CHƯƠNG 11
Buổi chiều trở lại Hòa Tín, Thẩm Gia Hành trái ngẫm đi phải ngẫm lại, giày vò đến tận bốn giờ mà vẫn không dằn lại được suy nghĩ , vội gọi điện thoại cho Hạ Hành Thù .
“Hành Thù, buổi tối cùng em đi ăn cơm nhé ? Anh rảnh không ?”
“Thật khó có dịp nào em lại chủ động đưa ra yêu cầu thế này, anh nghe như thế sao lại không hưng phấn cơ chứ ? Anh còn nghĩ em hiện tại còn giận anh vụ giữa trưa nữa kìa .”
“Một câu, có rảnh hay là không rảnh? Nếu không nói em dập máy nhé.”
Nghe ra trong lời Thẩm Gia Hành có ý bực bội vì xấu hổ, Hạ Hành Thù vội mau mau nhận lấy “Có có có, đương nhiên là có, tan việc anh tới đón em nha .”
Thẩm Gia Hành đương nhiên “ Ừ ” một tiếng, đối với một người không kiếm đủ tiền dưỡng xe nên toàn phải cuốc bộ như cậu mà nói , Hạ Hành Thù tự lái xe riêng đi đón cậu thật là một phúc lợi to lớn.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Thẩm Gia Hành sớm đã hoàn thành tất cả công việc nên làm , năm giờ đúng hạn tan tầm , dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới dưới lầu, không nghĩ tới đã thấy Hạ Hành Thù chờở chỗ cũ .
Thực nhanh chóng mở ra máy điều hoa trong xe, Thẩm Gia Hành lấy ra một cái khăn giấy lau đi cái trán đầy mồ hôi , mới không lộ hỉ nộ mà hỏi:“Mỗi lần anh tới đón em đều phải bỏ lại bao nhiêu việc thế ?”
Hạ Hành Thù đẩy ra ngăn đựng , tay đặt sau bao công văn trong suốt “Anh vẫn đều xem tài liệu mà, không tính bỏ việc đâu nha .”
Thẩm Gia Hành hừ hừ “Quả thật là đãi ngộ khác biệt, kẻ chức lớn đều không giống người thường mà.”
Hạ Hành Thù đang điều khiển vô lăng , thò tay qua khe hở kéo Thẩm Gia Hành vào gần bên người “Ngoan, đừng đem khẩu khí mà em muốn đặt ở trên người Hà Thế Bằng dùng ở trên người anh , được không ? Tổn thương tình cảm giữa chúng ta.”
Thẩm Gia Hành nhìn anh chỉ dùng một tay lái xe mà vẫn an ổn, không khỏi oán hận cắn bả vai anh một ngụm, sau đó cũng không quản nguy hiểm hay không, mở cánh tay ra ôm chặt lấy anh, đem mặt dựa vào trên vai anh.
Hạ Hành Thù cũng không dám kêu đau, tiếp tục nhất tâm nhị dụng mà vừa lái xe vừa ôm sát cậu vỗ về “Dịu ngoan như vậy thật không giống em, trong lòng thật sự không thỏa mái sao ?” Ôn nhu tựa như nhát cắn kia chưa từng tồn tại .
“Không nói thì cũng đâu ai trách cứ gì anh .” Thẩm Gia Hành có điểm rầu rĩ mà nói.
“Nếu em hi vọng như thế , lần sau anh sẽ không nói đâu .”
“Nhưng giữa trưa anh lại không nghe em , em không phải đã ra hiệu anh đừng nhúng tay vào sao? Anh càng hướng về phía em , Hà Thế Bằng lại càng xem em không vừa mắt, hơn nữa lão lại không ngốc, lúc ấy tuy rằng không nghĩ tới được, nhưng cũng không có nghĩa khi lão quay về sẽ không ngẫm ra quan hệ của chúng ta .” Tuy rằng không muốn đề cập tới, nhưng vẫn nhịn không được đem nó nói ra.
Hạ Hành Thù đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì quay lại nhìn cậu một cái thật sâu , ngữ khí bình tĩnh mà nói:“Hiện tại em đại khái chưa rõ đau, anh không thể chịu được để em hứng ủy khuất, đặc biệt ngay tại trước mắt anh.”
Thẩm Gia Hành nghe xong, cũng không biết nói lại anh câu gì , ghé vào trên vai anh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, Hạ Hành Thù này, thật sự là quá mức sủng mình , một chút cảm xúc phập phồng cũng không thể gạt được anh, quả thực giống như mèo vờn chuột để anh đùa trong tay.
Chỉ là trong lòng lại không thể thiếu cảm giác ngọt ngào, dù sao cũng là được sủng, tuy rằng ác bá một chút, nhưng từ trước tới nay cũng đâu được nhận sự đau sủng nào đến vậy , cũng chỉ có người này cho cậu , không phải quan tâm giữa thân nhân bạn bè , cũng không phải mê luyến giữa nam nữ vì bị cậu quyến rũ, mà là bao dung sủng nịch giữa những người là tình nhân chân thật .
Thẩm Gia Hành tuy rằng diện mạo xuất chúng, từ nhỏ cũng có thói quen được ái mộ , nhưng thứ nhất là do tính tình kiêu ngạo, phần lớn cùng người tương giao không sâu, thứ hai lại sớm thích Hà Qúy, sau đó liền đặt tình cảm đơn phương trên người hắn, cùng người khác cũng đều là tình duyên ngắn ngủi, không bao giờ buông tâm tư, bởi vậy hình thức ở chung giống với Hạ Hành Thù , kỳ thật là từ trước tới nay đến không trải qua, hai mươi sáu năm qua nào có lúc nào muốn giận liền giận, thích làm nũng liền làm nũng, cũng không cần tận lực thi mị dụ hoặc để quyến rũ người khác.
Trong tiềm thức cũng đã cực hiểu rằng Hạ Hành Thù đối cậu là phi thường thích, vô luận cậu làm gì đều được cho phép , vì thế càng thêm buông tâm mà tùy hứng lên, những bộ dáng mà những kẻ khác không biết của cậu đều ở trước mặt anh mà hiển lộ mười phần.
“Hành Thù, anh nói xem em có phải cái gối thêu hoa(1) không ? Đến nỗi khiến cho Hà lão lão chướng mắt đến vậy , phỏng chừng chỉ ước gì lập tức đuổi em ra khỏi Hòa Tín.” Thẩm Gia Hành nhớ tới bộ dáng Hà Thế Bằng nhìn mình mà bốc hỏa.
“Gia Gia của chúng ta có rất nhiều điểm tốt, là bọn họ nhìn không ra mà thôi , ngày nào đó ở Hòa Tín mà quá khó chịu thì đổi công tác đi, đến Hoya làm tốt lắm , anh nhất định sẽ cầm bản hợp đồng đứng ở cửa mà cung nghênh em đại giá.”
Kỳ thật cũng không phải phủ nhận bản thân , Thẩm Gia Hành cậu cũng là người tốt nghiệp đại học danh tiếng , hồi đầu thi vào Hòa Tín cũng trèo lên được chức trưởng phòng, nửa điểm cũng không dựa vào quan hệ với Hà Qúy, chỉ là hôm nay bị người không nể chút mặt mũi mà ở trước mặt người bên ngoài hạ nhục , vô luận như thế nào cũng nuốt không nổi ngụm khí này . Bất quá được Hạ Hành Thù nói như thế, cậu cũng chống nén được mà nở nụ cười.
“Em nếu thật chạy qua bên anh làm việc, sẽ càng làm cho bọn họ vu cho em là gián điệp cầm cơ mật công ty đi bán đứng mới có thể dễ dàng đi qua như thế, hơn nữa còn không biết điều kiện chỗ anh có đủ để lưu lại em không, em cần chi phải đáp ứng mau vội.”
Hạ Hành Thù thừa dịp kẹt xe mà tạm dừng , quay đầu hướng mặt Thẩm Gia Hành hôn một cái “Gối ôm chất lượng tốt tặng kèm phiếu cơm miễn phí, thời hạn có hiệu lực cả đời, có đủ mê người hay không?”
Nghe được ánh nói lời “Cả đời”, trong tim Thẩm Gia Hành lập tức đập nảy lên, hứa hẹn như vậy, cậu từng nghe từ rất nhiều người , nhưng không ai nói tùy ý như Hạ Hành Thù , rồi lại làm cho người ta có cảm giác đáng tín nhiệm như vậy .
“Nói như vậy nhưng cũng đừng dễ tùy tiện hứa hẹn nha, trong túi em còn mang theo MP3, có chức năng ghi âm đấy .” Thẩm Gia Hành đùa giỡn hoặc thực hoặc giả mà nói.
“Nếu em cần thu âm thật, anh không ngại đem những lời này lặp lại một lần, Gia Gia, anh tuyệt đối so với em càng hy vọng em có thể nhớ rõ lúc nào cần dùng chúng nó đấy .”
“Lời này có ý gì?” Chẳng lẽ anh cũng lo lắng bản thân sẽ có một ngày vi phạm lời hứa hẹn hôm nay sao ?
Hạ Hành Thù dùng một tay chế trụ vô-lăng, tay kia thì bắt lấy tay trái Thẩm Gia Hành, đặt trong lòng bàn tay mình mà nắm chặt chẽ , nói:“Bởi vì nếu em để ý anh có thực hiện hứa hẹn hay không, vậy có thể chứng minh, em đối anh cũng có ý muốn chiếm giữ, tựa như bây giờ anh đối với em vậy đấy.” Nói xong liền nắm chặt tay cậu.
Thẩm Gia Hành bị anh nói tới không chút che dấu mà biến thành càng thêm ngượng ngùng, không được tự nhiên mà nói:“Dục chiếm giữ của em có thế lớn lắm đấy, khiến cho người ta chịu không nổi thì sao ?”
“Tốt nhất là người khác đều chịu không nổi, vậy chỉ còn lại mình anh có thể chịu .”
“…… Xì , anh buông tay ra đi.”
“Sao thế ? Không vui sao?” Hạ Hành Thù cố ý lại nắm chặt thêm một chút.
“Không phải…… Em chỉ là không nghĩ bởi vì tai nạn xe cộ mà phá tướng hoặc là tráng niên sớm thệ, đến lúc đó anh có bồi thường cũng không nổi đâu.”
Hạ Hành Thù cười ha hả.