Hàn Giang Khuyết đang hôn mê được đưa thẳng vào phòng cấp cứu ICU (1), vẻ mặt của nhân viên y tế đều vô cùng chăm chú, cùng lúc đó công an, Văn Kha, Tưởng Triều và một đám người nhà họ Hàn đều im lặng đứng trong dãy hành lang.
(1)= ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp. ICU được trạng bị đội ngũ nhân viên y tế có chuyên môn cao và kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực hồi sức trực suốt 24 giờ đồng hồ trong ngày để kịp thời xử trí những vấn đề nguy hiểm trong quá trình bệnh nhân điều trị tại khoa hồi sức tích cực.
Đó là một quá trình dày vò dài dằng dặc, trong khoảng thời gian này, anh Hai, anh Ba nhà họ Hàn đều lần lượt chạy đến.
Sau khi nhận được tin tức, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc cũng ngồi tàu cao tốc tới nơi, tất cả mọi người đều đứng chật cả hành lang bệnh viện.
Thế nhưng cho dù là vậy, thì nơi này vẫn duy trì một mảnh trang nghiêm yên tĩnh như cũ.
Người nhà họ Hàn đều vây quanh Hàn Chiến tuổi tác đã cao, không có người nào để ý đến Văn Kha, rõ ràng là trong mắt bọn họ, Omega ở bên ngoài bị cậu em trai làm cho to bụng này chỉ là người qua đường chứ không có gì liên quan cả.
Mà bình thường Phó Tiểu Vũ vẫn luôn mạnh mẽ là thế, nhưng lúc này cũng sắp sụp đổ mất, cậu chỉ có thể gắng gượng chào hỏi một chút cùng người nhà họ Hàn, sau đó lại dựa vào tường, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng ICU.
Thế nhưng Hứa Gia Nhạc vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc để mắt tới cả Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, anh ta là người duy nhất trong đám người hỗn loạn này biết chạy vội ra ngoài chuẩn bị cho cả hai Omega chút trà nóng và ít đồ ăn, chỉ là cả hai người đó đều không muốn ăn gì.
Trong toàn bộ quá trình, Phó Tiểu Vũ còn thì thầm với anh ta mấy câu, nhưng Văn Kha thì từ đầu đến cuối đều yên lặng ngồi trên băng ghế, trạng thái của anh như vậy thực sự khiến Hứa Gia Nhạc rất lo.
Càng là đến những lúc thế này, anh ta biết mình càng phải tỉnh táo hơn. Hứa Gia Nhạc cũng không phải là không quan tâm đến Hàn Giang Khuyết, thế nhưng trước mặt những người này, yêu cầu hai Omega kia cũng phải bình tĩnh, hiển nhiên đã trở thành nhiệm vụ bất khả thi.
Anh ta tranh thủ gọi điện cho Hạ Hành Tri, nói qua tình huống bên này, ít nhất cũng phải báo lại một câu rằng buổi họp báo tối này có lẽ phải thay thế người chủ trì hoặc là phải lùi lại.
...
Cứ chờ đợi héo mòn như vậy một lúc lâu, cuối cùng mới có một bác sĩ mặc áo blouse trắng dính đầy máu từ bên trong đi ra, cô ấy báo qua tình trạng thương tích của Hàn Giang Khuyết cho bọn họ biết.
Trước mắt, hắn vẫn còn phải nằm trong phòng cấp cứu, bản thân là một Alpha cấp S cùng với cơ thể và một trái tim khỏe mạnh tạm thời đã khiến hắn vượt qua được sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là Alpha đã hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy.
Trên người Hàn Giang Khuyết, gần như là thương tích đầy mình.
Cánh tay trái của hắn bị bẻ gãy, xương ngón tay trỏ ngón tay giữa trên bàn tay phải cũng bị đạp gãy, khắp cả người đều bị gậy sắt và nắm đấm gây thương tổn, xương sườn bởi vì tai nạn xe nên cũng gãy mất hai cái.
Nhưng khủng khiếp nhất, là vết thương ở sau lưng do dao chém, hắn bị một con dao găm nhỏ cắm vào, nhưng có lẽ bởi vì hai bên giằng có quá mức cho nên toàn bộ phần lưỡi dao đều găm vào trong da thịt của người này, mà những thứ đó vẫn chỉ là vết thương bên ngoài da.
Vết thương chân chính dẫn đến nguy điểm có hai chỗ——
Một là phần đầu bị đập mạnh nhiều lần tạo thành tổn thương lớp vỏ não, điều này đối với một người bình thường mà nói về cơ bản có thể xem là vết thương trí mạnh, thế nhưng có lẽ những kẻ tấn công bạo lực kia lại hoàn toán đánh giá thấp năng lực chịu đòn của Hàn Giang Khuyết;
Còn một chỗ khác chính là tuyến thể sau gáy, bị người ta dùng thanh thép đập nát.
Từ bác sĩ dùng chính là "đập nát", hai từ ngắn gọn là vậy nhưng gần như khiến cho tất cả mọi người đang ngồi tại chỗ cũng phải thất thanh kêu lên.
"Mất đi... tuyến thể rồi sao?"
Qua một lúc lâu sau, Hàn Chiến ngồi trên băng ghế dài mới khẽ lên tiếng, hỏi.
"Tuyến thể vẫn còn, nhưng phải chịu tổn thương nghiêm trọng quá nên bị chia năm xẻ bảy, phải phẫu thuật để chữa trị. Nhưng cũng nên biết rằng, cho dù tuyến thể được ghép lại thì đẳng cấp cũng sẽ bị giảm xuống. Anh Hàn hiện tại đang là Alpha cấp S, nhưng cũng có khả năng trong một khoảng thời gian rất lâu sau này chỉ đạt được đến cấp D thậm chí là cấp E, muốn khôi phục lại đẳng cấp cao nhất e là không thể nào."
Hàn Chiến yên lặng chốc lát, trong khi đó Văn Kha lại đỡ cái bụng của mình đứng dậy từ phía sau chen chúc đi tới, anh nói không ra lời thế nhưng ai cũng có thể thấy được điều Omega này muốn hỏi từ trong đôi mắt đỏ au.
"Nhưng mà tình trạng trước mắt chúng tôi phải đối diện, so với bản thân thương tích của tuyến thể còn nan giải hơn."
Bác sĩ thở dài một cái rồi mới khẽ nói: "Chúng ta đều biết rằng, Omega phải bảo vệ tuyến thể của mình cẩn thận bởi bộ phận đó của bọn họ bị lộ ra bên ngoài, hơn nữa sẽ còn bị đánh dấu, nhưng rất ít người có thể hiểu được một điểm là, tuyến thể của Alpha tuy nhỏ hơn cũng được giấu sâu hơn nhưng lại là bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể, bởi vì ở đó tập trung toàn bộ các đầu dây thần kinh, chỉ cần dùng sức nắm chặt vào phần da chỗ đó cũng đã cảm nhận được cơn đau mãnh liệt rồi, huống chi là còn bị thanh thép đập nát như thế."
"Tuyến thể của anh Hàn bị tổn thương ở mức độ ác tính cực kỳ hiếm thấy, thậm chí tôi có thể nói rằng trên thế giới này gần như không ai có thể tưởng tượng ra nổi phải gánh chịu một vết thương như thế có cảm giác ra sao, quả thực giống như trong tình huống không gây mê mà lại bị mổ phanh bụng vậy—— sự dày vò này căn bản không thể nào dành cho con người được. Tuyến thể nối liền với thần kinh não bộ, khi nơi đó bị thương tổn có thể dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa bởi vì kích thích từ cơn đau đớn quá lớn khiến anh Hàn đã đóng cửa ý thức theo bản năng, cho nên hiện tại bệnh nhân sẽ lâm vào trạng thái hôn mê sâu, chúng ta..."
Bác sĩ nói đến chỗ này không thể không khó khăn dừng lại, cô ấy biết những lời kế tiếp đối với những người có mặt ở đây sẽ tạo thành đả kích rất nặng nề, nhưng vì bổn phận cho nên bác sĩ không thể không nói thật hết tất cả những khả năng xấu được.
"Mấy ngày sau khi giải phẫu ghép nối lại tuyến thể, nếu anh Hàn vẫn luôn không tỉnh lại thì chúng tôi e rằng rất khó phỏng đoán được... anh Hàn đến tột cùng còn có thể tỉnh lại được sau hôn mê nữa hay không."
"Bác sĩ, ý bác sĩ là..."
Đôi môi Văn Kha run lên, không nói hoàn chỉnh nổi một câu.
"Đúng vậy, anh Hàn có khả năng sẽ lâm vào trạng thái hôn mê sâu, mà một khi trạng thái này đã xảy ra thông thường phải kéo dài từ nửa năm trở lên... Về cơ bản, chúng tôi có thể cho rằng anh Hàn sẽ không có ngày tỉnh lại nữa. Từ tình huống trước mắt, chúng tôi không thật sự lạc quan với tương lai cho lắm."
Khoảnh khắc bác sĩ nói ra câu kia, cả người Văn Kha bất chợt lảo đảo, anh sắp không đứng vững nổi nữa.
Hứa Gia Nhạc cuống quýt tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy vai anh, anh ta có thể cảm nhận được thân thể Omega đang run rẩy kịch liệt trong lòng mình.
Anh ta cũng không quan tâm đến điều gì khác, chỉ chốc chốc lại vỗ về Omega, còn đưa tay xuống đặt lên bụng anh, nói nhỏ: "Văn Kha, đó là tình huống xấu nhất, xấu nhất mà thôi. Tôi biết cậu đau lòng, nhưng cậu cũng không thể để bản thân quá thương tâm được—— cậu còn có các con, cậu không thể gục ngã được, có biết không?"
Trong cổ họng Văn Kha phát ra hai tiếng nức nở, tựa như muốn mở miệng.
Hứa Gia Nhạc cúi đầu xuống, anh ta nhìn thấy trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia có một dòng cảm xúc như đang bị thiêu đốt mà mình chưa thấy bao giờ.
Trong lòng anh ta nhất thời cũng không khỏi run lên, không thể nói rõ được cảm xúc kia tột cùng là gì, nhưng Hứa Gia Nhạc thậm chí còn có chút không đành lòng nhìn vào đôi mắt ấy.
"Tôi sẽ không ngã xuống."
Văn Kha gằn từng chữ nói: "Bây giờ không phải là lúc để ngã xuống, càng không phải lúc để đau buồn."
Omega gầy yếu rõ ràng còn đang run lên, nhưng giọng điệu lại vô cùng bướng bỉnh trước nay chưa từng thể hiện ra.
Trong thoáng chốc đó, Hứa Gia Nhạc bỗng nhiên ý thức được, trong ánh mắt đó—— là nỗi hận đến cực điểm.
Đó là cảm xúc hiếm khi xuất hiện ở Văn Kha.
Cùng lúc ấy, Hàn Chiến cũng run rẩy đứng lên, giọng khàn đi nói: "Cô nói cái gì?"
Đây rõ ràng là một câu hỏi không cần đến câu trả lời.
Bàn tay của ông vỗ "bộp" một tiếng vào trên lưng ghế dựa, mảnh gỗ nơi đó đều vang lên một tiếng thê thảm giòn giã.
Tất cả đều giật mình tại chỗ, Hàn Chiến lạnh lùng nói: "Điều này không thể nào, đi mời—— đi mời bác sĩ chuyên về tuyến thể và thần kinh chuyên nghiệp nhất đến đây cho ta, đêm nay phải mời ngay các chuyên gia đến hội chẩn, tất cả lập tức làm ngay đi!"
Vị anh cả nhà họ Hàn là Hàn Triệu Cơ hơi cúi đầu xuống, có chút bất đắc dĩ kính cẩn nói: "Thưa cha, mới vừa nãy khi đưa chú Ba đến cấp cứu, con đã sắp xếp điều bác sĩ giỏi nhất đến rồi."
Khi ông nghe được câu nói này, bỗng nhiên lại thấy không thở nổi, thế nên không thể không bám vào tay của anh cả Hàn đang ở bên cạnh.
Vào giây phút này, người Alpha vẫn luôn gắng gượng chống lại tuổi già đột nhiên trở nên già nua hơn hết, thậm chí ngay cả tấm lưng cũng không đứng thẳng lên được.
Ngọn lửa giận dữ âm ỉ cháy trong lòng ông, vẻ mỏi mệt trước mặt bởi bản thân tuổi già sức yếu nom lại càng bi thương.
"Thật ra, còn có một cách có thể hy vọng được một chút, chỉ là... Chúng tôi phát hiện ra, anh Hàn trước mắt vẫn chưa từng đánh dấu bất kỳ Omega nào."
Bác sĩ liếc mắt nhìn sang Văn Kha, muốn nói lại thôi: "Xin hỏi ở đây vị nào là bạn đời của anh Hàn?"
"Là tôi."
Văn Kha cố gắng đứng thẳng người dậy, nói rằng: "Tên tôi là Văn Kha."
Hàn Chiến quay đầu lại, biểu cảm trên khuôn mặt không có gì thay đổi chỉ liếc nhìn anh một cái, trong sắc mặt của người nhà họ Hàn đều lộ ra vẻ không ủng hộ danh phận này của Omega.
"Não của anh Hàn cũng không phải là đã chết, tạm thời chỉ bị mất đi ý thức mà thôi, đây cũng là phản ứng tự nhiên của thân thể khi đối mặt với những kích thích quá lớn, cho nên xét trên một mức độ nào đó mà nói cũng là anh ấy chủ động phong tỏa ý thức của mình đến một không gian khác có chiều sâu hơn để tránh bớt sự đau đớn. Hôn mê lâu sẽ dẫn đến trạng thái người thực vật, nếu lại để lâu hơn một chút nữa thì chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi anh ấy."
"Dựa vào trình độ Y học trước mắt, trên thế giới này không có bất kỳ loại thuốc nào, bất kỳ sự can thiệp nào có thể đảm bảo đưa được ý thức của anh ấy trở về. Thế nhưng có một thứ, quả thực chính là sự ràng buộc của anh ấy đối với thế giới này..."
Khi bác sĩ phải ấp a ấp úng nói ra những lời này, trong lòng Hứa Gia Nhạc đã có dự cảm cực kỳ không tốt.
Phản ứng của tất cả mọi người tại đây cũng không chậm chạp, anh cả Hàn Triệu Cơ cũng lên tiếng: "Là đánh dấu? Có đúng không?"
"Đúng vậy, chỉ là vừa nãy tôi đã chú ý đến đẳng cấp tuyến thể của anh Văn không được cao cho lắm, hơn nữa hình dáng kia có lẽ là đã từng làm thủ thuật tách bỏ đánh dấu, tôi không biết tình huống của anh ấy, cho nên..."
"Điều này không phải là rất dễ sao." Hàn Triệu Cơ đứng thẳng người dậy nói, anh ta rõ ràng là không hiểu được nỗi lo lắng của bác sĩ: "Tuy em trai tôi đang hôn mê, thế nhưng bác sĩ cũng vẫn có cách tiến hành đánh dấu, đúng không?"
"Đánh dấu nhân tạo đương nhiên không khó, nhưng mà..." Bác sĩ khẽ nói nhỏ muốn tiếp tục giải thích.
Nhưng cô ấy đã bị Hàn Triệu Cơ dùng dáng vẻ phải dứt khoát giải quyết chặn lời, anh ta tiếp tục: "Vậy thì không thành vấn đề, đợi đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì lập tức sắp xếp cho hai người họ tiến hành đánh dấu đi."
Thủ hạ nhà họ Hàn đã nhận được tín hiệu, bắt đầu thực thi công việc cần chuẩn bị của từng người.
Không có ai hỏi đến suy nghĩ của Văn Kha, giống như chút chuyện này căn bản là chẳng có gì quan trọng.
Hứa Gia Nhạc đột ngột nổi cơn lôi đình.
Anh ta đỡ lấy Văn Kha, quay đầu nhìn về phía bác sĩ, nghiêm túc hỏi: "Tôi hỏi cô, chỉ cần Hàn Giang Khuyết đánh dấu Văn Kha, các người có thể bảo đảm là cậu ta nhất định sẽ tỉnh lại sao?"
Bác sĩ lắc đầu một cái, đáp lại: "Giống như tôi đã nói vậy, bất kỳ sự can thiệp nào đều không thể bảo đảm kết quả. Chỉ có thể nói là... nhất định sẽ có tác dụng."
"Vậy các người có biết, đẳng cấp tuyến thể của Văn Kha quá thấp cho nên lần trước sau khi làm xong thủ thuật tách bỏ đánh dấu, bác sĩ đã khẳng định với cậu ấy là không bao giờ có thể chịu được lần thứ hai tách bỏ đánh dấu nữa. Nói cách khác, cậu ấy chỉ còn có một cơ hội để làm chuyện này, chỉ có lần này nữa thôi sẽ không còn cơ hội để lựa chọn lại nữa."
Khi Hứa Gia Nhạc nói đến nửa câu sau, hiển nhiên đã không còn nhắm vào bác sĩ, mà đã chĩa thẳng mũi dao sắc nhọn này vào người nhà họ Hàn.
Hàn Triệu Cơ đi tới, anh ta có vẻ cao hơn Hứa Gia Nhạc một chút, nhìn người trước mặt bằng đôi mắt rất có uy: "Cậu chắc bạn của Văn Kha nhỉ? Cậu cứ yên tâm đi, sau khi đã đánh dấu người nhà chúng tôi đương nhiên sẽ không thể không quan tâm đến cậu ấy, bất kể là em trai tôi có tỉnh lại được hay không, dù là tiền hay cuộc sống, chúng tôi đảm bảo sẽ chu cấp đầy đủ cho nửa đời sau của Văn Kha."
"Nếu như cậu ta vẫn không tỉnh lại thì sao?"
Hứa Gia Nhạc rốt cuộc cũng không còn chút khách sáo nào nữa, anh nói một cách gay gắt không hề khoan nhượng: "Có phải ý các người đang muốn nói với tôi rằng, các người muốn một Omega đang mang thai phải dùng hạnh phúc cả nửa đời sau của mình đánh cược, đánh cược Hàn Giang Khuyết có khả năng tỉnh lại hay không?"
"Chuyện lúc trước, qua thì cũng qua rồi. Nhưng cậu ấy và em trai tôi đã đến với nhau, cũng thật lòng với em tôi, nên lúc này chẳng phải cũng nên hy sinh một chút, cậu nói có phải không?"
Hàn Triệu Cơ nói một cách tự nhiên như là cách nói của người bề trên, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của người khác nhưng ý tứ uy hiếp chưa từng thấy này lại càng nồng nặc hơn.
Vào lúc đó, Hàn Chiến vẫn không lên tiếng nói điều gì, ông ngồi ở trên bằng ghế dài cau mày nhắm hai mắt lại, tựa như đối với chuyện này không muốn tỏ rõ ý kiến.
Thậm chí ngay cả Phó Tiểu Vũ, cũng chỉ tiến lên phía trước hai bước không đành lòng muốn nói gì đó, nhưng khi liếc mắt nhìn lên chữ CẤP CỨU trên tấm bảng hiệu trước cửa phòng ICU, cậu lại im lặng.
Hứa Gia Nhạc cảm thấy cực kỳ thất vọng, cũng vô cùng tức giận.
Anh ta đương nhiên biết rằng, vào giờ phút như thế này, mỗi người đương nhiên đều kiên trì với lập trường của bản thân.
So với Văn Kha nhỏ bé không đáng tính đến, nhà họ Hàn đương nhiên chỉ hy vọng Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại, đánh dấu là thêm một phần hy vọng, chứ bọn họ chẳng quan tâm chút nào đến hạnh phúc cả đời của Văn Kha.
Chỉ là bọn họ quá dối trá vô tình, trước đó một giây còn hờ hững không chấp nhận Văn Kha nhưng một giây sau lại dùng những ngôn từ chính nghĩa yêu cầu anh phải chấp nhận hy sinh.
Mà Phó Tiểu Vũ là bạn của Hàn Giang Khuyết, cậu lại càng hy vọng hắn có thể tỉnh lại, cho nên so với không đành lòng nội tâm của cậu có lẽ cũng lờ mờ hy vọng Văn Kha sẽ thật sự tình nguyện bị đánh dấu.
Hứa Gia Nhạc cũng mang tâm thái lo lắng cho bạn mình như vậy, bởi đến cùng anh là bạn bè của Văn Kha.
So với việc Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại hay không, anh ta còn lo lắng cho bạn mình phải dùng hạnh phúc nửa đời sau để đánh cược một điều mà mình còn không biết rõ.
Anh ta bị người Alpha đẳng cấp cao đó cùng thủ hạ của nhà bọn họ bao vây quanh mình, nhưng không hề định lùi bước, tin tức tố mùi bạc hà bởi vì kích động mà tỏa ra ngoài mang theo một mùi hương cực kỳ cay độc.
"Tôi cảnh cáo anh, không cần phải thay bạn tôi tự ý đưa ra quyết định hy sinh."
Hứa Gia Nhạc tiến lên một bước, gần như dán sát mặt vào Hàn Triệu Cơ, gằn từng chữ: "Có tôi ở đây, không có bất kỳ ai có thể ép cậu ấy đưa ra quyết định được."
Ánh mắt của Hàn Triệu Cơ chợt loé vẻ tăm tối, khi đang muốn nổi điên lên thì Văn Kha duỗi tay ra kéo tay của Hứa Gia Nhạc lại.
"Hứa Gia Nhạc."
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: "Tôi không sao đâu."
Hứa Gia Nhạc có hơi sốt ruột nên quay đầu lại, nhưng khi anh ta nhìn thẳng vào bạn mình lại bị gương mặt của Omega bình thường vẫn luôn ôn hòa này khiến bản thân khựng lại.
Vẻ mặt của Văn Kha thực bình tĩnh như là đá băng cứng rắn, đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn vào tất cả mọi người trong dãy hành làng, anh nói: "Không có người nào có thể buộc tôi phải đưa ra bất cứ quyết định nào."
Anh lên tiếng, rồi lại bước từng bước đến trước mặt Hàn Chiến, sau đó cố hết sức đỡ lấy cái bụng của mình rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào Alpha già nua đang ngồi trên ghế.
"Bác Hàn."
Văn Kha nhấn mạnh từng chữ, nói: "Xin hãy tin tưởng con—— con yêu Hàn Giang Khuyết, vì cậu ấy, điều gì con cũng có thể làm được. Vậy thì vì một phần yêu thương này, con có thể gọi bác một tiếng cha được không?"
Câu nói này quả thực có thể được gọi là cả gan mạo muội đến cực điểm, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nhất thời đờ người ra.
Thậm chí ngay cả ba anh em nhà họ Hàn cũng không biết phải làm sao, chỉ có người anh thứ ba là Hàn Triệu Vũ ngay lập tức không nhịn được, lạnh lùng nói: "Văn Kha, cậu đang làm gì thế?"
Nhưng anh hoàn toàn không nhìn những người khác, mà chỉ ngẩng đầu lên, cố chấp mải miết nhìn vào Hàn Chiến.
Biểu cảm của ông rất lạnh lùng cứng rắn, nếp nhăn trên mặt tựa như dấu đao khắc, ánh mắt của người đàn ông già cỗi ấy chậm rãi dao động từ khuôn mặt của Văn Kha xuống phía dưới.
Cho dù chỉ là do dự trong chốc lát, nhưng vẫn cứ bị Văn Kha nhạy bén nắm bắt được, Omega dùng một sự dũng cảm không gì sánh kịp, cầm lấy tay của ông lão đặt lên trên cái bụng của mình.
Tư thế của Văn Kha gần như hèn mọn, nhưng giọng điệu của anh lại cực kỳ bình tĩnh, Omega chậm rãi nói: "Con mang thai con của cậu ấy, là thai đôi."
Chính vào giây phút này, sự bình tĩnh của bản thân cũng khiến Văn Kha cảm thấy sợ hãi, nhưng anh chẳng hề chần chừ cũng không có chút gánh nặng nào, nếu như cần thiết phải dùng cái thai này để đả động Hàn Chiến—— anh cũng sẽ dùng.
Khi chạm vào cái bụng mềm mại của Omega, sắc mặt của Hàn Chiến lập tức trở nên không thể phỏng đoán nổi.
"Cha..."
Văn Kha không còn tiếp tục chờ đợi câu trả lời của ông nữa, mà khẽ kêu lên.
Đôi mắt Hàn Chiến rũ xuống, không mở miệng ra ngăn cản cũng không bỏ tay ra.
Tất cả mọi người ở chỗ này đều hiểu rằng, vào giây phút này, ông lão đã chấp nhận cách xưng hô của Văn Kha.
"Thưa cha, sau khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, con thực sự thực sự lo lắng đến an nguy của bản thân và hai đứa con mình, con có thể xin cha tự mình tăng số vệ sỹ lên, bất cứ lúc nào cũng ở cạnh bên con có được không ạ?"
Khi Văn Kha vừa dứt lời, sắc mặt của Hàn Triệu Vũ bỗng nhiên trở nên khó coi đến lạ thường, nhưng anh ta cũng không nói điều gì.
Đôi mắt Hàn Chiến hơi nheo lại, thế nhưng cũng lập tức nói bằng giọng trầm trầm: "Có thể."
Đôi mắt của ông ấy híp lại một cách đầy nguy hiểm, nhưng cũng không quay đầu ra nhìn vào con trai của mình, chỉ dứt khoát nói: "Không thành vấn đề."
"Còn có một chuyện khác nữa, chính là khoảng thời gian sắp tới này, tập đoàn IM của Hàn Giang Khuyết ở thành phố B, có thể tạm thời giao quyền quản lý điều hành lại cho con được không—— con không cần bất cứ chức vụ nào, con chỉ cần là người tạm thời nắm quyền thay mặt thôi."
"Cha, chuyện này tuyệt đối không thể được. Văn Kha chỉ là người ngoài, sao có thể..." Lần thứ hai Hàn Triệu Vũ đứng dậy, sắc mặt âm trầm mở miệng nói.
Nhưng khi anh ta nói đến chỗ này, mới ý thức ra được vì sao Văn Kha lúc trước lại cứ khăng khăng phải gọi Hàn Chiến là "cha", chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vậy, bởi chuyện sau đó mà Văn Kha cầu xin vốn là chuyện người ngoài khó có thể mở miệng được.
Hàng lông mày của Hàn Chiến nhíu chặt, ông trầm ngâm trong một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng mà đôi mắt của Văn Kha, trước sau như một đều nhìn ông mà không hề né tránh một chút nào, vẻ mặt anh rất trầm tĩnh, thậm chí còn mang đến cảm giác đơn thuần như là đang "đợi được xét duyệt" mà thôi.
Cuối cùng, Hàn Chiến cũng lên tiếng: "Trước tiên cứ tạm thời giao cho cậu và Phó Tiểu Vũ, qua mấy ngày ta cũng sẽ đích thân đến thành phố B, đến lúc đó nếu Hàn Giang Khuyết vẫn còn hôn mê, ta sẽ đưa nó đến thành phố B, nơi đó trình độ chữa bệnh và hoàn cảnh xung quanh cũng tốt hơn."
Ông đương nhiên không hoàn toàn đáp ứng lời thỉnh cầu của Văn Kha, thế nhưng rõ ràng đây cũng là một sự nhân nhượng rất lớn rồi.
Hàn Chiến và Văn Kha ngay vào lúc này, đã âm thầm có được một sự hiểu ngầm lẫn nhau.
Ông có thể đoán được anh muốn làm gì, ở một mức độ nhất định, chuyện mà ông muốn làm cũng giống như vậy——
Ông già quá rồi, cũng không thể tiếp tục nhạy bén lạnh lùng như khi còn trẻ nữa, cũng đã bắt đầu không kiềm chế nổi đau đớn tột cùng vì sự an nguy của con trai.
Hàn Chiến có thể đoán được Văn Kha không muốn nói ra tất cả những kiêng kỵ vào lúc này, bởi vì nhà họ Hàn cũng không phải bền chắc như thép, mỗi người con trai của ông đều đang vì lợi ích của chính bản thân mình.
Ông lão Alpha đã già rồi, muốn hiểu được mọi chuyện rõ ràng hơn nhưng cũng lại rất sợ hãi chân tướng sự thật.
"Con cảm ơn." Văn Kha khẽ đáp lại: "Cha."
Sau đó rốt cuộc anh mới chậm rãi đứng lên lại, quay đầu nhìn về phía những người bạn của mình: "Hứa Gia Nhạc, Tiểu Vũ, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát."
Hứa Gia Nhạc không nói thêm điều gì, trong khi Phó Tiểu Vũ lại yên lặng, ba người bọn họ cùng đi ra khỏi hành lang bệnh viện, đứng ở phía trước cổng vòm bằng kính mông lung đầy sương ở sảnh lớn, sóng vai nhau nhìn vào cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Qua một khoảng thời gian rất lâu, cuối cùng Hứa Gia Nhạc cũng không nhịn được, không hề khách sáo nói rằng: "Văn Kha, cậu rốt cuộc đã nghĩ gì vậy hả?"
"Hứa Gia Nhạc."
Anh xoay người lại nhìn người bạn của mình, nói: "Đêm nay Tiểu Vũ ở lại đây đi, đợi tin phẫu thuật của Hàn Giang Khuyết, cậu và tôi sẽ quay về thành phố B tiếp tục tổ chức buổi họp báo."
"Cái gì?" Hứa Gia Nhạc cho rằng mình nghe nhầm, anh ta còn tưởng Văn Kha đang nói đến chuyện đánh dấu, cứ không nghĩ tới anh đã hoàn toàn không để chuyện kia trong lòng mình: "Còn muốn tổ chức họp báo như lịch nữa sao?"
"Anh còn định về bên đó?" Phó Tiểu Vũ cũng mở to mắt ra vì quá đỗi kinh ngạc.
"Ừ." Văn Kha lạnh lùng nói: "Hứa Gia Nhạc, từ trước đến nay tôi không nhờ cậu phải nhờ đến gia đình mình giúp đỡ gì cho tôi cả, thế nhưng lần này tôi thực sự cần cậu giúp. Tôi biết bác cậu làm bên an ninh mạng của bộ Công an, có một vài thứ, tôi không yên lòng giao cho công an ở Cẩm Thành này, để tôi nói thẳng ra vậy, trong nhà họ Hàn ngoại trừ Hàn Chiến ra ai tôi cũng không tin nổi. Trác Viễn lúc này đang ở thành phố B, tôi đang nắm trong tay mình đầy đủ chứng cứ, tôi muốn đưa bằng chứng về lại bên đó để khiến gã phải sa lưới Pháp luật, nhưng không cần phải lập tức ra tay ——"
Đôi mắt Hứa Gia Nhạc lập tức híp lại, đôi con ngươi của anh ta cũng là một màu trà rất nhạt, lúc thường vui cười trêu chọc thì thoạt nhìn rất ôn hòa, thế nhưng một khi toát ra vẻ mặt nghiêm túc lại có phần dọa người.
"Cậu muốn làm thế nào?" Anh ta hỏi nhỏ: "Vì sao tình huống lúc này khẩn cấp như vậy rồi mà vẫn còn muốn tổ chức họp báo?"
"Bởi vì lúc Hàn Giang Khuyết bị Trác Viễn đâm xe, cậu ấy đang ghi âm Viên thuốc thời gian."
Đôi mắt Văn Kha nhìn vào cảnh tuyết mênh mông trước mắt, bình tĩnh trả lời: "Cậu ấy bị gã đâm xe dẫn đến bị thương, cho nên không thể không làm theo ý của gã dừng lại cuộc điều tra với cha của Trác Viễn đồng thời thả ông ta ra, thế nhưng sau đó Trác Viễn vẫn không buông tha cho cậu ấy."
"Gã muốn cậu ấy gọi cho tôi, buộc tôi phải hủy bỏ họp báo ra mắt Love is the end, vì gã nói điều mà cả đời này không muốn nhìn thấy nhất chính là việc tôi đạt được thành công."
"Thật ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn không đồng ý với yêu cầu của gã, nhưng cố tình lại từ chối Trác Viễn ở chuyện này. Cho nên gã... bọn chúng đã đâm xe làm bị thương cậu ấy còn chặn người trong bãi đậu xe đánh hơn mười phút. Hứa Gia Nhạc, bọn chúng đánh cậu ấy hơn mười phút, hơn mười phút—— mà ra tay ác độc đến như vậy, thậm chí còn tưởng rằng đã đánh chết Hàn Giang Khuyết rồi. Mà tất cả những chuyện phát sinh trong hai mươi phút này, toàn bộ đều được ghi âm lại trong viên thuốc thời gian."
Hứa Gia Nhạc không khỏi giật mình sợ hãi.
Mà Phó Tiểu Vũ nghe đến đây, giọng của cậu rốt cuộc cùng khàn cả đi, nói: "Cho nên anh phải trở về tổ chức họp báo—— vì muốn để Trác Viễn tận mắt nhìn thấy, anh sẽ khiến buổi ra mắt hôm nay diễn ra thành công."
"Tôi không những chỉ muốn gã nhìn thấy Love is the end được ra mắt thành công, tôi còn muốn gã thấy được, chứng cứ mình cố ý giết người trong đoạn ghi âm kia sẽ được tung ra trong chính buổi họp báo này, chính điều đó sẽ khiến sự kiện này nổ tung. Tôi muốn gã tự nhìn thấy chính mình đã mang đến thành tựu cho Love is the end, thế nên tôi không thể để cho bất kỳ ai thay thế mình đi cả."
Văn Kha cúi đầu xuống vuốt ve cái bụng của mình, chậm rãi nói: "Chỉ có tự tôi đi, mới khiến cho tất cả công chúng ở đó khi nhìn vào vẻ mặt của tôi, bộ dáng của tôi, vết máu trên người tôi trở nên đồng cảm. Bản năng của thế giới này đã định sẵn sẽ đầy lòng trắc ẩn với một Omega mất đi Alpha của mình, mà tôi—— cần sự đồng cảm cùng quan tâm đó của thế giới này. Tôi cần tất cả dư luận sẽ đứng về phía mình, sẽ kéo toàn bộ nhà họ Trác sụp đổ."
Hứa Gia Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Văn Kha, anh ta chợt phát hiện ra, từ đầu đến cuối từ lúc cấp cứu đến lúc bị áp bức, lại đến khi thuật lại chuyện đoạn ghi âm kia.
Văn Kha trước sau đều không khóc.
Thậm chí đến cả giây phút này, khi anh nói ra từng câu từng chữ trong kế hoạch của mình, ngay cả nỗi hận thù mãnh liệt lúc nãy cũng đã hoàn toàn bị Omega này thu bớt lại.
Anh đã không còn quan tâm đến đạo nghĩa gì nữa, cái gì gọi là lợi dụng chính bản thân mình nữa, anh chỉ đang sử dụng tất cả những thứ mình có trong tay, từ nhà họ Hàn đến Love is the end sắp được công bố, thậm chí cả sức mạnh đến từ tình bạn của Hứa Gia Nhạc, hết thảy đều chỉ vì để đạt được mục đích.
Sự bình tĩnh, khắc chế này, như là khiến trái tim co lại đến cực hạn khiến người cảm thấy có cảm giác căng thẳng đến không thở nổi.
Vào giờ phút này Omega thoạt nhìn quả thực đã mất đi sự dao động của cảm xúc, nhưng lại trở thành AI mạnh mẽ trước nay chưa từng thấy, điều này thậm chí còn khiến Hứa Gia Nhạc cảm thấy phải kiêng dè.
"Vậy tại sao trước tiên không trực tiếp bắt Trác Viễn lại?"
Hứa Gia Nhạc khẽ hỏi.
"Bởi vì cha gã là Trác Ninh đã đặt trước chuyến bay đêm nay chạy trốn ra nước ngoài rồi, chỉ có dùng cách đưa ra những bằng chứng như thế mới ép Trác Viễn bị khép vào tội tử hình, gã là đứa con trai duy nhất trong nhà, Trác Ninh nhất định sẽ trở về tự thú gánh tội thay. Trác Ninh vào rồi, Trác Lập cũng cách ngày đó không xa nữa đâu."
Văn Kha gằn từng chữ nói, trong giọng nói của anh gần như có một sự khát máu nào đó.
Hứa Gia Nhạc im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu một cái, giọng trầm xuống nói: "Được, bố trí bắt giữ tội hình sự với Trác Viễn, tôi sẽ tìm người nói chuyện, chuyện này cũng cần công an bên Cẩm Thành giúp đỡ, tôi cũng sẽ tìm người sắp xếp."
Trước khi lên đường, Văn Kha đã đứng rất lâu trước cửa phòng ICU, cố chấp nhìn vào ngọn đèn nhỏ phía trên cánh cửa đó, Hàn Giang Khuyết vẫn đang trong quá trình phẫu thuật.
Ban đầu Hứa Gia Nhạc còn tưởng rằng Văn Kha sẽ nói gì đó, nhưng đến tận khi xuất phát anh cũng không lên tiếng, thậm chí khuôn mặt còn gần như không hề có cảm xúc.
Hứa Gia Nhạc cố gắng thuyết phục bản thân, mình nên vì sự cứng rắn kiên cường này của Văn Kha mà yên tâm, một Omega đang mang thai mà có thể cứng cỏi đến nước này, dường như có thể nói là khó mà tin được.
Nhưng trên thực tế, anh ta bỗng nhiên cảm thấy có chút lo âu không nói rõ được, có lẽ vì Alpha biết được rằng, những tế báo mềm yếu ôn hòa đó trên người Văn Kha dường như đã vĩnh viễn thay đổi hoặc nói là bị niêm phong lại rồi.
Khi rời khỏi Cẩm Thanh, Văn Kha đã ngồi trên chiếc xe Bentley của Hàn Chiến.
Ông bố trí luôn một lèo cho anh bốn vệ sỹ, lái hai chiếc Audi, một chiếc ở phía trước chiếc còn lại ở phía sau chiếc Bentley. Thái độ của tất cả thủ hạ nhà họ Hàn đã tuyệt nhiên không còn giống với trước đây, bọn họ đương nhiên cũng tự ý thức được có những điều đang âm thầm đổi thay.
Hứa Gia Nhạc và Văn Kha cùng nhau ngồi chung một xe, cuối cùng anh ta vẫn là không nhịn được nên lại lên tiếng khẽ hỏi: "Văn Kha, tôi thật sự không ủng hộ cậu vì cái giả thiết Hàn Giang Khuyết sẽ tỉnh lại mà phải hy sinh cuộc đời mình. Tôi biết cậu sẽ không bằng lòng nghe tôi nói câu này đâu, cũng không muốn làm một người ích kỷ. Thế nhưng Hàn Giang Khuyết có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, nhưng cậu vẫn nhất định phải sống tiếp, cậu có hiểu ý của tôi không?"
Sau khi anh ta nói xong câu nói ấy, bầu không khí trong xe bèn rơi vào sự im lặng đầy lúng túng.
Hứa Gia Nhạc không nhớ rõ giữa bọn họ đã từng có khi nào trở nên xa lạ trong thoáng chốc như thế này hay chưa, nhưng khi anh cho rằng Văn Kha cũng sẽ không trả lời thì lại nghe thấy tiếng nói rất nhẹ của anh: "Hứa Gia Nhạc, cậu có tin vào số không?"
Alpha có hơi ngạc nhiên nghiêng đầu qua, nhưng Văn Kha lại không nhìn mình mà là ngẩn ngơ nhìn vào cảnh sắc đang lao vụt qua bên ngoài cửa sổ.
"Trước đây tôi cũng không nghĩ đến mấy chuyện mê tín này, nhưng hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều. Ví dụ như Trác Viễn, gã sẽ nghĩ mình muốn ngăn cản Love is the end ra mắt đến phát điên lên nhưng trái lại ma xui quỷ khiến thế nào chính thứ đó đã ghi lại chứng cứ phạm tội của gã? Còn chuyện đánh dấu cũng vậy... Hứa Gia Nhạc, cậu nói xem giữa Alpha và Omega, vì sao lại tồn tại điều này?"
Văn Kha đáp lại, nhưng càng giống như đang nói mớ.
Hứa Gia Nhạc rõ ràng là người nghiên cứu về chuyện ký hiệu gữa AO, nhưng vào thời khắc này anh ta cũng không biết nên trả lời ra sao.
"Trên thế giới này có chuyện số mệnh không nhỉ? Hay là nói, có một loại sức mạnh nào đó cao hơn con người như chúng ta không? Nếu như ở thế giới cao hơn ấy có người tạo ra chuyện này sinh sống, hẳn là sẽ biết vì sao lại có chuyện đánh dấu này. Trước đây tôi vẫn không nghĩ thông suốt được, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng một Omega khi bị đánh dấu là sẽ phải nhận hết những khống chế, áp bức và lăng nhục, tất cả những điều này thật sự quá bất công. Nhưng đến ngày hôm nay, tôi lại chợt hiểu ra rằng——"
"Một ngày nào đó của mấy tháng sau, tôi sẽ sinh ra những đứa con của Hàn Giang Khuyết, tôi sẽ có sợi dây máu mủ gắn kết với cậu ấy, đó là tình cha con mà cả đời cũng không có cách nào xóa nhòa được. Nhưng mà cậu thấy đó, trước máu mủ tình thâm, chuyện tình yêu yếu đuối đến mức nào, dù cho khi kết hôn đều sẽ thề thốt "Đến chết không rời" nhưng biến cố hay sinh lão bệnh tử, giờ nào phút nào cũng đang quanh quẩn bên người chúng ta."
"Nhưng nguồn sức mạnh ở nơi cao vời vợi nào đó, đã ban cho chúng ta việc đánh dấu này. Tôi nghĩ rằng, người đó muốn Omega và Alpha kết hợp với nhau, tuyệt đối không phải là vì muốn giày vò Omega mà là muốn để tình yêu có được sức mạnh ngang hàng với tình thân."
"Hứa Gia Nhạc, tôi sẽ để Hàn Giang Khuyết đánh dấu mình. Nhưng đó không phải là hy sinh——"
Văn Kha khẽ nói tựa như lời nỉ non: "Mà đó là lúc chúng tôi được hoàn toàn kết hợp lại với nhau, dòng máu và da thịt, linh hồn và xương cốt... Bất kể là lúc nào, tôi cũng ở lại trên thế giới này, đợi cậu ấy về nhà."
"Tình yêu giữa chúng tôi... từ đây sẽ trở thành bất diệt."
Cách tấm cửa sổ xe, Văn Kha lăng lăng nhìn về phía chân trời.
Vị thần nào đó đứng ở nơi cao xa kia nếu như thực sự tồn tại, khi người đó nhìn xuống thế gian này có phải sẽ cảm thấy niềm vui nỗi buồn của con người quá bé nhỏ hay không.
Người đó sẽ theo thứ tự nhìn thấy tất cả những điều phát sinh ở bên dưới này, cẩn thận mà cũng bủn xỉn dò xét, bởi thế nên bất cứ người nào muốn có được hạnh phúc sau cùng đều phải vượt qua thử thách hết lần này đến lần khác.
Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Văn Kha, vô cùng rõ ràng.
Anh giống như đang dùng khuôn mặt của mình ôm lấy cơn tuyết lớn đang phả tới, lại tựa như chăm chú nhìn lên trời cao nơi thuộc về khuôn mặt của vận mệnh thâm trầm.
Thử thách tôi.
Anh khẽ nói trong trái tim mình: Thử thách tôi, tôi đã yêu bằng hết thảy con người mình rồi, cho nên cũng chẳng hề sợ hãi đối diện với thần linh nữa.
Ánh sáng lấp lóa của tuyết chiếu vào trên mắt của Văn Kha, chiếu đến màu da trắng nõn của anh.
Vào khoảnh khắc ấy, Hứa Gia Nhạc cảm thấy thứ ánh sáng đó thuần khiết đến mức tựa như thánh thần.
Chị em vào xem anh Kha hắc hoá rồi