Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 113: Chương 113: Phản đối lời đề nghị




Nàng sững sờ, tới khi phản ứng đôi mắt liền sáng rực lên, lập tức xích sát người lại rồi hỏi thêm: “Thật sao, thế thôn làng đó ở đâu vậy? Còn cả cái dịch bệnh kia nữa, có nặng lắm không?”

Nếu như căn bệnh kỳ lạ mà Tống Minh Viễn nhắc tới trước lúc rời đi có liên quan mật thiết đến sự hiện diện của Lưu Bỉnh Hiên thì đối với Châu Mộc Vân việc này rất có lợi. Nàng nhìn xung quanh bằng ánh mắt háo hức, xui xẻo thay không một ai biết rõ chuyện này cả.

“Thuộc hạ cũng không rõ vì chỉ mới nghe người khác kể lại thôi, Mộc quý phi nương nương có hứng thú với nó sao?”

“À không, không có gì, chỉ là hơi tò mò thôi.”

Châu Mộc Vân lắc đầu, nào ngờ đâu lúc này Tống Tử Long ngồi đối diện lại bất chợt ngước mặt lên, vân vê cằm như đang cố hồi tưởng về một chuyện gì đó: “Hình như ta có biết này.”

“Thật sao?”

Hắn gật đầu, cố lục lại ký ức rồi kể cho nàng những gì mình nghe ngóng được từ quân tiếp viện ngày hôm trước. Tuy nói là cũng rõ nhưng thực chất lượng thông tin Tống Tử Long có được không nhiều, chỉ có vài ba cái như bệnh dịch này lây lan rất nhanh, những người bị nhiễm ngày đầu sẽ sốt, sau đó là ho khan và cuối cùng nằm li bì trên giường suốt cả ngày trời, da thì nổi các vết mẩn đỏ, sưng phù.

“Bệ hạ đã mời tới rất nhiều thái y rồi nhưng chưa ai biết cách chữa, không biết sau này sẽ ra sao nữa.”

Châu Mộc Vân thoáng khựng lại, những dòng chữ chi chít thời hiện đại bỗng chốc nhảy loạn xạ trong đầu, như đang cố gợi cho nàng về một ký ức nào đó.

“Khoan đã, sao mà nghe quen thế nhỉ…”

Sốt, ho, rồi lại nổi mẫn đỏ sao?

Nàng nhíu mày, một lúc sau bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt lấp lánh còn sáng hơn cả sao trời: “A đúng rồi, chính là nó!”

Những người xung quanh đó giật mình, ngay lập tức ngẩng đầu lên rồi nhìn bằng ánh mắt tò mò: “Nó gì vậy?”

Châu Mộc Vân lắp bắp không nói nên lời nhưng nội tâm bên trong đã sớm dậy sóng vì mấy dấu hiệu này rất quen thuộc, nếu đúng là căn bệnh nàng đang nghĩ tới thì trúng mánh to rồi, không những có thể chữa được bệnh mà cơ hội gặp lại Lưu Bỉnh Hiên cũng cao hơn rất nhiều.

“Có phải những người bệnh đó sốt cao vào ban đêm còn ban ngày thì chân tê rần đúng không? Các vết đỏ nổi chủ yếu ở mu bàn tay, mu bàn chân và sau gáy?”

Lần này đến Tống Tử Long cũng không rõ, nhưng ngay lúc định lắc đầu thì hoàng huynh bên cạnh lại tiếp lời: “Đúng rồi đấy.”

“Thật không?”

“Thật, mấy điều cô nói ta đã từng nghe thấy một người nhắc qua rồi.”

Châu Mộc Vân nhếch mép, đặt hẳn chén rượu trong tay xuống rồi phủi y phục, ném lại một câu sau đó quay người: “Vậy mọi người cứ ở lại đây đi nhé, ta có chút việc nên quay về trước đây.”

“Việc gì vậy tiểu nha đầu, có cần đi gấp như vậy không?”

“Không gấp lắm nhưng càng nhanh thì càng tốt.”

Dù sao chỉ còn cách bốn ngày nữa là tới ngày năm tháng sáu rồi, không thể để bị trì hoãn thêm được nữa.

Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, sợ càng làm lâu sẽ càng phí thời gian nên nhanh chóng sai binh lính chuẩn bị cho mình một con ngựa tốt nhất, sau khi thu dọn xong xuôi còn không quên cho người đi tìm một số thảo dược do mình đã ghi chú từ trước về, bắt buộc phải có ở hoàng cung trước khi mặt trời lặn vào ngày mai.

Căn bệnh này thời hiện đại được chữa bằng một loại thuốc đặc trị nhưng nếu không có thì nàng vẫn có thể dùng thảo dược để điều chế được, quan trọng nhất bây giờ chỉ là vấn đề thời gian.

Châu Mộc Vân nhanh chóng leo lên ngựa, chẳng thèm đoái hoài gì đến chiếc kiệu che nắng che mưa cho mình nữa mà phóng thẳng về hoàng cung, hớt hải chạy đi tìm Cao Lãng.

“Bệ hạ… bệ hạ đang ở đâu rồi vậy?”

Hắn giật mình, thật sự không hiểu tại sao nàng lại bỗng dưng xuất hiện ở nơi này nên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Mộc quý phi nương nương, chẳng phải cô đang ở quân doanh phía tây sao?”

“Đừng quan tâm tới chuyện đó nữa, mau trả lời ta đi, bệ hạ đang ở đâu rồi!”

Cao Lãng đứng đờ ra, phải mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được: “À, bệ hạ đang trên triều đấy, nương nương tìm có việc gì không?”

“Không có gì.”

Châu Mộc Vân lắc đầu, nhưng vừa nói xong đã quay người chạy thẳng về phía đại điện. Khuôn mặt nàng ửng hồng vì mệt, mặc cho bên trong đó đang có một đoàn người đang đứng ở hai bên cùng với Trương Mộng Như ngồi trên cao nhưng vẫn nhất quyết đi vào.

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

Tống Minh Viễn khoác long bào có thêu hình rồng, đang còn ngự trên long ngai, chuyên tâm vào vấn đề đang nói thì giọng nói quen thuộc bỗng vang lên khiến y giật mình, lập tức nhìn xuống bên dưới bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Nàng… Sao nàng lại ở đây?”

Châu Mộc Vân không có thời gian giải thích, chỉ khẽ cúi người rồi cung kính lên tiếng: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp có thể chữa được căn bệnh đang lây lan ở thôn Linh Cửu.”

Ngay khi dứt lời tất cả các ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía nàng, dường như không thể tin được vì bọn họ đã cho truyền hết toàn bộ thái y và đại phu nhưng ai cũng lực bất tòng tâm, một nữ nhân tầm thường như nàng… làm sao lại có thể?

Mà Châu Mộc Vân thấy nét mặt Tống Minh Viễn càng ngày càng tối dần lại càng sốt ruột hơn, ngay lập tức lên tiếng khuyên nhủ: “Bệ hạ, căn bệnh này thần thiếp đã từng đọc trong một cuốn sách cổ và nắm rất rõ cách điều chế thuốc, vả lại hiện giờ nó đang lây lan ngày càng nhanh, nếu như không muốn có người mất mạng thì làm càng sớm càng tốt.”

Ngừng một lúc, nàng lại nói tiếp: “Khi trước bệnh của đại vương gia là do một tay thần thiếp chữa, bây giờ chắc chắn sẽ được thôi, mong bệ hạ cho thần thiếp được tới thôn Linh Cửu đã cứu lấy bách tính, nếu càng kéo dài thì chắc chắn sẽ mất kiểm soát.”

Đám quan đại thần nghe thấy lời này liền gật gù đồng ý, vì nghe nàng nhắc bọn họ mới nhớ tới căn bệnh của Tống Tử Lam cũng là do nàng chữa khỏi.

“Bệ hạ, nếu thật là như vậy thì tốt quá, để Mộc quý phi đi chắc chắn sẽ ổn thôi.”

“Dạ phải đấy, mong bệ hạ xem xét để quý phi nương nương tới thôn làng ấy một chuyến.”

Đến cả Trương Mộng Như ngồi trên cao cũng không nhịn được mà nhếch mép, lần này không còn phản đối ý kiến của Châu Mộc Vân nữa mà nghiêng người sang nói đỡ cho nàng.

“Thanh Vân đúng là một người có lòng, nếu muội đã nói vậy thì ta và bệ hạ cũng sẽ xem xét vì dù sao bách tính cũng đang lâm nguy, nếu có người có thể chữa được quả là chuyện tốt.”

Ả nhìn sang Tống Minh Viễn bằng ánh mắt mong chờ, nhưng ngay lúc tưởng y đồng ý thì đối phương lại thẳng thừng đáp lời: “Không được.”

Hai chữ này hệt như một cái búa khổng lồ giáng thẳng xuống đầu Châu Mộc Vân, nàng trợn tròn mắt, ấp a ấp úng mãi mà vẫn không nói nên lời: “Tại sao… Tại sao lại không được thưa bệ hạ?”

Tống Minh Viễn siết chặt tay, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo hẳn đi: “Nàng thân là quý phi nên không thể tới nơi đó được, nếu có thể điều chế thuốc và thảo dược thì trẫm sẽ cử người mang tới.”

Những người bị nhiễm bệnh ở thôn làng đó hiện vẫn đang hôn mê không rõ sống chết, Tống Minh Viễn thực sự không yên lòng để nàng tự đi như vậy, lỡ như bị nhiễm bệnh thì không biết sẽ như thế nào đây?

Mà Châu Mộc Vân thấy vậy lại càng gấp gáp hơn vì mục đích thật sự của nàng đó là tìm được Lưu Bỉnh Hiên, bây giờ không được y chấp thuận thì sẽ không còn cơ hội nào nữa: “Bệ hạ, không có ai hiểu rõ căn bệnh này hơn thần thiếp đâu! Mong người xem xét lại!”

Tống Minh Viễn buông tiếng thở dài, hoàn toàn không có chút động lòng nào mà vẫn lặp lại hai từ cũ: “Không được.”

Sợ sẽ bị thuyết phục nên y cũng không muốn nán lại nữa, sau khi dứt lời liền chậm rãi đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì kết thúc tại đây đi.”

Châu Mộc Vân gấp đến độ không biết nên nói gì, chỉ có thể đuổi theo y về tới tận Thiên Minh điện: “Minh Viễn, sao chàng lại không đồng ý vậy? Làm ơn cho ta đi đi mà!”

Tống Minh Viễn dừng bước, chỉ có thể quay người rồi nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng: “Nàng cũng thừa biết thôn làng đó rất nguy hiểm mà, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì trẫm phải làm sao đây?”

“Chàng yên tâm, ta tự biết cách bảo vệ bản thân mình mà.”

“Trẫm đã nói rồi, không được là không được.”

Châu Mộc Vân mím môi, thấy đối phương không để ý gì đến mình nữa bèn tức giận hét toáng lên: “Tống Minh Viễn, nếu chàng không cho thì kể từ bây giờ ta sẽ không nhìn mặt chàng nữa!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.