[Ái Tình Ấm Áp Uyên Ương Hệ Liệt] Tôi Chỉ Cần Có Em

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

 

 

Trong hai tháng làm việc ở Singapore, Dương Khinh Tiêu mới biết thế nào là nhớ nhung một người. Ngoài công việc ra, thời gian còn lại đều dành để nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, nghĩ hiện tại người ấy chắc là đã ngủ rồi, cũng không biết có ngủ quên ngoài phòng khách hay không.

 

Đi kiểm tra vòng quanh những cửa hàng Alex_Darm trong trung tâm thương mại cao cấp, trong lòng cũng nhớ tới lần anh cùng Y Tịnh đi chọn quần áo. Thở dài một hơi, Dương Khinh Tiêu thầm nghĩ, sau này dù có chuyện gì cũng không rời xa người kia nữa.

 

Anh cũng nếm được mùi vị thế nào là yêu đi! Lúc chưa nhận ra thì cứ nghĩ nó rất khó, nhưng khi đã nhận ra rồi thì lại cảm thấy tình yêu đến rất tự nhiên, kỳ thật tình yêu của anh dành cho Y Tịnh rất giống một nụ hoa, đến một lúc nào đó nó sẽ tự động nở rộ, tình yêu đột ngột dâng trào tràn trề trong tim cảm giác thống khổ nhớ thương cùng song song tư vị hạnh phúc.Nhưng trước mắt lại có thật nhiều thứ phải đối mặt đi.

 

Dương Khinh Tiêu thì không cần nghĩ quá nhiều, dù sao anh cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, cũng không phải nhiều người biết đến. Nhưng Mộ Dung Y Tịnh không giống anh, cậu ấy là chủ tịch một tập đoàn kinh doanh rất lớn, ngoài ra còn là một nhà thiết kế và người mẫu nổi tiếng. Nếu như chuyện tình cảm của hai người bị công chúng biết được không biết sẽ ảnh hưởng lớn đến như thế nào.

 

Đi qua cửa hàng bán trang sức, Dương Khinh Tiêu tự nhiên muốn vào xem. Cửa hàng này cũng trực thuộc công ty, Alex_Darm là nhãn hàng thời trang do Mộ Dung Y Tịnh sáng lập thuộc Mộ thị, nhưng Mộ thị từ trước đã kinh doanh rất nhiều thứ. Ngay cả nhà hàng khách sạn cũng có.

 

Đi vòng quanh xem chỗ này một chút chỗ kia một chút, Khinh Tiêu để ý thấy có một chiếc lắc rất đẹp, không quá mỏng manh mà cũng không quá thô, những mắc xích được chạm khác hoa văn rất tinh tế, bên trên mỗi mắc xích đều được có cẩn một viên đá màu đen nhỏ xíu rất cuốn hút. Vừa nhìn qua Khinh Tiêu đã biết rất phù hợp với người kia a!

 

Nữ nhân viên hiểu ý liền quảng cáo: “Quý khách quả là có mắt thẩm mỹ. Đây là thiết kế mới nhất của cửa hàng chúng tôi. Được cấu tạo bằng bạch kim Itali, rất nhẹ nhưng cũng rất chắc, mỗi mắc xích đều được cẩn một viên kim cương đen a.”

 

Kim cương đen sao, nếu nói kim cương trắng mang vẻ đẹp tinh tế, kiêu sa thì kim cương đen hoàn toàn giữ được các đặc tính ấy, lại thêm vẻ đẹp mạnh mẽ, lạnh lùng có đôi chút khiêm nhường. Nhưng càng ngắm kỹ người ta sẽ càng thấy kim cương đen nổi bật hơn, quyến rũ hơn với gam màu sâu thẳm cuốn hút và vẻ đẹp huyền bí vốn có. Sức quyến rũ muôn thuở của màu đen và sự quý giá của kim cương luôn là sự đảm bảo tuyệt đối cho một tác phẩm nghệ thuật cả giá trị về mặt vật chất lẫn nghệ thuật. Dương Khinh Tiêu quả rất thích chiếc lắc này. Càng nhìn càng thấy thật hợp với Mộ Dung Y Tịnh.

 

“Cô có thể cho tôi xem qua được không!”

 

“Tất nhiên rồi ạ!” Nữ nhân viên cẩn thận đem chiếc lắc ra cho Khinh Tiêu xem. Cầm trên tay anh có hơi chút khó hiểu. “Lắc tay thôi mà, hình như hơi rộng quá phải không?”

 

Nữ nhân viên cười: “A, không phải lắc tay đâu, đây là lắc chân a! Bình thường trang sức hay được làm thành một bộ gồm bông tai, nhẫn, vòng tay, vòng cổ, lắc chân. Nhưng mà cái này là đặc biệt a, độc nhất vô nhị.”

 

Dương Khinh Tiêu nghĩ ngợi. Oa, đeo vào cổ chân cũng rất hay nha. Thật muốn xích cậu ấy vào mình suốt đời.

 

“Tôi lấy chiếc này!”

 

Nữ nhân viên tươi cười đem chiếc lắc chân cho vào hộp nhung đen, Dương Khinh Tiêu đưa thẻ ra. Nữ nhân viên nhìn qua có chút kinh ngạc. “Xin lỗi, anh là trợ lý Dương của chủ tịch Mộ thị?”

 

“Dúng vậy, mà làm sao?”

 

Nhân viên ở bên này cũng có nghe qua, người ở tổng bộ sang làm việc đồng thời thị sát các cửa hàng, không ngờ là người đàn ông xuất sắc này.

 

“Dạ, nếu là nhân viên mua sản phẩm sẽ được giảm ba mươi phần trăm, nếu anh có mang theo thẻ nhân viên thì chúng tôi sẽ làm hóa đơn đặc biệt!”

 

Dương Khinh Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần đâu, cứ tính như khách hàng bình thường là được.”

 

“Dạ!”

 

Cầm món quà trong tay, Dương Khinh Tiêu thật rất muốn ngay lập tức quay về Đài Loan, nhưng mà công việc còn chưa xong, nên đành cố nhịn. Anh sang đây đã được một tháng rưỡi, cũng chưa hề gọi điện về một lần nào. Mà người kia cũng không có gọi điện cho anh. Tuy rất muốn liên lạc, nhưng anh sợ một khi nghe  giọng của Y Tịnh, anh không kiềm lòng được mà bay ngay về. Công việc hiện tại đúng là rất quan trọng, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Mộ thị, anh không muốn mình gây ra bất cứ điều gì làm tổn hại đến người kia.

 

Nhắc đến điện thoại, Dương Khinh Tiêu mới kinh ngạc phát hiện mình hoàn toàn không biết số điện thoại của người kia. Bình thường ở gần như vậy hầu như không có lần nào dùng tới điện thoại. Dương Khinh Tiêu nhu nhu thái dương, tự trách bản thân thật vô tâm, vậy mà cũng đòi chăm sóc người ta.

 

Đến lúc trở về cũng không có ghé qua tòa nhà Alex_Maxi, mà anh trực tiếp về biệt thự nhà họ Dương. Cũng bởi vì anh nghe tin Dương Na trong một buổi chụp hình ở trên núi bị té gãy chân, Khinh Tiêu không nghĩ ngợi gì mà lập tức quay về.

 

Nhìn thấy Dương Na ngồi trong phòng khách một chân để dưới đất cái chân băng bột trắng toát gác lên bàn, cô nàng đang nhàn nhả ăn trái cây và xem tạp chí. Dương Khinh Tiêu mới thở phào ngồi xuống sô pha.

 

“Xem bộ dáng Na tỷ đâu có giống người bệnh.”

 

Dương Na giờ mới chú ý thấy có người vào nhà. “Oa, Tiểu Tam, về rồi sao? Sao không báo cho cả nhà biết để đi đón.”

 

Dương Kinh Tiêu lấy trong vali ra một cái hộp thảy qua cho Dương Na: “Quà cho tỷ, đi công tác có hai tháng chứ có phải đi mấy năm đâu mà đón rướt làm gì. Chân Na Na không sao chứ?”

 

“Không sao, chỉ là nứt xương thôi, băng bó hai tháng là xong ấy mà, nhờ vậy được ở nhà ăn ngủ, cũng sướng cái thân. Hì.”

 

“Cẩn thận a! Coi chừng béo lên thì mất hết hợp đồng a!”

 

Dương Khinh Tiêu đi hai tháng, nên lần này về nhà cũng không vội đến công ty, mà dành thời gian cho gia đình, có gia đình thật sự rất hạnh phúc, lúc đi xa, còn có người mong chờ, lúc trở về, còn có một nơi ấm áp luôn luôn mở cửa cho mình.

 

Dương Khinh Tiêu nhìn sang cái hộp màu đen để ở đầu giường, lại nhớ đến Mộ Dung Y Tịnh, nếu nói ngoài gia đình ra, người quan trọng nhất của anh chính là người này. Xem đồng hồ, giờ này chắc là sắp tan tầm a. Đến công ty đón người đó về thôi, ở nhà hai ngày cũng đủ rồi.

 

Vừa định đi ra ngoài thì điện thoại di động reo lên. Nhìn đãy số xa lạ Dương Khinh Tiêu có hơi nhíu mày: “Alô!”

 

Bên kia là một giọng nam rất nhỏ nhẹ, “Xin lỗi, cậu có phải Vincent Dương không a!”

 

“ Là tôi!”

 

“Tôi là Marcus, nếu cậu rảnh rỗi thì bớt chút thời gian đến bệnh viện Thanh Đức thăm Alex đi, cậu ấy đang nằm viện ở đây….”

 

Chưa nghe hết câu của người đàn ông nọ, Dương Khinh Tiêu đã cúp máy chạy như điên ra ngoài gọi taxi. Y Tịnh nằm viện? Cậu ấy bị làm sao vậy? Trong lòng như lửa đốt, cảm giác lo lắng cho người mình yêu thương là như thế này sao. Vậy lúc đó, có phải Y Tịnh cũng trãi qua thời khắc như anh lúc này?

 

Vào bệnh viện Thanh Đức, Dương Khinh Tiêu sau khi hỏi qua y tá trực liền lao nhanh đi tìm phòng bệnh của Mộ Dung Y Tịnh. Đứng trước cửa phòng, anh lại thấy hơi bối rối, nhưng trong lòng quả thật rất lo, Dương Khinh Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng chỉ có một mình Y Tịnh đang nằm trên giường bệnh. Không biết là đang ngủ hay hôn mê. Khinh Tiêu đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh giường. Trong lòng se lại,Y Tịnh đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, chăn đắp ngang ngực,nhưng anh vẫn nhận ra được người này đã gầy đi rất nhiều . Chỉ mới có hai tháng Y Tịnh lại trở nên tiều tụy đi không ít , mái tóc dài hơi rối, gương mặt tái xanh. Dương Khinh Tiêu yêu thương cầm lấy bàn tay còn lại không có kim truyền dịch. Bàn tay xinh đẹp vẫn như vậy, đưa lên môi hôn nhẹ. Dương Khinh Tiêu thì thầm: “Anh về rồi đây!”

 

Nhưng Mộ Dung Y Tịnh như vẫn còn trong cơn mê, chỉ khẽ động đậy một chút rồi lại yên lặng.

 

Lúc này có tiếng động mở cửa rất khẽ, Dương Khinh Tiêu quay nhìn lại, đó là một người đàn ông nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn như con gái mặc áo blu trắng. Nhìn thấy Khinh Tiêu anh ta nói nhỏ, âm thanh mượt mà như suối reo. “Vincent Dương, cậu ra ngoài gặp tôi một chút được không? Alex hiện tại sẽ chưa tỉnh lại đâu.”

 

Dương Khinh Tiêu thả tay Mộ Dung Y Tịnh ra, sửa lại góc chăn rồi mới chậm rãi bước theo người nọ. Những cử chỉ tự nhiên của anh đều được người đó thu vào trong mắt. Khóe môi vẽ nên ý cười.

 

Hai người đi đến canteen của bệnh viện. Dương Khinh Tiêu lên tiếng trước: “Anh là bác sị điều trị cho Tịnh? Em ấy hiện tại như thế nào rồi?” Lúc này không phải ở công ty, Khinh Tiêu cũng không quá kiên dè, lại nói, hiện tại nhận ra mình yêu người này, gọi tên cũng thấy thật tự nhiên.

 

“Tôi không phải là bác sĩ điều trị cho Alex, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết tình trạng hiện tại của cậu ấy tuy không nguy hiểm, nhưng cơ thể đã rất suy nhược, cần thời gian tĩnh dưỡng. Tôi là Hàn Vũ Xuyên cậu gọi tôi Marcus cũng được,người gọi điện thoại cho cậu là tôi.”

 

Dương Khinh Tiêu vẫn điềm tĩnh: “Cảm ơn anh!”

 

Hàn Vũ Xuyên rất tự nhiên, anh nói: “Không có gì, tôi nghĩ với mối quan hệ hiện giờ của hai người, tôi cũng nên nói cho cậu một tiếng !”

 

Khinh Tiêu hơi nhướng mi, “Quan hệ của chúng tôi? Anh biết chuyện gì rồi!” Trong lời nói có chút âm trầm. Marcus là người thông minh tất nhận ra được ý tứ trong đó.

 

“Cậu yên tâm, tôi là bạn thân nhất của Alex, tôi tất nhiên sẽ không hại cậu ấy.”

 

Rồi anh cầm tách trà lên uống một ngụm xong nhìn Khinh Tiêu hỏi thẳng: “Cậu có yêu Alex không?”

 

Dương Khinh tiêu cũng nhìn bình thản trả lời: “Tôi yêu em ấy!”

 

Hàn Vũ Xuyên đột nhiên bật cười: “Tốt, rất thẳng thắn, tôi thích cậu rồi đấy.”

 

“Tôi không cần anh thích.” Dương Khinh Tiêu cười thầm, người đàn ông này tuy bề ngoài nhìn rất xinh đẹp lại nhỏ nhắn vô hại, nhưng mà khí tức đúng là không thua kém Tịnh của anh bao nhiêu.

 

Marcus đưa cho anh một cái biên lai: “Đây là biên lai viện phí của Alex, tôi đã thanh toán giúp cậu ấy, bây giờ giao lại cho cậu.”

 

“Hẳn là tôi nên trả lại cho anh?”

 

“Tất nhiên a! Lương bác sĩ của tôi tuy khá nhưng vẫn phải để sống.”

 

Dương Khinh Tiêu không còn đề phòng người này như trước nữa bởi vì anh cũng nhận ra, người này đúng là sẽ không làm hại Y Tịnh.

 

“Anh có thể cho tôi biết em ấy làm sao lại suy nhược như vậy không?”

 

Trong lời nói đã có sự tự trách. Marcus tất nhiên nhận ra, “Chẳng phải vì cậu sao!.” Tựa lưng vào ghế, anh tiếp: “Hai tháng nay, từ lúc cậu đi công tác, Alex ngày nào cũng không thể ăn uống được bất cứ thứ gì, mỗi lần ăn xong không quá mười lăm phút thì lại nôn, đêm thì không ngủ, chỉ có uống rượu.

 

Thật sự tuy chúng tôi là bạn thân, nhưng không phải chuyện gì Alex cũng nói với tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại chịu đựng như vậy. Tính cách cậu ấy trước giờ không cho phép ai làm ảnh hưởng đến cậu ấy vậy mà bây giờ…Ai, tôi cũng có bảo cậu ấy gọi cho cậu, hoặc là cứ qua Singapore tìm cậu, nhưng Alex không nghe, cậu ấy chỉ nói, “Tôi lấy tư cách gì đi tìm người ta.”.

 

Tôi cũng bó tay. Tối hôm qua cậu ấy đến tìm tôi, có lẽ đã không chịu nỗi nữa. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Alex khóc. Mà cậu đã trở về, sao không đi tìm cậu ấy?”

 

Dương Khinh Tiêu gục mặt vào hai bàn tay, trái tim đau nhói. Làm sao đây, bản thân anh phải làm sao mới tốt? Có nên liều lĩnh chấp nhận mối quan hệ này mặc cho tương lai của Y Tịnh, nhưng nếu không ở bên cạnh Tịnh anh chỉ sợ bản thân càng sai hơn nữa.

 

“Tôi biết cậu nghĩ cho Alex mới quyết định như vậy, người trong cuộc không nhận ra, nhưng mà hiện tại gặp cậu tôi liền biết cậu suy nghĩ cho Alex rất nhiều. Nhưng Vincent,cậu không biết cậu quan trọng như thế nào đối với Alex đâu. Nếu như chọn lựa giữ  cậu và danh vọng hiện tại, tôi chắc rằng Alex thà từ bỏ tất cả cũng không muốn mất cậu.

 

Hai mươi sáu năm nay cậu ấy chưa từng có một cuộc sống hạnh phút, Alex đã nói khoảng thời gian cả hai ở cùng nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cậu ấy có. Tôi nghĩ cậu không cần để ý quá nhiều,Alex có quyền quyết định đoạn đường phía trước của chính mình.”

 

 

Dương Khinh Tiêu cười gượng: “Tôi biết, tôi cũng nên thừa nhận tình yêu của mình với Tịnh. Marcus, anh là bạn của Tịnh vậy anh có biết về chuyện trước kia của Tịnh không?”

 

Hàn Vũ Xuyên trầm ngâm một lúc lâu mới bắt đầu: “Tôi quen biết Tịnh không lâu sau khi chú Mộ Dung đem cậu ấy về. Ba tôi là người điều trị cho cậu ấy lúc đó.”

 

Khinh Tiêu nhíu mày: “Điều trị?”

 

“Phải, là điều trị, cậu ấy bỏng rất nặng.”

 

“Bỏng?”

 

“Ai, có lẽ phải nói một chút về ba mẹ ruột của cậu ấy, cha ruột của Alex là một người rất xinh đẹp nhưng lại sinh trưởng trong một gia đình rất nghèo, còn mẹ cậu ấy lại là con gái cùa một gia đình giàu có. Bị sắc đẹp của cha cậu ấy làm mê mờ nên bà đã dùng mọi thủ đoạn để bắt buộc cha cậu ấy kết hôn. Sau khi kết hôn không lâu, gia đình bên ngoại Alex bắt đầu suy sụp. Người trong gia đình cho rằng cha Alex mang vận xui đến nên mới xua đuổi hai người ra khỏi nhà.

 

Lúc đó mẹ cậu ấy có thai, bởi vì cha Alex rất nghèo nên học hành không đến nơi, sức khỏe lại không có mà phải nuôi người vợ đang bụng mang dạ chửa, ông quyết định dùng cái bản thân mình có sẵn đó là sắc đẹp, cha Alex không lâu sau trở thành mb nổi tiếng.”

 

Dương Khinh Tiêu vẫn yên lặng lắng nghe.

 

“Chuyện từ đó bắt đầu, mẹ của Alex đã quen sống trong sự giàu có, nên từ lúc đó bắt đầu có những thay đổi rất lớn, mà cú sốc lớn nhất chính là chuyện cha của Alex là một mb, khi biết bản thân mình sống qua từng ngày nhờ đồng tiền mà chồng mình bán thân, bà đã gần như phát điên, bà đổ lỗi cho đứa con mà mình đang mang trong người, nếu như không có đứa con này, cha Alex đã không bán mình. Và bà đã quyết định phá thai, nhưng cái thai đã quá lớn không thể bỏ được nữa. Nhưng tâm thần bà không ổn định, bà uống thuốc phá thai, cũng vì vậy mà Alex mới có bảy tháng đã phải ra đời sớm.

 

Từ nhỏ, Alex đã chịu sự ngược đãi của người mẹ tâm thần của mình, không có ngày nào mà cậu ấy không bị hành hạ, tuy cha cậu ấy rất thương cậu ấy nhưng cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ được. Cậu cũng biết đó, nếu đã bước chân vào cái thế giới đó, khó mà rút lại được. Chú Mộ Dung đã gập cha Alex tại đó, và hai người đã thật sự yêu nhau.

 

Nhưng chuyện đó bị mẹ của Alex phát hiện, bà nổi điên lên và tự châm lửa đốt chính căn nhà của mình. Cũng trong trận hỏa hoạn đó mà cha mẹ của Alex đều qua đời, vì được cha cậu ấy bảo vệ nên cậu ấy mới thoát chết, nhưng lúc chú Mộ Dung đưa cậu ấy đến bệnh viện tình trạng cậu ấy thật sự rất nguy kịch.”

 

Dương Khinh Tiêu không thể tin được cuộc đời của Y Tịnh lại xảy ra những chuyện như vậy. Tính cách âm lãnh và cô tịch của Mộ Dung Y Tịnh không phải bẩm sinh mà chính là do hoàn cảnh gây nên. Càng nghe anh càng hối hận vì mình đã bỏ đi mà không nghĩ đến cảm xúc của người kia. Đáng ra anh phải ở lại bên cạnh Y Tịnh, dùng tình yêu làm cho Y Tịnh hạnh phúc. Anh đã sai, tất cả đều do anh đã sai.

 

Hàn Vũ Xuyên nhận ra được người này đúng là rất yêu Mộ Dung Y Tịnh, anh cũng không muốn dấu giếm chuyện gì.

 

“Chuyện này Alex cũng không có kể cho tôi, cũng là chú Mộ Dung và cha tôi nói chuyện tôi tình cờ nghe được, nhưng mà hẳn là Alex cũng biết là tôi rất rõ chuyện này. Tôi là bác sĩ khoa thẫm mỹ, sáu năm trước tôi bắt đầu phẫu thuật cho Alex.

 

Nhìn gương mặt đẹp như thần thánh của Alex, có ai nghĩ trên người cậu ấy mang một dấu vết còn đáng sợ hơn quỉ nơi địa ngục, tuy giữ được mạng sống, những vết bỏng cũng lành nhưng lại để lại một dấu ấn đáng sợ…Cậu đi theo tôi.”

 

Hàn Vũ Xuyên dẫn Dương Khinh Tiêu đến văn phòng của anh, lấy một tập hồ sơ đưa cho Khinh Tiêu. Cười tinh quái nói: “Cậu có thật sự muốn xem không, nếu như xem xong rồi….”

 

Dương Khinh Tiêu ngắt lời anh, “Tôi không vì bất kì chuyện gì mà rời xa Tịnh.”

 

“Tốt!” Hàn Vũ Xuyên nói tiếp: “Alex đúng là rất hận những dấu vết đó, cậu ấy đã trãi qua hàng loạt các ca phẫu thuật ghép da, chịu không ít đau đớn mới xóa nhòa đi được.”

 

Dương Khinh Tiêu mở hồ sơ ra, trong đó ghi lại rất đầy đủ các ca phẫu thuật cùng ảnh chụp trước và sau mỗi lần phẫu thuật. Cả vùng lưng bên phải và cổ da đều biến dạng, những vết sần sùi và màu sắc loang lổ quả là đáng sợ, nếu như bất cứ người nào nhìn qua đều không khỏi kinh hoàng, nhưng Dương Khinh Tiêu nhìn qua thì chỉ là một trận kích động, trong lòng đau như hàng ngàn chiếc xe tải giày xéo, không thể ngờ Mộ Dung Y tịnh đã trãi qua những tháng ngày địa ngục.

 

“Cậu cũng biết đó, tuy công nghệ hiện đại đến mấy cũng không thể xóa hết đi hoàn toàn, tôi cũng chỉ có thể làm cho da cậu ấy trở lại bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn sẽ thấy một vệt màu không đồng nhất, Alex đã quyết định xăm lên đó. Cậu chắc cũng nhìn thấy hình xâm rất đẹp trên cổ Alex? Đó chính là nơi ghê tởm ngày xưa mà cậu vừa mới xem qua trong hồ sơ này.”

 

Dương Khinh Tiêu đóng tập hổ sơ lại: “Dù cho em ấy có xăm lên đó, vẫn không thể xóa nhòa được tất cả. Tôi đến bây giờ mới hiểu vì sao em ấy lại để tóc dài.”

 

Hàn Vũ Xuyên thở dài: “Tôi hy vọng cậu chính là chỗ còn thiếu trong tâm hồn Alex.”

 

Khinh Tiêu trong lòng âm thầm thề, anh nguyện dùng cả đời này bồi bên cạnh Mộ Dung Y Tịnh. Không để bất cứ gì có thể làm tổn thương người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.