Cứ như thế hai người đã đi vào cung dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả các cung nhân xung quanh đó, hoàn toàn không kiêng dè một chút nào.
“Người ngồi đây đi nhé, thần thiếp vào trong chuẩn bị chút điểm tâm.”
Châu Mộc Vân nói xong liền hí hửng đi vào gian phòng cách đó không xa, một khắc sau liền bưng ra dĩa bánh và chén trà nhỏ. Việc này đáng lý ra nàng có thể sai Ý Yên hoặc người khác làm nhưng ở trong cung nhàm chán quá nên Châu Mộc Vân cũng muốn học một thứ gì đó, vài ngày trước suy nghĩ liền quyết định tự tay mình tập nấu ăn, dù sao người ta cũng hay nói con đường chinh phục đối phương nhanh nhất chính là đường dạ dày.
Quả nhiên ngay khi thấy nó Tống Minh Viễn liền mỉm cười, cầm thử một miếng bánh lên ăn.
“Bệ hạ thấy nó như thế nào? Có ngon không?” Nàng nhìn y bằng đôi mắt sáng rực, may mắn thay câu trả lời ngay sau đó cũng không khiến nàng thất vọng.
“Ngon lắm, rất vừa miệng.”
Tống Minh Viễn nở một nụ cười hài lòng nhưng ngay khi cầm tách trà lên uống lại khựng người, ngay lập tức đặt nó lại chỗ cũ rồi ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ, lần sau nàng cứ để việc này cho cung nữ làm là được, không cần phải nhọc lòng.”
Cái vị đắng này so với lần tuyển tú khi trước có khi còn tệ hơn đôi phần, y thật sự nuốt không nổi nhưng Châu Mộc Vân nghe xong liền nghĩ ngay Tống Minh Viễn đang lo lắng cho mình, không những không buồn mà lại còn rất vui vẻ.
“Thần thiếp biết rồi, mà mấy ngày nay bệ hạ đi đâu vậy? Người ta nhớ người lắm đấy…” Nàng nói xong lại âu yếm khoác lấy tay y, chỉ hận không thể nhào tới mà hôn y vài cái.
“Ở biên giới có chút chuyện nên trẫm đến đó xem, nàng ở trong cung có luyện tập đầy đủ không, tiến bộ lên chút nào chưa hả?”
Châu Mộc Vân nghe thế liền khịt mũi, ngẩng cao đầu rồi vỗ ngực đầy tự hào: “Thần thiếp đã mạnh lên rất nhiều rồi, chắc chắn sẽ vượt qua được bài kiểm tra của người đấy!”
“Thế thì tốt.”
“Nhưng khi nào mới kiểm tra vậy bệ hạ?”
Tống Minh viện trầm ngâm một lúc liền trả lời: “Ngày mai.”
“…”
Nàng đứng hình, khóe môi giật giật vài cái nhưng nhớ tới lời Ý Yên nói với mình hôm trước lại tỏ vẻ nghi hoặc: “Không phải ngày mai có yến tiệc sao?”
Mấy ngày nay cung nhân trong triều đình cứ đi đi lại lại chuẩn bị nên nàng cũng nắm được đôi chút, biết rằng công chúa Tư Quốc sẽ tới đây liên hòa, vậy thì làm sao có thể kiểm tra được?
Nhưng Tống Minh Viễn chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả mà nhẹ nhàng xoa đầu nàng một cái: “Vậy nên ngày mai nàng cứ việc sửa soạn cho thật lộng lẫy thôi, mọi chuyện khác trẫm sẽ lo.”
Châu Mộc Vân nhíu mày, tuy vẫn chưa rõ liệu ngày mai có bị kiểm tra hay không nhưng nếu y đã nói vậy thì cũng không cần hỏi lại, vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau, kể luôn cả quá trình tập luyện cực khổ của mình cho y nghe.
Đêm ấy Tống Minh Viễn vẫn còn chuyện phải xử lý nên về sớm, còn Châu Mộc Vân thì nhân cơ hội chuẩn bị xiêm y lẫn trâm cài tóc cho mình để ngày mai chiêu đãi công chúa nước láng giềng.
Buổi yến tiệc long trọng như thế này nàng đã được thấy nhiều trong phim ảnh lẫn sách báo nhưng chưa từng được trải nghiệm qua nên quả thực có chút hào hứng, thế là vui vẻ sai cung nữ chuẩn bị khá nhiều xiêm y với màu sắc khác nhau, mãi hơn một canh giờ mới lựa ra được bộ đẹp nhất.
Chỉ sau một đêm ngủ dậy mà sáng sớm hôm sau đâu đâu trong cung cũng được treo rất nhiều các loại hoa rực rỡ, tràn ngập sắc màu. Châu Mộc Vân thực sự không biết quyền lực của vị công chúa này cao tới đâu nên lại càng tò mò hơn, nhưng có một điều đáng buồn là nàng không được sánh bước cùng với Tống Minh Viễn.
Dù sao trong thời đại bây giờ Châu Mộc Vân cũng chỉ là thê thiếp, người có tư cách được sánh bước bên y chỉ có mình chính thất là Trương Mộng Như, tuy vậy nhưng được đắc sủng trong suốt khoảng thời gian qua cũng đã quá đủ với nàng, thế nên Châu Mộc Vân giữ khuôn mặt vui vẻ mà đến yến tiệc.
Công chúa Tư Quốc đã đến từ sáng sớm nhưng yến tiệc lại được tổ chức vào buổi tối để có thể chuẩn bị chu toàn hơn, ngay khi giờ Dậu đã điểm Châu Mộc Vân liền cung cung nữ của mình là Ý Yên và một vài người khác đi đến nơi tổ chức. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy đâu đâu cũng là các vị tiểu thư khuê các, phi tần và các quan đại thần.
Bọn họ đều ăn mặc rất lộng lẫy, cười cười nói nói trông vô cùng vui vẻ nhưng nàng lại không quan tâm mà đảo mắt nhìn xung quanh, ngay khi thấy Triệu Tư Ảnh liền vui vẻ bước tới.
“Muội tới lâu chưa?”
Triệu Tư Ảnh thấy nàng liền háo hức chạy lại, vui vẻ cho nàng một cái ôm: “Muội chờ tỷ từ nãy đến giờ đấy!”
“Xin lỗi nhé, lu bu nhiều việc quá nên bây giờ ta mới đến được.”
Thế là hai người cứ thế khoác tay nhau, vui vẻ dạo quanh một vòng, vừa đi vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“Tỷ tỷ, tỷ đã gặp Đại vương gia rồi đúng không?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới gật đầu: “Đúng rồi.”
Hình như đại Đại vương gia mà muội ấy nhắc tới chính là Tống Tử Lam thì phải, tính ra thì từ lần chữa bệnh đó tới giờ hai người vẫn chưa gặp lại nhau nhưng nàng cũng chẳng tha thiết gì đến việc gặp cái tên đáng ghét đó, không thấy luôn càng tốt.
“Thế tỷ đã từng thấy qua Tam vương gia chưa? Nghe nói hôm nay ngài ấy cũng tới đấy.”
“Người đó là ai vậy? Ta mới nghe đến lần đầu đấy.”
Châu Mộc Vân lắc đầu, nói xong liền tiện tay cầm ly nước ở bên cạnh lên uống nhưng nào ngờ mới nhấp một ngụm thì đối phương đã nói tiếp: “Là Tử Long
vương đấy, tỷ không biết ngài ấy sao?”
“Phụt! Khụ, khụ! Cái gì cơ? Tử Long vương? Đừng nói là... Tống Tử Long đấy nhé?”
Ngụm nước còn chưa kịp nuốt vào đã trực tiếp bị phun hết ra, Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, vẻ kinh ngạc không tài nào che giấu được.
“Đúng rồi đấy, vậy là tỷ cũng biết ngài ấy cơ à? Muội nghe nói Tử Long vương đã đi đánh giặc từ hai tháng trước, nay mới vừa lập chiến công trở về, trong yến tiệc hôm nay ngài nhất định cũng sẽ được bệ hạ khen thưởng hậu hĩnh.”
Triệu Tư Ảnh vừa nói vừa cười tủm tỉm, ánh mắt không khỏi dâng lên một tia ngưỡng mộ. Nhưng Châu Mộc Vân đứng bên cạnh đã sớm tái xanh cả mặt, nàng sững người, cơ thể cứ như bị tê liệt, hoàn toàn không động đậy được.
Tống Tử Long chẳng phải là cái tên dạy võ cho nàng hôm bữa sao? Chẳng lẽ hắn chính là Tam vương gia à? Không lý nào, đường đường là một người cao quý như vậy làm sao có thể mặc lên y phục của một nô tài cơ chứ?
“Không phải, chắc chỉ là người giống người thôi…”
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, liên tục lắc đầu rồi tự nhủ với mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp nhưng càng nghĩ càng thấy có chuyện không đúng. Chỉ là một nô tài thì làm sao có thể sở hữu loại võ công cao cường như thế chứ? Chỉ là một nô tài thì làm sao có thể mang họ của Hoàng đế?
Mà lúc này nàng mới chợt nhớ ra, ở thời hiện đại Tống Minh Viễn cũng có một người em trai tên là Tử Long, ngoài trừ tóc tai lẫn y phục khác thì đúng thật là khuôn mặt rất giống nhau.
“!!!”
Không xong rồi, tại sao nàng có thể quên một chuyện quan trọng như thế chứ?
Châu Mộc Vân nuốt nước miếng cái ực, mới vừa ngộ ra mọi chuyện thì ngay lúc này một bóng hình thân thuộc lại bước tới, giọng nói lanh lảnh vang lên khiến nàng vô thức lạnh sống lưng: “Bổn vương đói quá, mau đi kiếm cho ta chút điểm tâm đi.”
Hôm nay Tống Tử Long ăn mặc rất điển trai, đầu đội mũ có đính quan ngọc, một thân y phục vừa tươm tất vừa sạch sẽ quả thật rất khác với dáng vẻ luộm thuộm mà mấy ngày trước hai người gặp nhau. Hắn ta vừa đi vừa xoa bụng, không ngừng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thức ăn nhưng lúc thấy nữ nhân với khuôn mặt xinh đẹp trước mắt liền sững người.
“Ơ? Tiểu nha đầu?”
Châu Mộc Vân trợn mắt há hốc mồm, chưa đợi hắn nhìn kỹ mặt mình đã quay phắt người đi, nói nhỏ với Triệu Tư Ảnh bên cạnh: “Ta có chút chuyện nên đi trước đây! Xin lỗi muội!”
Dứt lời, nàng liền lạch bạch chạy vọt sang chỗ khác. Lúc Châu Mộc Vân cải trang để nhờ Tống Tử Long dạy võ đã nói rằng mình là một cung nữ bị chủ tử của mình hành hạ, bây giờ gặp lại như thế này há chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao?
Lỡ như hắn điên lên rồi nói nàng tự tiện lẻn vào Các Thư lâu thì xong đời luôn rồi!
Mà Tống Tử Long từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần khuất dạng, tới khi không còn thấy nàng nữa mới nghiêng người sang hỏi thị vệ đi bên cạnh mình: “Ngươi có biết người đó là ai không?”
“Đó là Mộc quý phi thưa ngài.”
“Mộc quý phi? Không phải là một tiểu nha đầu đang muốn nổi dậy đấu tranh sao?”
“…”
Hắn nhướng mày, nhưng tới khi đoán được đại khái mọi chuyện lại nhếch mép: “Ha, thú vị thật.”