Trong đêm tối, Văn Kha đã mơ thấy một giấc mộng.
Anh mơ thấy một chú hươu cao cổ đang không biết mệt mỏi vươn cái cổ rất dài của mình nhìn về nơi hoang dã xa xôi.
Không biết qua bao lâu, phía cuối đồng cỏ bao la xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên ——
Thiếu niên kia một thân một mình, ngược dòng ánh sáng chạy về phía anh.
Văn Kha cố gắng muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên đó, nhưng mặt trời chói chang lại chiếu thẳng xuống từ đỉnh đầu, loá đến mức anh phải nhắm chặt hai mắt lại.
Sóng lúa chập chờn quẩn quanh bên thân mình, phát ra những âm thanh xào xạc...
Giọng nói kia càng lúc càng lớn, cho đến tận khi tựa như biển cả khiến anh bị nhấn chìm bên trong.
“Văn Kha, anh có ở đó không?”
Một giọng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai Văn Kha, anh lập tức giật mình tỉnh lại.
...
...
“Mơ thấy ác mộng à?” Người đàn ông nằm bên cạnh sờ vào trán Văn Kha, nói: “Văn Kha, em đổ mồ hôi lạnh này.”
“Trác Viễn.” Văn Kha vùi mặt vào lồng ngực người kia giống như mọi lần, để tin tức tố Alpha của gã bao bọc lấy mình như trước.
Văn Kha cảm thấy mình đã yên tâm được hơn một chút, mới thì thào nói: “Thật kỳ lạ, em lại mơ thấy hươu cao cổ rồi...”
“Lại mơ thấy à. Ừ, có khi kiếp trước em thật sự là một con hươu cao cổ đấy.” Trác Viễn cười lấy lệ rồi vỗ vào lưng anh, nói: “Ngoan, ngủ thêm lúc nữa đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện.”
“Vâng.” Văn Kha trước tiên đáp lại một tiếng, sau đó lại không nhịn được mà lập tức ngẩng đầu lên, băn khoăn hỏi: “Trác Viễn, hay là... anh nghĩ lại đi có được không?”
“Tiểu Kha, trước đó chúng ta không phải đã thống nhất với nhau rồi sao.” Những ngón tay của Trác Viễn chạm vào tuyến thể nhạy cảm sau gáy của anh, dùng sức tựa như an ủi mà không thiếu đi một chút áp lực, bình tĩnh nói: “Nghe lời đi.”
Thân thể Văn Kha theo bản năng run lên, hàng lông mi thật dài thuận thế rủ xuống: “Vậy em ngủ thêm một chút, lát nữa tỉnh lại sẽ làm đồ ăn sáng cho anh.”
Rất ít Omega có thể cãi lại ý chí Alpha của mình, cho dù đã đánh dấu sáu năm mới bị yêu cầu tách bỏ, nhưng đó chẳng phải là một chuyện tàn nhẫn trái với lẽ tự nhiên sao.
Sáng sớm, khi Trác Viễn còn đang ngủ say, Văn Kha đã bận bịu trong phòng bếp.
Trác Viễn học Đại học ở nước ngoài, nên chỉ thích ăn bữa sáng theo kiểu Mỹ, Văn Kha vẫn giống như thường ngày, đặt bánh mỳ lúa mạch vào trong lò nướng rồi cài đặt thời gian thích hợp, sau đó là vừa pha cafe vừa rán thịt ba chỉ hun khói.
Chỉ những lúc Trác Viễn đi công tác, anh mới có thể nấu chút cháo mà mình thích ăn cho bản thân.
Họ kết hôn đã được sáu năm, Văn Kha đã sớm quen với việc phàm là chuyện gì cũng đặt Trác Viễn làm đầu.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ hòm hòm rồi, Văn Kha mới đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Anh lười bật đèn, trong căn phòng với thứ ánh sáng ảm đạm cô đơn đó, khuôn mặt của anh cũng mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm.
Trác Viễn trước đây đã từng khen đôi mắt của Văn Kha, gã nói anh có một đôi mắt của một chú chó con ngoan ngoãn, thoạt nhìn có vẻ rất tội nghiệp.
Văn Kha nghĩ, hai chữ ngoan ngoãn này ngược lại giống như để hình dung tính cách của anh thì đúng hơn.
Anh hít vào một hơi, dùng ngón tay xoá đi lớp sương mỏng bám trên tấm gương.
Người trong gương nhìn có vẻ tiều tuỵ, dưới mắt phải có một nốt ruồi màu đỏ nhỏ xíu.
Văn Kha đã hai mươi tám tuổi, ngoại trừ trời sinh làn da trắng trẻo nhẵn nhụi ra, khuôn mặt này lại giống như không có ưu điểm gì lớn cả.
Anh là kiểu Omega phân hoá rất muộn, bởi vì chậm phát triển cho nên cấp bậc của tuyến thể rất kém, mùi tin tức tố cũng rất nhạt.
Bản thân là một Omega không hấp dẫn
cho lắm, Văn Kha cũng dần dà nhận rõ điều này trong những năm tháng trưởng thành.
Huống chi ở cái tuổi này rồi mà vẫn không thể sinh con cho Trác Viễn, bởi vậy phải nhận lấy kết cục bị bỏ rơi cũng là chuyện không quá bất ngờ.
Trên đường đến bệnh viện H, Văn Kha hỏi Trác Viễn về dự án app mà mình đã làm, gã vừa lái xe vừa thờ ơ đáp: “Chuyện mở rộng này anh không giải quyết dứt khoát được, phải cầm đến công ty để phòng Quản lý dự án xem trước đã. Hơn nữa em cũng không phải là dân chuyên nghiệp, đừng hy vọng quá nhiều.”
Thật ra vào hai tuần trước, Trác Viễn cũng đã nói như vậy.
Nhưng Văn Kha cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh quay đầu qua nhìn lớp sương mù bám vào cửa kính ô tô, có hơi cô quạnh mà dùng ngón tay viết lên trên đó vài chữ không rõ ràng, móng tay xẹt qua lớp thuỷ tinh phát ra âm thanh ma sát rất nhẹ.
“Đến rồi.”
Trác Viễn đạp vào phanh rồi dừng lại tại bãi đỗ xe của bệnh viện, trong lúc lơ đãng trên khuôn mặt lại để lộ ra một nụ cười có thể gọi là xán lạn.
Văn Kha nghĩ, chắc hẳn anh ấy thật sự rất muốn ly hôn với mình.
...
Văn Kha phải làm một vài kiểm tra, mà toàn bộ quy trình này anh vốn đã rất quen thuộc.
Cho dù ngay cả như vậy, nhưng khi chiếc máy kiểm tra tuyến thể kia dùng mũi kim thẳng tắp đâm vào tuyến thể ở sau gáy, anh vẫn cảm thấy đau đớn đến run lẩy bẩy.
Sau khi Trác Viễn kết hôn, nhà họ Trác vội vàng muốn sớm có cháu bế, hàng năm đều muốn anh đi kiểm tra hai, ba lần, đương nhiên mỗi lần kiểm tra kết quả đều tương tự như nhau, tuyến thể của anh vẫn được xét vào cấp E, khả năng thụ thai được là rất thấp.
Anh bắt đầu bằng những ủ rũ rồi đến mệt mỏi tê dại và sau đó lại từ từ quen thuộc với những đả kích này.
Đánh giá cấp bậc của Omega cũng không phải là cố định mãi mãi, Văn Kha cũng đã từng nghe nói có rất nhiều người sau khi được đánh dấu, dưới sự dìu dắt từ tin tức tố của Alpha có thể chậm rãi tăng lên.
Trác Viễn vì thế cũng không phải là chưa từng cố gắng, lúc họ mới kết hôn, mỗi khi đến kỳ phát tình, hắn đều làm hết phận sự mà đánh dấu anh triệt để.
Nhưng mấy năm qua đi rồi mà Văn Kha vẫn mãi chỉ được xét cấp E, có lẽ Trác Viễn cũng đã mệt mỏi.
Là do anh không thể thay đổi số mệnh của mình, trở thành một trong số những người may mắn ngoài kia.
Sau khi có được kết quả kiểm tra, Trác Viễn cũng không quan tâm lắm, chỉ liếc mắt nhìn qua loa một chút rồi đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại.
Lần này dù sao cũng khác với trước đây, họ đến nơi này không phải là muốn kiểm tra khả năng thụ thai của Văn Kha, mà chẳng qua là phải làm kiểm tra theo quy định của Pháp luật trước khi Alpha và Omega muốn ly hôn với nhau mà thôi.
Văn Kha ngồi đợi một lát, mới cùng Trác Viễn được gọi riêng đến phòng chuẩn đoán của bác sĩ chuyên khoa.
“Đã đánh dấu sáu năm rồi sao?”
Bác sĩ cúi đầu nhìn bản báo cáo kết quả đã được in ra, mặc dù hỏi một câu như thế nhưng hiển nhiên cũng không phải thật sự muốn nghe thấy đáp án.
Ông ta vội vã lướt xuống dưới, đọc được một lúc, bỗng nhiên nhíu mày lại, nói: “Hai năm này của cậu đã lấy nhiều thuốc ức chế như vậy từ phòng khám gia đình sao?”
Văn Kha theo bản năng kéo cổ tay áo xuống, che đi những vết tiêm ở cổ tay, nhưng khi anh chưa kịp trả lời, Trác Viễn đã thoáng thấy không yên mà phải đứng lên giải thích: “Công ty rất bận, công việc ở nước ngoài cần tôi phải đích thân giám sát, có lúc sẽ không về kịp.”
Bác sĩ không trả lời Trác Viễn, mà lại ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Văn Kha, nói: “Báo cáo kết quả này tôi đã đọc xong rồi, tình huống cũng không ổn lắm. Anh đã bị đánh dấu sáu năm, thế nhưng vào hai năm trước lại tiêm quá nhiều thuốc ức chế, tin tức tố vốn đã rất yếu, nếu lúc này lại làm phẫu thuật tách bỏ đánh dấu, thế thì chẳng khác nào là rút hết ra toàn bộ tin tức tố của Alpha trong vòng sáu năm qua ra cả, tôi e rằng ngay một lúc mà làm như thế sẽ gây ra phản ứng mạnh cho cơ thể anh.”
“Vì vậy về vấn đề sức khoẻ có hai điểm cần phải lưu ý, trước khi anh tiến hành phẫu thuật tôi cần phải nói rõ với anh, ngoại trừ những điều phổ biến khác, có hai vấn đề cần phải đặc biệt chú ý:
Một là, sau khi làm phẫu thuật, khoang sinh sản sẽ rất đau, kỳ phát tình đầu tiên sau hậu phẫu sẽ rất vất vả.
Hai là, anh là một Omega có tin tức tố cấp E, lần này nếu tách bỏ đánh dấu thì không những lần sau khi đánh dấu một lần nữa sẽ rất đau đớn và nếu như lại xảy chuyện gì, cơ thể của anh sẽ không chống đỡ được thêm một lần tách bỏ nữa đâu, anh có hiểu ý tôi không?”
Sắc mặt Văn Kha có hơi tái nhợt, gật đầu nói: “Tôi hiểu.”
“Vậy hai người nghĩ kỹ thêm một chút đi, nếu vẫn quyết định phẫu thuật thì ra quầy làm thủ tục, sáng mai tôi có thời gian.”
Bác sĩ nói xong cũng đưa bản báo cáo kết quả kia qua.
Trác Viễn vẫn đi đến quầy làm thủ tục đăng ký, trong khi Văn Kha cho rằng gã sẽ bàn bạc lại với mình một chút.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng khuôn mặt vẫn nặng nề mà cúi thấp đầu xuống đi theo sau Trác Viễn.
Quen nhau hơn mười năm, kết hôn cũng đã sáu năm, Trác Viễn chưa từng nặng lời với anh, cũng không mặt nặng mày nhẹ với anh, nhưng không biết vì sao, anh từ đầu đến cuối đều rất khó phản kháng bất kỳ quyết định nào của hắn.
...
Buổi chiều, Trác Viễn nói là công ty còn có việc nên lại đi ra ngoài.
Văn Kha ngồi trên ghế sopha trong căn nhà của bọn họ rất lâu, sau đó mới lên mạng tra cứu thủ thuật tách bỏ đánh dấu, đọc từng chữ từng chữ một những chia sẻ của các Omega khác ở trên mạng, nói về quá trình này đau đến muốn chết đi là như thế nào.
Omega đã bị đánh dấu chỉ phát tình với Alpha của mình, bởi vậy khi một đôi vợ chồng AO ly hôn, đánh dấu mà Alpha để lại trên người Omega nhất định phải được tách bỏ, Omega mới có thể quay trở lại cuộc sống của mình.
Thông thường mà nói, bị đánh dấu càng lâu thì lúc phải trải qua thủ thuật kia càng đau đớn hơn.
Tuyến thể của Omega là một bộ phận cực kỳ yếu ớt, để bảo vệ các chức năng vốn có của tuyến thể, lúc gây mê phải vô cùng cẩn thận, yếu tố giảm đau cũng phải xếp phía sau.
Những tư liệu này Văn Kha đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên đọc thì rất khiếp sợ nhưng hiện tại khi đọc lại như thế này thì không còn cảm giác gì nữa.
Anh ngẩn ra nhìn màn hình máy tính một lúc, rồi sau đó mới mở dự án app từ trong tập tin của mình ra.
Văn Kha không nhớ mình đã sửa qua cái file này không biết bao nhiêu lần, tựa như mỗi một chữ, mỗi một bức ảnh tư liệu đều rất sống động trong đầu óc anh.
Mấy tháng trước, Trác Viễn muốn phát triển một app hẹn hò, Văn Kha lấy hết dũng cảm đề nghị với hắn rằng mình muốn viết trước phần ý tưởng, Trác Viễn miễn cưỡng đồng ý để anh thử xem thế nào, mà không hứa hẹn thêm những cái khác.
Nhưng anh cũng xem như đã chiếm được một cơ hội quý báu từ trong tay Alpha của mình, vì vậy ngày đêm không ngừng tra cứu tư liệu, thiết kế hình ảnh, điều tra nghiên cứu, cuối cùng dốc hết tâm huyết mới làm ra được phần đề án kia.
Thế nhưng Văn Kha còn chưa đợi được đến ngày, công ty của Trác Viễn nhìn đến bản đề án của mình thì lại chờ được một cuộc ly hôn——
Bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ Trác Viễn đã sớm có ý nghĩ này từ lâu, chuyện đồng ý cho anh làm đề án cũng chỉ là để tạm đối phó mà thôi.
Chuyện ly hôn này, một tháng trước Trác Viễn đã đề cập với Văn Kha, lý do là vì cảm thấy không còn tình cảm nữa.
Văn Kha chỉ nhớ lúc đó mình đã ngây cả người ra.
Khi đó anh đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn vào Trác Viễn nhưng lại giống như không nhìn rõ được khuôn mặt gã, chỉ có thể thấy được đôi môi người kia mở ra rồi lại đóng vào, hàm răng trắng loáng đến chói mắt.
Anh cảm thấy niềm đau của mình dâng lên rất chậm chạp, không có cách nào rơi lệ đến nát cả ruột gan, chỉ giống như bị người nào đó dùng một con dao khoét dần khoét mòn vào trái tim mình mà thôi.
Vốn nên có rất nhiều điều phải nói, rất nhiều câu phải hỏi, thế nhưng đến cuối cùng, Văn Kha lại không thể nói ra được một lời nào cả.
Đáng lẽ không nên như thế.
Cuộc hôn nhân của bọn họ đã đi đến bước này, có phải là vì anh quá yếu đuối và vô dụng hay không, chưa từng vì bản thân mà đấu tranh điều gì.
Có lẽ anh nên làm chút gì đó, cho dù chỉ là thử nghiệm vô nghĩa cũng được, hãy làm điều gì đi.
Tâm sự nhỏ:
Bộ này thay dần cho Dạ Yến, nên lịch up cụ thể sau khi bộ kia hoàn sẽ thay vào.
Các chị em đọc rõ tag trước khi đọc nhé ^^