Sau một đêm triền miên, những người phụ nữa khác làm sao đối mặt với người đàn ông bên cạnh? Là nên tự nhiên
nói chào buổi sáng? Hay là rụt rè một chút không cần nhìn thẳng vào đối
phương? Hay là dứt khoát lấy gối đè chết hắn?
Chậm rãi mở mắt, trên người mơ hồ truyền đến đau nhức , vừa tỉnh lại San San lập tức liên nghĩ đến vấn đề này.
Người đang nằm ngủ ở bên phải cô, không biết có nên quay sang hắn để hắn biết là cô đã tỉnh hay không?
Cô không phải là người già dặn trong tình
trường, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới mình có thể ở cùng
một người đàn ông xa lạ qua hết một đêm.
Huống chi người người đàn ông này, tối hôm qua còn bá đạo khi dễ nàng, ngay cả một chút cơ hội nghỉ ngơi cũng không cho nàng.
Hoàn toàn coi nàng như là nữ nô của hắn, đương nhiên phải ở trên giường hầu hạ hắn… làm San San trong lòng cảm giác muốn nôn.
Nhưng mà, nói cho đúng thì cũng là mình
đang nhờ cậy hắn, mới có thể để cho hắn bắt được nhược điểm, chẳng những cấp cho hắn cổ phần, còn phải dâng tặng thân thể trong sạch cho hắn,
cùng hắn chơi trò chơi này.
Nghĩ trái nghĩ phải, San San càng ngày càng cảm giác mình bị thua thiệt. Thật ra thì trò chơi này chơi như thế nào, nàng cũng đã thua!
Mặc dù chính nàng đã suy nghĩ kĩ tự mình
đồng ý, nhưng một buổi sáng sau khi tỉnh lại thấy mình đã thất thân, San San tạm thời để lý trí biến mất.
Dứt khoát đè chết gã đàn ông bá đạo ngang ngược này!
Nghĩ đi nghĩ lại San San tức giận chậm
rãi lấy gối đang nằm, sau đó nhanh chóng xoay người, đem gối đè chặt lên gương mặt đẹp trai đến mức làm người ta phát giận của Lãnh Diệp.
Lãnh Diệp đầu tiên là cố gắng giãy dụa, nhưng mới từ trong giấc mộng tỉnh dậy, hắn đương nhiên sẽ không đấu nỗi với San San đang trong cơn tức giận!
Lãng Diệp mau chóng không thể cử động nổi nữa, thân thể cũng không còn giãy dụa.
Nàng thật đã giết chết hắn! San San cầm lấy gối trên tay bắt đầu phát run. Nàng không nghĩ tới, giết người là
chuyện dễ dàng như vậy…
Một động tác đơn giản, một chút khí lực, một sinh mạng sẽ kết thúc? Nhưng nàng thật sự muốn giết hắn sao?
Nhưng khi giết chết Lãnh Diệp, cũng
không mang đến cho San San bất kỳ cảm giác hưng phấn nào, trong nháy
mắt, nàng đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận.
Trời ạ! Nàng làm cái gì? Trò chơi vừa
mới bắt đầu, trong sạch của nàng đã mất , Đào thị còn chưa được cứu, tại sao nàng có thể nhất thời xúc động mà giết chết hắn chứ?
Cũng là lỗi của nàng! Nàng thật là
người ngu ngốc nhất trong thiên hạ! Nàng tiêu, Đào thị tiêu, chú Minh
tiêu, anh trai nàng cũng tiêu luôn…
“Không –” San San rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng.
☆☆☆
“Không –” Trong tiếng kêu đầy sợ hãi, San San từ trong ác mộng tỉnh lại.
Mở mắt nhìn sang bên cạnh thấy giường trống trơn, làm gì có thi thể của Lãnh Diệp, chỉ là ác mộng!
Lau lau cái trán đầy mồ hôi, San San vẫn
chưa bình tĩnh được, may mắn là chỉ trong giấc mộng, nếu không chắc chắn nàng sẽ hối hận đến chết mất.
Cảm giác rin rít trên người làm nàng không chút thoải mái, nên San San bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, nhẹ nhàng mặc vào mình cái váy liền thân , nàng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lãnh Diệp.
Đi tới phòng ăn, nàng thấy Lãnh Diệp
đang xem báo, ăn điểm tâm. Mà trên bàn ăn còn đặt thêm một phần thức ăn
khác… chắc là phần của nàng.
“Bữa ăn sáng này không phải là anh làm
chứ? !” San San không thể tin được, loại đàn ông này có thể tự mình nấu
nướng sao? Nếu hắn nói phải chắc chắn nàng sẽ có cái nhìn khác về hắn.
“Không phải.” Hắn ngẩng đầu, liếc San San một cái, nhưng ngay sau đó lại vùi đầu xen tin tức.
“Ừm!” Cũng không phải là thất vọng lắm, tóm lại San San cảm thấy câu trả lời của hắn, ngược lại làm cho nàng an tâm.”Vậy là ai làm?”
“ Có thím Vương một ngày lên nấu ăn ba bữa, vệ sinh đúng giờ. Làm xong công việc lập tức rời đi. Anh không thích có người ở lại đây.” Lãnh Diệp không nhịn được giải thích, ngay cả đầu
cũng lười quay lại.
Chán thái độ lạnh như băng của hắn, San San cũng không muốn nói chuyện với hắn. Cho nên nàng bĩu môi ngồi vào một
bên, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn điểm tâm.
Dùng xong bữa ăn sáng, Lãnh Diệp dùng
khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói: ” Anh đi công ty. Em có thể sử dụng bất kì thiết bị nào ở đây, cũng có thể đi ra ngoài mua sắm hay dạo phố, có việc cần thì gọi cho thư kí của anh.”
Chỉ như vậy thôi? San San có chút kinh
ngạc, hắn lại cho mình nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Trên tivi không phải hay chiếu bảo là ông chủ phải bắt người phụ nữ của mình hầu hạ hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ sao?
Nhưng mà Lãnh Diệp đã tự động lên tiếng như thế, nàng cũng không cần phải ngu ngốc nói lên ý kiến của mình, nhưng
có một chuyện quan trọng, không nhắc nhở hắn là không được.
“Em cũng hy vọng anh giữ lời hứa, mau chóng giải quyết vấn đề của Đào Thị..” Nàng không khách khí nhắc nhở Lãnh Diệp.
” Ừ,hừ.” chỉ ậm ừ trả lời nàng, Lãnh Diệp đồng thời cũng nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Sau đó, San San nghe tiếng cánh cửa đóng lại.
“Ừ hừ” là có ý gì? San San cũng không
hiểu nổi Lãnh Diệp có đổi ý hay không nữa. Nhưng thái độ của hắn như thế làm nàng vô cùng bất mãn.
“Thái độ gì vậy! Đàn ông thúi!” Uống một hơi cafe, San San nặng nề đem khăn ăn bỏ trên bàn.
Nếu hắn nói có thể ra ngoài dạo phố, San San quyết định phải đi từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về.
Cho nên nàng vào phòng lấy một bộ quần áo trong túi hành lý ra thay, sau đó vui vẻ ra ngoài “ dạo phố”.
Nàng định trở về Đào Thị xem một chút,
nhưng lại sợ chú Minh hỏi thăm này nọ, không khéo lại lộ chuyện. Cho nên San San cũng không dám trở về.
Thật ra thì đi dạo phố không phải là
hứng thú của nàng, lúc còn đi học ở Mỹ, rảnh rỗi nàng thường ở tai sân
trường để đọc sách, một chút hứng thú đi ra ngoài cũng không có.
Vì vậy mấy hôm sau, nàng buộc mình phải vào viện bảo tàng xem triển lãm, đi dạo không ít các siêu thị, trầm tư ở các quán cà phê, uống không ít số cà phê vào bụng.
Mỗi lần luôn là đi dạo đến tối, nàng mới bằng lòng trở về Lãnh gia, ăn xong bữa tối, nàng nằm bẹp trên giường đi vào giấc ngủ.
Sau đó nửa đêm, nàng lại bị Lãnh Diệp đánh thức, yêu cầu nàng phải phục vụ ham muốn vô độ của hắn.
Cứ như vậy trôi qua, nàng càng ngày càng mệt mỏi.
Cho nên đến ngày thứ tư, mặc dù không
có dự định gì, nhưng trời còn chưa tối nàng đã muốn trở về Lãnh Gia, vì
cả ngày hôm nay nàng luôn có cảm giác bất an dường như có ai rình rập
theo dõi nàng.
Trở lại tòa cao ốc của Lãnh Gia, nàng
phát hiện cô thư kí còn làm việc ngoài văn phòng của tổng tài. Như vây
Lãnh Diệp vẫn còn đang bận?
Nhưng San San hoàn toàn không quan tâm , tốt nhất là hắn bận rộn đến chết đi!
Vào đến nhà, San San đã thấy trên bàn
của phòng ăn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn. Bụng đang réo nàng phải ngồi
vào bàn,nàng cũng không muốn chờ ăn cùng với Lãnh Diệp.
Nàng quyết định mình phải ăn thật no, sau đó tắm rửa thoải mái.
Sau khi tắm xong thời gian vẫn còn sớm, San San muốn tìm một việc gì đó làm để giết thời gian, nàng chợt nhớ
đến dàn âm thanh trong phòng khách của Lãnh Diệp, âm hưởng dường như
không tệ, không thử thì thật đáng tiếc.
Cho nên nàng đi tới phòng khách, lục tìm những CD được cất trong tủ, chuẩn bị thưởng thức âm nhạc.
Tìm mãi, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra Lãnh Diệp có vô số bộ sưu tập những tuyển tập của các nhà soạn nhạc thiên tài.
Nàng cho là Lãnh Diệp là người chỉ biết kiếm tiền, thiên tài về kinh doanh và đùa giỡn phụ nữ, không nghĩ tới
hắn lại có sở thích về âm nhạc như vậy– điểm này khiến cho San San cũng
có chút ngoài ý muốn.
Chọn ra mấy đĩa CD, đặt vào ổ đĩa. San San thư giãn nằm trên ghế sa lon, lắng nghe cả phòng tràn ngập tiếng đàn tuyệt diệu.
Kỹ thuật đánh đàn của Tiêu Bang thật là xuất quỷ nhập thần, mượt mà biến hóa kì ảo khôn lường. Khi thì ôn nhu
nhẹ nhàng, khi thì trầm bổng mênh mông, tiếng đàn du dương dần dẫn dắt
San San, từng bước chìm vào mộng đẹp.
Đêm khuya, khi Lãnh Diệp trở về, đầu CD vẫn còn vang lên điệu nhạc, mà San San đang nằm trên ghế sa lon ngủ
say, trên mặt nở ra nụ cười ngọt ngào.
Trong giấc mơ, nàng đang rong chơi
trong sân trường đại họcPittsburgh, ngồi dưới tàng cây đọc những tác
phẩm vô vị không nuốt nổi của các tác gia nổi tiếng.
Đột nhiên nghe tiếng chim hót chiêm
chiếp líu lo, đón nhận những làn gió mát mơn man nhẹ nhẹ, nàng rất thích cuộc sống trong sân trường này, thật bình yên, không có những phiền não vô vị.
Nhìn nàng ngủ ngây thơ như một thiên sứ, không hề có mùi thuốc súng, không có công kích, nhìn thật im lặng dễ gần.
Lãnh Diệp không phủ nhận,nàng là người
phụ nữ đẹp nhất mà hắn đã từng gặp qua, là người phụ nữ đầu tiên dám
khiêu khích hắn, cũng là người phụ nữ có thể khơi mào dục vọng của hắn
một cách nhanh nhất ở trên giường.
Trước khi trò chơi kết thúc, có thể cùng nàng hưởng thụ cũng không có gì sai trái.
Lúc này, San San đột nhiên trở mình,
thiếu chút nữa từ trên ghế salon rơi xuống, may mà có Lãnh Diệp nhanh
tay lẹ mắt đón được nàng.
Mặc dù thiếu chút nữa ngã xuống thảm, nhưng nàng vẫn ngủ say, không hề có một chút cảnh giác nào.
“Ngủ thật ngon a.” Lãnh Diệp cười cười, cúi người ôm lấy thân hình mảnh mai của San San, nhẹ nhàng mang nàng
đặt lên trên giường.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, San San mới từ trong mộng tỉnh lại.
A? Mình không phải là nằm trên ghế sô
pha nghe CD sao? Tại sao lại chạy lên giường? San San có chút nghi ngờ,
nhưng thấy Lãnh Diệp đang ngủ say bên cạnh, nàng mới chợt tỉnh ngộ.
Không phải là Lãnh Diệp ôm nàng vào phòng sao? Không nghĩ tới hắn cũng sẽ làm chuyện ôn nhu như thế.
Nhìn thấy đường nét gương mặt của Lãnh
Điệp thật rõ ràng, sống mũi cao thẳng, trong lúc ngủ say mà hắn vẫn thật đẹp trai, anh tuấn.
Bỗng dưng San San nổi lên ý nghĩ muốn sờ mặt của hắn. Cho nên nàng len lén đưa tay tới…
Không nghĩ tới Lãnh Diệp đột nhiên trở
mình, làm cho San San sợ quá liền nhanh chóng rụt tay về, nàng cũng
nhanh chóng nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Giống như cô bé trộm kẹo chút nữa là bị bắt quả tang, tim San San đập dồn dập.
May mà hắn không có tỉnh lại, nếu không thì nguy rồi. Nói không chừng hắn còn sẽ hoài nghi mình muốn bóp chết hắn đây!
Nhớ đến lần trước trong mơ nàng đè chết
hắn, San San ngược lại có chút buồn cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
.
Thật ra thì chỉ cần hắn chịu giúp đỡ Đào Thị thì nàng cũng không nên quá chán ghét hắn.
Dành thời gian đi dạo, chi bằng mình thử
tính toán xem có cách nào thắng được trò chơi này để lấy cổ phần của Đào Thị về hay không ít ra cũng giảm bớt được một ít thiệt hại.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể được , San San trong lòng bắt đầu tính toán phải như thế nào, mới có thể thắng được trò chơi này…
☆☆☆
Không sai! Chính là phải làm một người phụ
nữ ngoan ngoãn, trước tiên phải chiếm được cảm tình của hắn, để hắn bớt
đề phòng, sau đó Lãnh Diệp nhất định sẽ yêu nàng!
Suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng San San cũng ra được một kết luận.
Vào buổi sáng lúc đang ăn điểm tâm, San San cố ý phá tan không khí yên lặng, cùng Lãnh Diệp tán gẫu.
“Đúng rồi! Tôi có chuyện muốn hỏi anh,
đối với tình trạng của Đào Thị anh có biện pháp gì hay không.” San San
khách sáo hỏi thăm hắn.
“Đã giải quyết.” Lãnh Diệp vẫn cúi đầu xem báo.
“Giải quyết?” Cho là mình nghe lầm, San San xác định lại lần nữa.
“Chúng ta đang nói đến chuyện của Đào Thị! Anh giải quyết như thế nào ? Vẫn chưa tới một tuần.”
Lãnh Diệp gấp lại tờ báo, thả vào một bên trên bàn.” Anh xử lý công việc từ trước đến giờ không cần đến một tuần.”
“Vậy… Anh giải quyết như thế nào ?” Đối với câu trả lời của hắn, San San vẫn còn bán tín bán nghi.” Anh trai
của tôi cũng phạm sai lầm không ít.”
Chuyện của Đào Thị rắc rối nhiều như vậy, làm sao có thể ở trong một tuần giải quyết xong!
“ Em nói về những dự án đầu tư siêu cấp thất bại sao?” Lãnh Diệp hớp một ngụm cà phê. .”Chỉ cần phân tích tin
tức kỹ càng tỉ mỉ, muốn giải quyết chuyện này thật ra rất đơn giản.”
“Còn về chuyện trung tâm giảm béo ở Châu
Phi, chỉ cần thay đổi một chút chủ đề kinh doanh, đem nó sửa thành ” Spa -Trung tâm dưỡng da thiên nhiên ở Châu Phi”, lại thêm vài chiêu tuyên
truyền quảng cáo, chỉ cần chú trọng vào chất lượng phục vụ, tự nhiên sẽ
thu hút du khách Châu Âu sang thôi.”
Thấy San San tỏ ra kinh ngạc, hắn lại nói
tiếp: “ Về phần trung tâm mua sắm hiện đại ở sa mạc còn dễ giải quyết
hơn, anh đã cho người điều tra, phát hiện ở bên dưới khu mua sắm đó, có
một mỏ dầu chất lượng cao chưa ai khai thác. Tin tức vừa được truyền ra
ngoài lập tức thu hút không ít giớ kinh doanh tham gia đấu giá, dễ dàng
bán mảnh đất kia với giá cao ngất ngưởng tận mây xanh.”
( Quảng Hằng: Ye…… Soái Ca của lòng ta, *tung hoa*, *mơ màng* Biết bao giờ mình mới gặp được nhỉ?)
“ Còn đảo nhỏ ở phía Nam Thái Bình Dương?
Không phải lại là có mỏ dầu hay quặng kim cương chứ?” San San mở to đôi
mắt, nghi ngờ hỏi.
“Dĩ nhiên không thể nào có những thứ
đó. Nhưng mà, đảo nhỏ này hoàn cảnh địa lý tương đối tốt, trên đảo lại
có một số phong cảnh thiên nhiên vô cùng xinh đẹp. Vì vậy có thể mở
thành khu du lịch sinh thái, thành lập khu du lịch ngắm cảnh ở Nam Thái
Bình Dương. Trước mắt trên đảo đang tiến hành xây dựng, nhưng có rất
nhiều tập đoàn muốn tham gia đầu tư.” Lãnh Diệp cặn kẽ trả lời San San.
( Fan gờ: Oa…. Mắt sáng như sao***)
Nghe được giải thích của hắn, San San quả thực không thể tin được, tất cả đều là sự thật.
Lãnh Diệp không hổ là Tà Thần trong
truyền thuyết, có năng lực thần kỳ sửa dở thành hay! Đào thị hầu như sắp phá sản, thế nhưng khi vào tay hắn chưa đầy một tuần, đã thay da đổi
thịt của nó, giúp nó hồi sinh….
San San hết sức cao hứng, muốn thét lên, hai tay dâng tặng cổ phần cho hắn.
“Đừng quên, trò chơi chúng ta còn đang
tiến hành. Trừ phi có một người nhận thua, trò chơi mới kết thúc trước
thời hạn… Em nếu như đổi ý muốn rời đi, anh sẽ lập tức đem Đào Thị kéo
xuống.” Lãnh Diệp lạnh lùng nhắc nhở, khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của San San.
Chỉ một câu nói của Lãnh Diệp, lập tức dập tắt niềm cảm kích vừa mới dâng lên trong lòng San San.
Mặc dù hắn có quyền thế, muốn làm gì cũng được, nhưng hắn cũng là một kỳ tài trong giới kinh doanh.
Thực chất hắn còn là một tên vô tình, bại hoại, dâm loạn hay trêu chọc phụ nữ.
“Không đâu! Vì để cám ơn anh đã nhọc tâm
giúp đỡ, em quyết định tối nay sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm chiêu đãi
anh.” Nhớ đến quyết định ban sáng của mình, cho nên San San vội vàng nở
ra nụ cười ngọt ngào giả tạo.
“Tùy em.” Lãnh Diệp không có ý kiến nhún nhún vai, nhìn nàng nở nụ cười không thể nắm bắt được, liền rời khỏi phòng ăn.
Để lại San San một mình ngồi đó, hận đến
nghiến chặt răng, trong lòng nàng thầm thề, nhất định phải cho tên kiêu
ngạo kia quỳ dưới váy nàng, lấy lại cổ phần mới có thể tiêu tan cơn giận của nàng!
*****************************
Người ta thường hay nói muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải khống chế bao tử của hắn?
Một người đàn ông cho dù vô tình, nhưng khi thấy cô gái cực khổ chế biến thức ăn ngon lành, trong lòng nhất
định sẽ rất cảm động, tiện đà đối với nàng sinh ra ý nghĩ – yêu thương. ( Quảng hằng: Hic, tội thật, em thấy chị này quá mức ngây thơ.)
Vì vậy, trước tiên phải nắm chặt bao tử của hắn, đó là San San âm thầm tính toán,
Lãnh Diệp là thuộc tuýp người rất biết thưởng thức, đương nhiên là phải làm bò bít tết và rượu vang phục vụ hắn.
Nhưng mà, ở phòng bếp ngây người hồi lâu, San San vẫn là không biết nên làm như thế nào?
Nàng là thiên kim tiểu thư của Đào gia, cho dù đến nước Mỹ du học, cho đến bây giờ cũng chưa từng nấu nướng
qua. Một ngày ba buổi cơm đều ăn ở căn tin của trường học.
Cũng thầm trách mình vừa bảo thím Vương buổi tối không cần tới nấu nướng. Nếu không cũng có thể hỏi bà ấy cách chế biến thịt bò.
“Cho nên có đôi khi, không phải những lời nói ra lúc nào cũng có thể thực hiện hết được.” San San vung dao nói vào không khí.
“ Hay là mình đi ra ngoài mua vài món,
sau đó gạt hắn bảo là mình tự nấu?” San San lẩm bẩm tự nói.”Không được!
Nếu lỡ bị hắn phát hiện, thì ấn tượng ở trong lòng hắn ngược lại còn xấu hơn.”
San San rất là buồn rầu, vô lực lục lọi tủ lạnh…
Trong lúc tìm kiếm, mắt nàng bất chợt
sáng lên. .”Hắc! Có trứng, có cà rốt, dứt khoát cơm chiên là được! Dù
sao cơm chiên rất đơn giản, chỉ cần đem tất cả mọi thứ trộn lại, sau đó
xào lên là xong!”
“Mặc dù không thể so sánh với thịt bò
cao cấp, nhưng biết đâu món cơm chiên đơn giản này lại làm hắn cảm động
vì thành ý của mình thì sao?” Quyết định xong, San San lập tức bắt tay
vào chế biến nguyên liệu.
Nấu cơm thì đơn giản rồi, ở nhà nàng
từng thấy người giúp việc nấu qua. Cắt cà rốt cũng không có vấn đề, mặc
dù hình dáng có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần cắt trúng tay thì coi như là OK!
Nhưng là động tác đánh trứng đơn giản lại làm khó San San.
Có lẽ là dùng sức quá mạnh, nàng đập
trứng lẫn lộn cùng vỏ trứng. Cho nên San San không thể làm gì khác hơn
là từ từ đem vỏ trứng lựa ra, lựa xong hết đã làm nàng đau thắt lưng,
xương sống.
Nhưng mà, sau khi đã chuẩn bị xong tất cả nguyên vật liệu, cuối cùng nàng cũng đi đến bước quan trọng đó là chiên cơm.
Nhưng vừa mới bật lửa lên, không cẩn
thận lửa phựt làm phỏng bàn tay trái của San San, nhưng những việc còn
lại về sau lại rất thuận lợi.
Rất nhanh, tuy hai dĩa cơm không lớn lắm, nhưng hương thơm bay ngào ngạt khắp phòng bếp.
Đắc ý nhìn đại tác phẩm của mình, San
San tin tưởng Lãnh Diệp nhất định sẽ hết sức cảm động, chỉ tưởng tượng
mà San San vô cùng nôn nóng hắn trở về.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm , nhưng khi nàng mới rót được hai ly rượu đỏ điện thoại đột nhiên reo lên.
San San vội vàng bước đến máy điện thoại nội bộ trong nhà bếp.”Alo?”
“Đúng, tôi là Đào San San.” Thư ký gọi điện thoại tới.
“Cái gì? Lãnh Diệp không về ăn cơm?
Muốn sang nhà Nhu Nhã tiểu thư để dùng cơm?” Nghe thư kí nói, San San
tức kêu to. “ Cô Nhu Nhã tiểu thư kia cũng là bạn gái của hắn?”
Không có kiên nhẫn nghe xong thư ký liên tục xin lỗi, San San tức giận cúp điện thoại.
Cái tên khốn kiếp, làm cho nàng bận rộn cả ngày, thế nhưng lỡ hẹn, chạy đến nhà cô gái khác?
Nhìn dĩa cơm chiên trên bàn còn bốc khói nghi ngút, trong lòng San San chợt dâng lên ý muốn giết người…