Edit: Phong Ca | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
“Thiếp muốn về nhà mẹ đẻ... Thiếp không ở nơi này nữa đâu, chàng không những không cho ăn, không cho uống mà còn bắt nạt thiếp.” Nàng càng nói càng thấy ấm ức, giống như bị Thẩm Tranh ăn hiếp thật vậy.
Thẩm Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt to tròn lườm hắn rất đáng yêu. Càng nhìn càng thấy vui, hắn hớn hở lấy một viên kẹo trong túi đồ ăn vặt ra, lột vỏ bỏ vào miệng: “Chẳng phải ta sợ nàng béo hay sao, từ nay về sau cứ để ta ăn hộ cho.”
Như giọt nước tràn ly, nàng vốn chỉ hai mắt rưng rưng, nhưng bị hắn cố tình trêu thì nước mắt thi nhau rơi xuống, chẳng cần khăn, nàng lấy tay lau nước mắt: “Đáng ghét, ta không thích chàng nữa, ta muốn về nhà mẹ đẻ... Ta muốn mẫu phi với phụ vương...”
Thẩm Tranh thấy nàng khóc thật thì không dám trêu nữa, vội trả túi đồ ăn vặt lại cho nàng: “Là ta không tốt, nàng đừng khóc. Khóc hại sức khỏe, coi chừng con.”
Mộ Thiền nghe xong, một tay cất túi đồ ăn vặt vào lòng, một tay tiếp tục lau nước mắt.
Vốn là lo cho nàng nên vội vàng nhận sai nhưng thấy nàng đã khóc thế rồi nhưng vẫn còn thương miếng ăn, hắn cười phá lên: “Nàng còn nói ta, tiền đồ của nàng cũng chẳng ra sao.”
Mộ Thiền hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn: “Chàng chỉ biết cười thiếp, thiếp không thích chàng. Thiếp khổ sở đến vậy mà chàng còn cười được.”
Hắn như nghiện trêu nàng, ho nhẹ một cái: “Đằng nào nàng cũng ghét ta thì ta làm người xấu đến cùng vậy. Nói chung vẫn phải thu túi ăn vặt của nàng thôi, không thai lớn nàng lại trách ta. Tuy bây giờ nàng chưa cảm nhận được tấm lòng của ta nhưng sớm muộn gì nàng cũng sẽ hiểu ra thôi.” Nói xong hắn giật lại cái túi.
Mộ Thiền thấy Thẩm Tranh không chịu yên thì lẩm bẩm nói: “Chàng thật đáng ghét.”
Nàng đặt túi trong ngực, lấy thân che chở rồi lăn thành một cục trên giường.
Thẩm Tranh cười nhanh chóng đoạt lại nhưng đoạt đồ là giả, sờ nàng mới thật. Lúc đầu Mộ Thiền không nhận ra, chỉ nghĩ mình thắng rồi nhưng chờ thêm một lúc mà động tác của hắn vẫn chầm chậm, căn bản không chạm vào túi đồ ăn vặt. Thù mới lẫn thù cũ bốc lên, nàng bắt lấy tay hắn rồi cắn một cái.
Hắn bị cắn nên mới chịu yên lặng.
Sau một lát, Mộ Thiền thấy mình cắn người là không đúng, bắt đầu đau lòng cho hắn nên chậm chạp xoay người qua nhìn: “Tranh lang, chàng giận à?”
Thẩm Tranh cho rằng mình chọc nàng giận nên mới bị cắn một cái, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn đang tính xem phải dỗ nàng thế nào thì không ngờ nàng chịu thua trước, dịu giọng dỗ hắn.
Thẩm Tranh nhớ tới mĩ vị được hưởng hôm nàng dỗ dành lần trước thì vội vàng giả vờ tức giận, lạnh nhạt nói: “Ta nào dám giận dữ với nàng.”
Nàng đưa người gần lại, nhoài đến bên cạnh hắn: “Tranh lang, ta cho chàng ăn hết. Chàng đừng giận mà.”
Thẩm Tranh muốn cười nhưng không dám cười, hắn cắn môi dưới, kéo chặt khóe miệng: “Đây là đồ ăn nàng dự trữ, ta không dám giành.”
Viên kẹo trong miệng còn chưa tan hết, hắn nhè phần còn lại cho nàng xem: “Chẳng hiểu cái này có gì ngon, nàng xem một viên ta còn chẳng ăn hết nổi. Chỗ còn lại nàng ăn một mình đi.”
Nói xong, Thẩm Tranh lại sợ mình nặng lời quá làm nàng buồn, cẩn thận quan sát nét mặt nàng, chỉ thấy cái miệng chu lên, mắt chớp chớp tỏ vẻ tủi thân không ngớt.
Thẩm Tranh chợt thấy việc sắp hỏng bét rồi, không kiểm soát tốt thì mọi thứ sẽ sụp đổ hết. Hắn vội vàng ôm nàng vào lòng: “Đùa nàng thôi, sao ta lại giận nàng được. Có mấy viên kẹo mà nàng cũng khóc nhè.” Nói xong liền hôn nàng, lúc đầu Mộ Thiền còn từ chối nhưng không đẩy được Thẩm Tranh ra, hắn cạy mở hàm răng nàng, đôi lưỡi quấn quít.
Nàng từ đầu không muốn rời bỏ người thân nhưng không chịu nổi sự quấn lấy của Thẩm Tranh. Nàng mở miệng hôn triền miên.
Cuối cùng, Thẩm Tranh dùng đầu lưỡi đẩy mạnh viên kẹo vào miệng nàng: “Cho nàng cái này nữa, hài lòng chưa.”
Nàng ngậm viên kẹo, bĩu môi gật đầu.
Lúc này, Thẩm Tranh mới yên tâm ôm nàng: “Cuối cùng nàng cũng chịu cười rồi. Còn muốn về nhà ngoại nữa không?”
Mộ Thiền không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Thiếp vẫn muốn về, họ già rồi. Tin tức tốt thế nên thiếp vẫn muốn nói cho họ biết. Đúng rồi, chàng đã báo tin thiếp mang thai cho lão thái quân chưa?”
“Nói rồi, bà còn vui mừng bảo ta có phúc hơn phụ thân.”
Sự thật là Thẩm Tranh viết thư báo tin vui cho bà, sai người ra roi thúc ngựa mang đi, chẳng mấy ngày đã nhận được hồi âm. Bà dành hơn nửa bức thư mắng hắn vô sỉ hơn cả cha hắn, chưa cưới đã bắt nạt tiểu quận chúa. Nếu không phải cơ thể bà không tốt, không thể tự đến Kinh thành thì đã thưởng cho hắn mấy cái gậy rồi.
“... Ừm, con chúng ta cũng không thể cô đơn như chàng được.” Nàng tự nhẩm tính: “Cho dù đứa trong bụng là trai hay gái thì cũng phải có anh chị em chơi cùng mới được.”
Thẩm Tranh lần thứ hai ảo tưởng về con cái, hắn đẩy cửa, một đàn trẻ con vây quanh gọi bố, sướng quá đi. Nhưng mà, từ từ đã, dùng từ “đàn” không hợp lí lắm, nàng có thể sinh nhưng sinh thế nào được một “đàn”: “Chỉ sợ cơ thể nàng không chịu được.”
Nàng xấu hổ nghịch ngón tay, vui vẻ cười nói: “Thế à? Ta chỉ sợ ta có thai liên tục thì chàng mới là người không chịu nổi.”
Thẩm Tranh ngẩn ra, xúc động cười bên tai nàng: “Nương tử, nàng còn vội hơn cả ta.”
Lỗ tai bị Thẩm Tranh chọc tới phát ngứa, vành tai Mộ Thiền phiếm hồng như bôi son, nàng đáp: “Ma ma bảo mấy tháng sau thì không phải lo nữa.”
Hắn xoa vành tai trơn bóng của nàng: “Mấy tháng sau cũng không được, thai đầu phải cẩn thận.”
Nhưng lòng lại mong đợi, không thể trách hắn được, lần đầu tiên gặp nàng đã phải nhịn, chờ mãi đến lúc thành hôn thì nàng lại có thai ngay. Hắn chỉ có một mình nàng, không thương nàng thì thương ai.
Mộ Thiền thực hiện ý định về nhà ngoại, nàng nói đại phu đã chẩn đoán chính xác rồi, tin tốt này phải nói cho hai ông bà, không nên giấu giếm làm gì.
Mộ Thiền muốn về nhà ngoại thì Thẩm Tranh phải làm sao? Làm theo chứ sao.
Mộ Thiền nở mày nở mặt về phủ Vanh Vương, vừa nhìn thấy Vương Phi, còn chưa kịp nói gì bà đã lên tiếng trước: “Ơ kìa, con béo lên à?”
Vanh Vương, Thế tử và Thế tử phi đều đồng ý: “Béo thật.”
Thẩm Tranh nhướng mày, thấy chưa, cả nhà nàng đều thấy nàng béo.
Mộ Thiền lập tức cãi lại: “Con mang thai, tất nhiên sẽ béo lên rồi.”
À... Hóa ra là mang thai.
Hả? Mang thai?
Mới xuất giá được bao lâu đâu? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ đã có từ trước khi lên kiệu hoa rồi.
Vanh Vương im lặng cúi đầu, Thẩm Tranh cho rằng nhạc phu đại nhân tức giận chuẩn bị mắng mình vài câu thì sắc mặt Vanh Vương đột nhiên thay đổi, ông tươi cười nói: “Mộ Thiền à, đừng làm tội đứa nhỏ. Hôm nay con muốn ăn món gì?”
Thẩm Tranh phát hiện từ khi Vanh Vương biết ông không phải đối thủ của hắn thì áp dụng chính sách mắt không thấy, tâm không phiền, hoàn toàn mặc kệ cho hắn. Giống như hiện tại, ông hờ hững, không giận không oán mà chỉ nói chuyện với Mộ Thiền, tâm tính đạt tới ngưỡng cực cao.
Vương phi không đồng ý với thái độ của trượng phu: “Không được, ông không thấy gương mặt nhỏ nhắn của con tròn hẳn rồi à, phải kiềm chế đi.”
Sau đó, bà nói Thẩm Tranh: “Con rể, sao con mặc kệ nó vậy chứ?”
Thẩm Tranh chỉ đợi những lời này: “Nhạc mẫu, người không biết con đâu quản được nàng. Chỉ có người khuyên thì nàng mới chịu nghe.”
Vương phi thay đổi hẳn thái độ, nói nữ nhi: “Con đấy, tùy hứng.”
Thẩm Tranh nhân cơ hội báo cáo “hành vi phạm tội” của nàng: “Đúng rồi, con còn bắt tại trận nàng ăn đá bào, thế mà còn cãi chỉ ăn một miếng.”
Mộ Thiền tự thanh minh: “Đúng là một miếng mà.”
Vương phi nói: “Đây không phải chuyện nhỏ, một miếng cũng không được.”
Mộ Thiền bi ai phát hiện, vốn tưởng nàng về nhà mẹ đẻ sẽ được bênh, không ngờ ngược lại mẫu thân lại nói giúp Thẩm Tranh.
Trong lúc chờ cơm, hai người về phòng trước. Thẩm Tranh không khỏi đắc ý: “Đằng nào nàng cũng phải nghe lời Vương phi.”
“...” Mộ Thiền lẩm bẩm: “Sớm biết thế thiếp không về.”
Thẩm Tranh chạm nhẹ chóp mũi của nàng, cười nói: “Đáng đời nàng.”
Mộ Thiền xoay người, giận dỗi hừ một tiếng.
Thẩm Tranh xoay theo nàng: “Nàng nói mình có đáng đời không?”
Nàng tức giận: “Chàng ngứa đòn đúng không?
Hai người cãi nhau ầm ĩ chờ đến giờ ăn, kết quả hộ vệ tới báo Xu Mật Sứ có chuyện quan trọng cần thương lượng với Yến Vương, người đang chờ ở vương phủ. Thẩm Tranh đành cưỡi ngựa trở về phủ trước. Ủng hộ chính chủ vào ngay * TR ÙMtruyện. c om *
Thẩm Tranh vừa đi, Mộ Thiền đắc ý ngồi trên giường. Mấy người ngây thơ quá đi, nghĩ nàng về phủ để nghe mắng ư?
Nàng về xem mèo.
Nàng dặn Yên Lộ: “Dẫn ta đi xem mèo đi.”
Lúc trước, nàng có nuôi mấy chú mèo con. Trước lúc xuất giá, nàng sai Yên Lộ đưa ra ngoài, tạm thời gửi nuôi ở chỗ nha hoàn.
Yên Lộ lo lắng nói: “Người chỉ có thể xem thôi, không được mang về đâu.”
“Thật là, cả đám các người không ai tin ta.”
“Không phải, nô tỳ sợ dẫn người đi xem mèo, người không nỡ lại một hai phải nuôi bên mình. Nếu Vương phi biết...”
“Ta biết, các ngươi không gánh nổi trách nhiệm.”
Mộ Thiền miệng thì đồng ý liên tục nhưng lúc Yên Lộ dẫn nàng tới phòng của nha hoàn Tố Mai hầu hạ Tứ công tử, vừa nhìn thấy mấy bé mèo nằm ngủ trên giường Mộ Thiền đã kích động định ôm hôn nhưng khi nghĩ đến thân phận mình thì chỉ đành nhìn bọn nó.
Yên Lộ vội vàn khuyên nhủ: “Người đừng chạm vào bọn chúng, không chúng nô tài chết mất.”
Mèo con biết người cưng chiếu nó đến nên mở miệng 'meo' một tiếng. Mộ Thiền nhịn không nổi, lòng ngứa ngáy.
Nàng vốn định gửi mấy chú mèo này đến phòng mẫu phi nhưng bà không thích, phụ vương cũng không chào đón nên đành phải nhờ người khác, lúc đó tẩu tử còn đang mang thai nên bị loại khỏi danh sách. Nàng bảo Yên Lộ tìm người thích hợp, Tố Mai thích mèo, trong phòng cũng đã có một con nên cũng dễ dàng chăm sóc bọn nó.
Mộ Thiền phát hiện mèo con càng ngày càng đáng yêu, rất muốn sờ bộ lông xù của chúng. Càng hối hận lúc trước đã “vứt bỏ” bọn chúng.
Mộ Thiền nói với mèo con: “Đêm nay về với ta được không?”
Sau đó, giả tiếng mèo con nói lại: “Meo meo, được á.”
Rồi nàng bảo Yên Lộ bế mèo con: “Được rồi, chúng ta đi trước đi. Mấy đứa còn lại thì để Tố Mai chăm sóc.”
Tố Mai kinh ngạc há miệng, Quận chúa tự ý quyết định vậy sao?
“Mọi người sẽ không đồng ý.”
“Ta biết, ta bảo ngươi mang nó về phòng nhìn một lúc. Ngươi cho nó ăn, ta nhìn cũng thỏa mãn. Chờ ta đi rồi thì ngươi đưa nó về lại chỗ Tố Mai.”
Yên Lộ không nói gì nữa, hai người lén lút về phòng ngủ. Trước khi bước vào cửa, Yên Lộ giấu con mèo vào một ống tay áo, sau đó lấy tay còn lại che đi. Rồi ngó nghiêng xem có ai khả nghi không.
“Không có, không có ai vào viện chúng ta đâu.”
Mộ Thiền yên tâm đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy mẫu phi, phụ vương, Thế tử và Thế tử phi ngồi trong sảnh chính.
Khó trách bên ngoài không có ai, thì ra mọi người đều ở trong phòng.
Vương phi “hừ” một tiếng: “Chúng ta biết con đi đâu.”
Chắc chắn có nha hoàn hay bà tử nào tiết lộ rồi, hoặc là cố tình để lộ tin. Mộ Thiền đã hiểu vì sao Thẩm Tranh ở kinh thành mà nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi.
“Con... con có đi đâu đâu.” Mộ Thiền yếu ớt thanh minh. Lúc này, mèo nhỏ trong ống tay áo Yên Lộ lại 'meo' một tiếng, gia nhập hàng ngũ “bán đứng” Mộ Thiền.
Thế tử phi thấm thía nói: “Bây giờ muội đã mang thai rồi, không thể so với lúc trước được. Mấy thứ đồ chơi này nên bỏ lại thôi.” Lúc này bụng nàng ấy đã to hẳn rồi, tỏ rõ lời nói rất có trọng lực.
Vanh Vương đau lòng con gái: “Mộ Thiền, con ngồi xuống trước đi đã rồi nói chuyện với mọi người.”
Không còn cách nào, Mộ Thiền không phục nhưng vẫn phải ngồi xuống. Nhưng ai ngờ vừa ngồi xuống, lực “công kích” còn mạnh mẽ hơn nhiều. Nàng bỗng cảm thấy hối hận, biết vậy nàng ngắm chán ở phòng Tố Mai đi cho rồi, cần gì phải mang về rồi lại bị bắt tại trận.
Haiz... Sao dạo này nàng toàn bị bắt tận tay thế nhỉ?
Vương phi thở dài: “Lúc trước hai đứa giận dỗi các kiểu rồi chẳng hiểu thế nào lại làm lành nhưng chung quy cũng tạo vết nứt. Đứa bé này quan trọng lắm, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ hắn sẽ giận lây sang con. Đây không phải chuyện đùa mà con thì trẻ con quá, chẳng chịu để ý cái gì, cứ thế này thì không được đâu.”
Mộ Thiền lầm bầm: “Đâu có dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.” Nàng đã hỏi qua đại phu trong phủ rồi, trước kia vốn chẳng sao, tự dưng mấy năm nay lại có người nói phụ nữ mang thai không được chạm vào chó mèo, nhưng người bình thường (kiểu người dân bình thường ko quyền quý như MT) chạm vào có sao đâu, đứa trẻ sinh ra vẫn rất khỏe mạnh.
Huống hồ nàng cũng có sờ vào đâu, nàng chỉ mang về xem thôi mà.
Vanh Vương nói: “Đúng thế, làm gì dễ gặp chuyện vậy. Mà kể cả có, cùng lắm thì về nhà thôi. Mộ Thiền con yên tâm, con về nhà lúc nào cũng là bảo bối của phụ vương.” Ngụ ý là cho dù nàng bị Thẩm Tranh vứt bỏ thì cửa lớn phủ Vanh Vương luôn sẵn sàng rộng mở đón nàng về.
Vương Phi không đồng ý: “Vương gia không thể nói như vậy được đâu, chẳng nói đến triều chính mà bây giờ tính mạng của chúng ta đang nằm trên tay con rể. Nếu con hắn xảy ra chuyện gì, có khi hắn lại tàn ác như trước, lại bao người gặp chuyện. Còn nói đến quan hệ vợ chồng, nếu Mộ Thiền không giữ được con, thể nào cũng có vết nứt, chẳng phải là tạo cơ hội cho nữ nhân khác chen chân vào hay sao.”
Mộ Thiền chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có nữ nhân khác xen vào giữa nàng và Thẩm Tranh, chẳng hề để ý nói: “Không đâu, chàng tuyệt đối sẽ không thích nữ nhân khác.”
Nói xong, nàng đột nhiên phát hiện ánh mắt của mọi người đều trở nên buồn bã, ngay cả phụ vương cũng than một tiếng rồi dời ánh mắt đi.
Mộ Thiền không cam lòng, cảm thấy mọi người đang không tin tấm chân tình của Thẩm Tranh dành cho nàng: “Mọi người tin hay không thì tùy, nhưng con tin chàng.”
Thế tử phi lắc đầu, nàng còn nhớ trước đây không lâu, Quận chúa bảo không so đo chuyện Thẩm Tranh tam thê tứ thiếp, vậy mà không đến một năm đã biến thành tiểu kiều thê ngoan ngoãn rồi: “Ý của chúng ta là muội nên nghe lời, đừng làm hắn không vui. Bây giờ hắn không giống xưa nữa rồi, giờ không chỉ là Tiết độ sứ Định Bắc đâu.”
“Hiện tại chàng cũng không thay đổi.”
Lúc này, ánh mắt ba người còn lại dừng trên người thế tử. Từ đầu đến giờ hắn không nói một câu gì cả. Thế tử lại cảm thấy mình xuất hiện chỉ cho đủ số, hắn cũng chẳng có nhu cầu nói gì. Gần đây cuộc sống của hắn rất sung sướng, với cái danh anh vợ Thẩm Tranh, người muốn nịnh bợ còn xếp mấy hàng kìa, giờ trong cung muốn đi thế nào cũng chẳng bị ai nói gì. Nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm, được tâng bốc thì vui mà không có cũng chẳng sao.
Hắn không phải người thích lạm quyền cũng chẳng thích lo chuyện bao đồng: “Ừm... Đây là chuyện giữa muội muội và muội phu, cứ để hai đứa tự quyết định đi. Hơn nữa ta thấy muội muội tát Thẩm Tranh một cái mà hai đứa vẫn kết hôn được thì chắc chắn là Thẩm Tranh thật lòng rồi.”
Mộ Thiền lập tức nói: “Ca ca nói cực kì đúng, Tranh lang thật lòng mà.”
Vương phi lườm nhi tử một cái, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, không những không nói giúp được câu nào mà lần nào cũng nói linh tinh hết cả lên: “Tóm lại, con muốn giữ vững sự yêu thương của hắn thì phải giữ được đứa nhỏ. Ăn ít kẹo thôi, ăn nhiều chỉ nặng thịt chứ chẳng được tác dụng gì cả. Nghe lời ma ma, ăn nhiều thịt với trứng gà vào, thế thì con sinh ra mới khỏe mạnh thông minh. Đừng có kén ăn như ta lúc sinh ca ca con.”
Thế tử nhíu mày, chẳng lẽ hắn không khỏe mạnh? Hay là không thông minh? Sao lại nói với giọng điệu tiếc hận đấy?
Đúng lúc này, người bên ngoài bẩm báo tướng quân đã trở lại, mọi người trừ Mộ Thiền đều ăn ý đứng dậy đi ra ngoài.
Vanh Vương nắm bắt cơ hội cuối cùng dặn dò nữ nhi: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Đừng để bản thân chịu uất ức.”
Phụ vương chiều mình thật, Mộ Thiền nghĩ.
Thẩm Tranh đi tới cửa thì thấy Vanh Vương, Thế tử, Thế tử phi và các hạ nhân lục tục đi ra khỏi phòng. Hắn thầm nghĩ đây là mở đại hội đấy à?
Lúc hắn bước vào, trong phòng chỉ còn lại Vương phi và Mộ Thiền. Nàng chống cằm, dường như không mấy vui vẻ. Hắn đang thắc mắc không hiểu sao thì Vương phi xách một con mèo từ trong lòng của nha hoàn đưa cho Thẩm Tranh: “Nương tử ngoan của con, sau lưng dám lén lút chơi đùa đã bị chúng ta dạy bảo. Con rể, con yên tâm, sau này nó còn chỗ nào không phải thì con cứ nói với ta. Nhưng con bé vẫn còn trẻ con lắm, con bao dung nàng nhiều một chút.”
Trong lời nói có ý trách cứ hắn khiến Mộ Thiền mang thai sớm như vậy.
“Cảm ơn nhạc mẫu đã nhắc nhở nàng. Con sẽ không trách nàng.”
Vương phi nói: “Các con cứ nói chuyện đi, lát nữa đến giờ ăn ta sẽ sai người qua gọi.”
Nói xong đi ra ngoài.
Thẩm Tranh một tay ôm mèo, một tay cầm móng vuốt nhỏ quơ quơ trước mặt Mộ Thiền: “Ơ kìa phải làm sao bây giờ? La hét ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ, không ngờ nhà mẹ đẻ đều đứng về phía Tranh lang.”
Con mèo nhỏ kêu meo meo, Thẩm Tranh nghiêm túc nói với mèo con: “Quả nhiên đến mày cũng cảm thấy tao nói rất có lý.”
Mộ Thiền dở khóc dở cười, nghĩ thầm mình với chàng đúng là người một nhà, ngay cả vụ nói chuyện bắt chước mèo cũng giống nhau.
“Chàng nghe hiểu mèo nói gì à?”
“Tất nhiên rồi, nó nói người nào đó hiện tại biết vậy chẳng làm, hận không thể ngay lập tức về nhà cùng tướng công.”
Nàng im lặng thật lâu, tay chống cằm, thở dài: “Chàng nói đúng... Dù sao mèo nói gì cũng đúng.”
Thẩm Tranh giao mèo cho nha hoàn, mèo con rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Mộ Thiền.
Mèo bị đưa đi, Mộ Thiền thất vọng nói: “Đáng nhẽ thiếp phải ôm nó lần cuối, đằng nào cũng mất công mang về rồi.”
Thẩm Tranh mặt dày dựa vào nàng: “Nàng ôm ta đi.”
Nàng cười trốn: “Không thích, chàng không đáng yêu.”
“Thế để ta ôm nàng cũng được. Nàng là đáng yêu nhất.”
Mộ Thiền đỏ mặt lên, ngoan ngoãn để hắn ôm trong ngực, lát sau hờn dỗi nói: “Tại chàng hết đấy, con đến sớm quá, cái gì cũng không được làm, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ta cũng vậy mà.”
“Không giống, thiếp khổ hơn chàng nhiều.”
“Ta biết, ta biết.” Hắn đau lòng hôn lên trán nàng: “Ta không nên khiến nàng làm mẹ sớm như vậy.”
“Thiếp không có ý đó, thiếp muốn sinh con cho chàng nhưng chưa kịp chuẩn bị thôi. Mọi người nói rất có lý, thiếp sẽ suy nghĩ kĩ.”
“Nàng nghĩ đi, nghĩ sao cũng được.”
Thay đổi bản thân, không được tùy hứng. Dù có Thẩm Tranh yêu chiều cũng không được, bây giờ nàng không chỉ có một mình.
Thẩm Tranh phát hiện sau khi trở về từ nhà mẹ đẻ, nàng nghe lời hơn nhiều, hạn chế ăn đồ ngọt cũng không ầm ĩ la hét trời nóng đòi ăn đá bào nữa.
Không chỉ vậy, khẩu vị nàng còn thay đổi. Nàng chuyển sang ăn thịt, uống sữa dê sữa bò, thịt dê, thịt bò, thịt nai, miễn là động vật bốn chân nàng đều thích ăn.
Mộ Thiền cũng không giải thích, chỉ nghe mẫu thân nói không ăn đường, nỗ lực vì đứa con khỏe mạnh mà dồn sức ăn trứng ăn thịt. Cuối cùng một ngày ăn đồ nóng, nửa đêm đau răng không ngủ được, lợi sưng lên nên không còn cách nào khác đành phải kêu nha hoàn lấy đá tới chườm.
Nàng đau không ngủ được, nhàm chán chọc ghẹo Thẩm Tranh, đợi cục đá trong miệng tan hết rồi hôn hắn: “Ưm ưmmm – Tranh lang, người ta thích chàng, muốn chàng lắm.”
Lời này không phải hắn nên nói sao? Thẩm Tranh hôn nàng lần nữa, làm miệng nàng nóng lên, đang định tìm con đường phát tiết trên người nàng thì nàng lại cong miệng, thản nhiên nói: “Thôi, lại chẳng muốn nữa.”
“Đùa giỡn ta đúng không?”
Nàng cười khanh khách, bổ nhào vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn: “Tranh lang Trang lang, mặc kệ người khác nói thế nào thì thiếp vẫn thích chàng, cũng tin chàng mãi mãi chỉ yêu mình thiếp.”
Thẩm Tranh nghe câu đó, lòng run lên. Đôi mắt bỗng đau xót, cả hai đời hắn chỉ yêu mình nàng và sẽ mãi mãi là như vậy.
Ngược lại hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cứ như sợ làm nàng bị thương, khẽ vuốt ve mái tóc nàng: “Đúng vậy, ta mãi mãi chỉ yêu mình nàng.”
“Nhưng nhỡ chàng làm Hoàng đế, có người khuyên chàng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần thì phải làm sao bây giờ?”
“Ai nói ta muốn làm Hoàng đế?” Thẩm Tranh sửng sốt, đấy chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, chẳng lẽ mọi người đều biết rồi ư?
“Trọng điểm không phải Hoàng đế mà là tam cung lục viện!”
Hắn cười an ủi: “Ta nhắc lại lần nữa. Nếu ta mà là kẻ ham mê nữ sắc thì đừng nói 72, 720 đều có.”
“Không phải thiếp không tin tưởng chàng, thiếp chỉ nghĩ chắc chắn sẽ có đại thần khuyên chàng gì mà tiếp nối công cuộc xây dựng đất nước, Hoàng đế phải khai chi tán diệp, con nối dõi phong phú các thứ.”
Mộ Thiền nhớ sử sách đều ghi như vậy, Hoàng đế phải cố đáp ứng, rất cực khổ.
Thẩm Tranh cười nói: “Mấy đại thần đó chẳng qua là nói ra tiếng lòng của Hoàng đế mà thôi. Ta không có tâm tư đó, ai dám thì tự tìm chết.”
Nàng cũng cười: “Đúng vậy, Tranh lang nhà ta nhất định không như vậy đâu.”Một lát sau, nàng bỗng nhớ tới gì đó: “Tranh lang, chàng sẽ không giống những người cướp ngôi trong lịch sử, mưu sát vua tiền triều chứ?”
“... Nương tử của ta thành thật thế, thẳng thắn kêu phu quân cướp ngôi...”
“Không phải, thiếp nói là những người có ý định đoạt vị.” Thay đổi xưng hô cho dễ nghe một chút.
Tuy rằng Thẩm Tranh không muốn nhắc tới việc trong triều nhưng nếu đã nói tới thì mượn cơ hội này nhắc tới một chút: “Không nhanh thế, ta mới chiếm được một phần lãnh thổ phương Bắc, ta còn chưa chinh phục Đông Nam, Tây Nam và phía Đông. Hoàng đế, trước tiên ta sẽ không đụng đến hắn, ta phải đứng vững đã.”
Không hẳn là yên tâm nhưng cứ duy trì như bây giờ cũng khá ổn.
“Dạ...” Nàng nhỏ giọng trả lời, tỏ vẻ đã nghe thấy sau đó ôm chặt hắn, tựa vào người hắn: “Chúng ta ngủ đi.”
Mấy ngày gần đây, nàng ngại nóng nên không cho hắn tới gần. Đêm nay nàng ngoan như vậy, Thẩm Tranh rất vui mừng ôm người vào lòng.
Nhưng ôm được một lúc thì không chịu nổi. Hắn sợ nóng, không phải loại nóng của thời tiết mà nóng trong người. Cái nóng tích tụ trong người nhưng không thể phát tiết ra ngoài được.
Hắn phải nhanh chóng dạy nàng mấy cái xấu mới được, chờ mai này có thời gian rảnh sẽ chỉ cho nàng đa dạng hơn. Thẩm Tranh nghĩ rồi nhẹ nhàng buông Mộ Thiền đang ngủ say ra, sau đó ngồi dậy, lấy một viên đá chưa tan hết ngậm cho bớt nóng.
Ngày hôm sau, Mộ Thiền dùng đầu lưỡi chạm vào vách lợi lại không thấy đau nữa nên vui mừng khoe với hắn: “Tranh lang, thiếp không đau nữa rồi.”
Nhưng lại thấy Thẩm Tranh đau khổ ngồi bên giường, hắn thấy nàng thức rồi thì quay dầu lại nói: “Nhưng ta lại bắt đầu thấy đau.”
“Sau này chàng đừng ăn đồ dầu mỡ theo thiếp nữa.”
“Không phải tại đồ ăn, ta nóng trong người.
Mộ Thiền lo lắng nói: “Có phải do hôm qua ta nói chuyện Hoàng đế làm chàng nhớ đến còn nhiều lãnh thổ chưa ổn định được nên suy nghĩ cả đêm không?”
Chọn làm một chính nhân quân tử hay là kẻ háo sắc không “giải nhiệt” được nên bị đau răng đây... Thẩm Tranh không hề suy nghĩ chọn vế trước, thở dài: “Dù sao thiên hạ chưa thống nhất, ta suy nghĩ cả đêm, đau đầu lo lắng nên không sao ngủ được, thức trắng cả đêm nên đương nhiên là bị nóng trong rồi.”
Không ngờ vừa nói xong thì thấy Mộ Thiền cúi đầu cười, một lúc sau mới ngước mắt dịu dàng nói: “À hóa ra là vì quốc gia đại sự à, thiếp còn tưởng là chàng “nóng” mà không có cách tiết ra, đang định tối nay giúp chàng chứ, nhưng xem ra là không cần rồi.”
Cả ngày chỉ nghĩ đến việc lừa nàng, không ngờ lại có ngày bị nàng trêu.
Nàng lại học thói xấu của hắn rồi, giờ còn biết đào hố cho hắn nhảy vào chứ.
Tác giả có nhắn nhủ rằng phụ nữ khi mang thai tâm sinh lí đều thay đổi nên những biểu hiện của Mộ Thiền là rất bình thường. Thứ hai là Mộ Thiền còn nhỏ nên chưa chuẩn bị tâm lí làm mẹ, Thẩm Tranh không nói được nên mới nhờ Vương phi nhắc nhở, từ đó nàng cũng nghĩ lại. Nói chung chương này siêu dài là để Mộ Thiền thay đổi tâm tính. Và mọi người đừng quên Mộ Thiền không xuyên không cũng không sống lại.