Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 46: Chương 46: Đám người đáng sợ




Mặt khác, Châu Mộc Vân lúc này vẫn ngồi thẫn thờ trên sàn, cả người nàng run rẩy, khuôn mặt thì trắng bệch không còn chút huyết sắc. Xiêm y màu đỏ của nàng cũng đã sớm bị nhuộm màu máu, không chỉ bị xé rách ở phần đùi mà ngay cả lưng cũng bị chém một đường.

Ngay khi cánh cửa bị đạp ra ánh trăng từ bên ngoài bất chợt rọi vào khiến Châu Mộc Vân theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, tới khi mở ra đã thấy ngay trước mặt mình có tới mấy chục người đang đứng nhìn. Nàng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì một thân hình to lớn đã tiến lại, trực tiếp cởi lớp áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên.

“Nàng không sao chứ?”

Giọng nói thân thuộc trong phút chốc phả vào tai đã khiến lớp phòng ngự cuối cùng của Châu Mộc Vân sụp đổ hoàn toàn, nàng cắn chặt môi, run rẩy ôm chặt lấy người y rồi thút tha thút thít: “Bệ hạ… mấy người này… mấy người này…”

Châu Mộc Vân càng nói nước mắt lại càng rơi, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nên lời, chỉ biết ôm chặt nam nhân đang bế mình để vơi đi sự sợ hãi. Tống Minh Viễn thấy người nàng run bần bật như vậy cũng đau lòng khôn xiết, nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan, trẫm đưa nàng về, không sao nữa rồi…”

Y nói xong liền đi thẳng ra khỏi gian phòng tối tăm này, những người khác cũng biết đường mà tránh sang hai bên, lo lắng nhìn thân thể đẫm máu của nàng. Tống Minh Viễn vừa đi được vài bước thì Cao Lãng, Tống Tử Long và Tống Tử Lam cũng đã nghe tin mà chạy lại.

“Hoàng huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Tử Long cúi người xuống thở hồng hộc, hết nhìn Châu Mộc Vân đang nằm trong vòng tay Tống Minh Viễn lại nhìn sang đống hỗn độn ở phía sau hai người, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi khác nhau.

“Cao Lãng, lập tức truyền thái y, còn hai người xử lý mấy tên ở trong cho trẫm.”

Dứt lời, Tống Minh Viễn liền bế Châu Mộc Vân về thẳng Thiên Minh điện sau đó cho người đi điều tra rõ chuyện này. Tống Tử Lam và Tống Tử Long cũng không chậm trễ nữa, nhìn nhau một cái sau đó đi thẳng vào trong, thấy cảnh tượng trước mặt liền nhíu chặt mày.

Trên mặt đất có bốn tên hắc y nhân đang nằm, tên nào tên nấy đều bị xé rách hết y phục trên người, trên lưng và ngực có rất nhiều các vết chém loạn xạ, không cần nghĩ cũng biết là do Châu Mộc Vân gây ra, mà điều đặc biệt hơn bọn chúng đều là những người vô cùng vạm vỡ, trên tay chi chít các vết sẹo nhỏ chứng tỏ là người đã luyện võ lâu năm, thậm chí còn có hai tên vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ “tha mạng”, sợ đến mức tè cả ra quần.

Tống Tử Lam ngẩn người, nhìn cơ thể đầy vết thương của chúng xong lại không tài nào liên hệ được với nữ nhân trông có vẻ yếu đuối khi nãy: “Người phụ nữ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?”

Hắn vẫn nhớ rất rõ lần trước Châu Mộc Vân đột nhập sức lực vô cùng yếu, đến cả một chiêu cũng không đánh trả được vậy mà mới có mấy tháng lại có thể hạ gục được lũ người này.

Tống Tử Long ngay đó cũng nuốt nước miếng cái ực, lật bọn người này lên liền thấy cả bốn tên đều đang trong tư thế lấy hai tay ôm “chỗ đó” chứ không đoái hoài gì đến những vết đâm trên người, đến cả máu chảy ra cũng không để tâm, chỉ biết co quắp người lại mà rên rỉ không ngừng.

“…”

Hắn lặng người, chẳng hiểu sao lại vô thức lạnh sống lưng: “Xem ra mấy tên này mất đời trai luôn rồi.”

Tống Tử Lam phì cười, sợ nếu để thêm nữa bọn chúng sẽ chết vì mất máu nên nhanh chóng sai người đưa xuống đại lao rồi gọi đại phu đến sơ cứu, chờ khi đệ đệ rời đi mới ra ngoài, nhìn đám người vẫn đứng đó bàn tán từ nãy tới giờ: “Quý phi nương nương không phải tư thông với người khác mà bị kẻ xấu hãm hại, những ai có tham gia vào, chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt!”

Thái hậu cũng tức đến mức đấm bình bịch vào ngực, nhớ lại cảnh tượng khi ấy vẫn không nhịn nổi mà lạnh sống lưng: “Đúng là càn rỡ! Dám trong yến thọ của ai gia mà bày mưu hãm hại quý phi, không biết kẻ nào mà lại to gan như vậy!”

“Mẫu hậu yên tâm, chúng nhi thần chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này!”

***

Châu Mộc Vân tuy đã được đưa về Thiên Minh điện nhưng vẫn không khỏi sợ hãi, ôm chặt lấy người Tống Minh Viễn chứ không dám buông ra dù chỉ là một khắc. Nàng vùi đầu vào ngực y, khóc nấc lên như một đứa trẻ vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.

Tống Minh Viễn tất nhiên cũng không nỡ buông ra, vỗ về để trấn an nàng sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Ái phi, ngoan, không khóc nữa, trẫm đã ở đây rồi…”

Châu Mộc Vân thút thít, lấy tay lau nước mắt rồi lại ngước lên nhìn y bằng nét mặt đáng thương: “Hức… bệ hạ… đám người đó đáng sợ lắm…”

Ngay khi nàng nói ra Tống Tử Lam và Tống Tử Long cũng đồng loạt đi tới, nghe thấy câu này liền sững người.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.