Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 42: Chương 42




Sáng hôm sau, Cole dậy sớm như thường ngày, ngắm nhìn William đang ngủ, nhẹ nhàng đặt lên trán nụ hôn, rồi mới đứng lên chuẩn bị bữa sáng sau đó mới ra ngoài mua đồ ăn.

William một đêm không ngủ, từ lúc Cole tỉnh dậy anh đã tỉnh, phức tạp cảm nhận nụ hôn, vì sao lúc mình ngủ cậu dịu dàng như vậy? Cole, trong lòng cậu nghĩ gì!

Nhưng nụ hôn ấy cũng không thể lung lay quyết tâm rời đi, Cole chân trước vừa đi, anh liền dậy, đơn giản thu dọn đồ đạc, do dự một chút, cầm vài bộ quần áo em bé Cole mua, vội vàng ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, liền cảm thấy mờ mịt không biết đi đâu, anh đang mang thai, căn bản đã khó khăn, về nhà trọ sao? Không được! Nơi đó Cole sẽ tìm thấy, nhìn về phía trước, kỳ thật hai năm trước anh cũng mua một tòa biệt thự ở gần đây, từ đây đến đó chỉ đi mất nửa giờ, ngoài mình ra thì không ai biết nó tồn tại, ngay cả Cole, đến chính anh trước kia còn không biết mình sao lại mua biệt thự này, nhưng hiện tại xem ra thật là một ý tưởng sáng suốt.

William xách vali, dè dặt đi, sợ bị ai đó nhìn thấy bụng, giờ đã vào tháng bảy, thời tiết nóng đến nỗi chỉ có thể mặc sơ mi cộc tay, căn bản không che được bụng, chỉ có thể đi đường nhỏ.

May mắn, đường sáng sớm ít người, không ai để ý đến anh, thuận lợi đi đến biệt thự, nơi đó đồ đạc đầy đủ, chỉ hơi bụi bặm, nhìn một chút, chuẩn bị tổng vệ sinh.

Mang một cái bụng sắp sinh quét tước vệ sinh, đối với William mà nói thực cố hết sức, miễn cưỡng hết sức mới dọn xong phòng khách, liền cảm thấy bụng bắt đầu khó chịu, đầu tiên thắt lưng kịch liệt đau đớn, thai nhi trong bụng vận động nhiều hơn, kinh hãi sờ bụng, lòng bàn tay truyền đến những đợt chấn động, chẳng lẽ sắp sinh? Cách ngày sinh dự tính còn hai tuần, không nên ra sớm như vậy, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Đột nhiên bụng cứng lên, cả cơ thể không thể khống chế bị kéo căng đông cứng giống như bị đắp xi măng, tim kịch liệt va đập, thân thể nháy mắt mất thăng bằng té ngã.

Nắm chặt ngực áo, thở dốc từng ngụm từng ngụm, chậm rãi chậm rãi chờ bụng bình phục, từ từ cúi đầu nhìn bụng đang nhấp nhô chuyển động ––– đó là dấu hiệu thai nhi bắt đầu tích cực chuẩn bị ––– chuẩn bị tâm lý, hiểu được mình sắp sinh, ý nghĩ này làm anh thực lo lắng.

“Co…” vô thố gọi tên Cole, hiện tại chỉ muốn cậu, mẹ nó! Gọi tên hỗn đản đó làm gì! Không phải chỉ sinh em bé sao? Cùng lắm thì không! Chỉ cần chịu qua trận đau này thì được rồi, anh cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, không tin so với Cole hỗn đản vô tâm vô sỉ kia lại kém hơn! Không tin không có hỗn đản kia bên cạnh thì không sinh được đứa bé!

William cố gắng hít sâu, từ từ đứng dậy, thừa dịp không quá đau, chuẩn bị một ít vật dụng, đầu tiên đến bếp nấu nước nóng, thật vất vả đi đến phòng ngủ, lại phát hiện bước vào nơi đó một bước bụi bặm bay lên cuồn cuộn, lập tức quay lại đi về đại sảnh.

Mới đi một nửa, cảm giác chất lỏng dính dính từ ruột chảy ra như đang bị tiêu chảy, không thể khống chế chậm chậm chảy ra ngoài, làm ướt quần ––– vỡ nước ối!

Hoàn toàn không ngờ nước ối vỡ sớm như vậy, niêm dịch sền sệt kỳ lạ làm anh cực kỳ khó chịu, cố gắng bình tĩnh trở lại đại sảnh, trấn định lại, nhìn xung quanh, chọn một nơi tốt nhất để sinh, cuối cùng quyết định quỳ gối trên thảm cạnh sô pha ––– như vậy có lẽ dễ sinh em bé hơn.

Run rẩy cởi quần, cố không ngượng ngùng sờ hậu huyệt, kiểm tra độ mở nơi đó, tuy rằng đã vỡ nước ối, nhưng nơi đó chỉ hơi mở ra, thời điểm đứa bé sinh ra chắc còn dài, phải kiên nhẫn chờ đợi ––– giữa tầng tầng lớp lớp đau đớn đánh úp về!

Thời gian chầm chậm trôi qua, từng chút từng chút cho anh hiểu đau đớn khi sinh nở không phải đơn giản có thể chịu được, kịch liệt khác xa với tưởng tượng, mãnh liệt đến chết đi sống lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.