Văn Kha ngơ ngác nhìn vào Hàn Giang Khuyết, đây là lần đầu tiên sau khi hai người quay lại với nhau, anh mới chạm được đến sự đè nén những nỗi bi quan cùng u buồn của hắn.
Cả người anh đều cảm thấy hoang mang, bởi vì ngạc nhiên cũng là vì không sao hiểu nổi.
Hóa ra Hàn Giang Khuyết khi ở bên cạnh mình, lại chẳng hề vui vẻ như anh đã tưởng tượng.
Suy nghĩ này, không khỏi khiến anh cảm thấy toàn bộ thế giới dường như đang quay cuồng.
"Cậu cảm thấy... bây giờ tôi vẫn chưa đủ yêu cậu sao?"
Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết, tiếp tục hỏi: "Vì sao? Chỉ là vì chưa đánh dấu ư? Lẽ nào điều duy nhất để tôi có thể chứng minh tình cảm của mình—— chính là bị đánh dấu hay sao?"
Câu hỏi này của anh, lúc nói ra cũng thật đau lòng.
Hàn Giang Khuyết không khỏi cúi đầu xuống nhìn anh——
Có lẽ bởi trong hành lang có hơi lạnh, thế nên đôi môi đỏ mọng của Omega cũng khẽ run lên, đôi mắt ngày thường dịu dàng như một chú hươu con, lúc này trên hàng lông mi dài dường như có một lớp sương trắng ướt nhẹp đọng lại.
Hắn cắn chặt răng không nói tiếng nào.
Vẻ ngoài người này tuy rằng sắc sảo, nhưng trên thực tế tính tình của hắn khi ở trước mặt Văn Kha lại rất hay lo sợ, bởi không nói ra được những lời lẽ sắc bén cho nên chỉ có thể giống như chú sói con bướng bỉnh nghểnh cổ lên đứng yên ở đó, dáng vẻ chống đối vừa bị động lại vừa đáng thương.
Nhưng tín hiệu như vậy cũng không khiến Omega đang tràn ngập trong tâm trạng u buồn cảm nhận được.
"Hàn Giang Khuyết..."
Ngữ điệu của Văn Kha gần như nghẹn ngào, anh cố hết sức đỡ lấy cái bụng đã nhô lên của mình, run rẩy nói:
"Cái lần tôi lấy hết dũng cảm đến sàn nhảy đó tìm cậu để tỏ tình, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở bên cậu cả đời này. Love is the end là điều mà tôi nung nấu bấy lâu nay, lúc trước tôi thậm chí đã từng cảm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, chính là hoàn thiện ứng dụng đó mười phân vẹn mười.
Ngay chính vào quãng thời gian quan trọng này thì tôi lại có thai, lúc mới bắt đầu chuyện này khiến tôi cảm thấy rất khó xử cũng rất do dự... Hàn Giang Khuyết, thực ra tôi không phải kiểu Omega rất mong có con cái kia đâu, so với chuyện sinh đẻ, trong cuộc đời tôi còn nhiều chuyện muốn làm lắm.
Nhưng chính bởi vì cậu, chuyện mang thai đối với tôi mà nói lại mang một ý nghĩa mới—— bởi vì trong bụng tôi lúc này là bé con của cậu và tôi, có vất vả thế nào chăng nữa, tôi cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Sau đó tôi vẫn muốn hoàn thiện Love is the end, muốn kiếm được bộn tiền, muốn mua xe cho cậu, muốn cùng cậu làm tất cả những điều mà cậu muốn.
Khoảng thời gian đã qua cho đến tận bây giờ... mỗi một giây một phút trong tương lai mà tôi định sẵn đều có cậu. Hàn Giang Khuyết, chẳng lẽ những điều đó không phải là yêu sao? Chẳng lẽ với cậu mà nói, những thứ, những thứ này, gộp toàn bộ lại với nhau cũng không sánh bằng một cái ký hiệu hay sao?"
Quả thật hắn không có cách nào trả lời được câu hỏi này của Văn Kha, với những bằng chứng và lý lẽ rành rành đến như vậy, có lẽ trong đôi mắt của một Omega trưởng thành, tất cả hành động của hắn có vẻ rất trẻ con và buồn cười, so với anh miệng lưỡi của hắn vụng về hơn nhiều lắm, thậm chí còn không có logic rõ ràng nào để biện luận cho bản thân.
Nhưng mà hắn vẫn... vẫn rất muốn tranh thủ cho mình một lần.
Cổ họng Hàn Giang Khuyết khàn đặc, khẽ nói: "Tiểu Kha, nhưng nếu tôi thật sự, thật sự rất muốn được đánh dấu em thì sao?"
Với cái kiểu nói như thế này, so với nói là yêu cầu, không bằng nói là đang khẩn cầu thì đúng hơn.
Đôi mắt Alpha đen như mực nhìn anh bằng ánh mắt mong ngóng, đó đã từng là ánh mắt muốn gì được nấy của hắn.
Ở cái thời niên thiếu của bọn hắn, không biết có bao nhiêu lần Hàn Giang Khuyết đều vững tin rằng, chỉ cần hắn nhìn anh bằng ánh mắt thế này thì chú hươu cao cổ cao lớn ấy ngay cả trăng sao cũng sẽ hái trộm cho mình.
Thế nhưng, lần này Văn Kha lại yên lặng.
Trong sự yên lặng kéo dài rất lâu ấy, Hàn Giang Khuyết nghĩ là bản thân đại khái cũng đoán được câu trả lời rồi, nhưng chỉ cần Văn Kha không nói gì thì hắn vẫn bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi như trước.
"Xin lỗi."
Theo cơn gió lạnh lẽo thổi qua hành lang, Văn Kha rốt cuộc cũng thì thào: "Hàn Tiểu Khuyết, xin lỗi. Tôi không thể đồng ý với cậu được."
Văn Kha vẫn là từ chối hắn.
Hàn Giang Khuyết hít sâu một hơi, hắn không nhìn Văn Kha nữa mà quay ngoắt người lại, bước thẳng về phía thang máy giống như đang trốn chạy, sau đó là ấn nút xuống dưới tầng.
Trong cái lạnh giá rét của mùa đông thế này, thật ra hắn cũng không biết phải đi đâu, chỉ là lúc đó đột nhiên rất sợ phải đối mặt với Văn Kha lần nữa.
...
Văn Kha cũng không ngăn Hàn Giang Khuyết lại.
Tuy đây là lần đầu tiên Hàn Giang Khuyết bỏ đi sau khi cãi nhau thế này, nhưng đối với một Omega đang mang thai mà nói, chấn động như vậy không thể nói là không lớn được.
Mặc dù anh đã gắng nói với bản thân cần phải bình tĩnh, phải tỉnh táo đối mặt, xem như là để Hàn Giang Khuyết có khoảng lặng của bản thân đi, nhưng thân thể lại không thể nói dối được.
Văn Kha chưa từng cảm thấy khổ sở như thế này bao giờ, bụng anh cực kỳ khó chịu, vùng eo tê đau dữ dội, sau khi ngâm mình trong nước nóng một lúc, đến bữa tối vì khẩu vị quá kém nên gần như chỉ uống hai ngụm canh đã uể oải chui vào trong chăn nằm.
Anh hoàn toàn chẳng thể ngủ nổi, lăn qua lộn lại một lúc rồi bèn chỉnh điện thoại về chế độ rung, rồi một lát sau lại bật tiếng lên, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tin nhắn nào của Hàn Giang Khuyết.
Mãi cho đến tận đêm khuya, nhưng vẫn không có tin tức gì của hắn, Văn Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Anh bèn mở wechat ra, gửi tin nhắn cho Hàn Giang Khuyết thử dò ý hắn: Hàn Tiểu Khuyết, đêm nay cậu còn về nhà không?
Sau khi Văn Kha gửi tin nhắn xong thì vẫn cứ nắm chặt lấy điện thoại mong ngóng chờ đợi, thế nhưng vẫn không đợi được tin nhắn đáp lại nào, chân tay anh luống cuống vụng về mở trang cá nhân của Hàn Giang Khuyết thì lại phát hiện người này đã đổi ảnh đại diện trên wechat——
Hắn đã thay bằng một tấm ảnh, chụp bao tay Quyền anh màu đỏ đơn độc lẻ loi bị vứt trên võ đài.
Văn Kha không khỏi ngây ngẩn cả người.
Sau khi hai người họ ở bên nhau, bọn họ cũng không dùng kiểu ảnh đại diện riêng cho các cặp đôi nào cả, tính Văn Kha điềm đạm hướng nội, ít nhiều cũng cảm thấy hai người đàn ông ở cái tuổi này rồi mà còn làm như vậy thì có hơi sến.
Hàn Giang Khuyết cũng không đưa ra yêu cầu gì với anh, chỉ là rất nhanh đã đổi ảnh đại diện trên wechat của mình, thành bức ảnh ngày trước chụp cùng chú hươu cao cổ ở Floria, cái mũi của hắn còn không cẩn thận kề sát vào mũi của chú ta nữa.
Trong bức ảnh kia, chú hươu cao cổ chiếm trọn vị trí chính giữa, còn Hàn Giang Khuyết cao to vì phải nghiêng người sang một bên, cho nên chỉ có thể co người lại trong một góc hình nhỏ xinh.
Khi nhìn thấy bức ảnh đó, Hứa Gia Nhạc còn từng vô tình nói rằng: "Wow ngạc nhiên chưa, cho dù là đang khoe khoang chuyện tình cảm nhưng cũng ít người lại chọn một bức ảnh mất cân bằng như vậy lắm đấy."
Câu nói này ngày đó Văn Kha không để ở trong lòng, nhưng không giải thích nổi vì sao mình vẫn luôn nhớ rất rõ.
Vào lúc này khi nghĩ đến câu nói kia, bỗng nhiên anh có cảm giác như trái tim của mình đang từ trên cao rớt xuống.
Cuối cùng Văn Kha đã không thể kiềm chế nổi nữa, anh liên tục gọi vào số điện thoại của Hàn Giang Khuyết nhưng đầu dây bên kia vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Văn Kha sợ hãi đến mức mất hết cả tinh thần, anh ngồi xuống giường, trong đầu đều là một ý nghĩ khủng khiếp không thôi——
Hàn Giang Khuyết... Không cần mình nữa ư.
Không, đây chỉ là vì anh đang mang thai nên cảm xúc mới không ổn định được mà thôi, Văn Kha biết rất rõ điều này, nhưng vẫn sợ hãi cái suy nghĩ kia đến mức hồn vía lên mây.
Anh đỡ lấy eo mình rồi đi tới phòng khách, đang muốn mặc thêm áo khoác vào để đi ra ngoài thì lại nghe thấy âm thanh nhập mật mã truyền đến từ cửa chính.
Trong bóng tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hàn Giang Khuyết, hắn mang theo mùi rượu nồng nặc đang loạng chà loạng choạng đi vào.
"Hàn Tiểu Khuyết!"
Văn Kha cuống quít bước lên đón người.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không để ý đến anh ngay lập tức, hắn xoay người nhanh chân rẽ vào phòng vệ sinh ngoài phòng khách này, Văn Kha đi theo phía sau rồi bật đèn lên mới nhận ra hắn đã uống say đến đỏ cả mặt, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh bồn câu chống tay vào đó rồi nôn khan một cách đau đớn.
"Cậu, cậu đã uống bao nhiêu rồi...? Sao mãi mà không chịu nghe điện thoại của tôi?"
Văn Kha gấp đến độ vội chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Giang Khuyết. Anh biết rõ tửu lượng của người này, vậy nên càng thêm lo lắng không yên, chốc chốc lại vỗ lưng cho hắn, một bàn tay khác chạm vào khuôn mặt của hắn không kiềm được nỗi lo âu.
Gương mặt của Alpha rất nóng, nhưng đôi bàn tay lại thực lạnh lẽo, khó chịu đến mức hàng lông mày thon dài cũng nhăn lại, rõ ràng là người này đầu tiên là uống rượu sau đó mới đi trong giá lạnh rất lâu nên mới thành ra như vậy.
"Lúc em gọi điện đến, vừa đúng lúc điện thoại của tôi hết pin."
Hàn Giang Khuyết lẩm bẩm: "Tôi lo em có chỗ nào không thoải mái nên đã về luôn."
Văn Kha ôm chầm lấy hắn, cả người Alpha đều đang run lên, anh gần như khảm sâu người này trong lòng mình, nói:
"Không phải tôi có chỗ nào thấy không khoẻ đâu, tôi chỉ là... chỉ là rất nhớ cậu. Hàn Tiểu Khuyết, tôi vẫn luôn nhớ cậu."
"Cậu đừng giận tôi nữa—— vừa nãy, tôi vẫn còn chưa nói hết lời mà. Hàn Tiểu Khuyết, tôi bị Trác Viễn đánh dấu sáu năm nhưng trong sáu năm đó, tôi không hề quyến luyến sâu đậm với tin tức tố của anh ta đến như vậy, tôi đối với chuyện đánh dấu chỉ có oán hận, sự liên kết như thế với tôi hoàn toàn không phải là tình yêu.
Nhưng tôi thật sự yêu cậu—— tôi của thời cấp Ba và tôi của hiện tại, trái tim trao trọn hết tình yêu cho cậu này cũng chưa từng đổi thay."
Văn Kha vội vàng tiếp tục, giọng nói đã gần như run rẩy: "Tôi là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân, sau đó mẹ tôi cũng qua đời vì bạo bệnh, kể từ ngày ấy trên thế giới này tôi đã không còn người thân, không còn gia đình nữa.
Tôi chỉ có cậu. Hàn Giang Khuyết, hết thảy tình cảm và yêu thương của tôi đã định sẵn đều là cậu. Hàn Tiểu Khuyết, xin cậu hãy tin tưởng tôi, đừng rời xa tôi có được không?"
Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn Văn Kha.
Chiếc gáy của anh nhỏ dài, tuyến thể cũng đang tản ra mùi cỏ xanh càng lúc càng trở nên nồng đậm.
Thân thể trước mắt Hàn Giang Khuyết thoạt nhìn vẫn nhỏ bé như trước, chỉ có cái bụng là đột ngột nhô lên, lúc này khi nhìn vào hắn, trong hốc mắt đã thấp thoáng trông thấy nước mắt đang đảo vòng quanh.
Văn Kha là một Omega đang mang thai, là con cái còn yếu ớt hơn cả với lúc trước——
Hắn không khỏi trở tay ôm lấy anh.
Văn Kha mềm mại là thế, tốt đẹp là thế.
Omege trong thai kỳ có sự hạn chế bẩm sinh với Alpha.
Đó không chỉ là tin tức tố, mà càng là theo bộ gien bản năng.
Giống như động vật đến thời điểm sinh sản, con cái sẽ trở nên nặng nề không có sức khoẻ, vì vậy trong thiên nhiên ác liệt, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của con đực mới có thể sống tiếp và sinh ra con con.
Phải cạnh tranh để sinh tồn, vì vậy bản năng con đực càng phải xuất sắc hơn, càng phải mạnh mẽ hơn mới bảo vệ được con cái đang mang thai của mình——
Con người đứng đầu chuỗi thức ăn, cho nên sự bảo vệ đó còn vượt qua cả phạm trù sinh lý, ngay cả chuyện khiến Omega đau lòng cũng đều khiến Hàn Giang Khuyết xót xa đến mức không có cách nào kiềm được.
Hắn không nên khiến mình đau lòng, cũng không thể để Văn Kha đau lòng được.
Trong đầu óc hỗn độn của Hàn Giang Khuyết hiện tại, chỉ còn sót lại ý nghĩ này.
"Tôi cũng nhớ em lắm."
Hắn ợ một cái mang theo mùi rượu, dùng chất giọng khàn khàn nói: "Không đánh dấu, chúng ta sẽ không đánh dấu."
Hắn đưa tay ra, có hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn cứ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Văn Kha, lắp ba lắp lắp lặp lại: "Tôi sẽ không bỏ em mà đi đâu, Tiểu Kha ngốc ạ; ngay cả một buổi tối tôi cũng không nỡ rời xa em cơ mà—— dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ mãi mãi không rời bỏ em."
Một khi đã dùng đến vế câu "dù có thế nào... cũng sẽ không", kiểu câu nói mang tính cam kết như thế này, chính là đã từ bỏ hoàn toàn nguyên tắc của bản thân.
Hắn sẽ không rời đi.
Một người không có lợi thế, ngay cả quyền được thương lượng cũng tự đánh mất.
Đêm nay Hàn Giang Khuyết đã uống rất nhiều rượu, một mình lảo đảo đi trong tuyết trong khoảng thời gian rất lâu, hắn cảm thấy bản thân mình khi say mèm có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng giống như lại chẳng nghĩ ra được chuyện gì.
Chuyện phải suy nghĩ đối với hắn thật sự mà nói quá mệt mỏi, đối đầu với người mà mình yêu nhất lại càng là một nỗi giày vò.
Vậy nên khi nghe thấy Văn Kha nói rằng, "Tôi chỉ có cậu. Hàn Giang Khuyết, hết thảy tình cảm và yêu thương của tôi đã định sẵn đều là cậu.", Hàn Giang Khuyết bất chợt nổi lên ý nghĩ "được ăn cả ngã về không——
Thôi cứ vậy đi.
Hắn chẳng cần gì cả, chỉ cần một lời hứa thôi là được rồi.
...
Chuyện cãi cọ liên quan đến việc đánh dấu lần này, đương nhiên là Văn Kha không thể nghi ngờ gì đã giành được chiến thắng trên mọi mặt trận.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, bất kể là Văn Kha có nhận ra được hay không, trong mối quan hệ thân thiết này anh chính là người tuyệt đối át vía Hàn Giang Khuyết.
Chỉ là Văn Kha khi ấy vẫn còn chưa hiểu rõ rằng——
Trong câu chuyện của hai người yêu nhau, một khi có một người trở thành bên chiến thắng tuyệt đối, vậy thì đối với hai chữ tình yêu này, thật ra bọn họ đã lặng lẽ triệt để thua cuộc rồi.