Ái Triều

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Dị Thảo Sơn




Nguyên Lạc quốc

Vút...
Một mũi tên xé gió lao đi, con cáo tuyết một giây trước vẫn còn liều mạng chạy trốn, một giây sau đã lăn đùng ra chết.Cách xác con cáo tuyết không xa, một nam tử cưỡi ngựa tay cầm cung tên vừa mới thu lại, gương mặt anh tuấn hiên ngang, khóe môi ẩn hiện nét cười thỏa mãn.
Nam tử này không ai khác chính là Tôn Phi Hải - đệ đệ của Hoàng đế Nguyên Lạc, bát vương Nguyên Lạc quốc.

“Vương gia, chúng ta đi săn liên tục cả một buổi sáng rồi, hay là đến con suối bên kia nghỉ ngơi một chút, lát sau hãy đi tiếp!” Chương Hàm - hậu vệ thân cận của Tôn Phi Hải cung kính lên tiếng.

“Được.”

Hai người cưỡi ngựa tiến lại con suối gần đó.Nước suối trong vắt, dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, mặt nước ánh lên từng dát bạc.

“Tiểu Hàm, ngươi nhìn xem, nơi này quả nhiên là chốn tiên cảnh.Đáng tiếc lại bị người đời cô lập!” Tôn Phi Hải ngước nhìn khung cảnh non xanh nước biếc, muôn hoa rực rỡ trước mặt không khỏi cảm thán.

“Vương gia, đúng là rất đẹp!” Chương Hàm cũng nhìn theo ánh mắt vương gia nhà mình nhưng lòng đầy suy tư.

Nơi này là Dị Thảo sơn, tương truyền là một ngọn núi cực kì nguy hiểm, vào thì dễ nhưng ra thì khó.Chương Hàm đưa mắt quan sát biển hoa bên kia con suốt, rực rỡ là thế...Nhưng trên đời, phàm là những thứ càng đẹp lại càng độc, sau từng nhành cây ngọn cỏ nơi này chưa biết chừng còn ẩn dấu đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng...

Hôm trước, khi vương gia nhà hắn có ý định đến Dị Thảo sơn săn bắn, hắn lo lắng đến độ liên tục ngăn cản.Vương gia thân thể cao quý, lỡ xảy ra chuyện bất trắc Chương Hàm quả thực không gánh nổi.Nhưng bất kể hắn nói thế nào cũng không lay chuyển được Tôn Phi Hải.
Sáng nay họ vẫn đi săn như dự kiến.May mắn là cả buổi sáng mọi thứ vẫn bình yên, thật khiến lòng người nhẹ nhõm...

Chương Hàm lại gần một phiến đá bên suối, dùng tay suổi suổi: “Vương gia, người lại đây ngồi nghỉ.Thuộc hạ đi kiếm ít củi về nướng thỏ, bữa trưa nay đành ăn thịt thỏ nướng rồi!”

“Cũng được, ngươi đi đi!”

Tôn Phi Hải ngồi xuống phiến đá, hai tay chống gối, ánh mắt trôi theo dòng suối nhỏ.Một lát hắn nhắm mắt lại dưỡng thần, tâm hồn cũng trở nên ung dung tự tại như cảnh sắc nơi đây.Vì nhắm mắt Tôn Phi Hải không hề nhìn thấy ở bụi cỏ ven suối xuất hiện một con rắn lục.Con rắn trườn bò một cách chậm chạp về phía Tôn Phi Hải, khi nó còn cách hắn vài phân hắn bỗng mở mắt đứng dậy.Con rắn lục tưởng có nguy hiểm liền phòng vệ theo bản năng, cắn vào chân hắn một cái.Tôn Phi Hải bị đau, giật mình nhìn xuống...

Hắn kinh hoàng lùi ra sau vài bước, vết thương do rắn cắn bắt đầu nhức nhối.Thấy tình thế không ổn, Tôn Phi Hải vội lê cái chân bị thương đến một phiến đá lớn ngồi xuống, tay xé rách miếng vải áo buộc vào chân để ngăn chặn độc tố lan rộng.

Lúc này bên kia con suối, nơi có biển hoa rực rỡ, một thiếu tầm 17 tuổi, gương mặt như họa, một thân váy áo màu lục bằng lụa vô cùng thướt tha, tay đeo chiếc giỏ trúc, xem ra là đang đi hái thảo dược.
Có lẽ do trời quá nóng, thiếu nữ ngẩng mặt, tay áo giơ lên khẽ lau mồ hôi trên trán.Đúng lúc ánh mắt nàng bắt gặp một Tôn Phi Hải đang chật vật bên kia suối, nàng hiếu kì quan sát.Nghĩ một lát, nàng bèn xách giỏ lội qua con suối.
Tôn Phi Hải cũng đã nhìn thấy nàng từ lâu, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã hỏi trước, giọng nói trong như chuông bạc: “Xin hỏi công tử là ai? Tại sao lại một mình đến Dị Thảo sơn?”
Nàng đến đây đã được gần một tháng, ngày nào cũng lên núi Dị Thảo hái thuốc nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người xuất hiện.Quan sát tổng thể một lượt, nàng liền bị cái chân băng bó bằng mảnh vải của hắn thu hút sự chú ý.Không kịp để hắn trả lời, nàng vội hỏi nhưng ngữ khí lại mang theo vẻ chắc chắn: “Công tử, công tử bị rắn lục cắn có phải không?”

Tôn Phi Hải hơi kinh ngạc: “Sao cô nương biết? Cô là... ”

“Nói sau đi, để ta giúp công tử giải độc đã!” Vừa nói nàng vừa lục đống hoa cỏ trong giỏ trúc: “Đây rồi, công tử chờ một chút!”
Nàng lôi đống rễ cỏ vừa tìm được đến bên suối rửa sạch, sau đó lấy một chiếc bát đựng đống rễ cỏ rồi tìm cách giã nhuyễn, vắt lấy nước cốt hòa chung với một ít nước suốt.Xong việc, nàng bưng lại đưa cho Tôn Phi Hải: “Công tử mau uống bát nước này đi, nửa giờ sau vết cắn sẽ hết nhức!”

Tôn Phi Hải bị một loạt động tác linh hoạt của nàng làm cho ngơ ngẩn, lúc này mới sực tỉnh đỡ lấy bát thuốc: “Cô nương hình như rất thông thạo những thứ này?”

Nàng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, trước đây ta cũng từng bị rắn lục cắn!” Nói xong nàng quay đi lấy ít bã thuốc vừa giã rồi quay lại định xử lý cái chân của Tôn Phi Hải, nhưng chưa kịp chạm vào đã nghe hắn kêu lên: “Cô nương làm gì vậy?”

“Ta đắp bã thuốc cho công tử mà!” Dứt lời liền vén quần hắn lên xem xét vết thương, vừa tỉ mỉ đắp thuốc vừa giải thích: “Đây là bã rễ cỏ may chuyên dùng để giải độc, vừa uống vừa đắp mới hiệu quả.Nửa giờ sau công tử phải uống thêm một bát nước thuốc nữa độc tố mới hoàn toàn được giải.”

Tôn Phi Hải ngẩn người nhìn ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đắp thuốc cho mình, rồi lại nhìn đến khuôn mặt hơi cúi của nàng.Lòng chợt rung động mạnh, thầm nghĩ: quả là một cô nương tuyệt sắc, hơn nữa còn vô cùng lương thiện!

“Ta còn chưa biết khuê danh của cô nương là gì?”

“Ta họ Miêu, tên Ánh Huyên, còn công tử?”

“Ta tên Tôn Phi Hải.”

“Tôn Phi Hải, Tôn Phi Hải...” Miêu Ánh Huyên lẩm bẩm, dường như nàng đã nghe cái tên này ở đâu rồi: “A...ta biết rồi, họ của huynh giống họ của Hoàng đế Nguyên Lạc!”

Tôn Phi Hải nghe vậy cười lớn, thì ta chính là đệ đệ hắn mà!
Miêu Ánh Huyên cũng cười theo.Nàng ngẩng mặt lên nhìn trời, ánh nắng chói chang khiến nàng khẽ nheo mắt, đến giờ về nhà rồi.

Nàng quay sang nhìn Tôn Phi Hải, áy náy: “Công tử! ta phải về nhà rồi, nếu không ca ca sẽ mắng ta mất.Hay là ta để rễ cỏ may ở đây, lát nữa công tử tự giã rồi uống nhé! Ta đi đây! À...quên không nhắc công tử, Dị Thảo sơn này rất nguy hiểm, sâu trong rừng có rất nhiều mãnh thú và rắn lục đuôi đỏ.Đặc biệt, nơi đây còn có một loài hoa mang tên Nhật Luân, loài này thích nhất là ăn thịt người, công tử thận trọng một chút.Aiya, tóm lại là rất nguy hiểm, công tử nên ít đến thì hơn.Thôi, ta đi đây!”

Dứt lời không kịp để Tôn Phi Hải nói lời cảm ơn đã vội vã quay người chạy mất.Tôn Phi Hải dõi theo bóng nàng cho đến khi khuất hẳn, lòng đầy suy tư...

***

Hoàng cung - Lăng Nhạc
Trong khoảng sân trước điện Viễn Dương một cậu nhóc chừng ba bốn tuổi, thân mặc trường bào màu trắng, tay cầm bảo kiếm, phong thái nghiêm túc, từng đường kiếm xuất ra đều vô cùng bài bản.

Khi đường kiếm cuối cùng vừa dứt, một tiếng vỗ tay vang lên kèm theo giọng nói vô cùng hào sảng: “Tốt, rất tốt! Triều nhi, con đúng là không làm phụ hoàng thất vọng!”

“Đa tạ phụ hoàng khen ngợi!” Cậu nhóc tay nắm thành quyền cung kính trả lời.
Hoàng đế cười gật đầu: “Triều nhi, con lại đây!”

Cậu nhóc nhanh chóng tiến lại: “Phụ hoàng có gì căn dặn ạ?”

“Triều nhi, phụ hoàng hi vọng con chăm chỉ luyện tập, rèn giũa bản thân để ngày càng tiến bộ.” Hoàng đế dừng một lát rồi vỗ vai cậu nhóc, giọng nói chợt uy nghiêm: “Ngày sau khi con đăng cơ làm Hoàng đế, trẫm mong con trở thành một vị minh quân có thể trị quốc an dân, tạo phúc cho bách tính.”

Cậu nhóc trầm mặc đôi lát mới ngẩng đầu, vững vàng trả lời: “Nhi thần hiểu.”
Hoàng đế bật cười, gật đầu đầy vẻ hài lòng.Hoàng hậu bên cạnh cũng nhìn nhi tử nở nụ cười dịu dàng: “Lại đây mẫu hậu lau mồ hôi giúp con!”

“Dạ, mẫu hậu!”

~Hết chương 1~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.