Editor: Phong Ca | Beta: Hà Linh, Vũ Ngư Nhi
Từ lúc Thẩm Tranh công bố bài hịch phụng chỉ chinh phạt Tiết độ sứ Nhạc Hưng, các đội quân đang hướng về kinh thành đồng loạt dừng chân.
Có Tiết độ sứ bày tỏ trời mưa ẩm ướt không tiện hành quân, chuyện đến kinh thành tạm thời hoãn lại, chờ thời tiết chuyển biến tốt đẹp rồi tính sau.
Cũng có Tiết độ sứ thẳng thắn bày tỏ: Hoàng đế thật lợi hại! Vì để ép lui chúng thần mà ngài lại chịu gọi Thẩm Tranh tới, làm đối thủ tổn thất tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Ngài thật sáng suốt, thật lợi hại. Chúng thần không trêu nổi Thẩm Tranh, đành quay về nơi đóng quân.
Tiết độ sứ Nhạc Hưng cũng không ngờ Hoàng đế lại cầu cứu Thẩm Tranh, nhất thời chỉ muốn quay ngựa trở về nơi đóng quân nhưng trước kia kiêu ngạo hống hách, ức hiếp Hoàng đế, cảm giác được các Tiết độ sứ khác hâm mộ rất tuyệt, hắn ta không muốn từ bỏ.
Vì thế Tiết độ sứ Nhạc Hưng suy nghĩ, hô to: "Hoàng đế, ngài đừng tưởng mời quân đội Định Bắc là ta sẽ sợ. Nếu Thẩm Tranh tới, mười vạn tinh binh của Nhạc Hưng sẽ đánh cho hắn có đi mà không có về. Kinh thành này ta nhất định sẽ đến."
Tiếng la rung trời động đất. Các Tiết độ sứ khác vì tránh nổi bật mà đứng một bên xem náo nhiệt, khen ngợi Tiết độ sứ Nhạc Hưng can đảm: Là người đầu tiên dám khiêu chiến với Định Bắc, khen ngợi ngươi dám liều mạng với hắn. Nếu ngươi chết, bọn ta sẽ chăm sóc vợ và con gái của ngươi thật tốt.
Nếu đối thủ đã dám khiêu chiến, Thẩm Tranh cũng vui vẻ đi đến nơi hẹn: "Cũng can đảm đấy, chờ ta đến lấy cái mạng chó của nhà ngươi."
Nhạc Hưng có hơi sợ hãi khi thấy Thẩm Tranh thật sự đánh tới. Hơn nữa, bọn thuộc hạ đều không muốn chết, đều nói tướng quân ngài quá liều lĩnh. Chúng ta ở vùng đồng bằng, làm sao thắng được kỵ binh của Thẩm Tranh. Không bằng ngài cầu hòa với Hoàng đế, cầm danh hiệu Quận vương rồi trở về Nhạc Hưng vườn không nhà trống.
Rất có lí, mỹ nhân mất còn có thể tìm lại nhưng đầu chỉ có một mà thôi.
Tiết độ sứ Nhạc Hưng lập tức trình lên Hoàng thượng: "Thần suy nghĩ lại rồi, chuyện Triệu Hiền phi chết hãy cứ giao cho Hình bộ Đại lý tự tìm thủ phạm, thần chỉ xin danh hiệu Quận vương Giao Đông để quay về Nhạc Hưng, xin Hoàng thượng thành toàn."
Hoàng đế rất vui, không đánh là tốt nhất. Không cần động binh, không cần tốn kém lương thực đã có thể khiến Nhạc Hưng tự quay về nơi đóng quân, còn chuyện gì tốt hơn được nữa? Nếu sự việc được giải quyết, ta sẽ chơi đùa, ăn mừng, an ủi tâm hồn đã bị chuyện Hiền phi làm tan nát.
***
Gió xuân mát rười rượi, nhành hoa điểm xuyết trên nền xanh biếc, trăm hoa kiều diễm đua nở lấp lánh sắc màu. Trên hồ Thái Dịch, sóng nước dập dềnh một màu xanh ngắt, chiếc thuyền rồng từ từ cập bến.
Đứng trên bờ, Lô Thừa tướng được cháu trai Lô Sách Hải đỡ, run rẩy bước lên thuyền. Trong thuyền tràn ngập không khí vui vẻ, Hoàng đế rất có nhã hứng vẽ tranh viết chữ, hai thái giám bên cạnh không ngừng nịnh nọt. Lô Thừa tướng không còn hơi sức tức giận, chết lặng nói: "Thần có một câu muốn hỏi bệ hạ nhưng không biết có nên nói hay không?"
"Lô ái khanh, nếu là tin tức tốt thì tất nhiên nên nói, còn nếu là tin tức xấu thì ngươi tự nghĩ cách xử lý đi."
Chuyện của mình mà không biết lo, Lô Thừa tướng vô cùng tức giận: "Bệ hạ, chuyện Nhạc Hưng lui binh coi như đã xong nhưng chuyện sau đó ngài định giải quyết như thế nào?"
"Còn có chuyện gì nữa? Nhạc Hưng lui binh, các Tiết độ sứ khác cũng không còn gây chuyện, kinh thành được bảo vệ, đất nước thái bình."
Đột nhiên Lô Thừa tướng cảm thấy lồng ngực đau xót, tay ông níu chặt vạt áo rồi nhìn Hoàng đế chằm chằm. Lô Sách Hải vội vàng nói thay lời tổ phụ: "Bệ hạ, Nhạc Hưng rút binh nhưng quân Định Bắc vẫn đang tiến tới kinh thành." Chính xác là triều đình không tốn một người nào, cũng không hao tốn lương thực. Nhưng quân Định Bắc vừa tốn người vừa tốn lương thảo. Chẳng lẽ bây giờ bảo Thẩm ái khanh mau quay về đi, nơi này không còn chuyện gì nữa là có thể đuổi người đi?
Nhưng Hoàng đế lại chẳng thèm quan tâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trẫm dùng biện pháp y như lần trước, nhờ quận chúa đi cầu tình là được."
Ngài đã đào được một cái hố rồi nhỉ, không dùng hết công dụng thì không chịu dừng tay, ngài đã bao giờ nghĩ cho quận chúa chưa? Lô Sách Hải nuốt nước miếng, lạnh nhạt nói: "Lần này Thẩm Tranh có cho quận chúa thể diện nữa hay không? Chỉ sợ Thẩm Tranh tức giận thì ngay cả quận chúa cũng gặp nguy."
"Không biết nhưng trẫm nhìn ra được Thẩm Tranh rất nghe lời quận chúa, hắn sẽ không cãi lại nàng đâu."
Thảo nào không chịu nghe lời khuyên bảo, cứ khăng khăng muốn Thẩm Tranh xả thân vì triều đình, hóa ra là nghĩ rằng quận chúa có thể kiềm chế hắn, Lô Sách Hải nói: "Thế nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, lần này trẫm sẽ nghiêm túc thảo luận với quận chúa chuyện này." Hoàng đế cực kì tự tin nói: "Vanh Vương và trẫm là người nhà, quận chúa chắc chắn sẽ không phản bội trẫm."
Ngài quá lạc quan rồi đấy! - Lô Sách Hải nói không nên lời.
Cháu trai cạn lời không nói nổi đương nhiên tổ phụ như ông cũng chẳng nói nổi. Lô Thừa tướng thở phì phò, ông tuổi cao sức yếu, cuối cùng trong giờ khắc này cũng chịu không nổi nữa nên lên tiếng: "Bệ hạ, hôm nay thần đến đây còn có việc muốn nhờ. Thần đã lớn tuổi, xử lí việc nội bộ và ngoại giao rất mệt. Nếu cứ như vậy thì không còn ích với xã tắc, xin ngài cho phép thần cáo lão từ quan."
Lô Sách Hải kinh hoảng.
Lông mày Hoàng đế nhíu lại, lão già ngươi chạy thì ta phải làm sao bây giờ? Đột nhiên ngươi quẳng gánh mặc kệ, nhất định cả triều đình sẽ chấn động.
"Thừa tướng đừng nói như vậy. Bây giờ đất nước đang đứng trước nguy cơ tồn vong, chỉ có Thừa tướng mới có thể cứu từ trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Trẫm nhờ có ngươi giúp đỡ mới có kết quả như ngày hôm nay. Ngươi đi rồi... trẫm... trẫm... như mất đi một người phụ tá đắc lực, tuyệt đối không được."
Lô Thừa tướng thật sự không muốn làm nữa, Hoàng đế được đỡ mà không thèm dậy, gây sức ép cũng chỉ phí công. Lô Sách Hải từ trong khiếp sợ khôi phục lại, hắn không dám nghĩ đến việc tổ phụ từ quan. Hắn vất vả diệt trừ Triệu phủ, nhóm hoạn quan đang yếu thế, triều thần hơi nghiêng về một hướng. Lúc này, tổ phụ từ quan, chẳng khác gì cho hoạn quan thêm cơ hội.
"Hoàng thượng nói không sai. Bây giờ liên quan đến thời khắc sống còn, tổ phụ không nên thoát áo từ quan. Chúng ta nên giúp đất nước vượt qua khó khăn này."
Hoàng đế khuyên, cháu trai cũng khuyên. Hơn nữa, Lô Thừa tướng biết Hoàng đế sẽ vắt kiệt lão, không cho lão về quê nhàn rỗi dưỡng già nên đành phải nói: "Xin bệ hạ tha thứ cho thần ngu dốt, liều lĩnh. Thần sẽ vì quốc gia cúc cung tận tụy."
Hoàng đế cười nói: "Không sao, ngươi là nguyên lão tam triều, trẫm cần có ngươi giúp đỡ."
Lão thần tam triều là vì một đám Hoàng đế quá đoản mệnh, Lô Thừa tướng không thể từ quan chỉ đành giúp Hoàng đế làm việc.
"Nếu Hoàng thượng nhờ Quận chúa xin Thẩm Tranh lui binh thì Hoàng thượng nên nhanh chóng gặp mặt Quận chúa. Nếu không kị binh Định Bắc một ngày đi được trăm dặm, chẳng mấy chốc sẽ đến kinh thành. Chuyện này không thể chậm trễ."
Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm đã gọi Thế tử và Quận chúa tiến cung, các ngươi cùng trẫm thưởng thức cảnh đẹp hồ Thái Dịch, cùng chờ đợi tin tốt được không?" Nói xong, kêu cung tì bưng điểm tâm.
Lô Thừa tướng cảm tạ ân huệ của Hoàng đế, tiện tay cầm một khối bánh hoa quế, nhai chậm rì rì, nhai kĩ nuốt chậm sợ cằm trật khớp. Thế tử tới rất chậm, khác xa thời gian ngày thường tiến cung.
Từ rất xa, thái giám nhìn thấy chỉ có một mình Thế tử, buồn bực báo cáo Hoàng đế: "Bệ hạ, chỉ có một mình Thế tử, vẫn chưa nhìn thấy Quận chúa."
Hoàng đế nói: "Kỳ lạ."
Hằng năm, quận chúa đều tiến cung chúc Tết Thái hoàng Thái hậu. Năm nay, vì chuyện Triệu Hiền phi bị ám sát mà không để người ngoài tiến cung, cả nhà Vanh Vương cũng chưa từng xuất hiện nên hắn cảm thấy bình thường. Hiện tại, Hoàng đế hơi hoảng sợ khi không thấy Quận chúa.
Thế tử xuất hiện, Hoàng đế gấp đến nỗi không chờ được hỏi: "Quận chúa đâu?" Thế tử chậm trễ như vậy vì ở phủ cùng phụ vương và mẫu phi thương lượng làm thế nào ứng phó việc Hoàng đế dò hỏi, việc đã đến nước này dù có yêu thương thế nào cũng đành ăn ngay nói thật.
"... Chuyện này..."
Thế tử nhìn vào mắt Hoàng đế, tâm rối một nùi, nhắm mắt nói: "Năm trước, nàng đi khuyên Thẩm Tranh lui binh một lần, đã bị hắn cướp đi khỏi kinh thành. Chúng thần vì bảo vệ danh tiếng của nàng nên luôn giấu giếm."
"Cái gì?" Lô Thừa tướng hô to một tiếng sau đó tiếng "Rắc" vang lên, cằm ông đã rơi xuống rồi. Lô Sách Hải, thái giám và nô tỳ vây quanh: "Ngài đừng lo."
Hoàng đế mặc kệ chuyện lão già kia rớt cằm, tóm lấy vạt áo Thế tử: "Tại sao không nói? Che giấu không báo là tội khi quân!"
Thế tử nén giận, người lừa gạt muội muội một lần không đủ, còn muốn lần thứ hai. Nàng may mắn bị Thẩm Tranh bắt đi nếu không ở lại vẫn bị người làm hại: "Người không hỏi qua ý Quận chúa thì ta việc gì phải bẩm báo." Thế tử thầm nghĩ: "Cưỡng từ đoạt lý!"
Hoàng đế đam mê môn cưỡi ngựa đánh bóng nên không phải kiểu tay trói gà không chặt. Lúc này, hắn ta tức tới mức lục phủ ngũ tạng muốn nổ tung, bắt đầu tung nắm đấm: "Trẫm đánh chết ngươi!"
Mọi người nhìn Lô Thừa tướng rồi nhao nhao quay quanh can ngăn Hoàng đế: "Không được, Hoàng thượng, xin ngài bớt giận."
Lô Sách Hải cúi đầu, cắn chặt răng, kiềm chế toàn bộ tức giận. Cuối cùng gã cũng tìm về lý trí từ trong trò hề, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, bây giờ không phải là lúc tranh luận cùng Thế tử, ngài mau suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. Nếu quận chúa bên cạnh Thẩm Tranh, cảm tình với hắn càng sâu đậm. Bây giờ chúng ta mà phái người thương lượng với nàng, kêu nàng bảo Thẩm Tranh lui binh, có lẽ sẽ không có kết quả tốt."
Quận chúa bị Thẩm Tranh bắt sao?
Tính bằng ngón tay thì ba tháng gần đây, Lô Sách Hải không còn hiểu rõ tình cảm của mình. Khi còn nhỏ, hắn hay chơi với quận chúa nhưng lớn lên lại không gặp nữa, cũng chưa từng có tình cảm nam nữ. Nhưng vì sao nghe tin này, trong lòng lại phát sinh ra cảm giác? Hắn từng thề, không lập nghiệp không lập gia đình, không cứu quốc, không cưới vợ. Bây giờ suy nghĩ lại, hắn thấy mình quá ngây thơ, mất thời gian vào chuyện quốc gia mà chậm trễ việc của bản thân.
Hoàng đế nghe được lời hắn nói nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đồ: "Trẫm đánh tên nhóc con này một khắc, sau đó bàn chuyện chính sự cũng không muộn."
Nói xong vẫn xắn tay muốn đánh Thế tử. Tuy Thế tử không dám động tay với Hoàng đế nhưng cũng dám bắt thái giám che chở trước mặt. Trong lòng thì mắng Hoàng đế, người có bản lĩnh đi đánh Thẩm Tranh, đánh người nhà làm chi. Mặc dù Hoàng đế đánh không tới Thế tử nhưng nắm đấm rơi trên người bọn thái giám không ít. Sau một lúc lâu, hắn trở lại long ỷ, mệt mỏi nói: "Trẫm tự chuẩn bị một lá thư tay, phái người đưa cho Quận chúa, nói nàng khuyên bảo Thẩm Tranh rút quân. Lô Học sĩ nói rất đúng, Quận chúa bên hắn bầu bạn mấy tháng, có lẽ tình cảm đã sâu đậm. Chỉ cần bàn bạc cùng nàng, nhất định có thể làm hắn rút binh."
Lô Thừa tướng lại vuốt cằm: "Thần có một ý kiến. Lúc này, chúng ta không thể để Thế tử đi truyền tin, chúng ta không nên sử dụng cùng một con đường như lần lui binh trước, nếu không sẽ khiến hắn nhớ đến lần đó sau đó sẽ trút giận lên triều đình, cảm thấy triều đình cần thì vẫy tay, không thì xua tay. Phủ Vanh Vương chỉ cần phái một người hầu bên cạnh Quận chúa mang theo mật hàm để nàng lặng lẽ khuyên nhủ Thẩm Tranh. Thẩm Tranh sẽ thấy xuất binh không có lợi, tự rút lui trở về, không cần trút giận lên triều đình."
Ngụ ý chính là nàng thổi gió bên tai làm Thẩm Tranh mơ màng tự mình lui binh. Triều đình hoàn toàn đứng ngoài cuộc, không phải hứng chịu lửa giận. Thế tử nghe xong bất mãn hỏi: "Nói như vậy chẳng phải đẩy quận chúa vào dầu sôi lửa bỏng, nàng làm sao khuyên Thẩm Tranh được?"
"Lời này của Thế tử sai rồi. Cao Hán Tổ Lưu Ban bị nhốt trong bạch đăng, an toàn chỉ trong một chiều. Thê tử Yên thị đút lót Thiền Vu, Yên thị khuyên bảo Thiền Vu rút lui. Đã có tấm gương của thời xưa, Thế tử không cần suy nghĩ nhiều."
Hoàng đế gõ nhịp: "Dựa theo lời Lô Thừa tướng nói, Thế tử về phủ tìm một người hầu đi truyền tin. Bắt buộc không thể để Thẩm Tranh biết, chỉ được thông báo cho quận chúa."
Thế tử không còn biện pháp nào: "... Bệ hạ."
"Ngươi làm tốt việc này, tội khi quân trẫm không so đo nữa."
Trong tâm Thế tử, nếu muội muội có thể khuyên Thẩm Tranh lui binh lần nữa thì cũng có thể vì ta bị làm hại mà khuyên hắn xuất binh. Ngươi chỉ hù dọa thôi, giết ta thật thử xem. Tuy nói như vậy nhưng sự việc không tới nỗi không thể xoay trở, Thế tử vẫn nghe lệnh Hoàng đế. Chờ Hoàng đế viết thư tay xong, hắn liền cuộn lại mang về phủ Vanh Vương.
Vanh Vương và Vanh Vương phi thấy con trai sống sờ sờ trở về thì vội ra đón: "Hoàng thượng gọi con đi vì chuyện gì? Không thấy Quận chúa hắn có dò hỏi không? Con trả lời thế nào?"
Thế tử ném lá thư của Hoàng đế: "Cha xem đi, kêu muội muội vào cung bàn tính hệt như lần trước."
Vanh Vương không dám xem thư của Hoàng đế, Thế tử lại nói: "Cứ xem đi, hắn ta đâu có nói không cho xem. Miệng nói không có gì nhưng lại giấu diếm. Hắn nói chúng ta tìm một người hầu bên cạnh Mộ Thiền đưa tin, nhưng lấy danh nghĩa là đưa son phấn, hoặc cho nó lựa chọn ngày thành hôn, quạt tròn che mặt, đồ ăn các thứ."
Vanh Vương đau khổ chống trán: "Chuyện này... Chuyện này... Ôi..."
Thế tử nhìn phụ vương nhếch miệng, phát ra tiếng như tiếng cười: "Cha cười gì?"
"Phụ vương con rõ ràng đang khóc, mắt con nhìn kiểu gì đấy?"
Vanh Vương phi là người tỉnh táo nhất, nói với Vanh Vương: "Vương gia, bây giờ không phải lúc để buồn rầu đâu. Ông mau viết một lá thư gửi cho Mộ Thiền, bảo con nghe lời thúc đẩy chuyện này. Binh lính Thẩm Tranh mà đánh tới kinh thành thì không biết được chuyện gì xảy ra đâu."
Vanh Vương gật đầu, viết vội một lá thư.
Từ ngữ trong thư ông đã nghĩ kĩ rồi, vì sợ Thẩm Tranh, sợ mọi chuyện bại lộ, về sau bị hắn tính sổ nên trong thư không hề nói Mộ Thiền khuyên Thẩm Tranh lui binh mà chỉ bảo con gái nghe lời Hoàng đế, chiếu theo lời Hoàng đế làm việc. Chúng ta là thần tử, không thể kháng chỉ không theo.
Kể cả về sau Thẩm Tranh có tính sổ thì cứ đổ lên đầu Hoàng đế thôi.
Mình thông minh quá đi thôi.
Sau khi viết thư xong, Vương phi lấy hai bản vẽ hình quạt, bảo Yên Lộ mang theo rồi hộ tống tới biên giới. Đến khi nhìn thấy nơi đóng quân thì đội hộ tống rút quân, để Yên Lộ cưỡi ngựa đến nơi.
***
Cây cỏ sinh trưởng chim hót trong trẻo, cảnh xuân tươi đẹp. Hành quân lúc này nhẹ nhàng hơn mùa đông nhiều.
Yên Lộ đến nơi lúc trời nhá nhem tối, nơi dừng chân của đại quân khói bếp lượn lờ, chỉ còn lại khung cảnh bình yên. Yên Lộ bước vào tầm mắt của lính canh, bước một bước đã bị gọi đứng lại. Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức ghì dây cương, dừng lại tại chỗ:
"Ta là người của phủ Vanh Vương, có việc cầu kiến Thẩm đại nhân."
Triều đại này vẫn tồn tại nữ giả nam ra ngoài làm việc, hơn nữa đây là người của phủ Vanh Vương, binh lính không dám làm khó Yên Lộ, bẩm báo một tiếng liền dẫn nàng đi gặp Thẩm Tranh. Thẩm Tranh mặc quân phục, ngồi vị trí chủ soái trong trướng, thấy Yên Lộ bước vào thì hỏi:
"Ngươi tới đây làm gì?"
Theo lời Vanh Vương và Vanh Vương phi, Yên Lộ sẽ phải nói dối đến gặp Quận chúa, cùng nàng thương lượng chuyện bản vẽ, sau đó tìm cơ hội đưa mật hàm của Hoàng đế và Vanh vương cho Quận chúa.
Nhưng Yên Lộ ở Chá Châu đã bị Thẩm Tranh thu mua làm mật thám từ lâu, vừa thấy Thẩm Tranh liền thưa toàn bộ mọi việc: "Đại nhân, nô tỳ chịu sự ủy thác của Hoàng đế và Vanh Vương đưa mật thư cho Quận chúa."
Thẩm Tranh hừ lạnh, quả như hắn đoán, Nhạc Hưng lui binh, Hoàng đế tất cũng muốn hắn về theo đường cũ. Hắn biết người của phủ Vanh Vương đến nên tự đi gặp chứ không dẫn Mộ Thiền đi cùng.
Chỉ là, mọi chuyện dễ dàng hơn hắn nghĩ, người đến là Yên Lộ – tay trong của hắn. Thế nên cũng chẳng cần lãng phí miệng lưỡi nữa.
"Mật hàm đâu?"
Có lẽ là sợ Thẩm Tranh soát người nên mật hàm được gấp nhỏ, nhét trong thắt lưng. Yên Lộ rút từng bức thư ra, dâng cho Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh mở ra nhìn lướt một lần, hắn ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nói với Yên Lộ: "Ngươi đi đường xa, xuống ăn cơm trước đi, chốc nữa ta sẽ sắp xếp cho chủ tớ gặp nhau." Nói xong thì sai người dẫn Yên Lộ đi.
Đợi Yên Lộ đi, Thẩm Tranh mới mở ra xem kĩ, đột nhiên phát hiện ra có một cơ hội có thể lợi dụng, đó chính là dấu ngọc tỉ ở cuối thư của Hoàng đế. Trong thư cũng chẳng có nội dung gì quan trọng, đều kiểu "Hy vọng Quận chúa sẽ không phụ lòng tin của trẫm, trẫm rất cảm ơn ngươi."
Nếu vậy, chỉ cần tìm người giả nét chữ của Hoàng đế, thay nội dung mấy trang trước rồi thêm dấu ngọc tỉ của Hoàng đế ở trang cuối cùng là có thể thay mận đổi đào, thần không biết quỷ không hay.
Dù sao Mộ Thiền cũng chưa quen chữ của Hoàng đế mà chỉ nhận dạng bằng dấu ngọc tỉ cuối cùng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tranh lập tức gọi mấy tên quân sư tới, che nội dung chỉ để lại phần không quan trọng để bọn họ bắt chước thử. Cuối cùng người viết giống nhất là Hứa Minh Viễn.
Hứa Minh Viễn nay đã hơn năm mươi, bán mạng cho nhà hắn từ lúc Thẩm Lâm làm Tiết độ sứ, cũng coi là nguyên lão, khá được Thẩm Tranh tín nhiệm.
Vì vậy Thẩm Tranh cũng không giấu diếm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi bắt chước nét chữ của người này, tạo một bức thư giả cho ta."
Đương nhiên là không có vấn đề gì, việc quân cơ không ngại dối lừa, tất nhiên hắn có bản lĩnh lừa người: "... Bắt chước thì không phải việc khó nhưng con dấu cuối cùng..."
"Chuyện đó ngươi không phải lo lắng, ta tự có cách, ngươi chỉ cần bắt chước bút tích của người này là được rồi. Đúng rồi, dùng giấy cẩm du đi." Giấy mềm như gấm, bóng như ngọc, là loại chuyên được cung cấp cho hoàng thất và quyền quý trong kinh thành, Hoàng đế cũng rất thích dùng.
Hồi Thẩm Tranh cứu giá ở đất Thục, được sắc phong hầu tước cũng được thưởng một đống lễ vật.
Hứa Minh Viễn nhìn hắn, cũng đoán được không ít. Ở thời đại này, Tiết độ sứ gì cũng dám làm, giả thư của Hoàng đế cũng chỉ là chuyện cỏn con nên ông ta không dám lắm miệng: "Không biết ngài có thể cho thần xem nguyên vẹn bức thư không, là để bắt chước giọng điệu của hắn, làm giả thư khó nhất là ở công đoạn giọng điệu chứ không phải đoạn bắt chước nét chữ."
Thẩm Tranh cũng không giấu diếm, đưa bức thư ra: "Mau xem đi."
Hứa Minh Viễn mở ra, quả nhiên là thư của Hoàng đế. Giọng điệu của Hoàng đế khi thì cao cao tại thượng, khi thì hèn mọn khẩn cầu, vô cùng mâu thuẫn. Có thể thấy lúc viết thư tâm trạng không được ổn định.
Nhưng nếu không muốn cho Quận chúa biết thì chỉ cần giữ thư lại, nói không nhận được là ổn mà sao phải làm giả chứ, không biết đại nhân có ý định gì.
"Thần xem xong rồi, đại nhân nói nội dung đi để thần sắp xếp rồi ghi luôn."
Thẩm Tranh nhếch môi, nói ý định của mình.
Hứa Minh Viễn nghe xong thì thán phục trong lòng: Ngài đúng là chân truyền của lão chúa công mà, vô sỉ không ai bằng.
Thẩm Tranh dứt lời thì lạnh mặt: "Nghiêm cấm ngươi tiết lộ." . Truyện Mỹ Thực
"Không dám không dám." Hứa Minh Viễn nghĩ một lát, sắp xếp đúng giọng điệu của Hoàng đế rồi thì chấm bút viết. Viết xong, đợi mực khô rồi mới giao cho Thẩm Tranh.
"Nơi này không còn chuyện của ngươi nữa đâu, đi xuống đi."
Hứa Minh Viễn ra khỏi trướng, thấy Tiết độ sứ đại nhân mỉm cười nhìn bức thư, bộ dạng thực hiện được gian kế thì vội vàng bước ra khỏi lều.
Thẩm Tranh gập gọn lại rồi nhét vào thắt lưng sau đó dùng sức vò thắt lưng một hồi, lấy thư ra, đối chiếu với mấy trang thư khác thì phát hiện vết nhàu cũ hay mới đều không khác biệt. Lúc đó mới hài lòng nhét lại thư vào đai lưng, sai người đưa Yên Lộ vào.
Thẩm Tranh ném dây lưng cho Yên Lộ: "Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Quận chúa. Cái gì nên nói cái gì không, ngươi có hiểu không?"
"... Hiểu... Nghe theo phân phó của đại nhân ạ."
Thẩm Tranh hài lòng gật đầu, điềm nhiên như không có việc gì dẫn Yên Lộ đi, đến sát doanh trướng thì thấy Mộ Thiền. Vì tin tức được bảo mật nên Mộ Thiền không biết Yên Lộ đến, bỗng thấy nàng, Mộ Thiền vui mừng chào đón: "Sao ngươi lại tới đây?"
Yên Lộ thi lễ với Mộ Thiền xong mới nói: "Nô tỳ theo lệnh Vương phi mang bản vẽ quạt tròn người dùng hôm thành thân đến để người chọn, người chọn xong thì sẽ cho làm ngay."
Thẩm Tranh cười nói: "Vương phi thật có tâm."
Mộ Thiền thì lại ngượng ngùng: "Ta sẽ về ngay mà, sao phải gấp gáp thế chứ."
Đúng lúc này có người đứng ngoài trướng bẩm báo: "Đại nhân, Hành quân Tư Mã nói có chuyện quan trọng cần bàn với ngài ngay."
Thẩm Tranh "bất đắc dĩ" nói: "Vậy hai chủ tớ cứ trò chuyện trước đi, ta đi một lúc sẽ về ngay." Nói xong thì vén màn ra ngoài, đi một lúc, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra thì không khỏi cười khà khà.
Thấy Thẩm Tranh rời đi, Yên Lộ vội vàng cởi dây lưng, rút bức thư ra: "Thực ra nô tỳ đến không chỉ để đưa bản vẽ mà nô tỳ phụng lệnh mang thư của Hoàng đế với Vương gia đến cho người. Hiện tại Thẩm đại nhân không có ở đây, người tranh thủ đọc đi."
Mộ Thiền buồn bực, lại có chuyện gì vậy? Nhưng thấy Yên Lộ căng thẳng thế, nàng không dám chậm chạp, vội vàng mở ra xem.
Yên Lộ không biết chữ mà chỉ nhìn sắc mặt của Quận chúa, lúc hơi nhíu mày lúc lại nhíu chặt mày, đồng thời kinh ngạc hơi há miệng, cuối cùng cắn môi, gương mặt ửng đỏ.
Mộ Thiền đọc xong, hầm hừ nói: "Thật là, bọn họ làm gì vậy chứ? Tự dưng quan tâm Thẩm Tranh thế."
Yên Lộ muốn hỏi nhưng lại không dám, đành im lặng.
Mà Mộ Thiền cũng vậy, muốn nói nhưng lại không thể.
Bởi vì, trên thư Hoàng đế cầu xin nàng, nói: Tuy Nhạc Hưng đã lui binh nhưng chắc chắn vẫn còn tà tâm, ngày sau vẫn có thể dấy binh. Trẫm quyết định bây giờ sẽ lệnh Thẩm ái khanh phát binh xử lí Nhạc Hưng, diệt trừ tên phản nghịch này nhưng chiến sự hung hiểm, không biết Thẩm ái khanh có thể bình an trở về hay không.
Trẫm lo Thẩm ái khanh gặp chuyện bất trắc, không có đời sau để kéo dài hương khói.
Phiên trấn Định Bắc mấy đời nay chỉ có một con, Quận chúa à, đường muội à, ngươi mau bỏ thành kiến đi, không cần đợi đến khi kết hôn, mau viên phòng với Thẩm Tranh đi.
Nếu không sau khi về kinh thành thành hôn, hắn chẳng còn mấy ngày sẽ phải xuất binh đến Nhạc Hưng ngay, thời gian các ngươi thân thiết quá ngắn, trẫm sợ ngươi không kịp thai nghén con nối dõi của hắn.
Hắn có con nối dõi mới bằng lòng thay trẫm đánh Nhạc Hưng.
Vì vậy giờ các ngươi có thời gian, mau viên phòng sớm một chút, sớm sinh quý tử.
Cuối cùng còn có dấu ngọc tỉ của Hoàng đế.
Đáng chết là phụ vương của nàng, trong thư còn khuyên nàng phải nghe lời Hoàng đế, ngài nói gì thì làm cái đó, chúng ta làm thần không thể không tuân theo.
Chữ của phụ vương nàng rất quen thuộc, chắc chắn bức thư này do phụ vương viết.
Mộ Thiền sợ mình hoa mắt còn cố tình dụi mắt mấy lần rồi đọc lại. Lúc chắc chắn bản thân không nhầm thì chỉ muốn gào thét, các người lấy tiền của Thẩm Tranh hay gì mà lại suy nghĩ cho hắn vậy chứ.
"Quận chúa?" Yên Lộ thấy mặt nàng lúc trắng lúc đỏ thì lo lắng hỏi: "Người không sao chứ?"
"Không có gì..." Mộ Thiền bất đắc dĩ nói với Yên Lộ: "Vậy ngươi về bảo mẫu phi làm áo cưới rộng một chút."
"Vì sao, người đâu có béo lên?"
Mộ Thiền xoắn xít, không nói gì.