt, lão nô không tin hắn không sợ đao kiếm. Giờ đây hầu hết đội quân của hắn đóng quân ở ngoài thành, trong thành chỉ có năm trăm thân quân, nếu hắn trở về Định Bắc thì cả đời này chúng ta đừng mong có cơ hội diệt trừ hắn.”

“Không được!” Hoàng đế một mực từ chối: “Bây giờ giết hắn bằng thuốc độc thì có khả năng thành công nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, nếu hắn chết, quân Định Bắc sẽ như rắn mất đầu đánh vào kinh thành, không thể tưởng tượng nổi sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Giết hắn để báo thù cho Thẩm Tranh cũng không phải không thể, đến lúc đó thì không có khả năng trừng phạt bọn chúng đâu.

“Nhưng nếu hắn không chết, nhất định sẽ là họa lớn. Giờ Tiết độ sứ ở phương Bắc đều e ngại tôn sùng hắn, chỉ sợ hắn sẽ ngày càng kiêu ngạo, Hoàng thượng, giờ hắn đã là người đứng đầu thiên hạ, ngài thì sao đây?” Triệu Phủ nói xong liền rơi lệ: “Hắn chết sẽ biến quân Định Bắc thành rắn mất đầu, thế còn tốt hơn tình hình hiện tại nhiều.”

Hoàng đế lại không nghĩ như vậy, “Hắn là công thần cứu giá, lại còn là quận mã, chỉ cần dỗ dành hắn thật tốt thì hắn sẽ không mưu phản đâu? Trấn an hắn thật tốt rồi để hắn từ từ chết già là được.”

Suýt nữa Triệu Phủ khóc thật to, Hoàng đế ngài có biết mình đang nói gì không? Thẩm Tranh mới hai mươi mốt tuổi thôi, đợi hắn chết già ư?

Hoàng đế lại nghĩ rất đơn giản, chờ hắn băng hà rồi thiên hạ đại loạn cũng được, dù sao chỉ cần đừng làm mọi chuyện rối loạn lúc hắn còn sống là được: “Mới trở lại kinh thành, không hợp sinh chuyện, ngươi an tâm đi đừng vội, trẫm sẽ giữ hắn lại mấy ngày rồi để hắn trở lại nơi đóng quân, các Chỉ huy sứ tản đi rồi thiên hạ sẽ được hưởng thái bình. Đúng rồi, hôm nay ngươi nói chuyện tứ hôn với hắn, hắn trả lời thế nào?”

Triệu Phủ suy nghĩ một chút: “Hắn chỉ nói “đã biết” chứ không nói gì khác.”

Hoàng đế lo lắng nói: “Thái độ càng hời hợt thì càng nguy hiểm, thể nào hắn cũng bất mãn. Trẫm đã bảo mà, nếu hắn thích quận chúa An Nghi thì lập tức để bọn họ thành hôn đi, sau đó mau chóng quay về Định Bắc. Nhưng thái hoàng thái hậu, thái hậu với hoàng thúc cứ khuyên trẫm, bắt trẫm phải lấy cớ Thẩm Tranh còn kỳ tang để kéo hắn xuống; bảo ta hạ chỉ định Tiết độ sứ Loan Lâm Lâu Hợp An là phản tặc, lần này Thẩm Tranh trở về nhất định không thể tránh được một trận chiến với hắn, nhỡ không địch lại Lâu Hợp An mà chết trận, quận chúa cũng dễ tái giá.”

Không tin kỳ tích, kỳ tích sẽ không bao giờ xảy ra trên người ngươi mà thái hậu lại rất tin tưởng người có kỳ tích.

Triệu Phủ bi quan nói: “Hắn chỉ là hạng xoàng thôi bệ hạ, được mỗi cái binh mạnh. Lần này hắn trở về, nhất định mảnh đất Loan Lâm sẽ thuộc về hắn.” Trong nháy mắt hắn ta tiếp tục khuyên Hoàng thượng: “Không bằng chúng ta hạ độc hắn rồi đến thời điểm phát bệnh để hắn đánh nhau với Lâu Hợp An, cho Lâu Hợp An tiêu diệt Định Bắc!”

“Lâu Hợp An còn không bằng Thẩm Tranh đâu, bây giờ không hề thấy Thẩm Tranh có ý định mưu phản, còn khá cung kính với trẫm. Tên Lâu Hợp An còn cùng Túc Vương cấu kết với phản tặc!” Hoàng đế không muốn nói chuyện này nữa, “Mùng tám tháng sau là sinh nhật trẫm, cũng chính là tiết Thiên Thọ [2], trẫm muốn ăn mừng thật lớn, các ngươi nhớ dụng tâm chuẩn bị.”

[2] Sinh nhật thiên tử gọi là tiết Thiên Thọ.

Lúc hồi kinh đã ăn mừng, bây giờ vẫn còn muốn chúc mừng tiếp? Triệu Phủ suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói ra: “Hoàng thượng, bây giờ quốc khố trống rỗng, chúng ta nên yêu quý sức dân, tiết kiệm chi tiêu, dùng tiền để ban thưởng cấm quân.”

Sắc mặt Hoàng đế thoáng trở nên khó coi, hắn nhíu mày: “Trẫm là người đứng đầu quốc gia, ngay cả sinh nhật mình cũng phải tiết kiệm sao? Cả ngày kêu trẫm phải tiết kiệm chi tiêu, có phải chỉ bắt một mình trẫm phải tiết kiệm không?” Nói xong liền lên giường nằm quay mặt sang bên kia, tỏ vẻ hờn dỗi.

Triệu Phủ không còn cách nào khác: “Bệ hạ thứ tội, lão nô nhất định dụng tâm làm việc.”

Bấy giờ Hoàng đế mới tươi cười, bỗng nhìn sang cung nữ bê mâm trái cây, hỏi: “Ngươi tiến cung lúc nào? Sao trước giờ chưa nhìn thấy ngươi? Tới đây cho trẫm xem.”

Triệu Phủ thấy thế chỉ đành nói: “Lão nô cáo lui.”

Ra khỏi điện Bồng Lai, đêm lạnh như nước nhưng lòng hắn còn lạnh hơn.

Lão nô cũng vì lo cho ngài mà Hoàng thượng, sao ngài có thể sống không tim không phổi như vậy chứ, cấm quân trong tay triều đình ngài không chuẩn bị trang bị cho thật tốt đi mà chỉ biết ăn uống hưởng lạc.

Triệu Phủ rất phiền muộn, đêm đó còn không ăn hết cơm.

***

Cuối cùng Thẩm Tranh cũng tìm được cơ hội thoát khỏi đám người chỉ biết nịnh nọt, đến quý phủ Vanh Vương bái phỏng.

Từ sau vụ Lý Duệ Văn, hắn vẫn chưa từng gặp Vanh Vương, lần này cũng vậy, chỉ có Vương phi ra gặp hắn: “Thân thể Vương gia vẫn chưa khỏe nên chưa ra gặp con rể được rồi.”

Thẩm Tranh lập tức nói: “Nào có chuyện nhạc phụ ra gặp con rể, ta đây làm con rể đáng nhẽ phải đến trước giường thăm hỏi mới phải. Nhưng chắc bây giờ Vương gia không tiện gặp ta, ta đành phải mang quà biểu đạt tâm ý rồi.” Hắn cho thân binh chuyển quà đã chuẩn bị vào rồi cúi lạy Vương phi: “Tâm ý của tiểu tế, kính xin người nhận lấy.”

“Con rể khách khí rồi.” Vương phi sai người mang quà vào bên trong, sau đó ngồi xuống nói chuyện với hắn tìm hiểu chút tin tức: “Nghe nói có Tiết độ sứ đã chuẩn bị rời kinh, không biết con rể có dự tính gì không?”

Thẩm Tranh cười: “Ta định đợi mấy ngày nữa.”

“Ta nghe nói Hoàng thượng vì ngươi còn kỳ để tang nên không tiện tứ hôn? Ta đây là mẫu thân nên lo lắng cho nữ nhi, con rể đừng trách. Đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng, nửa năm một năm cũng không phải không thể chờ.”

“Ta nghĩ do Hoàng thượng bận rộn chính sự nên quên mất, mấy ngày nữa ngài sẽ nhớ tới việc hạ chỉ tứ hôn thôi, người không cần lo lắng, chuyện này sẽ không có bất cứ thay đổi gì cả.” Trong lòng Thẩm Tranh đã có dự tính nên bình thản nói.

Vương phi thấy hắn tự tin như thế thì cười nói: “Nếu con rể đã chắc chắn như vậy thì ta an tâm rồi. Mộ Thiền đang đợi ngươi ở hậu hoa viên đấy, ngươi đi nói chuyện với nó đi.”

Thẩm Tranh lập tức tạm biệt nhạc mẫu, lên đường đi gặp Mộ Thiền.

Bước vào hoa viên, từ xa xa đã thấy nàng đang ngồi trong lương đình chơi, để lộ vẻ lười biếng nhưng vừa nhìn thấy hắn thì mắt sáng hẳn lên.

Thẩm Tranh không kịp suy nghĩ gì, thấy nàng thì cười thật tươi, ba bước nhập thành hai đi nhanh về phía lương đình: “Nếu biết nàng thấy ta vui như vậy thì ta đã không nhiều lời với Vương phi như thế rồi.”

Mộ Thiền tò mò hỏi: “Các ngươi nói cái gì đấy?”

“Bà nói đất Định Bắc lạnh giá, sợ nàng gả đến bị gió Bắc thổi bay nên bảo ta phải nuôi nàng trong lòng bàn tay.”

“Thế ngươi trả lời thế nào?” Mộ Thiền cảm thấy hắn lại đang bốc phét rồi.

“Ta nói không được, nâng trong lòng bàn tay sẽ tan ra mất, chỉ có thể ôm vào ngực thôi.” Thẩm Tranh nói xong liền đi qua ôm nàng: “Thế này này.”

Mộ Thiền cười né tránh: “Ta biết ngay ngươi lại không đứng đắn mà.”

Thẩm Tranh sợ đuổi bắt trong đình sẽ nguy hiểm nên không đuổi theo nàng mà ngồi xuống: “Không đứng đắn thì phải xem là với ai, ta vẫn còn đứng đắn chán, chỉ là nàng chưa thấy thôi nhưng ta cam đoan nàng sẽ không thích đâu.”

Mộ Thiền cũng ngồi xuống theo hắn, không biết là thật lòng hay là trêu ghẹo: “Thế nhưng như vậy mới ngầu.”

Hắn nhích lại gần nàng: “Đó là để áp chế bọn kiêu binh hãn tướng, nàng ôn nhu săn sóc như vậy, sao ta nhẫn tâm để nàng nhìn sắc mặt ta chứ.” Thấy nàng không né tránh, hắn ngang nhiên xông qua cho đến khi ngồi sát nàng mới thôi. Mộ Thiền cười túm váy: “Ngươi đang đè lên nó.”

Thẩm Tranh ngả ngớn nói: “Không chỉ nó mà ta còn muốn đè cả nàng nữa.”

Nàng không hề nghĩ ngợi trả lời: “Được, qua đây đi.”

Hắn vô cùng hưng phấn nhưng cũng thấp thỏm không yên: “Sao có thể như vậy được, tuy ta rất muốn nhưng mà...”

Thì thấy nàng vỗ vào đùi: “Ngươi có thể gối ở đây.”

Hóa ra là đè ở đấy nhưng hắn cũng không thất vọng mà vui vẻ nói: “Vậy ta có thể nằm.”

Nàng sảng khoái vỗ vỗ, Thẩm Tranh tháo khăn vấn đầu đặt lên bàn, nhìn nàng hỏi lại một lần nữa: “Thật ư?” Thấy nàng gật đầu, hắn mới dám gối lên đó, sau đó một cử động nhỏ cũng không dám làm, cả người trở nên cứng đờ.

Mộ Thiền thấy hắn nằm xuống liền không nói gì nữa thì cúi đầu cười nhìn hắn: “Ngủ rồi à, sao ngươi không nói gì?”

Thẩm Tranh vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc không thoát ra nổi, cho tới bây giờ hắn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này: “... Ta đang nghĩ nếu mỗi ngày đều được như vậy thì thật tốt.”

Mộ Thiền đã biết sức nặng của mình trong lòng hắn, cúi đầu xuống khẽ vuốt ve tóc mai của hắn: “Vậy cũng phải chờ một năm nữa mới được. Ta nghe nói vì kỳ tang nên phải dời chuyện tứ hôn lại. Cũng không trách được, dù sao kỳ tang cũng quan trọng hơn. Thôi chờ kỳ tang qua hẳn rồi chúng ta danh ngôn chính thuận thành hôn, đằng nào cũng chỉ cách nhau nửa năm một năm thôi.”

Thẩm Tranh nghiêng người gối lên đùi nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng: “... Nàng xông quần áo bằng cái gì vậy, thơm thật.”

Mộ Thiền khẽ véo tai hắn: “Ngươi đừng đánh trống lảng.”

Thẩm Tranh nhắm mắt lại, khóe môi khẽ mỉm cười: “Nàng yên tâm, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay ta, tuy ta không biết có bao nhiêu người cản trở nhưng nhất định Hoàng thượng sẽ đồng ý tâm nguyện của ta. Nhất định trước khi ta rời khỏi kinh thành, Hoàng đế sẽ tứ hôn.”

Hắn tự tin như vậy đấy.

Hắn có thể cảm nhận được lo lắng của nàng: “Đừng bảo là ngươi đi uy hiếp Hoàng thượng nhé, ngươi là trung thần đó...”

Thẩm Tranh lập tức nói: “Đương nhiên không phải thế. Như nàng nói ta là trung thần mà Hoàng thượng chính là Hoàng đế tốt. Ta tận tâm vì nước, đương nhiên ngài sẽ quan tâm đến hạ thần, ta tin về phía tình nghĩa với quân thần, ngài sẽ thay ta giải ưu sầu.”

“Ừm, ta cũng nghĩ vậy. Nói thật, lúc đầu ta cứ tưởng ngươi là người xấu, sẽ bất trung với triều đình nhưng xem ra bây giờ thì không phải, từ lúc ở Chá Châu, ngươi không xâm phạm tới bất cứ thứ gì, sau khi thu phục kinh thành cũng không hai lòng mà một lòng ủng hộ Hoàng thượng. Nói không chừng ngươi chính là sao Vũ khúc hạ phàm, được trời cao phái xuống để giúp triều đình khôi phục non sông đấy.”

Được đội cho cái mũ hơi lớn, Thẩm Tranh mang không nổi nên cười khan hai tiếng.

Tuy hắn không phải phản tặc nhưng chắc chắn cũng không phải là trung thần đâu.

Bây giờ hắn chỉ muốn bản thân được vui vẻ, làm chuyện có lợi cho mình chứ phí sức đổ máu thay Hoàng đế củng cố giang sơn á, không bao giờ nhé.

Nhưng cũng khó trách nương tử nhìn lầm hắn, ai bảo lúc trước hắn cứ mở miệng ra là “Cung nghênh Hoàng thượng, hoàng thất vi tôn” chứ, rồi còn thu phục kinh thành, phát binh tới đất Thục cứu giá, cho dù thế nào nhìn qua cũng thấy giống trung thần.

“Khôi phục non sông cũng không phải là không được nhưng ta chỉ có một thân một mình có lòng mà không có sức. Cho dù người ngoài có tài giỏi như thế nào thì cũng không thể đáng tin bằng người nhà. Xưa nay có câu “Phụ tử cùng ra trận” nhưng cha ta qua đời rồi, ta chỉ có thể trông chờ vào nhi tử thôi.” Thẩm Tranh nói nhiều như thế, cũng chỉ vì câu cuối cùng mà thôi: “Nàng sinh cho ta mấy thằng cu đi, ta cũng có người giúp đỡ.”

Mộ Thiền hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cười hỏi: “Chỉ cần ta có thể sinh thôi, ngươi muốn mấy đứa?”

Thẩm Tranh đánh bạo giơ một bàn tay ra.

Nàng nhìn xong, dường như không hề cảm thấy áp lực, đồng ý ngay lập tức: “Được.”

“Thật ư? Nàng sẽ không đổi ý chứ?” Hắn vui mừng muốn ngồi dậy nhưng không ngờ ngồi dậy quá nhanh, đầu đập vào bàn đá khiến hắn đau tới mức hít một hơi lạnh, trong lòng thầm mắng: Không thể để ta vui mừng được một chút sao? Có nhất thiết phải vừa nghe được tin tốt thì ta liền bị thương không.

Mộ Thiền vội vàng nhìn hắn: “Đầu có bị sao không? Để ta nhìn xem nào.” Lấy tay của hắn ra, thấy không bị chảy máu, nàng mới thở phào một hơi: “Đi, đi lấy thuốc bổ máu đi.”

Thẩm Tranh ỉ ôi không chịu đi: “Không sao đâu mà, ta nằm một lúc là được rồi.”

Nàng không đồng ý, mạnh mẽ kéo hắn đi, gọi đại phu trong phủ khám qua một lượt, bọn họ nói không có gì đáng ngại mới khiến nàng yên lòng.

Cứ lăn qua lăn lại như vậy cả phủ cũng biết có chuyện gì xảy ra, hơn nữa thời gian không còn sớm, Thẩm Tranh không tiện ở lại quấn lấy nàng nên đành hẹn mai lại đến.

Chờ Thẩm Tranh rời đi, Vương phi mới gọi nữ nhi vào trong nội thất hỏi thăm: “Hôm nay hắn bị dập đầu như thế nào? Sao lại không cẩn thận như thế.”

Mộ Thiền liền kể lại mọi chuyện xảy ra: “Hắn hỏi con sinh con cho hắn được không, con bảo được, thế là hắn muốn ngồi dậy nhưng đầu lại bị đập vào bàn.”

Vương phi giật mình, chợt phát hiện mình còn thiếu sót ở phương diện này, đã dính đến chuyện sinh con rồi mà không biết con rể còn phân biệt được nặng nhẹ, làm chuyện gì quá phận không: “Hắn có động tay động chân gì với con không?”

Mộ Thiền không tiện nói thẳng: “Thì vẫn như cũ thôi ạ.”

Xem ra con rể thật sự thích Mộ Thiền nên có lẽ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn trước khi thành hôn. Nhưng người trẻ thì có thể chắc chắn được chuyện gì, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Vương phi có hơi hối hận khi bản thân giáo dục con muộn về vấn đề này: “Nó có cởi quần áo của con ra không?”

Mộ Thiền vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có không có.”

Vương phi thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ lại, bà không thể lần nào cũng hỏi thăm nữ nhi hôm nay làm gì với con rể được. Bà vẫn nên dạy cho con hiểu nặng nhẹ thôi: “Cái này phải trách ta, đáng nhẽ phải nói cho con biết sớm hơn. Có một số việc con phải hiểu thật rõ, biết không?”

Mộ Thiền mù mờ hỏi lại: “Chuyện gì ạ?”

Vương phi càng hối hận khi không dạy cho con sớm hơn, lập tức cho người lấy “hàng cấm” ra, bày từng cái trước mặt nữ nhi, sắp xếp theo thứ tự theo đuổi – yêu nhau – ôm – hôn – sờ soạng đến lên giường. Bà chỉ các hình: “Cái này được, thế này cũng không sao nhưng từ đây trở đi thì tuyệt đối không được, chỉ sau khi thành hôn mới có thể làm, vì thế các con... Ấy, con sao thế?”

Mộ Thiền chưa từng tiếp xúc với những thứ này nên nhất thời không chịu nổi kích thích, run run hỏi: “Hóa ra là thế này ư?” Chúng khác xa tưởng tượng của nàng – cởi quần áo – buông màn – trời sáng, có thể nói là cách xa ngàn dặm

Vương phi nghiêm mặt nói: “Vì vậy, nhỡ trước khi hắn về Định Bắc... Ta nói là nhỡ thôi nhé, tuy ta cảm thấy con rể không phải người như vậy nhưng làm sao nói trước được điều gì. Nếu trước khi hắn về Định Bắc muốn tìm cơ hội làm với con như thế thì tuyệt đối không được! Nhất định con phải từ chối đến cùng, nếu như có hài tử thì sẽ có phiền phức lớn đấy.”

Giờ nàng không suy nghĩ nổi bất cứ cái gì nữa, khó khăn nuốt nước miếng, đau khổ ngẩng đầu lên: “... Phải làm vậy mới sinh được hài tử ư?” Tuy lúc trước nàng sợ Thẩm Tranh sẽ “ăn” mình nhưng đó là sợ hãi theo bản năng, sau đó phải làm gì, nàng không hề biết.

Bây giờ xem như đã hiểu.

“Đúng vậy, vì thế không thể làm trước khi thành hôn.”

Mộ Thiền nghe xong, khóc không ra nước mắt: “... Con xong rồi.”

“Sao thế?”

“Con vừa mới đồng ý sẽ sinh cho hắn năm nhi tử, vì thế, chẳng phải sẽ phải làm tận năm lần ư?”

Vương phi cũng không biết phải mở miệng an ủi nữ nhi như thế nào, chẳng lẽ nói cho nó biết không chỉ năm lần đâu? Cuối cùng bà chỉ ôm lấy nữ nhi, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, đừng nghĩ nhiều, đến lúc đó con sẽ hiểu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.