Hôm qua ở phủ Lam Khả Yên có nghe lén được chiều nay cha mình sẽ tới bàn bạc một số vấn đề về lương thực và binh lính với Tống Minh Viễn nên có biết địa điểm, khung giờ hai người hẹn gặp nhau, thế là đuổi hết cung nữ đi rồi khoác tay Liễu Thư, lén la lén lút tới đó để chờ sẵn.
Quả nhiên nửa canh giờ sau Lam Thái Tuấn và Tống Minh Viễn đã tới, theo sự chỉ dẫn của một tên quan mà bước vào. Chờ mãi hơn một canh giờ hai người mới nói xong chuyện, ngay khi thấy cha mình bước ra Lam Khả Yên liền hốt hoảng kéo Liễu Thư cúi thấp người xuống để trốn nhưng tới lượt Tống Minh Viễn lại đứng thẳng dậy, ra hiệu cho đối phương hãy mau bắt đầu.
“Tỷ tỷ, khi nãy tỷ có thấy người ngồi chung với thái tử Tư Quốc là ai không? Sao tự dưng muội thấy giống Mộc quý phi quá vậy nhỉ?”
Tống Minh Viễn ở cách đó không xa nghe đến đây liền theo phản xạ dừng lại, ngay lúc ba chữ “Mộc quý phi” lọt vào tai hai hàng lông mày cũng vô thức nhíu chặt vào nhau, trong lòng thì tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để tâm đến nữ nhân này nữa nhưng vẫn không kìm nổi mà đứng lại nghe lén.
“Hình như là Thanh Vân thật, tỷ ấy ăn mặc lộng lẫy quá nên ta cũng mém nữa không nhận ra.”
“Haiz, mà hình như quý phi còn đích thân làm bánh mang tới tặng điện hạ nữa đúng không? Khi nãy muội nghe tỷ ấy bảo rằng “ngài hãy mang về ăn dần đi” nữa mà?”
Lam Khả Yên vân vê cằm, làm bộ ngây thơ rồi bình tĩnh đáp lại: “Ta cũng nghe thấy nữa này, nhưng tại sao tỷ ấy lại tận tâm như vậy nhỉ? Không những làm bánh cho điện hạ mà còn ăn diện thật xinh đẹp để ngài ngắm nữa?”
Liễu Thư im lặng trong chốc lát, đảo mắt xung quanh rồi ghé vào tai Lam Khả Yên nói nhỏ: “Có khi nào... Thanh Vân tỷ tỷ có ý với thái tử điện hạ không?”
Ả ta tuy đang làm bộ thì thầm nhưng tất cả đều “bị” Tống Minh Viễn nghe được hết, y tức giận siết chặt tay, con dã thú trong người lại lần nữa rục rịch như muốn thoát khỏi chiếc lồng đang giam giữ nó.
Từ tối hôm qua tới giờ Tống Minh Viễn vẫn luôn khống chế cảm xúc của mình nhưng những cơn ghen tuông liên tục xuất hiện, ồ ạt như một cơn sóng lớn, mà những lời hai người kia nói lại tiếp tục biến thành những lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào tim y.
Tống Minh Viễn cười khẩy, sợ rằng nếu cứ đứng đây sẽ nghe ra cảnh Châu Mộc Vân thân mật với Tư Minh Hạo nên nhanh chóng rời đi, về tới Thiên Minh điện lại dừng lại trước mặt Cao Lãng, ngập ngừng một hồi lâu mới hỏi: “Từ sáng tới giờ quý phi có sang đây tìm trẫm không?”
Cao Lãng mấp máy môi, vốn định nói là có nhưng nhớ tới dáng vẻ khổ sở của chủ nhân lại không đành lòng: “Dạ không thưa bệ hạ, thuộc hạ không thấy nương nương sang đây lần nào hết.”
“Ừ, trẫm biết rồi.”
Y hụt hẫng đáp lại, chán nản quay về tẩm cung rồi đóng chặt cửa.
Tống Minh Viễn mệt mỏi cởi long bào ra, thay bằng thường phục màu xám nhạt, nhìn lên chiếc giường to lớn kia mà cảm thấy trống trải vô cùng. Như mọi ngày thì lúc y về sẽ có một bóng hình nho nhỏ ngồi đợi, có lúc sẽ chạy ra ôm chầm lấy y, có lúc lại bày trò nghịch ngợm nhưng hôm nay lại chẳng có gì.
“Ha, rốt cuộc mày đang mong chờ điều gì vậy chứ? Mong chờ nàng tới tìm mày sao?”
Tống Minh Viễn cười nhạt, chế giễu bản thân mình xong lại mệt mỏi nằm lên giường mà gác tay lên trán. Vốn tưởng rằng Châu Mộc Vân vẫn sẽ như mọi lần, tìm mọi cách vào đây dỗ dành y nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo tưởng, đến cả sang hỏi một cái nàng cũng không làm thì làm sao lẻn vào được cơ chứ?
Tống Minh Viễn trở mình, nhìn lên đống thư Tư Minh Hạo gửi đến Họa Nguyệt cung khi trước bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong số này có một cái vẽ hắn và nàng hôn nhau, không cần hỏi cũng đoán được khi trước hai người là một cặp tình nhân rất hạnh phúc.
Người tình cũ đã xuất hiện nên nàng cũng chẳng còn quan tâm gì đến y nữa, chắc hẳn nàng tiến cung cũng chỉ để trả thù.
Tống Minh Viễn càng nghĩ cơ thể lại càng mệt mỏi, sau một lúc lâu liền đứng dậy, loạng choạng bước đi, tiến thẳng về gian phòng tắm rồi ngâm mình xuống hồ nước ấm.
Làn khói nhè nhẹ tỏa ra bao lấy khuôn mặt góc cạnh, xua tan đi cơn mệt mỏi nhưng vẫn không thể che giấu đi vẻ bất lực hiện lên từ đôi mắt của y.
“Chẳng lẽ mày đã có tình cảm với con gái của kẻ giết phụ hoàng rồi sao? Không thể nào...”
Giọng nói trầm khàn vang lên rồi ngày một bé dần, Tống Minh Viễn nhắm mắt, thả lỏng người nhưng không ngờ được ý thức lại đang từ từ mất đi, chẳng mấy chốc đã không còn nữa.
***
Cùng lúc đó ở Họa Nguyệt cung, tâm trạng của Châu Mộc Vân cũng không được tốt như ngày thường, nàng không có tâm trạng ăn cơm, cũng chẳng buồn đi dạo, sau khi giải quyết nốt một số việc quan trọng trong hậu cung liền lên giường nghỉ ngơi, trớ trêu thay trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được.
“Haiz, sao tự dưng không khí lại u ám thế vậy nhỉ?”
Châu Mộc Vân hết thở ngắn rồi lại thở dài, đang định đứng dậy, tìm việc làm để giết thời gian thì lại thấy thái giám túc trực bên Thiên Minh điện hớt hải chạy sang: “Nương nương... nương nương, có chuyện rồi!”
Nàng dụi mắt, mơ màng ngồi dậy rồi hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Sao vậy?”
Ông ấy thở hồng hộc, chờ khi nhịp thở ổn định lại mới vội vã tiếp lời: “Người có thể qua điện một chút được không, tự dưng bệ hạ sốt cao quá, có làm thế nào cũng không giảm được.”
Châu Mộc Vân giật mình đứng phắt dậy, vẻ mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
“Gì cơ?”
“Nô tài cũng không rõ, khi nãy chỉ nghe bảo lại rằng bệ hạ vào tắm mãi không ra, tới lúc phát hiện đã thấy ngài ngã khuỵu trong bồn tắm, hiện giờ đang sốt rất cao, gọi thái y tới liên tục nhưng vẫn không có tác dụng. Nương nương, nghe nói khi trước người chữa được bệnh cho đại vương gia đúng không, vậy bệnh của bệ hạ người có chữa được không vậy?”
Nàng nghe xong mà hồn bay phách lạc, không còn tâm trí để trả lời mà thẳng thừng chạy sang Thiên Minh điện, lần này thì mấy thị vệ kia cũng không ngăn cản nữa, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Nhưng Châu Mộc Vân vừa mới mở cửa thì đã thấy Tống Minh Viễn đang từ trên giường bước xuống, khoác lên mình bộ thường phục như đang có ý định đi ra ngoài vậy. Cả người y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt ửng đỏ, đến sức đứng dậy cũng không có mà phải vịn vào chiếc bàn ngay đó mới trụ lại được.
“Bệ hạ, người đang bị sốt cao mà sao không quay về giường nghỉ ngơi vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc bước chân Tống Minh Viễn liền khựng lại, cơ thể y căng cứng, một cảm giác khó chịu đang dần nhen nhóm trong người nhưng rất nhanh liền bị áp chế lại, y hít một hơi thật sâu, quay mặt đi rồi lạnh nhạt trả lời: “Ở đây không có chuyện của nàng, mau về đi.”
Châu Mộc Vân đã không còn nghe lọt tai những lời này nữa, trực tiếp kéo tay Tống Minh Viễn về lại giường nhưng lại bị y phũ phàng hất ra: “Đừng đụng vào người trẫm.”
Nàng khựng người, ngơ ngác quay lại thì phát hiện đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng xa lạ. Đây không phải Tống Minh Viễn mà nàng quen, tuyệt đối không phải…
“Người… người bị sao vậy?”
Tống Minh Viễn siết chặt tay, hoàn toàn không để tâm tới nữ nhân trước mặt mà lạnh lùng đi băng qua người nàng: “Trẫm không muốn nhìn thấy nàng nữa nên nàng về đi.”
Châu Mộc Vân ngẩn người, tới khi phản ứng lại liền tức đến mức nghiến chặt răng, nàng hiển nhiên không cam lòng, ngay lập tức đi lên trước mặt đối phương rồi nhón chân, dùng miệng mình để “đấm” y một cái.
Khỉ thật, chơi cho đã rồi thẳng thừng rũ bỏ quan hệ như vậy sao?
Nhưng nàng đâu phải người dễ chọc!
Nếu khổ nhục kế không được thì lại dùng đến mỹ nhân kế vậy.
Tống Minh Viễn cũng không ngờ tới được Châu Mộc Vân lại bất ngờ hôn mình như thế, cả cơ thể y bất động, đang còn thẫn thờ thì cánh môi đã bị nữ nhân tinh nghịch kia từ từ cạy mở. Tống Minh Viễn nhắm mắt, tưởng chừng như lớp phòng ngự cuối cùng đang chuẩn bị sụp đổ hết thì vị bánh dâu lại đột ngột xuất hiện.
Mộc quý phi làm bánh cho thái tử điện hạ.
Mộc quý phi làm bánh cho thái tử điện hạ.
Mộc quý phi làm bánh cho thái tử điện hạ.
Những câu nói của Lam Khả Yên và Liễu Thư khi nãy bất chợt văng vẳng bên tai đã thành công kéo Tống Minh Viễn quay trở về hiện tại, nhớ tới chuyện khi trước Châu Mộc Vân còn ngồi ăn bánh với Tư Minh Hạo cơn giận bỗng chốc lên tới đỉnh điểm. Y siết chặt tay, cắn mạnh lên môi Châu Mộc Vân một cái rồi tàn nhẫn đẩy nàng ra.
“Á á á!”
Châu Mộc Vân ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được chuyện này sẽ xảy ra, nàng đau đớn sờ lên môi mình, xuýt xoa một tiếng rồi kinh ngạc nhìn nam nhân với vẻ mặt lạnh lùng trước mắt.
“Bệ hạ, người đang làm gì vậy?”
Hô hấp Tống Minh Viễn dồn dập, chẳng thèm trả lời Châu Mộc Vân mà tức tối gọi tên một người: “Lưu gia gia.”
Ngay khi dứt lời lão thái giám bên ngoài bèn lật đật chạy vào, cúi người hành lễ: “Cô nô tài.”
“Mang lệnh bài thị tẩm đến đây.”
“Dạ rõ.”
Châu Mộc Vân nghe thấy lời này liền nhíu mày, chưa kịp định thần thì lão thái giám đã nhanh chóng mang mấy chục tấm lệnh bài tới, chỉ thấy Tống Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn nàng sau đó tùy tiện lật một cái lên mà cái tên được khắc trên đó chính là của Lam Khả Yên.
“Gọi Lam phi đến đây thị tẩm.”
“Nô tài đã rõ.”
“À còn nữa, từ giờ về sau cấm Mộc quý phi bước vào Thiên Minh điện.”
“!!!”
Châu Mộc Vân đứng ở một bên trợn tròn mắt, đang còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì nam nhân kia đã thẳng thừng đi vào trong rồi đóng cửa cái “rầm”. Nàng ngẩn người, chưa kịp làm gì hết lại bị hai thị vệ đi tới khống chế, thẳng thừng đuổi ra ngoài.
“Nương nương, xin mời người ra khỏi Thiên Minh điện.”
“Mẹ kiếp, Tống Minh Viễn!”