CHƯƠNG 20 : VĂN PHÒNG ĐIỀU GIÁO
Edit : Gấu mợp ~
Beta : Cát Tiêu Hương =))
Tuy rằng Lăng Phàm thấy bản thân cậu không hề yếu ớt như thế, bị thương nhẹ một ngày là khỏi rồi.Nhưng Gia Minh Diệc lại vừa ra lệnh vừa dụ ngọt , bắt cậu nghỉ ở nhà tịnh dưỡng
Vốn là công ty đối với những nhân viên nhỏ bé như cậu sẽ không được để ý lắm .Lại càng không nói cậu vô duyên vô cớ nghỉ hơn nửa tháng, sớm nên bị sếp đuổi việc rồi. Cuối cùng vẫn là Gia Minh Diệc ra mặt giúp cậu thì mới có thể bảo vệ được bát cơm này.
Nhưng khi cậu trở lại phòng làm việc cảm xúc không còn như trước, quan hệ hai người đột nhiên trở nên thân thiết như vậy khiến cho Lăng Phàm khi là việc vẫn không nhịn được cảm thấy thỏa mãn. Cậu thường lén lút ngồi ở bàn làm việc nhìn trộm Gia Minh Diệc, nhìn thấy hắn chăm chú nghiên cứu bản vẽ thật sự đúng là... đẹp trai, trong không khí còn có mùi nước hoa nhàn nhạt , rất nhiều lúc Lăng Phàm nhịn không được , xúc động muốn đứng lên chạy ra ôm hắn.
“Tiểu Phàm, buổi sáng bảo em mang bản vẽ đưa cho Tiểu Mặc sửa lại , đã xong chưa hả ?” Lăng Phàm ngơ ngác nhìn Gia Minh Diệc , đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Ân? A? Bản vẽ.... bản vẽ...?” Lăng Phàm giật mình, cúi đầu nhìn xuống bàn làm việc lộn xộn của cậu, nhìn thấy một bản vẽ trên đó.
Xong! Cậu cứ mải suy nghĩ lung tung đã quên luôn việc mang bản vẽ đi rồi.
“ Việc này.... Em... hiện tại muốn hỏi một câu!” Lăng Phàm lặng lẽ đem bản vẽ giấu ra sau, bước chân nhanh chóng hướng cửa chạy đi, nghĩ muốn chạy ra khỏi phòng làm việc, thần không biết quỷ không hay giao cho Tiểu Mặc bản vẽ trên tay , sau đó bảo Gia Minh Diệc chờ thêm một chút. Rất đáng tiếc--- suy nghĩ này của cậu làm sao có thể qua mắt được Gia Minh Diệc, khi ngón tay cậu sắp đụng tới chốt cửa Gia Minh Diệc đã đứng trước mặt cậu, cau mày hỏi:“ Em bị sao vậy, tư thế đi đứng kì lạ như vậy, khó chịu ở đâu sao?” Nói xong còn thâm thúy nhìn vào mắt Lăng Phàm, cậu bị nhìn đến hai chân đều muốn nhũn ra.
“ Không... không...em chỉ muốn đi nhẹ một chút... không muốn quấy rầy anh làm việc...” Thân thể bị áp sát tường, Lăng Phàm nghĩ muốn đem bản vẽ giấu đi , không cho hắn thấy- cho dù kêu cậu nuốt bản vẽ đi cũng không sao!
Gia Minh Diệc nhướn mày một cái, khóe miệng lỡ đãng cười yếu ớt “ Phía sau giấu cái gì?!”
“ Không có. . . A ──” Không đợi cậu tiếp tục giấu diếm, Gia Minh Diệc trực tiếp đi đến gần Lăng Phàm kéo một cái, rút bản vẽ phía sau ra.
Gia Minh Diệc giơ lên trước ánh mắt kinh hoảng của Lăng Phàm:
“ Cái này là gì...Em không định cho anh một lời giải thích sao?”
“ Cái này.... là...” Biết đã không thể trốn được, Lăng Phàm cúi đầu cắn răng thành khẩn nói” Xin lỗi, là em quên đưa cho Tiểu Mặc rồi.”
“Xin lỗi?” Gia Minh Diệc trực tiếp đẩy Lăng Phàm vào góc tường, lấy tay nhấc cằm Lăng Phàm để cậu nhìn thẳng vào hai mắt hắn” Có phải là thấy anh nuông chiều em quá rồi sinh hư hay không?”
“Không có! Em.... em ...” Vừa nhìn thấy anh là em đã mất hồn mất vía rồi , tuy nhiên , câu này cậu không dám nói ra...
“Được rồi!” Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, đem bản vẽ ném lại cho Lăng Phàm
“Anh cho em thêm mười phút , làm xong thì vào buồng trong chờ anh !”
Vừa nhắc tới buồng trong, nhớ lại nhưng hình ảnh khiến cậu đỏ mặt trong gian phòng này, thân thể Lăng Phàm lại nóng lên một lần nữa.
**********************************************************************
Nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc hắn giao rồi sau đóliền nhanh chóng đi vào căn phòng nhỏ bên trong kia
Hắn đã ngồi đây chờ cậu. Lăng Phàm do dự một chút, giống một cô vợ nhỏ bất an túm chặt lấy ống quần vò vò , mãi đến khi hắn ra lệnh “ Lại đây ! Đem quần áo cởi hết ra rồi nằm sấpxuống !”
Nhìn theo ngón tay hắn , Lăng Phàm thấy một chiếc thắt lưng cùng bàn gỗ dài.
Lăng Phàm trước mặt người đàn ông này trần truồng đã thành thói quen, tuy rằng cậu vẫn không an lòng vì không biết chính mình tiếp theo sẽ bị xử phạt như thế nào, nhưng mà cậu vẫn nhanh chóng cởi quần áo, rồi nằm lên bàn. Cái bàn nhỏ kia là bàn khóa giống như ở trường học , cậu chỉ có thể đem nửa thân người đặt lên,còn hai chân thì thả xuống đất.
“Ba ba ──” Gia Minh Diệc cầm một sợi dây nhỏ đi từ cạnh tường ra, gập lại làm hai rồi hung hăng quất ở trên đùi Lăng Phàm.
“Chân nâng lên, hướng hai bên tách ra! Lấy tay nắm chặtlại !”
Đột nhiên cảm thấy đau đớn, Lăng Phàm cả người đều co rúm lại không dám chậm trễ , lấy tay đem hai chân cao tạo thành chữ M tự mở ra thân thể của cậu. Nhưng mà tư thế xấu hổ như vậy vẫn khiến cậu quay mặt đi không dám nhìn thẳng đối phương. Nhưng Gia Minh Diệc lại không đem dây nhở quất lên người Lăng Phàm, hắn cúi người xuống sờ sờ khuôn mặt đối phương vì sợ hãi mà trắng bệnh, rồi sau đó đột nhiên đem bút máy...từ tựđút vào cúc huyệt của cậu.
“Ngô. . . Ân. . .” Góc bút rõ ràng cố tình chạm qua vách tràng bên trong, Lăng Phàm run rẩy một chút kêu ra tiếng.
“ Oh~~~ khẩn trương như vậy là không được nha!” Hắn tà tà cười rộ lên, đem bút máy đẩy thêm mấy cái, lại vỗ vỗ mông Lăng Phàm, “ Ngoan, thả lỏng một chút nào ~ Bản vẽ kia có tất cả mười hai chỗ cần sửa--- Nên anh cũng chuẩn bị riêng cho em mười hai cái bút cho em này ~”
“Gì. .” Con số mười hai này khiến cho Lăng Phàm bị hoảng loạn mà lay động thân mình, gần như sắp ngã từ trên bàn xuống.
“ Nếu làm sai thì phải nhận phạt , như vậy mới tốt hơn được nha ~.” Gia Minh Diệc không để ý cậu bị mình dọa sợ, tiếp tục lấy bút máy trong tay kích thích tiểu huyệt hồng hồng trắng trắng kia.
Hai bút.......
Năm bút.....
Tám bút......
...Tiểu huyệt trướng đến đau , vách tràng bên trong liên tục co rút hòng bài xuất mấy cây bút bên trong , nhưng nào đâu đạt được kết quả mãi đến khi đã được mười chiếc bút -- hậu huyệt dường như đã đến lúc nhét thêm được bất cứ cái gì, Lăng Phàm hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh chảy xuống theo cái trán nhỏ, thân thể lay động khiến cho cái bàn vang lên tiếng kêu kẽo kẹt. Nhìn thấy hắn cầm chiếc bút tiếp theo lên, Lăng Phàm sợ hãi kêu:“ Không cần.... không.... không cần.... xin anh.... chịu ....chịu không nổi nữa.....em chịu không nổi nữa ....” Cậu chắc chắn sẽ chết nếu như chiếc bút kia được nhét vào tiểu huyệt huhu....
“Chịu không nổi? Đâu có sao đâu? Đúng không nào ?” Gia Minh Diệc một bộ dáng không cho cậu nói là đúng, cầm mười chiếc bút nhanh chóng xoay xoay.
“A. . . Không. . . Không. . . A. . . Xin. . .xin anh. . . Đừng. . .” Cảm giác giống như hàng nghìn con dao nhỏ đâm vào, Lăng Phàm kêu lên giãy dụ muốn đứng lên, nêu không phải Gia Minh Diệc đúng lúc đè lại thân thể cậu chỉ sợ đã sớm lăn trên mặt đất. Rõ ràng đau đớn như vậy nhưng thân thể lại có phản ứng mãnh liệt, dương vật giữa hai chân liền chậm rãi đứng thẳng lên.....