Châu Mộc Vân mấp máy môi, nhìn chằm chằm bóng lưng kia mà không biết nên nói gì cho phải. Nàng rất rõ hành động khi nãy của mình đã thành công chọc tức y nhưng dù sao đây cũng là trường hợp khẩn cấp nên bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
“Tiêu đời rồi.”
Châu Mộc Vân thở dài, sau khi dặn dò Tư Minh Hạo nhanh chóng quay về xử lý vết thương liền vàng đuổi theo.
“Bệ hạ, bệ hạ ơi!”
Nàng mệt đến mức thở hồng hộc, vừa nói vừa chạy tới Thiên Minh điện nhưng bước chân của Tống Minh Viễn cũng đang dần nhanh hơn, may mắn thay rượt đuổi một hồi vẫn dí kịp: “Bệ hạ, nói chuyện với thần thiếp một chút được không?”
Châu Mộc Vân thở gấp, ngay lập tức túm lấy cổ tay Tống Minh Viễn nhưng đối phương lại chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn lấy một cái: “Mau buông ra.”
Y gằn giọng, một thân long bào màu đen có thêu hình rồng cùng với giọng nói trầm khàn vang lên càng khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo lạ thường, nhưng chính thái độ xa cách này lại khiến Châu Mộc Vân không thích nghi kịp.
Tống Minh Viễn lúc này đã không còn đặt tâm trí lên người nàng nữa, mắt thấy đối phương không chịu buông mình ra liền thẳng thừng hất tay sau đó bước thẳng vào tư phòng, tức giận đóng sầm cửa lại.
“Khỉ thật, xem ra lần này giận thật rồi…”
Châu Mộc Vân ôm mặt, sợ rằng nếu để lâu mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nên không chần chừ mà đi vào, nhất quyết giữ chặt nam nhân đang đứng ở đằng kia.
“Bệ hạ, người giận thần thiếp cũng được nhưng rửa sơ qua vết thương trước có được không? Để lâu sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
Khuôn mặt nàng hiện lên một tia lo lắng, ánh mắt chứa đầy sự thành khẩn nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ để lay động đối phương. Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, nghe thấy lời đề nghị giả tạo này tâm trạng cũng không tốt lên một chút nào. Y nhếch mép, sợ rằng bản thân mình sẽ mất khống chế nên lần nữa bảo Châu Mộc Vân ra ngoài nhưng nàng nhất quyết không nghe, cứ đứng đó rồi thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Bệ hạ, chắc hẳn người đã hiểu lầm chuyện gì rồi đúng không?”
“Để tới ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé, bây giờ phải đi xử lý vết thương trước đã.”
“Nếu để lâu thì khi thức dậy sẽ sưng tím đấy.”
Châu Mộc Vân lúc này vẫn không hề hay biết mình đang đứng gần một cái hố bom, thấy Tống Minh Viễn không trả lời liền tưởng y đã nguôi giận nào ngờ đâu nam nhân trước mặt lại đột ngột quay phắt người lại, dồn nàng sát vào tường, giơ tay lên thành hình nắm đấm sau đó hét lớn: “Im miệng!”
Nàng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng “rầm” đã vang lên chỉ có điều y không đấm vào mặt nàng mà đấm thủng bức tường đằng sau, bàn tay to lớn với đầy vết trầy xước do trận đánh ban nãy bây giờ đã ghim thẳng vào vách tường mỏng, cách mặt nàng chưa tới năm phân.
Tống Minh Viễn thở hồng hộc, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng vì tức giận nhưng vẫn cố kìm nén ngọn lửa đang sục sôi trong người mình: “Mau ra khỏi đây ngay!”
Châu Mộc Vân lúc này vẫn chưa hoàn hồn trở lại, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân với khuôn mặt vô cảm đang kề sát mặt mình, tới khi nhận ra hành động tàn bạo của y khi nãy thì một giọt lệ vô thức chảy ra từ nơi khóe mắt.
“Bệ… bệ hạ, khi nãy người định đánh thần thiếp sao?”
Đôi môi Châu Mộc Vân run rẩy, không chờ y trả lời đã hoảng sợ chạy vọt đi. Mà ngay khi cánh cửa đóng lại Tống Minh Viễn cũng không nhịn được mà ngồi thụp xuống, khuôn mặt chất chứa đầy sự bất lực.
Y ôm đầu, nhìn lên mu bàn tay đang không ngừng rỉ máu lại nở một nụ cười chua xót, thật không ngờ có ngày bản thân lại vì một người con gái mà mất khống chế như vậy.
Tống Minh Viễn ngồi mãi trên đất một hồi lâu mới đứng dậy, khập khiễng bước từng bước tới chiếc bàn gỗ ngay đó. Y lấy ra xấp thư của Tư Minh Hạo gửi tới Họa Nguyệt cung khi trước, nhìn chằm chằm nó bằng ánh mắt lạnh lẽo sau đó trực tiếp đưa tới trước ngọn lửa đèn dầu, mặc cho nó đang lớn dần rồi nuốt trọn mấy tờ giấy ấy, Tống Minh Viễn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng im rồi nhìn những ký ức của Tư Minh Hạo và Châu Mộc Vân hóa thành tro tàn.
Y cụp mắt, không đi nghỉ ngay mà cứ đứng thẫn thờ ở đấy, nào ngờ đâu lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ theo sau đó là giọng nói nghi hoặc của Dục Khang.
“Mộc quý phi nương nương, sao người lại ngồi ngủ gật ở đây vậy?”
Y nhíu mày, tò mò nhìn ra hướng ngoài cửa lại nghe được thêm một giọng nói nữa: “Suỵt, ta đang chờ bệ hạ ngủ say rồi vào đó bôi thuốc, ngươi mau đi đi kẻo người tỉnh giấc…”
Giọng Châu Mộc Vân không to nhưng do xung quanh vô cùng yên tĩnh nên tất cả đều lọt hết vào tai Tống Minh Viễn, y khựng người, ngay lập tức đi tới mở toang cửa ra.
Quả nhiên thấy ngay Châu Mộc Vân đang ngồi bó gối ở bên ngoài, nàng thu mình lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, chân không có lấy một đôi hài mà trên tay lại đang cầm một lọ thuốc nhỏ màu trắng.
Nhưng ngoài trời đang lạnh như vậy mà?
“Nàng… sao nàng vẫn còn ở đây?”
Châu Mộc Vân đang ngủ gà ngủ gật nghe thấy giọng nói quen thuộc liền giật nảy mình, ngay lập tức đứng phắt dậy: “Bệ… bệ hạ… Người vẫn chưa ngủ sao?”
“Trẫm hỏi tại sao nàng vẫn còn ở đây?”
“Không… không có gì. Thần thiếp đi ngay đây!”
Châu Mộc Vân sợ rằng Tống Minh Viễn sẽ lại như hồi nãy nên lúng túng rời đi, nào ngờ mới bước được hai bước thì bất ngờ bị đối phương kéo ngược lại
“Á!”
Nàng giật mình, tới khi hoàn hồn đã thấy bản thân xuất hiện trong tư phòng nhưng lần nữa bị nam nhân kia ép sát vào tường. Ánh trăng từ bên ngoài khẽ rọi vào, chiếu lên đôi mắt đục ngầu của Tống Minh Viễn nhưng phảng phất một chút không khí u ám.
Châu Mộc Vân vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng ban nãy nên tâm trí có chút rối bời, nàng mấp máy môi, đang muốn kiếm cớ chạy khỏi nơi này nhưng nam nhân đối diện lại đột ngột lên tiếng.
“Tại sao nàng lại làm như vậy hả? Tại sao ngoài mặt giả vờ quan tâm trẫm nhưng sau lưng lại vui vẻ với hắn?”
“Dạ?”
Châu Mộc Vân sững sờ, còn chưa kịp hiểu thì Tống Minh Viễn lại tiếp tục cất lời: “Nàng sẽ trốn trẫm đi cùng với hắn sao?”
Nàng nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới nhận ra “hắn” mà y đang nói tới là ai, ngay lập tức lắc đầu lia lịa: “Tất nhiên là không rồi, bệ hạ nghe ai nói vậy!”
Hô hấp Tống Minh viễn bắt đầu trở nên dồn dập, y siết chặt tay, ép sát Châu Mộc Vân vào tường rồi nói tiếp: “Nếu như trẫm và tên thái tử đó đều gặp nguy hiểm mà nàng chỉ được phép cứu một người thì nàng sẽ cứu ai?”
“…”