Edit: Phong Ca | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
"Tướng công, thiếp muốn nôn..." Nàng để tay dưới mũi, nhăn mày nói. Nàng vừa nói xong, lại không nhịn được nghiêng người nôn ọe nhưng lại chẳng nôn ra được gì, ngay cả nước trong cũng không có.
Thẩm Tranh vội vàng đỡ nàng: "Hay mùi rượu trên người ta nồng quá làm nàng khó thở?"
Thực ra trong lòng hắn còn có một suy đoán khác, khiến hắn vừa kích thích vừa xoắn xuýt.
Nhưng cũng chưa chắc, đời trước hắn cố gắng năm năm mà chẳng thấy nàng có, sao kiếp này hắn có thể may mắn như vậy được.
"Có thể là..." Nàng lại ngồi lên giường: "Hôm nay vất vả cả một ngày. Sáng sớm đã phải vào cung, hết quỳ rồi lại lạy, xiêm y còn nặng nữa chứ, thiếp cứ mướt mồ hôi mãi. Lúc bái đường, chân thiếp đã mềm nhũn rồi, dạ dày còn khó chịu nữa. Nãy chàng vào còn mang thêm mùi rượu, vừa ngửi vào ta đã..."
Thẩm Tranh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói: "Ta còn tưởng nàng không thích ta, thấy ta liền cảm thấy ghê tởm đến nỗi muốn ói đó."
Mộ Thiền chẳng còn sức nghe đùa, vừa nhướng mày lại cúi người nôn ọe hai tiếng.
Nhiều hơn lần trước một tiếng.
Thẩm Tranh không dám lơ là: "Ta đi gọi đại phu."
"... Không cần..."
Nàng xua xua tay: "Thiếp ổn rồi. Chắc do thời tiết nóng quá, ăn một chút sẽ tốt thôi. Ai lại gọi đại phu đêm động phòng chứ."
Thẩm Tranh vẫn lo lắng: "Nàng không có chuyện gì thật sao?"
Nàng dường như ổn thật, lại cười nói như bình thường: "Chúng ta uống rượu giao bôi đi."
Thẩm Tranh gật đầu không ngớt, hắn chưa từng được uống rượu giao bôi. Kiếp trước, hắn vừa rút quạt tròn che mặt thì bị kết tội là thủ phạm giết chết cả nhà nàng. Dù da mặt có dày thế nào cũng chẳng dám ép nàng uống chén rượu giao bôi, ngoài mặt nói nàng bình tĩnh một chút nhưng bản thân lại trốn tránh.
Buổi sáng hôm sau, hắn trở về thấy nàng khóc rồi ngủ, nước mắt chảy dài trên gối. Hắn đau lòng thay nàng lau nước mắt, không ngờ nàng giật mình thức dậy. Nàng hừ lạnh, họ Thẩm – ngươi không cần giả bộ tốt lành làm gì.
Sau này, hai người từ châm chọc, mỉa mai nâng lên cãi vã.
Nàng mắng hắn: Thẩm Tranh, ngươi cút cho ta. Ta không muốn gặp ngươi.
Tính tình của hắn cực kỳ không tốt, ngay cả cha hắn cũng chưa từng mắng hắn thế mà hắn lại bị người vừa cưới vào cửa mắng thẳng mặt. Mặt lập tức tối sầm, đè nàng lên giường. Nàng là nương tử của ta, nàng có thể không gặp ta sao?
Nàng vừa đá vừa đạp, miệng mắng liên tục. Hắn giận dỗi, Bá vương ngạnh thượng cung.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt là hai người cãi nhau, ai khiến đối phương không nói lại được là thắng. Mỗi lần như vậy, Thẩm Tranh không sập cửa bỏ đi thì Bá vương ngạnh thượng cung, vì thế nàng càng oán hận hắn hơn. Hai người bước vào vòng tuần hoàn của tranh cãi.
Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ.
Thẩm Tranh chống trán, tóm lại cả hắn và nàng đều chưa từng uống rượu giao bôi.
"Chàng suy nghĩ cái gì mà đờ người thế?"
"Ta nghĩ sau khi uống rượu giao bôi, nàng sẽ là của ta."
Nàng cúi đầu cười yếu ớt: "Bây giờ ta vẫn của chàng mà."
Hắn nắm tay kéo nàng tới trước bàn, bưng chén rượu đưa cho nàng trước, chén còn lại của bản thân. Hai người rất ăn ý vòng khuỷu tay, uống cạn chén rượu.
Thẩm Tranh hoàn thành tâm nguyện, xúc động nói: "Cuối cùng cũng hoàn thành."
Mộ Thiền lại không vui như thế, bởi vì chén rượu mà cảm giác muốn nôn vừa áp xuống lại dâng lên, nhưng không thể nhổ rượu giao bôi, nàng cố sức nuốt nước bọt, cắn chặt môi để không phun rượu ra.
Hắn kéo tay nàng ngồi xuống giường, ung dung ngắm nhìn nàng thật lâu. Lòng hắn chứa đựng ngàn câu cảm khái nhưng lại không thể chia sẻ với nàng.
Mộ Thiền bị nhìn đến nóng mặt: "Tướng công, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi chưa?"
"... Không vội, ta muốn nhìn nàng thật kĩ..." Dù sao bọn họ còn rất nhiều thời gian, ngày mai cũng chẳng có việc gì nên không cần lo lắng trời sáng.
Hắn đã ngắm nàng rất nhiều lần nhưng đêm tân hôn lại cảm thấy nàng hấp dẫn hơn? Ừm... Chắc vậy.
Mộ Thiền xấu hổ cúi đầu, dường như suy nghĩ của nàng đều đặt lên Thẩm Tranh nên kệ hắn nhìn. Cảm giác muốn nôn đã phai nhạt đi rất nhiều.
Thẩm Tranh nắm tay nàng, đầu dựa vào vai nàng. Cả người được bao bọc bởi một loại men say hạnh phúc, nhưng mọi xúc cảm hạnh phúc đều không chân thật. Hắn sợ chỉ cần chớp mắt một cái, sự hạnh phúc này sẽ biến mất.
"Tuy phải trải qua nhiều gian khổ nhưng cuối cùng ta đã cưới được nàng... Cả trái tim nàng cũng vậy."
Nàng cười theo: "Chàng đúng là phải trải qua nhiều khó khăn, hao tổn tâm cơ thật."
Thẩm Tranh xúc động, quyết định đền bù tiếc nuối của đời trước. Đêm tân hôn, hắn chắc chắn cùng nàng điên long đảo phượng đến khi đã đời mới thôi. Hắn ôm eo nàng, cùng nàng ngã xuống giường. Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng: "... Nàng chưa tới nguyệt tín phải không?"
Nàng lắc đầu cười: "Không có. Muộn mười ngày rồi nên chắc hôm nay cũng không tới đâu."
Gì? Trễ mười ngày? Khả năng tối nay tới rất nhỏ...
Hả? Mười ngày???
Thẩm Tranh trợn to mắt: "Thật không? Cơ thể của nàng không sao chứ?"
"Người mới có nguyệt sự thì thường không chính xác mà, lần trước ta hỏi đại phu đều bảo vậy. Ta cũng vậy, lần trước ở Định Bắc cũng lúc sớm lúc muộn. Sao thế?"
Hắn ôm một tia hy vọng: "Nàng nói chuyện này cho Vương phi chưa? Bà có gọi đại phu không? Ta nói mấy ngày gần đây."
"Hôn lễ bận rộn quá nên thiếp không làm phiền bà." Mộ Thiền cười nói: "Thiếp không sao, chắc tối nay cũng không có chuyện gì đâu."
Thẩm Tranh cười gượng hai tiếng, nghĩ chắc không cần lo lắng vì nguyệt tín của nàng chưa chính xác mà, chắc không trùng hợp vậy đâu. Hắn tự thấy hợp lý, hôn lên cái cổ trắng nõn rồi chậm rãi di chuyển đến vành vai.
Nàng cũng động tình, run rẩy kêu: "Tướng công, chàng đừng giày vò ta."
Thẩm Tranh hôn lên môi nàng, cười nói: "Nàng rất muốn phải không?"
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng lại không hành động,
Nương tử đã vậy rồi Thẩm Tranh ơi ngươi còn do dự gì nữa, mau cởi áo nới thắt lưng đi. Hắn nghĩ vậy nhưng đầu lại xuất hiện suy nghĩ khác, Thẩm Tranh ơi là Thẩm Tranh, ngươi đừng lừa mình dối người nữa, nguyệt sự đến muộn lại thêm buồn nôn nôn ọe, ý là gì, chính ngươi cũng biết rõ, nói không chừng ngươi thật sự may mắn vậy đó!
"Tranh lang?" Mộ Thiền thấy Thẩm Tranh nói xong nhưng lại dừng động tác thì buồn bực.
Lại thấy Thẩm Tranh thở dài, im lặng dựa vào người nàng mặc cho nàng đẩy hắn cũng không chịu nhúc nhích. Mộ Thiền tưởng hắn uống say, cười nói: "Chàng say tới mức không thể di chuyển rồi hả?"
Hắn ngồi dựa vào mép giường: "Ta gọi đại phu nhé."
"Vì sao? Đêm tân hôn, ai lại gọi đại phu, người ta không biết sẽ nghĩ chúng ta bị bệnh đó."
"Đêm nay không có kết quả thì ta không thể chạm vào nàng được." Thẩm Tranh không nói thừa nữa, bước xuống đất ra cửa gọi đại phu.
Lúc đại phu đến, Mộ Thiền vẫn chưa hiểu có chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ nghĩ Thẩm Tranh lo lắng chuyện nguyệt sự không đều nên gọi đại phu đến xem thôi.
Đại phu trong phủ tới, không nói nhiều mà đặt tay xem mạch đập, chẳng mấy chốc đã có kết quả.
"À..." Mồ hôi trên trán đại phu to như hạt đậu, chuyện lớn không ổn, chắc tối nay ông phải vĩnh biệt cõi đời mất thôi. Ông nói ra chuyện Quận chúa vừa mới cưới vào nhà đã mang thai thế nào cũng bị diệt khẩu.
Thẩm Tranh thấy sự lo lắng của đại phu thì bỗng thấy mừng rỡ: "Ngươi chỉ cần nói thôi, mấy chuyện khác không cần phải lo, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự."
"Quận chúa... Dường như... Là... Có hỉ, tuy rằng hỉ mạch mỏng manh... Nhưng không thể nào sai được."
Nói xong, ông quỳ xuống đất: "Xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng."
Mộ Thiền nghe vậy thì ngẩn ngơ, nhanh như vậy mà nàng đã có? Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được cảm giác ấy.
Thẩm Tranh giận dữ, vốn còn định ban thưởng lại bị câu nói này làm tức giận, đá người ta ngã lăn: "Không được suy đoán lung tung, cái thai này của ta!"
Đại phu lập tức thay đổi vẻ mặt, tươi cười nói: "Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, chúc mừng Quận chúa!"
Thẩm Tranh vẫy tay: "Ngươi đi ra ngoài trước, chuyện này không nói ra ngoài."
Chờ đại phu đi, Thẩm Tranh đứng tại chỗ, nhìn nàng cười: "Nàng nghe thấy không? Chúng ta có con rồi đó."
Thật tốt quá! Thật sự có rồi. Tuy rằng hắn vẫn luôn dụ dỗ nàng mang thai nhưng đời trước nàng không có. Vậy nên trong một thời gian ngắn, hắn không dám ôm quá nhiều hy vọng.
Thật không ngờ hạnh phúc tới nhanh như vậy.
Mộ Thiền nhếch miệng cười: "Nghe được..."
Nhưng nàng nghĩ đến chuyện gì đó, chu miệng nói: "Đã lo chuyện lớn bụng ngồi kiệu hoa rồi mà, cuối cùng cũng không thoát được."
Thẩm Tranh nắm tay nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cẩn thận vuốt bụng nàng: "Nàng mới có nên chưa lộ bụng, không tính là lớn bụng lên kiệu hoa. May mà gọi đại phu đến, không thì đêm nay có khi đã làm nhi tử bị thương. Đúng rồi, nàng không phát hiện ra à?"
"Chàng cũng nói mà, chưa lộ... Nên ta không phát hiện."
"Nguyệt sự của nàng đến chậm lại còn nôn khan, đây chính là dấu hiệu của việc mang thai."
Mộ Thiền thật sự không hiểu, tẩu tử mang thai nhưng cũng chưa từng nói cho nàng nghe bệnh trạng của việc này. Chủ đề về phụ nữ đã kết hôn, sinh con chưa bao giờ rơi vào tai nàng. Mà trước khi xuất giá, Vương phi cho rằng nàng đã hiểu rõ mọi chuyện nên cũng không nói nhiều, lại còn dặn chuyện không hiểu hỏi Thẩm Tranh là được.
"Tranh lang, chàng biết nhiều quá."
Thẩm Tranh hiểu vì đời trước hắn rất chăm chú quan sát nàng, thường xuyên để ý nguyệt sự nàng đến có đúng không, có buồn nôn hay không.
Tất nhiên là không có, mặc cho hắn nỗ lực đến mức nào. Về sau hắn cũng đoán có lẽ trước khi xuất giá nàng đã uống thuốc tuyệt tự rồi. Nhưng hắn lại không dám chạm vào chân tướng, giấu bệnh sợ thầy, không cho đại phu khám, chỉ biết hy vọng vào một tia sáng nhỏ nhoi.
Bây giờ, kỳ tích đã xuất hiện. Nàng và hắn đã có con.
Thẩm Tranh càng nghĩ càng sướng, không chịu ngồi yên mà kích động đi tới lui. Hắn phát hiện tin vui này ngấm chậm như rượu, lúc đầu nhấm nháp thì chẳng có cảm giác gì nhưng về sau lại khiến người ta say đắm.
Mộ Thiền vừa vui vẻ vừa chờ mong khi biết tin mình có thai.
Nàng có thai, thật sự có thai. Tin này không phải giả. Bụng nàng sẽ ngày càng lớn, năm sau hắn có thể ôm một đứa trẻ bụ bẫm.
Mộ Thiền bị hắn làm cho hoa mắt, vội kéo hắn ngồi xuống.