Ái Tình Nữ Phụ

Chương 20: Chương 20: Tiệc (3) - Hạ Màn




Sau sự cố kinh sợ kia, toàn bộ quan khách đã được tiễn về hết. Tuy vậy, Phó Gia Linh và Phó Nhật Duy vẫn còn ở lại đại sảnh để điều tra chuyện vừa rồi. Hai vợ chồng Phó Lâm vẫn chưa về dù trời đã khuya lắm rồi. Phó Nhật Duy ngáp dài, chỉ một buổi tiệc chào mừng mang tính chính trị thôi mà cũng gặp chuyện này. Thật sự mệt mỏi ấy mà. Phó Gia Linh nhìn anh trai mình đang mệt mỏi kia, khẽ nói:

-Anh mệt thì về nghỉ đi.

-Không cần đâu.

Một chàng trai khá cao và bảnh trai cùng với tông đen xuất hiện xen vào câu chuyện:

-Thiếu gia, thuộc hạ tìm thấy một khẩu súng trường, vỏ đạn cùng với chiếc mặt nạ khảm ngọc và đôi găng tay ở góc trái của hành lang tầng trên.

Hai người cùng nhìn về phía chàng trai đang giấu đi gương mặt bảnh trai kia. Phó Nhật Duy đi tới cầm chiếc mặt nạ bị vỡ một góc kia lên:

-Không biết ai là người làm vỡ nó nhỉ? Vỏ đạn này chỉ có một chứng tỏ khẩu súng này chỉ nạp một viên. Trong khi lúc nãy, tên sát thủ bắn tổng cả ba phát cảnh cáo và ba phát vào người của tam đại gia tộc. Vậy những vật này là của ai?

Phó Gia Linh lên tiếng giải đáp và nêu ra suy nghĩ của mình:

-Lúc phát thứ ba được bắn chừng một phút, em có nghe tiếng súng nổ lần nữa. Có cả tiếng kim loại va chạm dù rất nhỏ nữa. Em không chắc lắm. Hẳn là tên sát thủ kia gặp đối thủ kỳ cựu rồi? Tôi nói đúng không Bắc Nhạn?

Người tên Bắc Nhạn vẫn thái độ cung kính đáp lời:

-Như tiểu thư nói thế hẳn sẽ tìm thấy dấu vết để lại rồi. Để thuộc hạ lên hàng lang lục soát.

Bắc Nhạn chỉ nhìn Phó Gia Linh một chút chừng ba giây cũng quay đi. Không rõ suy nghĩ gì nhưng Phó Gia Linh ngay khi Bắc Nhạn rời đi đã cúi ngầm mặt. Phó Nhật Duy hẳn là hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh vỗ nhẹ vai cô em nhỏ:

-Đừng gấp, sẽ có ngày Bắc Nhạn hiểu thôi.

Phó Gia Linh chỉ gật đầu. Chuyện của họ đã đi quá xa rồi. Nhìn bóng dáng đang cùng những người khác điều tra ở trên thật đau mà. Phó Nhật Duy vội chuyển chủ đề để cô em gái anh không nghĩ đến chuyện đó nữa:

-Mà em họ Tịnh Nhi và bạn trai đâu rồi? Từ lúc gia đình chú ba đến đây đến khi tiễn khách anh không thấy họ nữa?

Phó Gia Linh cũng nhớ ra, nhiều việc xảy ra quá làm cô quên mất họ. Chắc là Tử Hàn và Phó Tịnh Nhi không sao đâu. Hẳn cô ấy đã được Tử Hàn bảo vệ an toàn về nhà rồi. Lát gọi điện hỏi thăm xem, mà chiếc mặt nạ kia quen nhỉ? Tiếng gọi của Bắc Nhạn vọng xuống kéo cô khỏi suy nghĩ:

-Thiếu gia, tiểu thư! Mau lên đây đi...

-----

Góc tối một gương mặt vô cùng lo lắng và dường như đang chờ đợi. Còn một hai phút nữa là tới giờ hẹn rồi, sao Tử Hàn lâu thế nhỉ? Hay xảy ra chuyện gì rồi? Cô phải đi vào đó xem thử. Phó Tịnh Nhi ngẫm một lúc rồi quyết định tiến lại vào biệt thự theo cửa sau. Nhưng vừa mới bước một bước thì một vòng ôm ấm áp cùng giọng nói trầm ấm đã lọt vào tai:

-Đợi anh lâu không?

-Trễ thế ạ? Trong đó có chuyện gì sao?

-Không có gì. Ổn rồi.

Ánh sáng lờ mờ làm cho gương mặt kia dần khuất vào bóng đêm nhưng cô vẫn thấy được một vết xước nhỏ ở má trái của anh. Cô xoa xoa chỗ bị thương và lo lắng hỏi:

-Sao thế này?

-Anh bị té thôi.

-Thế ạ? Còn lúc nãy tiếng súng?

-Sát thủ bị bắt rồi.

-Chà... thật không?

-Ừ!

Thật không nhỉ? Chắc là nữ chính chị cô sẽ bị thương và được nam chính bảo vệ. Nhưng sao cô cứ nghi nghi nhỉ? Hàn chỉ nghiêng đầu cười và chắc nịnh điều đã nói. Hm... kì lạ là Tử Hàn vào lại đó làm gì nhỉ? Cô cứ suy nghĩ miên man mãi đến khi Tử Hàn vỗ nhẹ vai cô:

-Nghĩ gì mà trầm ngâm thế?

-Em đang nghĩ sao anh không đi cùng em mà lại vào Phó gia trong khi... á...

Ôi cái tật nghĩ gì nói nấy, thật không bỏ được! Tử Hàn xoa đầu cô khe khẽ cười phì:

-Anh có việc cần làm thôi đừng nghĩ nhiều nhé! Chúng ta về thôi...

-Vâng~!

Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, cô cứ có cảm giác người bên cạnh rất thần bí và nguy hiểm không kém gì nam chính. Kinh nghiệm sống ở hai thế giới và đọc tiểu thuyết cho thấy được người như Tử Hàn không là đại boss không được nhắc tới cũng là big boss đi ngang qua. Thoát ẩn thoát hiện để bảo vệ người yêu, càng nhìn càng nghĩ lại thấy nhiều điểm trùng hợp. Lỡ đâu cô hốt phải đại boss như trên thì hí hí thực may mắn mà...

------

Bệnh viện trung ương thành phố A, trong một ngày họ phải tiếp nhận bốn ca nhập viện từ người của những đại gia tộc tới. Y tá truyền tai nhau về sự việc buổi tiệc của Phó Lâm chủ tịch chào đón con trai độc nhất đã có sát thủ lẻn vào và làm nhiều người hoảng sợ. Hình như kẻ đó nhắm vào những người đang quyền lực của thành phố này. Ý tá C cầm tập hồ sơ và quay sang nói với cô y ta D đang đi cùng:

-Thế giới loạn lạc quá D nhỉ?

-Người nổi tiếng và có quyền dễ bị ám sát. Haiz tao không trông mong gì làm viện trưởng hay chủ tịch phu nhân chắc chết sớm do chồng gây thù chuốc oán.

-Mầy nói đúng.

Phòng bệnh 345 nghe tiếng bàn tán của hai y tá đôi mắt nhíu lại vì khó chịu. Phó Tịnh Nguyên đưa tay sờ chỗ bị băng lố lăng kia. Thật tình cô chỉ bị thương nhẹ mà ba mẹ cô lo sốt vó bắt vào đây nhập viện mấy hôm. Từ ngày cô thay đổi thói quen sống hẳn là có nhiều điều thú vị xảy ra hơn. Nhưng có nhiều tên con trai vây quanh hơn trước. Lúc nãy ba mẹ lẫn anh hai cô đã về trước do Phó Tịnh Nguyên đuổi về. Kể cũng lạ trong suốt buổi tiệc kia, cô không hề thấy em gái cô nhỉ? Hay lúc vào cô nhìn nhầm? Cánh cửa phòng mở toang, là bóng dáng quen thuộc:

-Em có sao không?

-Cảm ơn Cảnh thiếu quan tâm. Tôi ổn.

Cảnh Thiên Minh tiến tới ngồi cạnh cô và dịu giọng nói:

-Anh xin lỗi.

-Cảnh thiếu có lỗi gì với tôi mà xin?

Cảnh Thiên Minh cười nhạt - nụ cười nguy hiểm và kiềm chặt cô bằng nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Đây là kết quả Phó Tịnh Nguyên luôn muốn có một kế hoạch nhỏ bé lần này. Nụ hôn một lúc một sâu...

-A... em muốn giết chồng à?

-Xin... lỗi...

Cô vội vã coi ngó vết thương của Cảnh Thiên Minh. Dù đã băng bó xong nhưng nhìn nó không khỏi lo lắng. Trầm giọng hỏi anh:

-Anh không sao chớ?

-Chỉ cần em không giận nữa là không sao.

-Thật không?

-Thật.

Thật tình nếu có Phó Tịnh Nhi ở đây. Hẳn là sẽ đập bàn vì tâm hồn của nữ chính quá dễ an ủi mà. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ như cô ấy vẫn giữ lại một chút yếu đuối vốn có. Phó Tịnh Nguyên ngước nhìn Cảnh Thiên Minh hỏi han tình hình:

-Quách tiểu thư có sao không?

-Cô ấy vẫn còn hôn mê.

-Lát cho em qua thăm cô ấy nhé.

-Được.

Ở một nơi khác của bệnh viện - phòng đối diện với phòng vừa rồi. Khác hẳn bầu không khí ngọt ngào lãng mạn kia, ở nơi đây là một bầu trời u ám. Một chàng trai đứng ở đầu giường với sắc mặt vô cùng tệ. Không ngờ có một ngày Tống Giai Thần - kẻ đứng đầu hắc bạch đạo như hắn lại bị đe dọa. Dù Phan Tuyết Liên là tình nhân kiêm luôn sát thủ bảo vệ được ba mẹ hắn cử tới nhưng được một cô gái bảo vệ là điều sỉ nhục với hắn. Không thể chấp nhận mà! Cô gái ngồi trên giường nhìn hắn, suy nghĩ kia cô không đọc được.

-Anh lo cho Phó tiểu thư thì cứ sang phòng cô ấy đi.

-Không cần. Em nghĩ kẻ kia như thế nào?

Như hỏi đúng chuyên môn, cô gái nọ giọng điệu chợt lạnh băng hẳn:

-Kẻ đó là người mới vào nghề được đào tạo vô cùng gắt.

-Sao em lại nói thế?

-Tên đó dùng ánh sáng định vị thay vì áp tròng chuyên dụng để ám sát.

-Ừ!

-Em nghĩ hắn là kẻ thù chung của tam đại gia tộc Phó - Tống - Cảnh. Anh nên cẩn thận.

-Ừ!

Căn phòng lại chìm vào im lặng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, Phan Tuyết Liên nhìn ra cửa sổ kể ra tên kia cũng giỏi nhắm đến Tống Giai Thần mà hắn không nhận ra. Hẳn là tên đó khá ổn dù là sát thủ đầu tiên ra trận. Nhưng...

Cuối cùng chính là nơi Quách Ngọc Đình nằm. Một chàng trai đứng ở đầu giường, sắc mặt vô cùng lo lắng. Em gái cưng của anh ta lại gặp nguy hiểm ngay trên địa bàn của tên kia. Giá mà anh ta sắp xếp được công việc thì Quách Ngọc Đình sẽ không... Em gái cưng bị gì anh sẽ tính thẳng lên tên Phó Nhật Duy.

-----

-Tiểu thư, thiếu gia! Viên đạn ghim vào vách có vết máu ở đây?

-Vậy là Linh nhi suy luận đúng.

-Ở đối diện chỗ này cũng có viên đạn ghim vào nhưng không có máu.

-Vậy là tên đứng bên này không dùng mặt nạ hạn chế sát thương.

-Thuộc hạ cũng suy nghĩ như thiếu gia. Hẳn hắn ta là sát thủ mới và chưa kinh nghiệm.

-Dù gì hắn cũng khá giỏi...

Một cú hạ màn vô cùng ấn tượng cho buổi tiệc. Quá nhiều suy nghĩ ở đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.