Ái Thê

Chương 31: Chương 31: Chương 33




Editor: Nguyệt Vi Yên, Rose | Beta: Vũ Ngư Nhi

Thẩm Tranh bật dậy hớn hở nói: “Vậy nương tử ơi chúng ta đi ngủ thôi.”

“Sao chàng lại như vậy chứ?” Nàng oán trách nói: “Vô lại.”

Thẩm Tranh quyết định mặt dày trêu nàng đến cùng: “Vô lại là phẩm chất bền bỉ không thể thay đổi.” Cho đến khi Mộ Thiền dở khóc dở cười không nói lại hắn, Thẩm Tranh mới ôm nàng lên giường, cười nói: “Dù sao nàng cũng đã đồng ý cho ta ở lại, đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Không có cách nào, ai bảo nương tử thích người vô lại như ta chứ.”

“Ai thích chứ.”

Đột nhiên Thẩm Tranh cù vào nách nàng: “Vậy thích cái này?”

Mộ Thiền bị đột kích giật bắn người, uốn éo né tránh: “Đừng nghịch mà.” Sao hắn có thể buông tha nàng, hắn nhào vào giữa giường bắt nàng lại: “Sợ nhột hả? Vậy để ta giúp nàng đỡ nhột.”

Mộ Thiền cười không ngừng, dùng sức đẩy hắn ra: “Chàng nói sẽ không chạm vào ta mà.”

Đương nhiên Mộ Thiền không phải đối thủ của hắn, chưa được mấy phút đã bị hắn đè dưới thân. Thẩm Tranh ngắm nhìn nàng từ trên cao, gãi gãi lưng nàng: “Ở đây có nhột không?”

Nàng cố nhịn cười: “Không nhột, chàng mau buông ta ra.” Đánh hắn hai cái mà không có tác dụng gì, nàng đành nhấc chân đạp hắn, không ngờ lại đạp trúng tay hắn, cổ chân bị hắn nắm trong tay, cố giãy giụa mấy cái mà không động đậy được.

Thẩm Tranh nhếch miệng: “Hình như tư thế này của chúng ta không hay lắm nhỉ?”

Mộ Thiền cũng phát hiện, cổ chân nàng bị Thẩm Tranh nắm chặt nên hai chân tách rộng, nàng lại còn nằm dưới người hắn. Những hình ảnh trong sách hiện lên, Mộ Thiền xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai: “Thế chàng còn không mau buông tay?” Để giục hắn mau buông, nàng còn đạp chân hai cái.

Vì nàng giãy giụa nên cả người Thẩm Tranh vô cùng tự nhiên mất thăng bằng, đổ lên người nàng, sau đó vô tư hôn đôi môi anh đào trước mặt, chiếm được của hời rồi còn ra vẻ trách móc: “Ta đã định buông tay rồi thế mà nàng còn lộn xộn. Ta có làm đau nàng không?”

Đánh nhau với Tiết độ sứ Tuyền Nam không mất một sợi tóc nào, thế mà mới bị đứa con gái yếu ớt là nàng đá cho một cái đã ngã, Mộ Thiền hận không thể véo tai hắn: “Chàng cho là ta ngốc à!”

“Ta hỏi nàng có bị thương không mà sao nàng lại trả lời lạc đề? Bị đè choáng váng rồi hả, đừng nhúc nhích, để ta xem xem bị thương chỗ nào rồi.” Nói xong tay lại không thành thật chui vào trong váy áo nàng.

Nàng vô cùng hoảng sợ, hôm qua nàng đã phát hiện từ khi trở về Định Bắc lá gan hắn to hơn rất nhiều, trước kia nào dám làm bậy thế này: “Chàng làm gì đấy, mau dừng tay đi.”

Kinh thành không phải nơi hắn quen thuộc, hắn luôn răn mình mới sống lại cần làm việc cẩn thận. Nhưng nay đã về địa bàn của mình, lại có nương tử yểu điệu bên cạnh tình chàng ý thiếp.

Còn cần phải cố kỵ gì hay sao?

... Đương nhiên là có!

Đó chính là ý kiến của nàng.

Nàng không muốn, Thẩm Tranh nào dám làm bậy, hắn ngoan ngoãn rút tay về: “Ta đùa nàng một tí thôi mà, sao ta dám làm thật chứ.”

“Vậy tại sao ta không được trêu chàng?” Nàng không phục.

Thẩm Tranh nghe xong thì tỉnh hẳn, hắn lập tức cởi áo ra: “Nàng muốn sờ đâu cũng được.”

Mộ Thiền không có biện pháp nào, tay cầm gối đầu giơ lên định đánh hắn: “Ai muốn sờ chứ, chàng mau đứng lên đi.” Kết quả ném nhẹ quá nên chiếc gối lại rơi đúng vào mặt nàng.

Mộ Thiền bị đau, nàng lau nước mắt gào lên: “Đáng ghét, đều tại chàng hết.”

Thẩm Tranh muốn cười mà không dám, hắn vội kéo nàng vào lòng, khẽ hôn lên nước mắt của nàng: “Ừ, tại ta cả, nàng muốn xử ta thế nào cũng được.”

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Tất cả tại chàng hết, lừa ta đến chỗ này ta đã không nói rồi. Hôm nay ta giúp chàng đi nghe cái kinh kia, cuối cùng chàng chẳng quan tâm mà cả đầu chỉ có suy nghĩ muốn ngủ với ta.”

Thẩm Tranh vô cùng xúc động, nương tử của ta à, cuối cùng nàng cũng nói đúng một câu rồi, đúng là bây giờ trong đầu ta chỉ nghĩ đến việc ngủ với nàng. Nghĩ thì nghĩ nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để thừa nhận: “Ta là người không biết chừng mực như vậy sao, chỉ là ta thấy nàng mệt mỏi cả ngày rồi nên mới muốn dỗ nàng vui vẻ một chút thôi mà.” Nói rồi mổ một cái lên môi nàng: “Không vui hả?”

“Không vui.” Mộ Thiền nói: “Vậy cái tên thầy Quân kia chàng định thế nào? Mấy cái thần thần quỷ quỷ này không thể mặc kệ được đâu!”

“Ta còn đang tưởng nàng vô tâm chơi đùa, hóa ra là quan tâm đến an bình của Định Bắc. Ái chà, thật là, nàng còn chưa chính thức gả đến đây mà đã suy nghĩ thay phu quân rồi, Thẩm Tranh ta thật sự là có phúc mà.” Thấy nàng nhíu mày chuẩn bị tức giận, hắn vội nói: “Đương nhiên là không tha cho bọn họ rồi, mai ta sẽ phái người đi thăm dò.”

“Chàng đừng chê ta dài dòng... chứ vì Hoàng thượng chẳng quan tâm nên quốc gia mới loạn như thế này. Định Bắc cũng có thể coi là một phiên trấn yên bình, chàng phải quý trọng, cai quản thật nghiêm đấy.”

“Nàng rất giống một người... Nàng đừng nói gì, để ta nghĩ đã...” Thẩm Tranh sờ cằm, trầm tư một lát đột nhiên như hiểu ra cái gì: “Đúng rồi, giống Hoàng hậu Hạ Hầu thời dựng nước, nổi danh hiền đức. Bà vẫn luôn khuyên Hoàng đế nên làm gì không nên làm gì, khi còn bé ta đã được nghe kể rất nhiều về bà.”

Mộ Thiền nhạy cảm phát hiện vấn đề trong đó: “Chàng đừng nói nhảm, thân phận khác biệt sao có thể đánh đồng được. Chúng ta chỉ nói chuyện riêng với nhau sau cánh cửa này thôi, đừng truyền đi đấy.”

“Truyền đi thì sao chứ?” Hắn chẳng hề để ý, khinh miệt hừ một tiếng.

Mộ Thiền nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn rất xa lạ. Trong lòng vốn có lời muốn nói nhưng lại cảm thấy không phải lúc, nên lời đến miệng lại nuốt vào.

Thẩm Tranh thấy ánh mắt nàng tỏ rõ sự cô đơn, cho là mình không nghe lời nàng nên nàng mới không vui: “Ta biết rồi, đảm bảo sẽ không có ai biết đâu. Có phải nàng không biết con người ta thế nào đâu, nghĩ gì nói đó, không biết giữ miệng đã quen. Về sau nếu nàng cảm thấy ta xúc phạm nàng thì cứ mắng ta nhé.”

“Ta sẽ không bao giờ mắng chửi chàng đâu, còn lâu ta mới giống cha chàng dạy hư con vẹt.” Nàng nhỏ giọng nói: “Với cả, chàng vẫn luôn đối xử tốt với ta mà, sao ta phải mắng chàng chứ.”

Thẩm Tranh ôm vai nàng, thề thốt hứa hẹn: “Nhất định ta sẽ làm tốt, không để nàng có cơ hội tức giận.” Sau đó lại như khiêu khích nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi.”

Nàng dùng tay chọc vào ấn đường hắn: “Chàng thật là, vừa hứa xong đã làm ta tức giận rồi!”

Hắn biết rõ còn cố hỏi: “Ta làm gì mà khiến nàng giận chứ?” Rồi lại như bừng tỉnh: “À, ta biết rồi, nàng không muốn nghe thấy hai từ “đi ngủ” chứ gì, ừm... Chúng ta tắt đèn đi.” Nói xong, hắn thật sự thổi tắt nến, sờ soạng trong bóng tối ôm nàng nằm xuống: “Về sau chúng ta chuyển sang nói “tắt đèn” được không?”

Nàng im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được cười: “Tùy chàng.”

Thẩm Tranh nói: “Vậy nghe lời nương tử!”

Vất vả lắm mới dỗ được nàng nguôi giận nên cả đêm ấy Thẩm Tranh ngoan ngoãn không dám làm gì.

Dù sao buổi tối được ôm người ngủ, sáng hôm sau mở mắt thấy người nằm bên là hắn đã thỏa mãn rồi.

Kiếp trước Mộ Thiền là người của hắn, kiếp này hắn đã giữ được nàng bên người. Dù sao đều thuộc về hắn cả, thế nên trước mắt hắn không vội.

Thẩm Tranh đã tự an ủi mình như vậy đấy!

Hắn muốn “ăn” nhưng nàng không cho, hắn không thể bá vương ngạnh thượng cung [1] được.

[1] Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn“. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian“. – Nguồn: banlong.us -

Nhuyễn ngọc trong ngực, hai suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn đánh nhau cả đêm.

Dù sao nàng cũng là nương tử của ngươi rồi, mỗi đêm ngươi đều ôm nàng ngủ mà không dám gì đó, không thấy phụ chính ngươi à? Nhịn nữa là hỏng luôn đó, ngươi không thấy phụ tổ tông Thẩm gia hay sao? Không sao đâu, cứ gạo nấu thành cơm rồi an ủi nàng thật tốt là được mà.

... Nghe cũng có vẻ hợp lí.

Ngươi điên à, ngươi cưỡng ép nàng như thế, đến lúc nàng tức giận như con ngựa hoang thì để xem nàng sẽ đối xử với ngươi thế nào. Sau khi sống lại, được sống yên bình quá nên ngươi lại đắc ý váng đầu rồi à?

... Rất hợp lí, không thể mù quáng được, dù sao đã chịu đựng lâu thế rồi, chịu thêm tí nữa cũng không sao.

Nghĩ tới đây, cả tâm hồn lẫn thể xác của Thẩm Tranh mới an tĩnh trở lại.

***

Sáng hôm sau, Lỗ Tử An tới xung phong nhận việc xét xử cái gọi là “thầy Quân.”

Cho dù hắn không đến, Thẩm Tranh cũng tìm hắn. Nhưng may là Lỗ Tử An tự tìm đến nên Thẩm Tranh đỡ phải nói nhiều.

Đối phó với loại môn phái không chính thống này đương nhiên là phải “đổ máu” rồi.

Vì liên quan đến nương tử nhà mình nên Lỗ Tử An căm thù cái thứ mê tín này đến xương tủy, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chỉ trong mấy ngày đã bắt sạch sẽ giáo đồ.

Khi Lỗ Tử An trình bản điều tra lên, Thẩm Tranh đọc qua mới biết có người cố tình muốn gây sóng gió, bởi giáo phái này từ phía nam xuống, giáo chủ tự xưng là “thầy Quân” không hề ở Định Bắc. Ở Định Bắc chỉ có “đại tế tửu” mà thôi.

Đại tế tửu chịu trách nhiệm cả phiên trấn nên chắc chắn nắm rõ.

Thẩm Tranh giận run người, nếu không phải bắt nguồn từ Định Bắc thì chỉ có thể diệt trừ cấp dưới mà không làm gì được tên đứng đầu, căn bản không thể nhổ tận gốc.

Lỗ Tử An – người liên tiếp gặp chuyện trong mấy ngày nay nói: “Bọn họ nói thầy Quân có bốn đồ đệ chia ra quản lí bốn hướng đông tây nam bắc mà trong đó phía Bắc là...”

Đúng lúc Thẩm Tranh lật đến tờ giấy đó, chăm chú đọc qua, hắn tức giận hỏi: “Là lão tử?”

Trong đó viết rõ ràng: Bắc vương: Tiết độ sứ Định Bắc; Nam vương: Tiết độ sứ Sở Phong; Đông vương: Tiết độ sứ Nhạc Hưng; Tây vương: Tiết độ sứ Kiến Khánh.

Lỗ Tử An gật đầu: “Thuộc hạ hỏi mấy tín đồ thì đều nhận được câu trả lời như vậy. Thế nên chúng ta càng thắng trận, bọn họ càng tin tất cả là nhờ pháp lực của thầy Quân. Nhất là tiện nội [1] tin không một chút nghi ngờ. Bọn họ chuyên giảng đạo cho phụ nữ và trẻ em, thông qua bà tử chải đầu và thầy lang để vào nội viện tuyên truyền mấy thứ này.

[1] tiện nội: khiêm xưng vợ mình

Thẩm Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: “Những người “nối giáo cho giặc” này giết hết không tha!” Các ngươi dám lợi dụng những người chải đầu để giảng đạo chứ gì, lão tử sẽ cho đầu các ngươi chuyển nhà.

“Giết tất cả?” Lỗ Tử An lưỡng lự: “Sắp bước sang năm mới rồi, hơn nữa đa số đều là nữ nhân... Thuộc hạ sợ oán khí lớn... Hay là cho lưu vong hoặc tịch thu tài sản làm nô lệ.”

Nếu không phải tối hôm qua Thẩm Tranh để Mộ Thiền gối đầu lên tay hắn ngủ một đêm khiến bây giờ cánh tay mỏi nhừ thì hắn đã tát Lỗ Tử An một cái cho tỉnh: “Nếu như trừng phạt làm nô lệ thì chẳng phải là người tạo cơ hội cho bọn họ tiếp xúc, truyền đạo với các nô lệ khác sao. Truyền lệnh của ta, những thuộc hạ của các đàn tế Hương chủ và các tín đồ quan trọng, miễn là đã từng nhận được lợi ích, nhận nhiều nhang khói, giết không cần luận tội.”

“Làm cái này không khó, chỉ là... có một số nữ quyến u mê không tỉnh ngộ.” Lỗ Tử An nhìn Thẩm Tranh, biết tình hình hậu viện nhà đại nhân nghiêm trọng hơn nhiều, mấy di nương của lão chúa công đều là tín đồ.

“Ta chuẩn bị đưa tất cả bọn họ đến đạo quán ở ngoại ô, để sư phụ ở đạo quán giáo dục cảm hóa bọn họ, khi nào giáo dục cảm hóa được thì mới trở về.” Thẩm Tranh nói: “Nếu gia quyến nhà ngươi có người mê tín thì cũng đưa đến đó đi.”

Những người đó đều là di nương của lão chúa công, Thẩm Tranh đương nhiên đưa đi mà không đau lòng, nhưng đến phiên nương tử và thiếp thất nhà mình, Lỗ Tử An lại do dự: “... Hay để thuộc hạ khuyên nhủ lại.”

“Thật ra đó cũng là hạ sách, nếu có thể tự mình tỉnh ngộ là tốt nhất.” Thẩm Tranh có một chủ ý: “Đại tế tửu đó, không phải các ngươi bắt được sao, đánh gãy tứ chi của hắn, dùng xe kéo đi diễu hành, để cho tất cả dân chúng thấy đệ tử thầy Quân pháp lực vô biên của bọn họ như thế nào, rồi hỏi xem chẳng phải hắn có pháp lực và thần thông sao? Sao không sử dụng? Rồi bắt hắn tự khai ra mình đi lừa gạt thế nào, nhưng không được giết hắn, cũng không được để hắn tự sát, để hắn chết chính là thành toàn cho hắn.”

Thờ thần bái thần, bái cái gì? Đương nhiên là pháp lực, không có thần lực, hắn ta chẳng là gì hết.

“Đúng vậy!” Lỗ Tử An cảm thấy biện pháp này rất hay: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Chờ Lỗ Tử An đi rồi, Thẩm Tranh vẫn nhíu mày, không vì lý do nào khác, hiện tại hắn chỉ có thể cai quản phần lãnh thổ phía Bắc của mình, còn ở các lãnh thổ bao la rộng lớn khác không biết lại có bao nhiêu tế tửu dùng tà thuyết mê hoặc chúng sinh. Ai bảo hắn không có cả thiên hạ chứ.

... Thiên hạ...

Thẩm Tranh không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cười của Mộ Thiền vang lên ở cửa thư phòng, nàng dịu dàng hỏi: “Sao vậy, chuyện Lỗ thống lĩnh nói với chàng không phải chuyện tốt hả?”

Thẩm Tranh vỗ đùi mình, ý bảo nàng ngồi lên.

Thực ra chỉ cần hắn không trêu nàng thì từ trước đến nay nàng vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, thấy bốn bề vắng lặng, nàng hé miệng cười ngồi lên đùi hắn, tựa vào lồng ngực hắn: “Vừa rồi ta qua chỗ lão thái quân bên kia, chàng đoán xem lúc bà biết chàng đã bắt đại tế tửu thì có thái độ thế nào?”

“... Muốn đánh chết ta? Hay bảo nàng đến xin ta thả hắn?”

Mộ Thiền lắc đầu, nhớ tới lời lão thái quân thì che miệng cười: “Bà nghe nói đại tế tửu bị bắt rồi thì im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói “Đã biết hắn là thần giả thì tin làm gì nữa, ta phải tin Quan Âm Bồ Tát chứ.” Nói xong bà sai người bóc bức họa thầy Quân trên tường xuống, dán bức họa Quan Âm lên.”

Thẩm Tranh khẽ cười: “Không ngờ bà sẽ giác ngộ nhanh thế.”

“Vì vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết đơn giản hơn chàng tưởng nhiều, đừng than thở nữa mà.” Nàng khuyên nhủ, tất cả chỉ để hắn bớt sầu.

Tâm ý của nàng sao Thẩm Tranh không hiểu chứ, càng nghĩ càng cảm thấy thương nàng hơn, những suy nghĩ đen tối trong đầu hắn cũng bị xóa sạch: “... Mấy chuyện linh tinh trong hậu viện của nữ nhân dễ giải quyết nên ta không hề để trong lòng. Chỉ có điều thấy bọn hắn nói có tứ vương ở Đông Tây Nam Bắc làm ta chợt nhận ra trên thiên hạ này còn có địch thủ.”

Dã tâm lớn nên đương nhiên kẻ địch cũng nhiều hơn.

Ở kiếp trước, sau khi phụ thân chết, Thẩm Tranh tự mình mang binh đánh giặc. Tuy còn phân tâm vì Mộ Thiền nhưng cũng đã khống chế được các Tiết độ sứ còn lại, trở thành mối nguy hại lớn nhất của đất nước nhưng địa bàn vẫn chỉ ở phương Bắc này, giống như hiện tại vậy.

Chưa kịp giao đấu với “tai họa đế quốc” khác thì đã ngoẻo rồi.

Mộ Thiền nương theo ánh mắt hắn nhìn công văn trên bàn, mở ra thấy tên của bốn phiên trấn Định Bắc, Sở Phong, Nhạc Hưng và Kiến Khánh.

Đây đều là những phiên trấn có thế lực mạnh nhất, Mộ Thiền cười nói: “Xưa nay chỉ thấy có xuôi Bắc đánh Nam là thành công chứ nào thấy có phía Nam đánh Bắc chiến thắng đâu, chúng ta vẫn có thể vô tư.”

Thẩm Tranh nhướng mày, “Cũng đúng, hơn nữa ta còn trẻ nhất, mấy vị khác toàn đã trên năm mươi rồi.”

“Đúng vậy, hơn nữa, đây là việc của Hoàng đế mà, cớ gì chàng phải lo lắng?”

“Ừ... Đúng vậy, ta có phải Hoàng đế đâu.” Thẩm Tranh cười nói, thay đổi chủ đề: “Ngày mai là sang năm mới rồi, ta phải bắn tên châm đèn, nàng đến xem không?”

“Nếu ta nói không xem thì sao?” Nàng chu miệng.

“Vậy... Ta sẽ bế nàng, khiến nàng không thể không xem.” Nói xong, Thẩm Tranh ôm ngang Mộ Thiền, xoay một vòng trong phòng, khiến nàng phải ôm cổ hắn, vừa cười vừa hét.

***

Lúc chạng vạng, hạ nhân trong phủ đã trang trí mái hiên và cổng chính bằng tùng bách, trúc tía như tục lệ. Gã gia nô treo đèn ở trong sân, cầm cây gậy tre dài treo một ngọn đèn, đến buổi tối đèn mới tỏa sáng. Bởi vì lão chúa công qua đời chưa đầy ba năm nên toàn bộ số lượng đèn đều phải giảm bớt, nhưng số lượng vẫn rất hào hoa xa xỉ.

Lúc mặt trời xuống núi, từng nhà đều thắp sáng đèn lồng treo trong sân.

Theo tập tục, phủ của quan văn, khi châm ngọn đèn đầu tiên miệng phải đọc lời chúc.

Phủ đệ của tướng võ, ngọn đèn đầu tiên là phải châm bên ngoài cách trăm trượng.

Trước kia mừng năm mới ở phủ Vanh Vương, Vanh vương đều tự mình lẩm bẩm châm đèn, mẫu phi nói phụ vương của nàng không phải chưa từng lấy lại vinh quang của tổ tiên, nhưng năm đầu tiên sau thành hôn bị bắn lệch nên từ đó hàng năm đều thành thật làm “quan văn“.

Khoảnh khắc mặt trời xuống núi cũng là lúc nội thành giăng đèn rực rỡ.

Trong ánh mắt vừa kỳ vọng vừa sùng bái của Mộ Thiền, Thẩm Tranh lấy cung tên gia nô dâng lên, kéo căng dây cung, một hỏa tiễn xé gió đến giữa bấc đèn, lúc này người khác vội vàng chụp chao đèn treo lên.

Nàng vỗ tay khen: “Tranh lang thật lợi hại.”

Thẩm Tranh bỗng nhiên cảm thấy lời khen của nàng êm tai hơn bất cứ lời khen nào: “Cái này thì tính là gì.”

Lúc này, trong đầu hắn nhảy ra một ý tưởng: Ngươi xem, nàng thích ngươi nhiều như vậy, đêm nay đón giao thừa, ngươi chuốc nàng một ít rượu, nàng sẽ là của ngươi.

Thẩm Tranh lắc đầu, xua đuổi ác ý khiến người “rơi vào ma đạo” này.

Mộ Thiền đi tới, lặng lẽ nắm chặt tay hắn: “Đêm nay, thiếp có lễ vật muốn tặng chàng.”

Ở hiền gặp lành, giai nhân đã tự đưa đến cửa. Thẩm Tranh vội vàng gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.