Sáng hôm sau, William đến làm việc như thường lệ, anh vừa mới tới sở nghiên cứu, Villa ở phòng thí nghiệm bên cạnh đã tới tìm anh, hy vọng anh có thể thuyết phục Cole giúp một việc gấp, Villa là bà con thân thích xa của Daisy, anh cùng Daisy quen nhau cũng là doVilla giới thiệu, Villa cầu xin nửa ngày, William đành phải đồng ý.
Nói thật ra, anh cũng không có tự tin nào có thể thuyết phục được Cole qua đó giúp đỡ, ai kêu cái khối băng này chẳng chịu cho ai mặt mũi bao giờ, anh thấp thỏm bất an khẩn cầu Cole cho anh một chút mặt mũi mà qua đó giúp đỡ, nói nửa ngày, ngay từ đầu Cole lấy lý do chuột nâu rất có khả năng sẽ sinh con vào mấy ngày này mà cự tuyệt, thế nhưng sau khi anh nhõng nhẽo năn nỉ nói đến gần như phá miệng thì cuối cùng Cole cũng đã đáp ứng, dù với khuôn mặt lạnh như băng, nhưng cũng qua đó giúp đỡ, anh cũng coi như thở dài nhẹ nhõng.
Nhưng Cole đi qua hỗ trợ chỉ còn lại một mình anh, hai ngày nữa chuột con sẽ được sinh, anh cũng cảm thấy nhàm chán, đột nhiên anh nghe được con chuột trắng nhốt cùng con chuột nâu kêu lên, con chuột trắng nhỏ kia là con bọn anh dùng để lai giống cùng chuột nâu, là chuột cha a, nghe tiếng nó kêu, anh cả kinh, sẽ không phải là chuột nâu sinh con chứ?
Anh nhanh chạy tới nhìn, phát hiện con chuột nâu đang lo âu dọn dẹp cái ổ nhỏ của mình, bộ dáng rất giống như chuẩn bị sinh, anh hoảng hốt vội vàng mở lồng sắt, vốn có ý định bắt con chuột nâu ra, mà ngay vào giờ phút này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!
Tiểu chuột bạch kia không biết có phải ăn sai thuốc không, bỗng nhiên nhảy dựng lên, tàn bạo cắn ngón tay anh, làm anh đau đớn chỉ muốn ném nó xuống! Anh ngay lập tức rút tay về, hết sức lắc, hy vọng có thể ném con chuột xuống, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu chuột bạch giống như điên không chịu từ bỏ, đau đến anh cũng phải nhảy dựng lên!
Cuối cùng, anh dành nửa ngày để quăng con chuột ra ngoài, anh bất chấp vết thương trên đầu ngón tay quay đầu nhìn về phía lồng sắt, lập tức trắng xanh mặt! Xong đời! Chuột nâu mất tích rồi!
Sao lại như vậy! Con chuột không phải rõ ràng sắp sinh sao? Sao có khả năng đào tẩu! Mà phòng thí nghiệm lại lớn như thế, nó có thể đi nơi nào!
Xong đời! Xong đời! Đợi Cole trở về, anh sao có thể báo cáo đây! Anh cuống quít gọi điện cho bảo an, để bọn họ đi tìm kiếm con chuột nâu kia, hy vọng trước lúc Cole về chuột nâu đã được tìm thấy!
Nhưng không như mong muốn, chuột nâu tựa như bay hơi rồi mất tích hoàn toàn, mặc kệ anh làm gì đều không tìm được, hơn nữa anh kinh động đến bảo an tương đương với kinh động với cả tòa nhà, thậm chí Cole xuất hiện trước mặt anh trước tiên.
Vừa nhìn Cole xa xa đi tới tựa như không khí đóng băng, William hô to ở trong lòng: Xong đời rồi! Thảm rồi! Anh chết chắc rồi!
Cole vốn có chút không tình nguyện chạy tới giúp đỡ, chính là đang bận rộn bên kia, đột nhiên bên ngoài trở nên xôn xao, chợt nghe qua người của khoa bảo an đang nói về cái gì chuột nâu lại nhắc tới William, cậu liền nhân cơ hội này trở về, từ xa cậu thấy ngón tay William tràn đầy máu tươi cũng không hề băng bó, lập tức cả khuôn mặt liền cúi xuống, người này thật đang làm quái quỷ gì vậy!
“Chuyện là thế nào!” cậu kéo bàn tay đang bị thương của William, nhíu chặt mày tinh tế kiểm tra qua, chết tiệt! Là bị chuột cắn! Tuy rằng vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng, thế nhưng sao anh không có một chút cẩn thận? Cậu vừa rời khỏi trong chốc lát, anh đã gây ra họa rồi! Đã nói cho anh biết không nên lộn xộn động vào con chuột kia, con chuột kia dã tính chưa hết rất dễ đả thương người, anh sao lại không nghe lời như vậy!
William cho rằng cậu chất vấn chuyện chuột nâu chạy trốn, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, méo miệng nở một nụ cười nói: “Cái đó… tôi cũng không biết con chuột lại giảo hoạt như vậy… cứ như vậy chạy trốn…”
“Chạy trốn?” Chính là chuột nâu bỏ trốn sao? Cole có chút kinh ngạc, không nghĩ tới con chuột kia lợi hại như thế, cậu chạy nhanh vào phòng thí nghiệm kiểm tra một lần, quả nhiên nó chạy trốn! Cũng tốt, giảm đi cho cậu không ít chuyện, vốn cậu muốn động thủ, hiện tại chạy trốn trái lại xong hết mọi chuyện, thế nhưng người này đánh mất con chuột thí nghiệm, bọn chủ sự bên trên chỉ sợ sẽ không buông tha anh đơn giản như thế, có thể khai trừ anh hay không?
Không được! Cậu quyết không thể để William rời khỏi sở nghiên cứu! Một khi anh rời khỏi sẽ ở cùng người phụ nữ kia!
Cole trầm tư, mày càng nhăn lại càng chặt, William đương nhiên không biết cậu đang nghĩ chuyện khác, cho rằng cậu đang nhằm vào chuyện này, nhìn sắc mặt cậu ngày càng ngưng trọng, lòng anh cũng càng lúc càng lạnh, cái tên lạnh lùng này đang nghĩ cái gì vậy?! Được rồi, anh thừa nhận mình sai rồi, thế nhưng… thế nhưng… Hình như không có thế nhưng… Lập tức, William càng suy sụp, anh méo mặt nói: “Được rồi, Cole, tôi thừa nhận là tôi sai, thế nhưng hiện tại con chuột đã chạy trốn, cậu cũng không thể bắt tôi thay tiểu chuột bạch làm thí nghiệm chứ?
Lấy anh làm thí nghiệm?! William không nghĩ tới câu nói vô tâm của mình như một cú sét kịch liệt bắn trúng tâm trạng Cole, cậu sao lại không nghĩ tới! Thí nghiệm này đã hoàn thiện, muốn làm ở trên người tuyệt đối không có vấn đề, cậu vốn định đợi William cũng yêu mình sau đó mới tiến hành phẫu thuật cho William, thế nhưng hiện tại xem ra phải chờ tới lúc William cũng yêu cậu căn bản là điều xa vời, mà cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn đánh mất William!
So sánh với cái đó, chẳng bằng hiện tại… Có lẽ William còn có thể bởi vì đứa nhỏ mà ở cùng mình! Cho dù anh hận mình! Cũng còn tốt hơn trở thành người xa lạ với mình!
Cole bỗng nhiên nhìn chằm chằm William, làm lưng William nổi lên từng đợt lạnh, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, cái người này sẽ không thực sự muốn lấy mình đi làm tiểu chuột bạch chứ…
“Cậu sẽ không thực sự nghĩ…cậu…” William còn chưa nói hết lời, phút chốc kinh ngạc trừng súng gây tê trong tay Cole, không phải chứ? Người này thực muốn lấy mình làm thí nghiệm! Điều này là những suy nghĩ cuối cùng của William trước khi bất tỉnh.