Ái Tình Chưa Dứt

Chương 49: Chương 49: Bảo bối nhỏ của anh và Hàn Giang Khuyết sẽ xinh đẹp đến dường nào




Trong nháy mắt, Văn Kha cùng Hàn Giang Khuyết đều ngây ngẩn cả người.

"Nhưng tôi không thể có thai được mà..."

Văn Kha ngơ ngác nói.

Tin tức này thật sự quá đột ngột, thế nên trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết làm sao tiếp thu được chuyện này.

Cả người anh đều bối rối, trong đầu tràn ngập câu hỏi: Sao có thể?

Sao anh có thể mang thai được.

"Dấu hiệu mang thai có nghĩa là gì?" Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên đứng lên, nhìn chăm chú vào bác sĩ, hỏi: "Rốt cuộc là có thai rồi hay là không có."

"Như thế này nhé—— "

Bác sĩ lại cúi đầu xuống, liếc nhìn bản báo cáo trong tay mình một cái, sau đó mới chậm rãi nói rằng:

"Chúng tôi cũng không phải đã thật sự nhìn thấy phôi thai trong lúc siêu âm, chỉ từ mức độ dị thường của khoang sinh sản mà đưa ra phán đoán bước đầu, có thể trong kỳ phát tình gần nhất Văn tiên tinh đã thụ tinh thành công, vậy nên đây chính là dấu hiệu báo trước.

Nhưng nếu muốn xác định chính xác thì cần phải đợi thêm một tháng nữa, nếu kỳ phát tình tiếp theo của Văn tiên sinh không đúng ngày, vậy thì trên cơ bản có thể khẳng định được là cậu ấy có thai rồi."

"Nhưng tin tức tố của tôi là cấp E, trước đây bác sĩ đều nói rằng tôi hoàn toàn không thể có em bé được."

Văn Kha rất hồi hộp, lắp ba lắp bắp nói: "Sao lại bất thình lình như thế này, chính là... Hơn nữa mười năm nay, tôi cũng chưa từng có dấu hiệu như vậy bao giờ. Kỳ phát tình lần này, tôi vẫn đang ở trong giai đoạn suy yếu, theo lý mà nói đáng lẽ ra nên rất khó mang thai được mới phải chứ?"

"Đúng, dựa trên điều kiện tuyến thể của cậu mà nói, cho dù có tăng lên đến cấp D thì khả năng hoài thai vẫn sẽ rất thấp."

Bác sĩ cau mày lại, suy tư một chút mới thận trọng nói: "Ban nãy ở trong phòng chúng tôi cũng đã thảo luận qua với nhau, có một vị bác sĩ lớn tuổi tương đối có kinh nghiệm đã đưa ra ý kiến như sau—— có thể là vì kỳ phát tình của cậu cũng rơi vào giai đoạn suy yếu, nên mới xuất hiện tình huống cực kỳ hiếm thấy và tương đối nan giải như thế này."

"Điều này có ý gì?"

Hàn Giang Khuyết hỏi, vẻ mặt của hắn rất căng thẳng, hai cánh môi mím chặt lại thành một đường kẻ ngang.

"Là như vậy, bởi vì đẳng cấp tin tức tố của hai người cách biệt quá lớn vốn đã là đặc biệt ít thấy rồi, tất cả chúng tôi ngay lúc này đều rất khó đưa ra được một phán đoán chính xác.

Nhưng mà đầu tiên, năng lực sinh sản của Alpha cấp S vốn là mạnh mẽ nhất, cái này không có gì để bàn cãi cả, nhưng Văn tiên sinh là Omega cấp E lại đang ở trong tình huống đặc biệt nên khoang sinh sản thật ra rất là yếu.

Điều này sẽ dẫn đến việc nếu Alpha cấp S cùng cậu ấy kết hợp trong kỳ phát tình, rất có thể dưới tình huống bị áp chế toàn diện như vậy—— sẽ trở thành có một nửa là bị ép buộc mang thai."

Có lẽ là vì một loạt những từ ngữ "áp chế" hay "có một nửa là bị ép buộc" xuất hiện, nên đã khiến Hàn Giang Khuyết cảm thấy rất không yên lòng.

Ánh mắt hắn không khỏi có chút u ám, hỏi lại: "Vậy em ấy... Mang thai như thế này có phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe?"

"Bây giờ thứ nhất là không có cách nào chẩn đoán chính xác là cậu ấy có thai hay không, thứ hai là cũng rất khó xác định được tình huống bây giờ có đúng như là tôi nói không, vì vậy tôi cũng không làm thế nào để trả lời ngay câu hỏi này của cậu được cả." Bác sĩ giải thích: "Nhưng nếu tình huống thật sự đúng như tôi nói, vậy thì không có gì nghi ngờ rằng Văn tiên sinh sẽ rất vất vả với cái thai này."

"Dù như thế nào, một tháng sau Văn tiên sinh cũng sẽ biết được bản thân có mang thai thật hay không. Đến lúc đó—— hai người nhất định phải đến bệnh viện, để tiến hành một lần kiểm tra vô cùng cặn kẽ.

Cuối cùng, bác sĩ hết sức nghiêm túc mà dặn dò hai người họ một câu.

...

Có thể là vì những câu nói kia của bác sĩ nên trên đường trở về, hai người họ đều không tránh khỏi có hơi yên lặng.

Hàn Giang Khuyết không cho Văn Kha lái xe, cho dù là nắm tay đi bộ trên đường cũng sẽ thỉnh thoảng đứng lại, sau đó đột nhiên vươn tay ra sờ vào bụng anh một cái rồi khẽ nói: "Tiểu Kha, em có thấy chỗ nào không thoải mái không? Bụng có đau không em?"

Alpha cao to ấy, rõ ràng là đang căng thẳng đến mức thần kinh có hơi không bình thường.

Buổi tối lúc ôm Văn Kha đi ngủ, hắn đã không còn bướng bỉnh giống như trước đây là cứ nhất định phải luồn tay vào trong quần anh nhào nặn cái mông của Omega, mà thay vào đó là vuốt ve bụng dưới của Văn Kha.

Hắn rất ít nói, chỉ là bàn tay không tự chủ được mà một mực lưu luyến ở đó chầm chậm vuốt ve.

Văn Kha đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần là mình không sao cả.

Trên thân thể, thật sự là anh không cảm thấy có gì khác với bình thường.

Nhưng mà ở trong lòng, khi Văn Kha cúi đầu xuống nhìn vào phần bụng dưới bằng phẳng của mình, chỉ cần nghĩ tới ở bên trong ấy có một sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành thôi là anh lại rất hoảng hốt.

Trong cuộc hôn nhân sáu năm với Trác Viễn, có lẽ việc không thể sinh con là khủng hoảng nghiêm trọng nhất.

Hồi mới đầu, Văn Kha cũng thường vì chuyện khoang sinh sản yếu ớt của mình mà cảm thấy đau khổ, anh đã từng rất cố gắng nghe theo những dặn dò của nhà họ Trác, thường xuyên làm kiểm tra, uống thuốc, bị động ở nhà để điều dưỡng thân thể...

Khi đó anh cũng đã từng ảo tưởng rằng, anh sẽ sinh ra được một sinh mệnh nhỏ bé mang dòng máu của bản thân, rồi sau đó sẽ rất nghiêm túc vun vén cho gia đình nhỏ này của mình.

Có lẽ đây là giấc mơ của tất cả Omega.

Nhưng sau cái lần xoa bóp tuyến thể khiến anh đau đớn đến mức hôn mê phải nhập viện ấy, khát vọng muốn có thai của anh đã trở nên rất mờ nhạt.

Một mặt, Văn Kha đối với chuyện mang thai quả thật đã không còn ôm quá nhiều hy vọng.

Mặt khác sau cái lần đó anh đã mất hết ý chí rồi.

Anh hoàn toàn không muốn có con nữa, cũng không tiếp tục hy vọng có một gia đình ấm áp gì đó với Trác Viễn.

Thế nhưng lần này lại không giống như vậy.

Văn Kha đương nhiên rất muốn có một đứa con của mình cùng với Hàn Giang Khuyết

Thậm chí chỉ cần trong đầu anh nghĩ đến có thể sẽ có một sinh mệnh ra đời, nghĩ đến bảo bối nhỏ của mình và Hàn Giang Khuyết sẽ xinh đẹp đến nhường nào thì ngón chân cũng sẽ vì mong đợi quá mà cuộn lên.

Nhưng mang thai lại là một chuyện quá trọng đại.

Khi chuyện đó xuất hiện vào thời điểm không sẵn sàng, cảm giác ào đến trước hết chỉ có ba phần là bất ngờ còn lại đến bảy phần là hoang mang cùng luống cuống——

Văn Kha chẳng biết được sức khỏe của mình có chống đỡ được nổi chuyện này hay không.

Cũng chẳng biết được nếu như có thai, mình còn có thể hoàn thiện được Love is the end hay không.

Trước đây anh đã bỏ ra công sức mấy tháng trời, hết lòng lo lắng thiết kế, vì vậy theo một ý nghĩa nào đó mẫu App này cũng là một đứa con mà anh trân trọng.

Văn Kha thật sự, thật sự, rất muốn trong cuộc đời bình thường của mình có thể đạt được vài thành tựu.

Xét trên một khía cạnh nào đó mà nói, việc theo đuổi sự nghiệp này thậm chí còn vượt qua khát vọng muốn trở thành một người cha của anh.

Với tâm trạng đầy mâu thuẫn như vậy, đã khiến Văn Kha trằn trọc trở mình đến nửa đêm mà vẫn không ngủ nổi, lúc anh muốn rời giường lại chợt phát hiện ra Hàn Giang Khuyết cũng không nằm bên cạnh mình, mà hắn đang đứng một mình ở ban công bên cạnh phòng ngủ.

Anh ngồi dậy, thông qua lớp cửa kính trong suốt, nhìn thấy trên tay Hàn Giang Khuyết kẹp một điếu thuốc lá thơm, hắn đang ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm tối tăm.

Trước đây Văn Kha không biết rằng Hàn Giang Khuyết cũng biết hút thuốc.

Anh chui ra từ trong chăn, sau đó là đẩy cánh cửa ban công ra rồi từ phía sau đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Giang Khuyết.

"Hàn Tiểu Khuyết..." Anh nói nhỏ: "Cậu cũng không ngủ được à?"

"Ừm."

Hắn khẽ đáp lại một tiếng, lúc quay đầu lại dường như muốn nói điều gì nhưng đột nhiên như là nhận ra điều gì đó mà vội vàng dụi điếu thuốc vào trên lan can, sau đó lại dùng tay phẩy phẩy mấy cái rồi lo lắng hỏi: "Có làm em bị sặc khói thuốc không? Mà sao em lại dậy thế này? Chỗ nào cảm thấy khó chịu à?"

"Tôi không sao cả đâu."

Văn Kha kiễng chân lên, ôm lấy cái cổ của Alpha, buồn bực nói: "Chỉ là tôi không ngủ được thôi."

Hàn Giang Khuyết cũng ôm lấy anh, sau khi im lặng một lát, hắn bỗng nhiên lại vùi mặt vào hõm vai của Văn Kha, nói rất nhỏ: "Văn Kha, tôi thật sự rất sợ."

Hắn ngừng lại một chút, tuy đã rất cố gắng đè nén cảm giác mình chẳng thể làm gì cùng với tình cảm phải kiềm chế, nhưng âm cuối lại từ từ bắt đầu run lên: "Nếu như chuyện mang thai sẽ khiến em bị thương tổn, thì tôi thà rằng không cần em sinh con ra đâu."

Em bé tổn thương quá, ba chỉ cần daddy thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.