Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 109: Chương 109: Lên đường




Chẳng mấy chốc ngày lên đường đã tới, nơi tập trung để xuất phát chính là bên ngoài cổng cung, Lưu Mạnh Tiền đứng chống tay, không biết vì lý do gì mà cứ xì xà xì xầm với một vài người huynh đệ của mình: “Thật không hiểu tại sao chuyến đi quan trọng như thế này mà bệ hạ lại cho một đứa con gái đi theo cơ chứ?”

“Chịu thôi, thân phận của người cao quý hơn chúng ta rất nhiều nên không thể nào cãi lời được, cứ nhân nhượng với quý phi cho qua chuyện đi.”

“Đúng là phiền phức thật, thể nào cô ta cũng mang theo một đống y phục cho mà xem, lên đó lại than thở thức ăn không ngon thì chúng ta hầu hạ kiểu gì?”

Hắn bĩu môi, đang còn định xổ thêm một tràng dài nữa thì một hòn đá nhỏ không biết từ đâu lao tới, một phát đập thẳng vào đỉnh đầu hắn ta: “Á!”

“Ai vậy hả? Kẻ nào dám to gan như vậy!”

Lưu Mạnh Tiền tức giận hét toáng lên nhưng ngay khi quay đầu lại thì một hòn đá nữa lại đáp thẳng vào trán: “Á á á!”

Hắn ta đau đớn đến mức không ngóc đầu lên được, tới khi bình thường trở lại thì bóng dáng tiêu soái của Châu Mộc Vân lại đập thẳng vào mắt.

Nàng không hề khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, kiêu sa như hắn đã nghĩ mà chỉ mặc một bộ y phục tối màu trông vô cùng đơn giản, nếu so với trang phục binh lính đang mặc thì cũng không có khác gì mấy. Mái tóc dài được búi gọn hết lên, khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn càng làm toát lên nét dễ thương, ngây ngô nhưng cũng không kém phần sắc sảo, đến cả đồ đạc cũng chỉ có duy nhất một chiếc tay nải nhỏ chứ không còn gì khác.

Những người khác nhìn đến cả ngẩn cả người, đến cả Lưu Mạnh Tiền cũng không phải ngoại lệ nhưng khi thấy chiếc nỏ trong tay nàng lại đùng đùng tức giận: “Mộc quý phi, cô vừa bắn đá vào đầu ta sao?”

“Ban ngày ban mặt mà ngươi dám công khai nói xấu ta, chưa chọi cho lủng đầu là may rồi đấy.”

“…”

Thấy đối phương không trả lời, nàng lại tiếp tục nói: “Ta không có mang theo nhiều đồ, cũng không kén ăn. Ngươi mà còn tiếp tục đi tung tin đồn thì coi chừng cái mạng nhỏ đấy, vết bầm trên mặt còn chưa khỏi hẳn kia kìa.”

Châu Mộc Vân ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, sau khi dứt lời liền chậm rãi bước lên chiếc kiệu đã được chuẩn bị từ trước. Mà Lưu Mạnh Tiền cũng biết điểm yếu của mình đã bị nàng nắm được nên không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.

Chuyến đi này kéo dài không lâu, chỉ nửa ngày là tới nơi nhưng khi bước xuống thì cảnh tượng trước mắt lại khiến Châu Mộc Vân sững người, nơi này giáp biên giới nước láng giềng nên bị tàn phá rất khủng khiếp, đất đai đều chuyển sang màu vàng đã thế còn bị xới lên trông rất dữ dội.

“Chuyện gì đây? Nơi này bị sao vậy?”

Lưu Mạnh Tiền nhếch mép, thấy dáng vẻ ngạc nhiên này liền cất giọng nói khinh thường: “Sao hả? Nơi này trước giờ đều đã như vậy rồi, nếu nhắm ở không được thì bây giờ quay về còn được đấy.”

“Có điên mới về.”

Châu Mộc Vân cười nhạt, nói xong liền quay về túp lều đã được chuẩn bị từ trước để sắp xếp đồ đạc. Do đảm nhiệm trọng trách của tổng chỉ huy nên công việc của nàng khá nhiều, hết đi tuần lại tới căn cứ để bàn bạc chiến lược.

Bên trong quân doanh, Lưu Mạnh Tiền đem tờ bản đồ đã vẽ sẵn từ trước đặt ngay lên bàn, thuật lại sơ qua kế hoạch đã được chuẩn bị cho các quan đại thần và trưởng lão nghe sau đó lại liếc nhìn sang hướng Châu Mộc Vân: “Nếu làm theo cách này thì năm ngày nữa chúng ta sẽ bắt đầu tiến công trước, mục đích là đánh nhanh thắng nhanh nên sẽ chia quân ra làm ba hướng, dùng số lượng để áp đảo quân địch sau đó đánh thẳng vào căn cứ.”

Thấy nàng không trả lời, hắn liền gõ bàn vài cái để ra hiệu: “Mộc quý phi, từ nãy tới giờ cô có nghe ta nói không vậy?”

Châu Mộc Vân im lặng, chỉ khẽ ngước đầu lên rồi gật một cái tỏ ý từ nãy tới giờ mình vẫn luôn tập trung, nét mặt nàng trầm ngâm, vân vê cằm như thể đang suy tính một chuyện gì đó rất quan trọng.

“Không ổn, ta thấy cách này không ổn.”

Ngay khi nàng dứt lời một số người liền kinh ngạc ngước đầu lên, cảm thấy chuyện nàng ngồi được đây đã vô lý rồi mà đến lời nói thốt ra lại càng vô lý hơn: “Quý phi nương nương, người nói không ổn là không ổn chỗ nào? Kế sách này chúng ta đã phải bàn bạc rất nhiều, đến cả hai vị vương gia đều đã phê duyệt thì người có tư cách gì mà nói nó không được?”

Châu Mộc Vân ngồi thẳng dậy, không phản bác ngay mà chỉ đặt ra một loạt các câu hỏi kỳ lạ: “Quân ta tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Khoảng một ngàn người.”

“Các ngươi có biết khu vực này thưởng xảy ra thủy triều không?”

“Có biết.”

“Thế các ngươi có biết đất ở chỗ này bị xói mòn rất nặng không?”

Thấy bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nàng lại tiếp tục giải thích: “Mười năm trước cây cối đã bắt đầu bị chặt hết đi vì tranh chấp của hai nước nên đất đều bị xói mòn rất nặng nề, nếu cứ làm như kế hoạch cũ thì với số lượng người lớn như thế chúng ta sẽ bị phản tác dụng, không những không thành công mà nếu gặp trường hợp sạt lở chắc chắn sẽ thiệt hại rất nặng nề.”

Những thứ này nàng đều đọc được ở trong sách nên có thể nắm rõ được đại khái tình hình, nói xong tác hại còn không quên bàn đến một chiến lược khác: “Tại sao chúng ta lại không khiêu khích để quân địch tấn công trước chứ, khi đó thì có thể tận dụng triệt để lợi thế địa hình sau đó dụ chúng vào bẫy, không những không bị thiệt hại về người mà còn khiến buổi tổng duyệt diễn ra nhanh hơn một chút.”

Cách đấu này Châu Mộc Vân đã từng nói với Tống Minh Viễn và được y khen rằng rất ổn nhưng do khi ấy chiến lược đã chốt nên nàng cũng không định quan tâm tới làm gì, nào ngờ đâu khi tới đây mới thấy không làm không được. Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, đứng dậy rồi khoanh tròn lại một số điểm trên tấm bản đồ Lưu Mạnh Tiền đưa ra khi trước.

“Chúng ta sẽ lợi dụng lúc thủy triều lên xuống ở các con sông này để thiết lập bẫy, đặt mìn ở rìa biên giới rồi dụ chúng tiến vào. Nếu thất bại, chúng ta sẽ tiếp tục thực hiến kế hoạch số hai…”

Châu Mộc Vân nói một cách chăm chú, chỉ chưa đầy một khắc đã đưa ra đến năm phương án khác nhau.

“Nhưng làm như vậy chúng ta sẽ phải chuẩn bị lại từ đầu, chắc gì đã thành công đâu cơ chứ?”

“Không, nếu làm theo chiến lược cũ tỷ lệ chiến thắng sẽ là năm mươi năm mươi nhưng nếu làm theo cách của ta sẽ tăng lên một trăm phần trăm.”

Đám người bên dưới nhìn nhau một cách đầy nghi ngờ, tuy lúc đầu luôn mực phủ nhận sự cố gắng của nàng nhưng bây giờ lại không nói gì nữa, vì cái kế hoạch kia… không phải là không có lý…

Châu Mộc Vân thấy thế thì lại càng vui mừng hơn, tranh thủ cơ hội để thuyết phục thêm đôi chút: “Về vấn đề thời gian thì mọi người không cần lo, ta đã có kế hoạch đầy đủ, chỉ cần làm theo chắc chắn sẽ thành công.”

Đám người bên dưới cuối cùng cũng không còn ý kiến gì nữa, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ do nàng thốt ra rồi bàn bạc phương án và cách thức thực hiện. Đây là lần đầu tiên Châu Mộc Vân đạt được cảm giác thành tựu như thế này nên càng nói càng hăng say, ngồi trong đó hơn một canh giờ đồng hồ mới xong hết công việc.

Nàng vươn vai, vừa bước chân ra ngoài đã thở phào một hơi: “May thật, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ hơn mình tưởng…”

Châu Mộc Vân nở một nụ cười hài lòng, đang định quay về chỗ ở để lấy thêm vài thứ thì ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên: “Mộc quý phi?”

Nàng sững người, quay người lại thì thấy ngay người vừa lên tiếng chính là Lưu Mạnh Tiền, hắn mím môi, đùng đùng đi lại rồi đứng chắn hẳn trước mặt nàng: “Kế hoạch vừa nãy của cô ta không đồng ý?”

“Sao cơ? Sao lại không đồng ý?”

Thấy đối phương không nói gì, nàng lại lần nữa hỏi tiếp: “Nghe nói chiến lược ban đầu là do ngươi đề xuất đúng không, chẳng lẽ sợ ta cướp công của ngươi à?”

Lưu Mạnh Tiền hệt như bị đâm trúng tim đen, nét mặt hiện rõ vẻ bối rối nhưng ngay lúc định lên tiếng thì ngay đằng sau lại vang lên tiếng bước chân: “Tham kiến Mộc quý phi nương nương.”

“Cha? Sao cha lại tới đây?”

Châu Mộc Vân nghe thấy lời này liền nghiêng người sang nhìn, phát hiện người đang bước về phía nàng chính là Lưu lão – cha của Lưu Mạnh Tiền. Ông ấy nở một nụ cười hiền hậu, sau khi gật đầu chào nàng một cái liền vung tay tát thẳng vào đầu người kia.

“Á!”

“Nghịch tử! Sao mày dám ở đây gây khó dễ cho Mộc quý phi hả!”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.