Ba ngày nghỉ ngơi nhanh như một cái chớp mắt, chẳng mấy chốc vòng thi tài năng của cuộc tuyển tú đã đến, tất cả các tú nữ đều đã chuẩn bị tinh thần và sửa soạn cho mình thật xinh đẹp, Châu Mộc Vân cũng vậy, không những thế nàng trông còn nhiều sức lực hơn cả vòng ngoại hình. Mấy hôm trước còn không có tham vọng nhưng đã biết Tống Minh Viễn là Hoàng đế thì phải chiến thắng, bởi vì được chọn làm phi tần chỉ có ba mươi tú nữ, hai mươi người còn lại sẽ thành thê, thiếp của các thành viên trong hoàng thất.
Cứ nghĩ tới cảnh y ân ái với người phụ nữ khác là Châu Mộc Vân lại tức không chịu được, kiếp trước y là người của nàng, kiếp này y cũng phải là người của nàng!
Tuy vậy nhưng Châu Mộc Vân vẫn cảm thấy lo lắng vì các vòng thi tài năng qua mỗi đợt sẽ khác nhau, mà nàng lại chẳng có tài cán gì, khi còn ở thời hiện đại thì chỉ cắm đầu vào sách vở, bây giờ lại vướng vào cuộc tuyển tú này quả thực là rất khó khăn, nhưng nàng vẫn phải cố gắng hết sức, không dễ gì mới đi được tới đây nên không thể bỏ cuộc được.
Tất cả các tú nữ khi tới giờ đều được ngồi trước sảnh của đại điện, chuẩn bị tiến hành vòng thi thứ hai, chỉ một chút nữa thái giám sẽ tới để bắt đầu cuộc thi. Mà một điều đặc biệt hơn đó là hôm nay Thái hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng sẽ tới.
Châu Mộc Vân mong ngóng nhìn ra bên ngoài, chỉ một lát sau thân ảnh cao lớn đã bước vào, Tống Minh Viễn khoác trên mình long bào màu vàng có thêu hình rồng, đầu đội long mão, mắt phượng mày ngài quả thật khiến người khác phải khiếp sợ mỗi khi nhìn vào. Y đi đằng trước, bên cạnh là Thái hậu, theo sau là Hoàng hậu và hai nô tì.
Lúc ánh mắt quét qua người Hoàng hậu Châu Mộc Vân lập tức đứng hình, đôi mắt trợn tròn, lúc thấy cái bụng nhô ra của ả thì lại càng bất ngờ hơn: “Trương Mộng Như? Sao lại có thể...”
Thời hiện đại Trương Mộng Như và nàng chính là chị em kết nghĩa vô cùng thân thiết, ả ta được cha nàng nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi từ khi năm tuổi, khoảng thời gian mười lăm năm sống chung đã khiến tình cảm hai người trở nên rất khăng khít còn hơn cả ruột thịt. Nhưng ngày gia đình Châu Mộc Vân xảy ra chuyện Trương Mộng Như lại không từ mà biệt, biến mất không một chút dấu vết.
Vậy mà bây giờ ở đây lại thấy ả một bước trở thành Mẫu nghi thiên hạ, đã vậy còn đang mang thai, nhìn cái bụng kia thì chắc chắn không thể là giả được. Nàng khi xưa từng là một bác sĩ, chỉ nhìn thôi cũng đoán được cái thai trong bụng Trương Mộng Như phải trên dưới năm tháng.
Nhưng bỗng ngay lúc này một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc lại vang lên: “Câm miệng, cô muốn chết à, sao lại dám gọi thẳng tên Hoàng hậu!”
Giọng nói đó không to, chỉ một mình Châu Mộc Vân nghe được những cũng đủ để kéo nàng ra khỏi dòng hồi ức đang chạy ngang trong đầu. Châu Mộc Vân quay phắt xuống thì thấy người vừa lên tiếng chính là cô nương đã nhắc nhở nàng về việc thau nước hôm nọ, nhưng chưa kịp nói gì thì đã phải quay ngay lên.
Nàng quên mất bây giờ đang là thời cổ đại chứ không phải hiện đại như xưa nữa, ở nơi này nàng chỉ là một người bình thường không hơn không kém, khác xa với thân phận của Tống Minh Viễn và Trương Mộng Như lúc bấy giờ, chỉ cần vô ý kêu tên họ ra thì chắc chắn không toàn thây.
Mà ngay sau đó thái giám cũng cầm cây phất trần đi tới, ông ấy đứng ra giữa đại điện rồi chậm rãi lên tiếng: “Vòng thi đầu tiên chính là vòng pha trà, các tú nữ có nửa canh giờ để pha, sau đó dâng lên cho bệ hạ thưởng trà để người chọn ra hai mươi chén ngon nhất. Có tổng cộng ba vòng thi tài năng, chỉ cần vượt được hai trong ba là sẽ giành chiến thắng.”
Ngay khi lão dứt lời các cung nữ từ bên trong cũng lần lượt đi ra, đặt các bộ trà cụ lên bàn của năm mươi tú nữ.
“Cuộc thi bắt đầu!”
Thái giám phất cây phất trần, ngay sau đó mọi người cũng cắm cúi dùng trà cụ để pha nên chén trà ngon nhất. Nhưng Châu Mộc Vân thì cứ như một con rối đứt dây, từ nãy đến giờ vẫn không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn chằm mấy thứ trước mắt mình bằng ánh mắt hoảng sợ.
Ừ thì nàng cũng biết pha trà nhưng chính là loại trà được chế biến sẵn, chỉ cần bỏ vào ấm rồi đổ nước sôi vào, còn mấy thứ trước mặt chính là lá trà tươi xanh mơn mởn với một bộ ấm chén và các dụng cụ để pha, nhưng nàng nào có biết những thứ này dùng để làm gì?
“Châu Mộc Vân” thời cổ đại biết pha nhưng nàng lại không biết, tại sao lại có được kí ức thôi mà không có tài năng vậy? Vậy thì có khác gì gián tiếp giết nàng đâu chứ!
Châu Mộc Vân biết thời gian của mình không có nhiều nên cũng nhanh chóng dẹp nỗi hoảng sợ sang một bên, quyết định sử dụng chiêu “quay cóp” ở thời hiện đại. Nàng len lén nhìn sang các cô nương bên cạnh rồi bắt chước theo, họ làm gì là nàng làm đó không khác một li nào.
Chỗ ngồi của Châu Mộc Vân bây giờ là chỗ gần cuối nên Thái hậu và Hoàng hậu không để ý tới, vả lại mọi người cũng đang chăm chú pha trà nên hành động của nàng không ai nhận ra được. Nhưng Tống Minh Viễn lại khác, từ đầu đến cuối y chỉ nhìn chằm chằm nữ nhân với con mắt láo liên ở phía dưới, thấy dáng vẻ loay hoay nhìn người khác pha trà của nàng mà không nhịn được nhoẻn miệng cười.
“Tiếp theo phải làm gì đây nhỉ?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, thấy mình đã bị bỏ xa một đoạn liền hoảng sợ không thôi, nàng mím môi, nhanh chóng nhìn sang những người khác rồi tiếp tục bắt chước, không cần biết họ đang dừng ở bước nào, chỉ cần nàng có thể làm được là nàng đều làm hết.
Thời gian đang dần trôi qua, mùi hương thoang thoảng xuất hiện báo hiệu những chén trà lúc này đang dần được hoàn thành, các tú nữ lần lượt đổ trà từ ấm ra một chiếc chén nhỏ, đặt ngăn nắp trên bàn.
“Thời gian kết thúc!”
Ngay khi lão thái giám hô lên một tiếng tất cả các tú nữ đều dừng tay bao gồm Châu Mộc Vân, nàng nhìn chằm chằm chén trà trước mặt mà chỉ biết nuốt nước miếng cái ực, ngửi được mùi thơm nên chắc cũng không tới nỗi đâu nhỉ?
Các cung nữ từ bên trong bước ra, đặt các chén trà lên khay rồi cung kính dâng lên cho Tống Minh Viễn: “Bệ hạ, xin mời người thưởng trà.”
Tống Minh Viễn lạnh lùng liếc mắt một cái, chậm rãi cầm từng chén lên uống, chén nào uống được y sẽ để sang bên phải, chén nào không thì để sang bên trái nhưng tổng cộng hai mươi chén đầu chỉ chọn được đúng năm chén.
Tất cả mọi người ngồi ở dưới đều sợ đến mức xanh cả mặt, chỉ thấy động tác của Tống Minh Viễn vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay mảnh khảnh cầm chén trà màu trắng lên trước mặt, có một số không cần thử cũng thẳng thừng bị loại, y chấm điểm trước tiên là dựa vào màu sắc trước sau đó đến mùi hương, nếu đạt yêu cầu mới có thể lấy.
Tiếp tục đến hai mươi chén nữa cũng chỉ lấy đúng bốn chén, mà Châu Mộc Vân bên dưới đã sớm sợ đến mức hồn bay phách lạc, chén của nàng là chén thứ tư trong số mười cái cuối.
Cái thứ nhất, y vừa nhìn đã đặt sang một bên.
Cái thứ hai, ngửi trong chốc lát rồi cũng thẳng thừng để sang phía tay trái của mình.
Cái thứ ba cũng tương tự cái thứ nhất, chỉ nhìn một cái thấy màu sắc không đẹp liền đặt xuống.
Đến cái thứ tư, Tống Minh Viễn dường như nhìn nhiều hơn đôi chút, thấy màu của chén trà có hơi đen đen thì nhíu mày, ấy thế vẫn không loại mà đưa lên miệng nhấp một ngụm, ngay khi thứ nước kia vào đến khoang miệng mặt y liền tái lại, còn chưa kịp đặt chén trà xuống thì lập tức phun hết ra ngoài: “Phụt! Khụ, khụ, khụ!”
Thứ nước gì mà lại đắng thế này?
“Bệ hạ, bệ hạ không sao chứ?”
“Trẫm không sao.”
Tống Minh Viễn phất tay, lần đầu tiên uống trà lại được tặng kèm một cơn ho kinh khủng như thế này, y tức giận nhìn nữ nhân phía dưới một cái thì thấy nàng đã sớm rụt cổ lại. Châu Mộc Vân lúc này cũng đã sớm xanh mặt, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được trong năm mươi chén trà chén của mình lại làm y phun thẳng ra ngoài như thế.
Nhưng có một chuyện không ngờ tới được là dưới con mắt kinh ngạc của các tú nữ cùng với Thái hậu, Tống Minh Viễn lại đặt chén trà của nàng sang phía bên phải tức là được nhận.
Thái hậu với Hoàng hậu: “...”
Châu Mộc Vân: “...”
Thái giám cùng với năm mươi tú nữ: “!!!”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuy rất thắc mắc nhưng cũng không một ai dám lên tiếng, một số người còn mặc định là do chén đó quá ngon nên mới khiến y uống vào rồi phun ra như vậy. Mà sáu chén sau Tống Minh Viễn cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, chọn bừa một chén.
“Xin mời mười một tú nữ có chén trà trong số mười một chén này đứng sang một bên.”
Những người chiến thắng vòng đầu tiên lần lượt đứng dậy, có nàng, có cả cô nương nhắc nàng khi nãy, mà ngay khi nàng đứng dậy một ánh mắt đằng đằng sát khí cũng xuất hiện.
“Chết tiệt, tại sao ta lại không được chọn chứ?”
Châu Mộc Vân liếc mắt một cái liền thấy người vừa lên tiếng chính là Lam Khả Yên, nét mặt nàng có chút chột dạ, từ đầu đến cuối ả ta chính là người nàng nhìn nhiều nhất mà bây giờ lại bị loại.
“Thôi kệ vậy, may mắn cũng là một phần của thực lực mà.”
Nét mặt của Cao Lãng ở đằng sau cũng không khá hơn là bao, càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ về nữ nhân này, tại sao bệ hạ lại hết lần này đến lần khác tha cho ả ta vậy?