Nhiệt độ thay đổi đột ngột cộng với hơi lạnh tỏa ra từ nước trong hồ khiến Châu Mộc Vân rét run người. Nàng cố sức mở mắt, liên tục bơi về phía trước nhưng càng đi xuống không gian xung quanh lại càng tối hơn.
Châu Mộc Vân không thấy đường, chỉ có thể liên tục khua tay với hy vọng chạm trúng người Tống Minh Viễn nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, nàng không những không thấy y, đã vậy còn bị cơn lạnh làm cho mất hết lý trí.
“Không xong rồi, không thở được nữa.”
Nàng khóc không thành tiếng, nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng lại sau đó bơi lên trên mặt nước nhưng do khi nãy quá gấp gáp mà mới được nửa đoạn chân đã tê cứng lại.
“Ưm!”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào di chuyển được, y phục trên người bị thấm nước nên nặng trĩu, liên tục kéo nàng xuống dưới đáy hồ mà chút ánh sáng yếu ớt rọi từ bên trên xuống cũng dần dần biến mất. Châu Mộc Vân nhắm mắt, sức lực đã chẳng còn nên chỉ có thể hòa mình vào dòng nước lạnh.
Không được, có ai không… làm ơn… cứu…
Một giọt lệ vô thức chảy ra từ khóe mi, nhưng ngay lúc Châu Mộc Vân tưởng mình đã chuẩn bị mất mạng thì nước trong hồ lại chuyển động mạnh mẽ như thể có người vừa nhảy xuống. Nàng khó nhọc mở mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì một nụ hôn bất chợt ập xuống, truyền sang cho nàng chút không khí ít ỏi.
Tống Minh Viễn gấp gáp ôm lấy eo Châu Mộc Vân, dùng sức bơi lên khỏi mặt hồ rồi vỗ liên tục lên mặt nàng.
“Ái phi, ái phi! Nàng làm sao vậy?”
Y ôm chặt lấy người con gái đối diện, thấy người nàng đang run rẩy thì lo lắng không thôi nhưng may mắn Châu Mộc Vân vẫn chưa bị nước tràn vào phổi, sau khi hít thở lại được liền ngơ ngác ôm lấy mặt y.
“Bệ hạ, người… người không sao chứ?”
“Sao trăng cái gì hả? Nàng có bị ngốc không mà nhảy xuống dưới đó? Không sợ chết à!”
Tống Minh Viễn tức giận hét toáng lên, chỉ mới nghĩ đến chuyện mình trễ hơn một chút là lại vô thức rùng mình. Nếu không phải y nghe thấy tiếng nàng gọi sau đó lại là cảm giác nghẹt thở thì bây giờ Châu Mộc Vân đã sớm về chầu diêm vương rồi.
“Khụ khụ, không phải bệ hạ bị té xuống hồ sao?”
Châu Mộc Vân thở gấp, khuôn mặt không khỏi hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Té gì cơ? Từ nãy tới giờ trẫm vẫn ở trên bờ mà?”
Nàng sững người, ngay sau đó lại thở phào như thể trút được gánh nặng mà gục đầu vào vai y: “May thật, vậy mà thần thiếp cứ nghĩ người bị rơi xuống đó rồi…”
Tống Minh Viễn nghe thấy câu này thì ngẩn người, tới khi hiểu được liền ngơ ngác hỏi lại: “Nàng lo lắng cho trẫm nên mới nhảy xuống đó sao?”
Một cảm giác ấm áp trong phút chốc trào dâng khiến y không khỏi hạnh phúc, cảm động ôm chặt lấy Châu Mộc Vân nhưng thấy người nàng lạnh toát mới nhớ ra hai người còn đang ở dưới hồ, nhanh chóng bơi lên rồi đưa nàng về tẩm cung.
Tống Minh Viễn cẩn thận thay y phục cho Châu Mộc Vân, dùng chăn cuốn chặt người nàng rồi dặn dò cẩn thận: “Chờ một lát nhé để trẫm ra ngoài sai người pha trà gừng.”
“Vâng.”
Châu Mộc Vân cười tủm tỉm, chờ khi bóng dáng kia khuất hiển liền vùi mình vào chiếc chăn ấm áp, nàng ngáp dài, đi cả ngày trời cộng với việc khi nãy ngâm mình trong hồ quá lâu nên cơ thể đã có chút mệt mỏi, chưa đầy một khắc đã thiếp đi nhưng rất nhanh liền bị Tống Minh Viễn lay dậy.
“Ái phi à, mau dậy đi, uống một chút cho ấm người rồi hẵng ngủ.”
Nàng trở mình, dụi mắt vài cái rồi mơ màng ngồi dậy, Châu Mộc Vân thở dài, tuy không thích thứ nước uống này chút nào nhưng vẫn cắn răng nuốt xuống, tới lúc gần hết lại ngước đầu lên hỏi nam nhân đối diện mình.
“Bệ hạ, người đã uống chưa?”
“Trẫm không thích uống.”
Y lắc đầu, nào ngờ đâu vừa dứt lời thì đôi môi mềm mại bỗng ập tới ngay sau đó thứ trà cay xè kia bỗng xâm chiếm khoang miệng.
“Khụ, khụ! Nàng… nàng làm gì vậy?”
Tống Minh Viễn ho đến đỏ cả mặt, tới khi ngẩng lên lại thấy trước mặt là ánh mắt ngây thơ vô số tội của nàng: “Trà này giữ nhiệt rất tốt.”
Châu Mộc Vân cười hì hì, sau khi “đút” hết cho y liền đứng dậy để đặt chén trà lên bàn nhưng còn chưa kịp để xuống thì vòng eo mảnh khảnh đã bị một bàn tay to lớn ôm trọn, Tống Minh Viễn gục đầu vào vai Châu Mộc Vân, hít hà hương thơm tỏa ra từ mái tóc nàng sau đó lại cắn nhẹ một cái vào cổ.
Châu Mộc Vân vô thức run người, biết chắc chuyện sắp tới sẽ xảy ra nên vội vã gỡ bàn tay đang ôm chặt eo mình: “Bệ hạ, để khi khác được không? Bây giờ thần thiếp mệt lắm…”
Nàng không phải không muốn mà là không còn sức nữa, nếu bị y hành thêm một đêm thì không khéo sáng mai lại nằm liệt trên giường nhưng Tống Minh Viễn hiển nhiên chẳng thèm để vào tai vì khi nãy y đã cố nhịn, chính nàng là người khơi mào trước nên bây giờ phải chịu trách nhiệm.
Y cúi người, cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của nàng sau đó lại dùng cả hai tay bóp mạnh lên đồi núi đang nhô cao.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm thấp đã vang lên: “Mấy bữa nay nàng đã trốn đi đâu vậy hả?”
Tống Minh Viễn cong môi, nói xong lại tiếp tục xoa nắn đôi bồng đào trước mặt mặc cho người con gái dưới thân đang run rẩy không ngừng. Châu Mộc Vân bị hành động của y lẫn cảm giác ướt át ở cổ làm cho điên đảo thần hồn, cố gắng giữ chặt lấy bàn tay tinh nghịch đó rồi ấp úng trả lời: “Bệ hạ, thần thiếp bị người khác bắt đi… không phải bỏ trốn…”
Thấy câu trả lời đúng như mình đoán, y lại hỏi tiếp: “Bắt đi? Thế bọn họ có đánh đập nàng không?”
“Có… bọn họ… bọn họ… Á!”
Động tác của Tống Minh Viễn ngày càng dồn dập khiến Châu Mộc Vân không nhịn nổi mà bật lên những tiếng kêu mị hoặc, nàng thở dốc, yếu ớt dựa vào người y rồi mặc cho nơi nhạy cảm trên người mình bị xoa nắn thành đủ thứ hình dạng.
“Có à? Nhưng sao trẫm lại không thấy vết thương nào vậy?”
Giọng nói trầm khàn lại lần nữa vang lên khiến Châu Mộc Vân không rét mà run, nàng ngơ ngác nhìn xuống người, lúc thấy lớp trang điểm sơ sài trên chân tay đã bị trôi đi hết liền kinh ngạc không thôi.
“Không… không thể nào…”
Có lẽ là do khi nãy gấp quá nên quên mất dặm lại, cũng quên luôn việc phải xịt một thứ nước để giữ nó không bị trôi đi. Châu Mộc Vân mấp máy môi, đang còn không biết phải giải thích thế nào thì cơ thể bỗng bị một lực lớn xoay lại.
Tống Minh Viễn nâng cằm nàng lên, ghé sát vào tai rồi thủ thỉ: “Đã có người báo tung tích của nàng cho trẫm nên nếu không muốn bị trừng phạt thì hãy ngoan ngoãn đi.”
Y nhoẻn miệng cười, nói xong lại cúi xuống cạy mở hai cánh môi, không ngừng quấy phá bên trong khoang miệng ướt át.
“Ưm…”
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”
Châu Mộc Vân nhắm tịt mắt, đến lúc này đã không còn phản kháng mà chủ động hé miệng, vòng tay ôm lấy cổ y rồi nhón chân, nhiệt tình đáp lại. Hai người quấn chặt lấy nhau, đang còn đắm chìm trong khoái lạc thì lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân lẫn giọng nói quen thuộc.
“Cao Lãng, đã tìm được Thanh Vân rồi sao? Con bé đang ở đâu vậy?”
Người vừa lên tiếng là thái hậu, nhìn qua bóng trên cửa thì phát hiện bà ấy đang dần dần tiến lại, thấy bên trong căn phòng trước mặt tối đen như mực bèn dừng bước rồi quay người hỏi thị vệ ở phía sau.
“Thần cũng không rõ nhưng mới một khắc trước còn thấy bệ hạ đi lấy trà gừng cho Mộc quý phi nương nương đó ạ.”
“Vậy sao? Bây giờ mới còn sớm mà hai đứa nó đi đâu rồi vậy nhỉ?”
“Khi nãy thần thấy quý phi có vẻ mệt nên chắc đã đi nghỉ rồi.”
Châu Mộc Vân sững người, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch lại, chỉ sợ thái hậu sẽ mở cửa xông vào nên nhanh chóng dùng tay bịt miệng nhưng Tống Minh Viễn lại chẳng hề sợ hãi, liên tục bóp mạnh vào bầu ngực săn chắc của nàng.
“Bệ hạ, đừng… mau dừng lại…”
“Ái phi, nàng cứ kêu như vậy sẽ khiến mẫu hậu phát hiện ra đấy.”
Tống Minh Viễn thở dốc, đặt ngón tay lên giữa nụ hoa đang nhô cao, hằn lên lớp xiêm y dày cộp rồi nhấn mạnh một cái.
“Á! Ưm… đừng… làm ơn, mau dừng lại…”
Châu Mộc Vân rướn người, tới khi nhận ra tiếng kêu của mình có hơi to liền dùng tay bịt miệng nhưng bàn tay của nam nhân đối diện lại lần nữa động đậy, di chuyển thẳng xuống phía dưới vòng ba rồi xoa bóp không ngừng.
“Bệ hạ, chờ chút nữa được không?”
Thái hậu vẫn chưa đi, người đang nói chuyện với Cao Lãng ở ngoài nên không thể cứ như vậy được. Nàng thở dốc, cố đưa tay xuống để gạt thứ đang đặt trên mông mình ra nhưng lại bất cẩn đụng trúng chén trà khi nãy, khiến nó rơi xuống đất tạo nên tiếng đổ vỡ rất lớn.
“Choang!”
Tiêu đời rồi, tiêu đời thật rồi!