Ái Tình Chưa Dứt

Chương 78: Chương 78: Một đứa họ Hàn rồi, vậy đứa còn lại sẽ mang họ Văn nhé em!






"Không phải đâu, sao có thể như vậy được, Tiểu Kha."

Hàn Giang Khuyết sợ nhất chính là những lúc Văn Kha lộ ra vẻ mặt như thế này.

Hắn nói năng còn có phần lắp bắp: "Chẳng lẽ em cảm thấy rằng... trước đây tôi, trước đây tôi đều đang tiêu tiền của Phó Tiểu Vũ sao?"

"Tôi..."

Văn Kha cũng rối cả lên, thật ra chính anh cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ kỳ quái thế này, có thể là bởi vì buồn bực cho nên cảm thấy trong xe rất ngộp thở nên anh bèn dứt khoát mở cửa xe ra, rồi nói rằng: "Tôi ra ngoài hít thở một chút."

Thế nên, Hàn Giang Khuyết cũng vội tháo dây an toàn trên người mình rồi cùng xuống xe.

Omega cúi đầu xuống đứng ở bên cạnh chiếc xe, qua một khoảng thời gian rất lâu mới nói nhỏ: "Trước đây không phải cậu làm việc ở câu lạc bộ LM của cậu ấy sao?"

"Tôi," Hàn Giang Khuyết hít một hơi, di chuyển đến trước mặt anh: "Tiểu Kha, tôi đã từng ở LM một quãng thời gian, nhưng không có nghĩa tôi có loại quan hệ đó với cậu ấy. Hơn nữa, lần đó giữa tôi và em là lần đầu tiên kết hợp của tôi, nếu như những gì em nghĩ thì sao tôi có thể..."

Hắn cũng cuống lên, âm điệu của câu nói này cũng hơi cao lên một ít, lúc nói xong mới vì quẫn quá mà đỏ cả mặt——

Sau khi ở bên Văn Kha, Hàn Giang Khuyết xưa nay đều không bằng lòng nhắc đến chuyện này, bởi vì làm Alpha đương nhiên cũng không cảm thấy đã hai mươi sáu tuổi mới được trải nghiệm chuyện đó lần đầu là chuyện rất đáng để kiêu ngạo gì, nhưng lúc này hắn thật sự không thể màng đến nhiều như vậy được.

"Vậy sao cậu không nói cho tôi biết bối cảnh thật sự của Phó Tiểu Vũ?"

Văn Kha nhìn vào Hàn Giang Khuyết, gió lạnh vù vù thổi vào trên gương mặt của Omega, khiến khuôn mặt anh đỏ bừng bừng, lệ hoen bờ mi: "Tại sao phải nói dối tôi? Giữa hai chúng ta, không phải đều có thể nói tất cả với nhau hay sao?"

Mới bắt đầu vào đông nhưng đến tối vẫn là rất lạnh, Omega không khỏi khẽ run lên một chút, hàng lông mi cũng run rẩy theo, điều này càng khiến cho đôi mắt của anh giống hệt như đôi mắt của chú hươu cao cổ với hàng lông mi dày đậm, nhưng ánh mắt lại giống như bị tổn thương.



Hàn Giang Khuyết hoảng lên vội vàng cởi khuy áo khoác ra, sau đó là kéo thân thể Văn Kha vào trong lồng ngực mình.

"Xin lỗi em." Alpha cứ ôm lấy anh như thế, căng thẳng đến nỗi các thớ thịt trên đường nét khuôn mặt hắn cũng hơi căng lên, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi nào có phải cố ý muốn giấu em. Chẳng qua là vì cảm thấy rằng, nếu nói cho em biết sẽ chỉ tạo thêm áp lực mà thôi.

Dù sao cũng là do tôi tìm đến cậu ấy nhờ giúp xem xét dự án của em, nên tôi sợ khi em biết đến khối tài sản dưới tay cậu ấy, sẽ cảm thấy là đang làm phiền đến Phó Tiểu Vũ. Nhưng Land Rover đúng là của mình tôi thôi, lúc đó đang ở Mỹ mà, giá cả để mua một chiếc xe second hand cũng không đắt đến như vậy."

"Nhưng cậu ấy còn trẻ như thế mà đã nhúng tay vào những dự án cả tỷ bạc, rốt cuộc gia đình phải có thế lực đến thế nào đây? Là con nhà giàu hay con ông cháu cha? Cậu ấy không thiếu cơ hội kiếm tiền, thế nhưng vẫn bằng lòng hy sinh nhiều thời gian của bản thân để giúp đỡ tôi như thế..."

Văn Kha không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Vì sao vậy? Cậu ấy không có lý nào phải làm đến mức này cả..."

"Phó Tiểu Vũ cũng không phải là kiểu người có gia thế rất ghê gớm đâu, thật đấy."

Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút: "Chủ yếu là do năng lực của Phó Tiểu Vũ rất giỏi, ông chủ sau lưng cũng rất tin tưởng cậu ấy, cho nên mới để cậu ấy tự dự trù tính toán hạng mục này.

Còn chuyện cậu ấy giúp tôi, thật sự chỉ là vì từ hồi còn học Đại học cho đến tận bây giờ tôi và cậu ấy vẫn là những người bạn thân thiết nhất mà thôi, hiện tại hầu hết các hạng mục ở khu Bắc Thành này trên cơ bản đều đã khánh thành hết rồi, thế nên cậu ấy cũng không còn bận như vậy nữa, chắc cũng cảm thấy ứng dụng Love is the end này có chút thú vị nên mới để ý đến."

Alpha cao lớn vừa giải thích vừa cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ dần: "Tiểu Kha, giữa tôi và Phó Tiểu Vũ không có bất cứ điều gì, với người khác cũng không. Ngay cả, ngay cả nụ hôn đầu của tôi lần đó cũng là dành cho em, em biết mà."

Văn Kha cứ lắng nghe như vậy dù Hàn Giang Khuyết giải thích rất lộn xộn, nhưng đến cuối cùng anh vẫn lặng lẽ vùi mặt mình vào lồng ngực của Alpha.

Thật ra với suy đoán đột ngột như thế này, chính anh cũng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng việc Hàn Giang Khuyết che giấu chuyện này đã khiến những suy nghĩ của anh đều rối loạn cả lên.

Trác Viễn cũng đã từng lừa dối anh, rõ ràng đã ngoại tình từ lâu nhưng lại muốn ly hôn vì lý do mù mờ, mỗi khi nhớ đến những gì đã phải trải qua đều khiến trái tim Văn Kha nhói đau.

Tất cả những giấu diếm cùng lừa dối đều là vì có mục đích cả, đây mới là logic hợp lý nhất.

Mà Văn Kha thật sự không thể tìm được lý do nào, để có thể hiểu được vì sao hắn lại phải làm như thế, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ lung tung.

Nhưng khi vừa mới nghe thấy Hàn Giang Khuyết thì thầm, nhắc đến mấy chữ nụ hôn đầu này, đôi mắt anh vẫn cảm thấy cay cay——

Có lẽ anh không nên nghi ngờ Hàn Giang Khuyết như thế này.

"Tôi..." Văn Kha lên tiếng: "Xin lỗi cậu, Hàn Tiểu Khuyết, đều là tại bản thân tôi cảm thấy có chút bẽ mặt."

"Vì sao?"

"Chính vì cảm thấy mình đã tưởng bở quá nhiều, công ty thì nhỏ như thế dù cho có lợi nhuận thì so với bất động sản cũng chỉ là một số tiền cỏn con, còn nghĩ rằng bản thân đã rất hào phóng dành một phần cổ phiếu cho Phó Tiểu Vũ, nhưng có khi người ta căn bản lại chẳng cần đến, tôi đã nghĩ như thế nên mới cảm thấy rất mất mặt.

Hơn nữa, cậu còn thay cậu ấy giấu diếm chuyện kia, nên lại càng khiến tôi cảm thấy... Giống như, giống như mối quan hệ giữa hai người mới là gần gũi nhất, tôi... tôi không chịu đựng nổi chuyện đó."

Văn Kha ngừng lại, bản thân cũng cảm thấy khó xử nhưng đây mới chính là những lời thành thật trong lòng anh.

Omega vẫn luôn cố gắng hết sức, duy trì mối quan hệ cộng sự tốt đẹp với Phó Tiểu Vũ, nhưng khi phát hiện ra giữa Hàn Giang Khuyết và cậu ấy thật ra cùng có chung bí mật, lập tức lại khiến anh nhận ra rằng, mình còn lâu lắm mới có thể hào phóng như trong tưởng tượng của bản thân.

Văn Kha sẽ ghen, sẽ ghen đến mức muốn ăn sạch Hàn Giang Khuyết vào trong bụng mình.

"Không phải đâu, Tiểu Kha. Em là người quan trọng nhất đối với tôi, mãi mãi đều là như vậy."

"Vậy, vậy cậu còn có chuyện nào khác giấu tôi nữa hay không?" Đôi đồng tử nhạt màu của Văn Kha trong màn đêm lại mang theo vẻ u sầu, cho dù chiếm được sự bảo đảm đến mức đấy, nhưng cảm xúc của anh vẫn không thể ổn định lại được.

"... Không có."

Hàn Giang Khuyết chần chừ một chút, nhưng vẫn đáp lại rất nhanh.

Văn Kha không nói gì thêm nữa, anh nhón chân lên ôm chặt lấy cổ của Hàn Giang Khuyết, hít hà tin tức tố mùi whisky trên người hắn, rồi khẽ nói:

"Sáng sớm hôm nay lúc thay quần áo để ra khỏi nhà, tôi bỗng nhiên lại có cảm giác như cái bụng của mình cũng khẽ động đậy một chút...

Haizz... Rõ ràng là mới hơn hai tháng, nhưng có khi là vì mang thai đôi cho nên mọi cảm giác mới xuất hiện sớm như thế.

Vốn phải là một chuyện vui, nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn không thể thích ứng được, nghĩ đến khi bụng mình càng lúc càng lớn, bèn, bèn... Hàn Tiểu Khuyết, không biết tại sao tôi lại cảm thấy mình rất não nề."

Văn Kha không biết nên miêu tả ra sao, có lẽ cũng tại bởi đang mang thai nên thật ra cảm xúc của anh mấy ngày nay, đều thường xuyên rơi vào trạng thái đột nhiên lại mất tinh thần như vậy.

Giấc ngủ của anh thường rất nông, một buổi tối phải chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần, đến sáng ra lại muốn nôn, ăn cái gì cũng không vào được, thường xuyên buồn bã cùng ủ rũ.

Ngoại trừ những dày vò về mặt sinh lý ra, anh cũng cảm thấy được một cách rất rõ rằng chính mình càng ngày càng cả nghĩ.

Mang thai là một con đường dài thăm thẳm cùng vô vàn những điều chưa biết, trên lý trí rõ ràng đã làm xong chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến thân thể mình vì chuyện nuôi dưỡng những sinh mệnh mới mà thay đổi, lại không có cách nào nhanh chóng bài trừ cảm giác căng thẳng này.

Anh sẽ càng ngày càng trở nên nặng nề, ứng phó đối với những chuyện trong cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng vất vả.

Hàn Giang Khuyết càng ôm chặt lấy Omega vào lòng mình hơn, thân thể người ấy rất mềm mại tựa như một chiếc khăn quàng cổ ấm áp đang đeo trên cổ hắn.

Khi Alpha nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Văn Kha, tuy rằng trong lòng hắn vô cùng đau đớn nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể vụng về đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của Văn Kha.

Thật ra cách chiếc áo len dày cộp này, Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không thể chạm vào được cái gì, nhưng mà hắn giống như cũng không biết nên làm thế nào, mới có thể chạm đến cảm xúc của Văn Kha lúc này.

Trong ngõ nhỏ chỉ có một hai cột đèn đường lúc tỏ lúc mờ, bên ngoài đều là bóng đêm tăm tối, trận tuyết rơi đầu mùa ở thành phố B chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên xuất hiện, khắp nơi đều là hoa tuyết óng ánh nhẹ rơi xuống chóp mũi của Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết cẩn thận giúp Omega phủi đi những mảnh tuyết kia.

"Hàn Giang Khuyết..."

Văn Kha cầm lấy tay hắn, anh khịt mũi một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn từng bông tuyết nho nhỏ đang bay bay trên đỉnh đầu mình, qua một lát mới nói tiếp: "Cậu cảm thấy cái tên Hàn Giang Tuyết này có hay không?"

"Em định đặt tên cho con mình à?"

"Ừm." Văn Kha gật đầu một cái: "Chữ Tuyết này có phát âm rất giống chữ Khuyết của cậu (*), lại cảm thấy rất đẹp."

(*)= Tuyết (xuě) và Khuyết (quē).

"Hay lắm." Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói, hắn ngừng một lát rồi bỗng nhiên lại lên tiếng: "Một đứa họ Hàn rồi, vậy đứa còn lại sẽ mang họ Văn nhé em!"

"Họ Văn ư?"

Văn Kha ngẩn ra một chút, sau khi có chút do dự rồi mới hỏi: "Nhà cậu sẽ đồng ý sao?"

Thời điểm hỏi đến câu này, anh cũng ngơ ngác một lúc nhưng ngay sau đó lại như bất chợt nghĩ đến điều gì mà nói tiếp:

"Hàn Tiểu Khuyết, tôi vẫn còn chưa gặp cha cậu và những người lớn tuổi khác trong nhà cậu đấy. Bây giờ tôi mang thai em bé cũng đã được hai tháng rồi, hay là chúng ta tìm thời gian..."

Lúc anh nhắc đến những lời này, giọng nói đều rất nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà mang theo chút chờ mong.

Nhưng ngay chính giây phút ấy, Văn Kha cũng có thể tinh tường cảm nhận thấy thân thể của Alpha trở nên cứng đờ trong thoáng chốc, rất nhanh, Hàn Giang Khuyết lại như không có gì xảy ra mà cắt ngang lời của anh: "Chuyện đặt tên cũng không cần vội đâu em, qua một thời gian nữa mới quyết định cũng được mà."

Combo "Con nhà siêu giàu châu Á" kèm nam chính drama Hàn Xẻng, tôi sẽ không nói với các chị là tôi siêu siêu thích chi tiết cởi khuy áo khoác ra rồi ôm cả áo và người vào như vậy đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.