Bên trong đại điện Tống Minh Viễn đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương thì Cao Lãng cầm đoản đao đi vào, quỳ một chân xuống bẩm báo: “Bệ hạ, có tin tức quan trọng.”
“Đứng dậy đi, có chuyện gì?”
Động tác y khẽ dừng lại, đặt bút xuống rồi chậm rãi ngước lên.
“Thái tử Tư Quốc lại đưa thêm khoảng một ngàn binh lính tiến đánh Chử Linh, cỡ một ngày nữa sẽ đến rìa biên giới.”
“Tư Minh Hạo, chẳng phải khi trước hắn đã đến cầu hoà rồi sao?”
Tống Minh Viễn khẽ cau mày, nghe đến cái tên này chợt dâng lên một nỗi nghi hoặc. Tư Quốc chính là một đế quốc lớn ngang ngửa với Tống Tịnh, khi trước cả hai đều hợp tác rất ăn ý nhưng từ ngày tiên đế băng hà thì bên đó cũng bắt đầu rục rịch, thỉnh thoảng lại đưa quân sang tấn công nhưng rất nhanh liền bị đàn áp, không ngờ đến bây giờ lại có động thái như vậy.
“Thuộc hạ cũng không rõ chuyện này, nhưng một tên tướng bên đó bảo rằng chúng ta giết hôn phu của Thái tử nên người mới tức giận tiến công.”
“Hôn phu của hắn là ai?”
Nếu Tống Tịnh lẫn Tư Quốc xảy ra tranh chấp thì hậu quả để lại sẽ rất lớn nên nếu có thể y vẫn muốn giải quyết chuyện này trong hoà bình.
Cao Lãng lắc đầu, thật sự rất muốn biết nhưng tra hỏi mãi vẫn chỉ có được một vài tin tức không mấy quan trọng: “Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết cô nương ấy họ Châu.”
Bệ hạ từ khi lên ngôi đã xử quyết biết bao nhiêu tên phản tặc kể cả trong lẫn ngoài triều đình nên nếu muốn tìm ra cô nương này không hề dễ, đã thế còn là người chết nên chẳng khác gì mò kim đáy biển, vả lại nếu là hôn phu của Thái tử Tư Quốc thì không có lý nào lại xuất hiện ở đây.
Tống Minh Viễn im lặng, mãi một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Cử người điều tra hôn phu của Thái tử Tư Quốc, nếu còn sống thì bắt ả ta lại, nếu đã chết thì mang tro cốt đến đây, còn chuyện ở biên giới cứ giao lại cho Tam vương gia.”
“Tuân lệnh.”
Cao Lãng gật đầu, nhưng ngay sau đó giọng nói lại có chút e dè: “Bệ hạ, người có nghĩ chuyện này có uẩn khúc gì không? Thái tử không thể chỉ vì một nữ nhân mà gây sự, tính đến nay cũng đã gần một tháng rồi, biên giới nước ta chưa ngày nào được yên ổn.”
Tống Minh Viễn nhếch mép, gõ vài cái lên tay vịn của long ỷ rồi bình tĩnh đáp lời: “Chử Linh từ xưa đến nay vốn đã là một quốc gia màu mỡ, năm xưa chính trẫm là người tiêu diệt binh lính Tư Quốc để chiếm lấy nó nên Tư Minh Hạo ghi thù cũng không phải chuyện lạ, người được gọi là hôn phu kia bất quá cũng chỉ là một cái cớ, nên nếu hắn quá phận thì cứ thẳng tay, từng tấc đất lẫn người của Tống Tịnh tuyệt đối không được để mất.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
***
Sau khi rời khỏi chỗ của Hoàng hậu Châu Mộc Vân lại cùng với Ý Yên và một vài cung nữ khác quay về Họa Nguyệt cung, nàng vừa mới bước tới một vị thái giám đã chạy lại, cúi người nói: “Mộc quý phi nương nương, Ảnh phi vừa tới thăm người ban nãy.”
Nàng khẽ nhíu mày, nhìn vào trong bằng ánh mắt nghi hoặc: “Ảnh phi?”
Từ lúc vào cung tới cung bây giờ Châu Mộc Vân vẫn chưa quen được ai nên cái người được gọi là Ảnh phi kia nàng thật sự không biết, chẳng lẽ lại là người của Hoàng hậu sao?
“Cô ấy tới lâu chưa?”
“Hơn một khắc rồi thưa nương nương.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Châu Mộc Vân gật đầu sau đó nhẹ nhàng bước vào bên trong, nhìn một cái liền thấy ngay bóng dáng một nữ tử đang ngồi. Cô ấy mặc xiêm y màu đỏ nhạt khá đơn giản, do đang quay lưng về phía này nên hoàn toàn không thấy được mặt.
Mà dường như cô nương đang ngồi đó cũng nghe được tiếng bước chân khe khẽ, nhẹ nhàng quay đầu lại.
“Ơ? Là cô sao?” Châu Mộc Vân há hốc mồm, ngay khi khuôn mặt thanh thoát kia đập vào mắt liền sững người. Đây chính là cô nương đã giúp đỡ nàng trong cuộc tuyển tú hôm nọ, khuôn mặt này không thể sai vào đâu được.
Triệu Tư Ảnh mỉm cười, nhún người một cái: “Ảnh phi thỉnh an nương nương.”
“Không cần đa lễ, sao cô lại tới đây vậy?”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười tươi rói, vén tà váy lên rồi lạch bạch chạy lại, kể ra thì đây chính là người đầu tiên đối xử tốt với nàng ở nơi này, công ơn cứu mạng lần trước đến giờ vẫn chưa kịp báo đáp.
“Ta chỉ là tiện đường ghé qua thôi, nương nương không phiền chứ?”
“Tất nhiên, cô mau ngồi xuống đi, Ý Yên, chuẩn bị trà cho bổn cung.”
“Dạ rõ.”
Châu Mộc Vân nhìn nữ tử trước mặt bằng ánh mắt vô cùng hào hứng, vui vẻ kéo cô ấy xuống ghế ngồi. Trên mặt Triệu Tư Ảnh luôn treo một nụ cười nhạt, ngập ngừng một hồi lâu mới lên tiếng: “Nương nương, thật ra thì...”
“Khoan đã, đừng gọi khách sáo như thế, cô nhỏ hơn ta đúng không? Cứ xưng là tỷ muội đi.”
Cô ấy nghe thấy lời này thì khựng người, đôi mắt lập tức đỏ ửng, cảm động tiếp lời: “Được, mà này Vân tỷ, tỷ còn nhớ muội không?”
Triệu Tư Ảnh sụt sịt, một tay lau nước mắt, tay còn lại khẽ nắm lấy tay nàng.
“...”
Lần này người đứng hình lại là Châu Mộc Vân, nàng im lặng, hoàn toàn không có bất cứ một ký ức nào về cô nương này: “Ta và muội, khi trước có quen nhau sao?”
Lần trước nàng cứ tưởng ký ức đã có lại hết được rồi nhưng xem ra vẫn bị thiếu, mà đúng thật trong ký ức Châu Mộc Vân vẫn luôn tồn tại những khoảng trắng như một lỗ hổng thời gian, có cố gắng đến đâu vẫn không tài nào nhớ ra được.
Nhưng khoan đã, nàng đang là Chu Thanh Vân cơ mà?
Nghĩ tới đây khuôn mặt Châu Mộc Vân liền tái mét, một nỗi sợ bất ngờ ập tới khiến nàng không rét mà run. Nào ngờ ngoài dự đoán của nàng Triệu Tư Ảnh lại chẳng tức giận hay có biểu hiện gì đặc biệt mà buông tiếng cười khẽ: “Tỷ không nhớ cũng đúng vì chuyện này đã lâu lắm rồi, nhưng muội vẫn luôn nhớ đến tỷ.”
“...”
Lại chuyện gì nữa đây?
Châu Mộc Vân nhíu mày, chỉ thấy cô nương đối diện khẽ ngước mặt lên trời như đang hồi tưởng lại quá khứ, một lát sau mới nói: “Hồi nhỏ trong một lần dạo chơi muội có té xuống sông, suýt chút nữa chết đuối thì tỷ từ đâu lao tới, nhảy xuống vớt muội lên ấy tỷ còn nhớ không?”
Nàng đứng hình, tuy không hiểu được những lời cô ấy thốt ra nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu: “Nhớ, nhớ chứ.”
Triệu Tư Ảnh mỉm cười, lại lần nữa nắm chặt lấy tay nàng: “Ơn cứu mạng năm đó muội vẫn còn nhớ rất rõ, tuy sau này vì bị chuyển đi mà chúng ta không còn gặp nhau nhưng muội vẫn chưa bao giờ quên tỷ, khó lắm mới có thể trùng phùng, hi vọng sau này, tỷ muội ta nương tựa vào nhau mà sống.”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười gượng gạo, lo lắng đưa tay lên lau mồ hôi trán, cái gì mà cứu người cơ chứ, đến cả tên cô ấy nàng còn chưa từng nghe qua. Nhưng cũng phải cảm ơn Chu Thanh Vân vì đã để cái ơn này lại cho nàng chứ nếu không khi ấy nàng cũng khó có thể thuận lợi vượt qua cuộc tuyển tú.
“Chuyện lần trước ta cũng cảm ơn muội, nếu không có muội giúp đỡ thì chắc ta cũng không vào được tới đây.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mà tỷ cũng nên cẩn thận với Lam Khả Yên, ả ta không đơn giản đâu.”
Châu Mộc Vân gật đầu, nàng cũng sớm lường được chuyện này nên đã cho người đi dò hỏi một chút tin tức, biết được Lam Khả Yên chính là nhị tiểu thư Lam gia – cô con gái thứ hai của Lam thừa tướng.
Quyền lực của ông ấy cũng cao hơn rất nhiều các quan thần khác trong triều, vả lại còn nhiều lần lập nên các chiến công hiển hách nên rất được Thái hậu lẫn Hoàng hậu coi trọng, đụng vào Lam Khả Yên là đụng đến Lam gia nên cách tốt nhất chính là không gây thù với ả.
Huống hồ ả ta còn có cha mình chống lưng, còn nàng chẳng có ai.
Châu Mộc Vân thở dài, còn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì Triệu Tư Ảnh ngồi đối diện lại bất chợt lấy ra một hộp quà đưa đến trước mặt nàng.
“Cái gì đây?”
“Đây là xiêm y màu hồng nhạt được thêu từ vải gấm nổi tiếng trong kinh thành, muội còn nhớ khi trước màu yêu thích của tỷ là màu hồng nên mới mạo muội đem tới, hi vọng tỷ sẽ thích nó.”
Đôi mắt nàng lập tức sáng rực, vui vẻ cầm nó lên rồi ngắm nghía không ngừng: “Cảm ơn muội nhiều nhé.”
“Không có gì, vậy nếu không còn chuyện gì thì muội xin phép cáo lui, khi khác sẽ lại tới.”
“Được.”
Mặt khác ngay lúc đó Tống Minh Viễn đang ngồi trong cung điện bỗng nhiên ôm ngực, không hiểu sao trái tim lại nhói lên một cái.
“Bệ hạ, người không sao chứ?” Vị thái giám đứng bên cạnh thấy vậy liền lo lắng hỏi han.
“Trẫm không sao.” Y phất tay, lắc đầu một cái sau đó lại tiếp tục cầm bút lên.
“Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi một chút, người đã làm việc liên tục nhiều canh giờ rồi, nếu cứ như vậy e là sẽ kiệt sức.”
“Trẫm vẫn ổn, mà này, sáng nay ngươi thấy Mộc quý phi mặc y phục màu gì?”
Vị thái giám kia khẽ ngước đầu lên suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Hình như là xiêm y màu cam thưa bệ hạ.”
“Được rồi, lui ra đi.”
Tống Minh Viễn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cả người hệt như trút bỏ được gánh nặng. Chỉ cần không phải màu hồng thì tất cả các màu khác đều được, y chỉ sợ cảnh tượng trong giấc mộng hôm ấy sẽ thành sự thật nên có chút bất an.
***
Châu Mộc Vân rong ruổi bên ngoài cả ngày trời mãi đến tối mới lững thững quay trở về Hoạ Nguyệt cung. Nàng thở hắt ra một hơi, rút nhẹ chiếc trâm cài đầu khiến mái tóc đen dài xoã xuống, vuốt vuốt nó vài cái rồi quay đầu với Ý Yên: “Chuẩn bị nước tắm cho tỷ.”
“Dạ.”
Châu Mộc Vân vươn vai, chờ khi mọi thứ xong xuôi liền cầm lấy xiêm y Triệu Tư Ảnh tặng mình ban sáng để thay sau khi tắm xong. Chờ mãi hơn một khắc đồng hồ nàng mới bước ra, nhẹ nhàng nằm lên giường sau đó thổi đèn dầu, để một vài cung nữ khác lẫn thị vệ trực đêm ở bên ngoài.
“Haiz, mệt quá đi mất...”
Châu Mộc Vân ngáp một hơi dài, ngay sau đó liền chìm vào giấc ngủ sâu, hôm nay đối với nàng thực sự là quá mệt, đến ngày mai còn phải bắt đầu học thêm một vài thứ khác như pha trà, viết chữ... nên bây giờ phải nhanh chóng hồi sức.
Chẳng mấy chốc màn đêm đã hoàn toàn bao phủ lấy mọi thứ, ngoài một vài ngọn đèn dầu được thắp ở ngoài sân thì bên trong Hoạ Nguyệt cung cũng tối đen như mực. Châu Mộc Vân yên tĩnh nằm trên giường, ngoài tiếng thở khe khẽ ra thì hoàn toàn không còn một âm thanh nào khác.
Nàng khẽ trở mình, mơ hồ cảm thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhưng nghĩ là thị vệ đi tuần nên cũng không để ý, nhưng ngay sau đó những tiếp “bịch”, “bịch” lại vang lên. Châu Mộc Vân nhíu mày, dụi dụi mắt vài cái rồi mơ màng ngồi dậy, đang định bước xuống kiểm tra thì một bóng đen lại lao thẳng tới, bịt miệng nàng lại rồi đè nàng xuống giường.
“Ưm!”
Lực của hắn mạnh đến nỗi khuôn mặt Châu Mộc Vân như muốn vỡ nát ra, đến nước này nàng cuối cùng cũng khôi phục lại thần trí, cố đẩy tay hắn ra rồi mở to mắt nhưng ngoài một màu đen thì chẳng còn thấy gì khác.
Chết tiệt! Không ngờ đêm hôm khuya khoắt như vậy lại có thích khách “ghé thăm”!
Châu Mộc Vân gắng sức há to miệng, vốn định cắn một cái vào tay hắc y nhân nhưng ngay lúc này một ánh sáng lại loé lên khiến nàng sững người.
Là dao! Tên này có mang theo dao!
Không xong rồi...