Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 87: Chương 87: Gặp một người rất quan trọng




Đêm hôm ấy Tống Minh Viễn không hề ngủ được, y nằm trên chiếc ghế gỗ ỏng ẽo ở bên ngoài, gác tay lên trán rồi thẫn thờ một lúc lâu. Những lời Châu Mộc Vân nói khi nãy cứ văng vẳng bên tai khiến đầu Tống Minh Viễn ong ong như muốn nổ, y hết thở ngắn rồi lại thở dài, quay bên này rồi lại quay bên kia nhưng từng canh giờ trôi qua mà vẫn không tài nào ngủ được.

Nếu đúng thật như lời nàng nói thì một khi chuyện này bị phanh phui sẽ đem lại rắc rối rất lớn, còn thủ phạm thật sự… liệu có thể là ai đây?

Tống Minh Viễn day trán, trằn trọc suốt cả đêm dài nhưng tới khi ngủ được thì chưa bao lâu tiếng gà gáy đã cất lên. Lúc y mở mắt Châu Mộc Vân cũng vừa mới rời khỏi phòng, không nói lời nào liền đi thẳng ra khỏi nhà.

“Muội đi đâu vậy?”

Nàng dừng bước, quay người lại trả lời: “Ta đi gặp một người rất quan trọng, nếu huynh còn buồn ngủ thì cứ vào phòng nghỉ ngơi đi nhé.”

Sau khi đêm đầu tiên kết thúc Tống Minh Viễn đã chủ động đi ra ngoài với lý do là tránh đụng chạm thân thể nên ít nhiều lưng cũng sẽ đau một chút, bây giờ nàng đang còn có chuyện xử lý nên cứ để y ở đây nghỉ ngơi, dù sao mọi chuyện cũng đã sắp xong rồi.

Nhưng Tống Minh Viễn nghe đến ba chữ “người quan trọng” liền đứng phắt dậy, ngay lập tức đi lại kéo tay nàng: “Gì cơ? Muội lại đi gặp tên Đình Hải kia à? Hay là cái người gọi là mối tình đầu đó, chẳng lẽ hắn cũng đang ở đây sao?”

Châu Mộc Vân sững người, một lát sau liền nở nụ cười bất lực: “Không phải, là người biết rõ nhất cái chết của cha ta mà hôm qua ta kể với huynh đấy, thực ra lý do ta trốn tới đây cũng chính là tìm người này, hiện giờ đã biết được tung tích rồi.”

Nàng nói xong liền gạt tay Tống Minh Viễn ra, đang định bước đi thì lại lần nữa bị kéo về: “Vậy để ta đi với muội!”

Tống Minh Viễn chưa đợi đối phương đồng ý đã trực tiếp bước đi, Châu Mộc Vân thở dài, thấy y có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình nên cứ thế đồng ý.

“Được rồi, tùy huynh vậy.”

Hai người bước thẳng tới nhà của trưởng làng, lúc đặt chân vào bên trong đã thấy bà ấy ngồi đó đợi sẵn.

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Châu Mộc Vân vui vẻ gật đầu, đi theo bà lão thêm một đoạn liền thấy cách đó không xa xuất hiện một ngôi nhà nhỏ tương tự với căn nàng và Tống Minh Viễn đang ở. Đôi mắt nàng sáng rực, chưa đợi trưởng làng lên tiếng đã lao phắt tới nhưng bên trong chỉ có chén trà đang uống dở ngoài ra không còn bất cứ người nào khác.

“Thúc thúc đâu rồi ạ?”

Bà lão đi tới nhìn quanh một vòng rồi bình thản đáp lời: “Chắc lão ta lại đi câu cá rồi, hai người ngồi đây đợi một lát đi, chắc tới trưa sẽ về đấy.”

Châu Mộc Vân gật đầu, nói xong lời cảm ơn liền đi vào bên trong chờ đợi. Cách bày trí trong nhà rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn gỗ và năm cái ghế, còn sâu trong kia cũng có duy nhất chiếc giường nhỏ trông có vẻ cũ kỹ, nhưng chính lối sống đơn giản này lại khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

“Thúc thúc…”

Tống Minh Viễn ngơ ngác nhìn xung quanh, ngồi xuống cạnh Châu Mộc Vân rồi tò mò hỏi: “Tiểu hồ ly, người muội đang tìm rốt cuộc là ai vậy?”

“Là Lưu Bỉnh Hiên, người huynh đệ thân thiết nhất với cha ta khi còn sống đấy.”

Ngay khi nàng dứt lời sắc mặt Tống Minh Viễn liền ngưng đọng lại, y ngẩn người, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời: “Lưu… Lưu Bỉnh Hiên…”

Chẳng phải là vị thái sư đã mất tích đó sao?

“Huynh có biết người đó không?”

Tống Minh Viễn giật mình, nhanh chóng gạt đống cảm xúc của mình sang một bên rồi lắc đầu: “À không… không biết, ta mới nghe qua cái tên đó lần đầu đấy.”

“Cũng phải, dù sao thúc thúc cũng rất ít khi xuất hiện trước đám đông…”

Y nhíu mày, càng nghĩ càng tò mò hơn nên sau một hồi suy nghĩ liền quyết định đứng dậy: “Hay là chúng ta ra bờ suối tìm người đó đi.”

“Hả?”

“Bây giờ đợi tới trưa thì còn hơn một canh giờ nữa lận, chi bằng tự mình tới đó luôn để tiết kiệm chút thời gian.”

Châu Mộc Vân sững người, cảm thấy lời nói này cũng có phần hợp lý nên gật đầu đồng ý: “Thế cũng được.”

Hai người đồng loạt đi ra ngoài, men theo tiếng nước chảy để đến bên bờ suối nhưng ở nơi này chỉ có một chiếc thau sắt đựng vài con cá và cần câu cắm sẵn chứ hoàn toàn không thấy người.

“Hình như ông ấy chỉ vừa mới ở đây thôi, chúng ta đi xung quanh tìm tiếp đi.”

“Ừm.”

Châu Mộc Vân híp mắt, ngó ngang ngó dọc để tìm kiếm bóng dáng Lưu Bỉnh Hiên nhưng bỗng lúc này ở đằng xa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nàng nhíu mày, ngay lập tức kéo Tống Minh Viễn vào bụi rậm ngay đó.

“Chuyện gì vậy?”

“Suỵt! Có người đang tới đấy!”

Châu Mộc Vân bịt miệng y lại, nhắm chặt mắt để lắng nghe âm thanh xung quanh nhưng tới khi nghe rõ khuôn mặt liền biến sắc. Đây là tiếng bước chân, chỉ có điều không phải một người mà rất nhiều người, ước chừng phải lên tới hai chục.

Nàng bắt đầu có cảm giác chẳng lành, nào ngờ đâu vừa ngước lên thì lại thấy ở bụi cây bên kia có một người đang trốn.

“Lưu thúc thúc, thúc thúc à!”

Lưu Bỉnh Hiên mặc trên người một bộ y phục rách rưới, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt nhưng nghiêm trọng hơn là trên bụng lại có vết máu. Ông ấy nghe thấy có tiếng gọi mình liền ngước đầu lên nhưng ngay khi nhìn rõ người trước mặt đôi đồng tử liền co lại, không nói lời nào liền quay người chạy trốn.

“Không được… thúc thúc à…”

Châu Mộc Vân run rẩy, loạng choạng đứng dậy nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị Tống Minh Viễn ngồi ngay đó kéo mạnh tay xuống: “Muội ngốc à, đang có người tiến lại đây đấy, nếu không muốn phát hiện thì ngồi im đi!”

Nàng giật mình, do chưa kịp phản ứng nên cứ thế hụt chân, ngã cái rầm lên người y.

“Ai ui…”

Châu Mộc Vân xuýt xoa, đang định đứng dậy thì giọng nói trầm khàn bỗng vang lên: “Ngồi im đó, không được động đậy!”

Nàng sững người, cúi người nhìn xuống mới phát hiện khuôn mặt Tống Minh Viễn đã đỏ ửng như trái cà chua chín, một tay y giữ chặt lấy eo nàng, tay còn lại chống lên đất để giữ thăng bằng cho hai người đỡ bị ngã, nhưng mà… phía bên dưới lại có thứ gì đó đang rục rịch.

Chẳng lẽ…

Châu Mộc Vân ngẩn người, tới khi nhận ra thứ đó là gì liền kinh ngạc trợn tròn mắt: “Huynh… huynh đang làm gì vậy?”

Hô hấp Tống Minh Viễn dồn dập, sợ rằng bản thân sẽ mất kiểm soát nên nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu hồ ly, muội quên mất ta cũng là một nam nhân bình thường à?”

Ngừng một lúc, y lại nói tiếp: “Ta không muốn làm tổn thương đến muội nên làm ơn ngồi im đi, đợi nó dịu lại một chút ta sẽ tự động buông ra, bằng không… ta sẽ thật sự không kìm nổi đấy…”

Y không phải thái giám, người con gái mình yêu đang ở cạnh suốt mấy ngày liền nhưng lại không thể làm gì thì làm sao có thể chịu nổi cơ chứ, đã thế còn trong tư thế vô cùng mờ ám như thế này?

Châu Mộc Vân cụp mắt, nở một nụ cười quỷ dị rồi chậm rãi đáp lời: “Hưng Kiệt sư huynh, nếu huynh làm gì quá phận thì ta sẽ chặt đứt thứ đó của huynh rồi băm thành cám cho heo ăn đấy.”

“…”

“Huynh quên mất ta không phải là một nữ nhân bình thường à? Có ngon thì thử động đậy xem?”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.