Ngày thứ hai, Mạc Võ Thực quả thực ở trong tướng quân phủ thấy Tử Quân được đưa đến, hắn nhìn dung nhan xinh đẹp của Tử Quân, hoàn toàn không biết nói gì.
Vì Tử Quân, Chương Tùng Kiều hơn một năm trước sử kế đưa hắn điều đến nơi biên quan giá lạnh, không thể tưởng được một năm sau, y lại tự mình đưa Tử Quân tới cho hắn.
Hắn nhẹ dụi mắt, chỉ sợ mình nhìn lầm, nhưng trước mặt xác thực là Tử Quân, trên cổ hình như còn có thương tích, nhưng có vẻ không quá nghiêm trọng, so ra thì vết thương trên người Chương Tùng Kiều nghiêm trọng hơn.
“Ta đem người đến, tướng quân, có cần nghiệm thu không?”
“Nghiệm thu?” Mạc Võ Thực không hiểu ý này.
“Xem ta có hay không phá thân đồng trinh của Tử Quân. . . . A, ta nói lỡ, Tử Quân không phải nữ nhân, rất khó nghiệm chứng, cho dù hắn có ở trong lòng ngươi khóc nói đã bảo vệ trong sạch, cùng ta trong lúc đó không có gì, chưa từng tiết *** thủy đầy tay ta, cũng không từng vì bị ta đùa bỡn tiểu huyệt mà *** kêu liên tục. Nói vậy nhưng chỉ cần hắn rớt nước mắt trên gương mặt thanh thuần đó, sẽ không có nam nhân nào không tin.”
Mạc Võ Thực chấn kinh không thốt nên lời, đây là Chương Tùng Kiều khi xưa không tới lui kỹ viện, không nói lời thô tục, liền đến hắn chỉ gọi Tử Quân là “Tiểu mỹ nhân”, còn bị y nghiêm mặt quở trách sao.
Tuy rằng sau khi hắn hồi tướng quân phủ, có nghe nói Chương Tùng Kiều lúc trước bởi vì quá mức phong lưu mà bị Hoàng Thượng giáo huấn một trận, nhưng hắn căn bản là không thể tưởng tượng Chương Tùng Kiều phong lưu là như thế nào, thẳng đến giờ phút này. . . . . .
“Đi a, Tử Quân, này không phải là nam nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm sao? Đừng để ý ta, mau tới đó đi, ta cam đoan sẽ không đối Mạc Võ Thực nói ra ngươi đã làm gì lúc bên ta, ngươi mau ở trong lòng hắn khóc lóc kể lể nỗi tương tư hơn một năm này đi.”
Hắn dùng lực đẩy vào lưng Tử Quân, một cú đẩy thô lỗ khiến Tử Quân nhào về trước vài bước, còn Chương Tùng Kiều lại cuồng tiếu xoay người rời đi, để lại Tử Quân với ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Mạc Võ Thực.
Một người cuồng loạn, một người thì dại ra, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lưu Tử Quân lại quả thật phiền toái, hắn là đưa đến có Hoàng Thượng làm chứng, không thể không lưu, cũng không biết phải đối hắn thế nào. Cho hắn làm tôi tớ, sợ truyền ra ngoài, dễ bị người sàm tấu lên Hoàng Thượng; nếu đuổi đi, cũng sợ về sau Hoàng Thượng hỏi đến, lại thành y không tiếp nhận thiện ý, cho nên đành phải chọn một gian phòng tĩnh mịch, đối hắn như thượng khách.
Hắn là do Chương Tùng Kiều Vương gia tự mình đưa tới, người trong phủ đều biết, không đến mấy ngày mà cả mẫu thân y cũng nghe được chuyện về Tử Quân, liền đến truy vấn hắn.
“Ngươi dưỡng một cái tuyệt sắc nam nhân trong phủ? Ngươi đang làm chuyện điên rồ gì vậy, từ lúc nào ngươi lại có loại ham mê này?”
“Không phải, nương, đây là Hoàng Thượng mệnh Vương gia đưa tới, tin tưởng chỉ cần ở trong phủ vài ngày, Vương gia sẽ đem hắn trở về.” Hắn thành tâm hy vọng là như thế, nếu không hắn thật không biết nên xử lý Tử Quân như thế nào.
“Vương gia? Là Vương gia nào?” Nương hắn vừa nghe đến hai chữ Vương gia, liền trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Hắn ấp a ấp úng nói: “Là Chương Tùng Kiều, Chương Vương gia.”
Nương hắn lập tức thay đổi sắc mặt, “Ngươi đứa nhỏ này, vừa mới bị kẻ xấu đó hãm hại, điều tới biên cương đóng giữ, trong hơn một năm đó, hắn xú danh phong lưu đã vang khắp bốn phương, ngay cả Hoàng Thượng đều biết. Bọn họ Chương gia phụ tử tất cả đều lũ giòi bọ, các ngươi phụ tử hai người đến tột cùng phải mắc mưu đến thế nào mới cam tâm, nam nhân này khẳng định cũng là hắn ngoạn chán, liền đưa cho ngươi.”
Mạc Võ Thực vội vả lảng đi đề tài Tử Quân, để tránh bão nổi, “Cha có biết Chương gia lão Vương gia?”
Hắn thật chưa từng nghe cha nói qua, còn mẫu thân thì sắc mặt thập phần khó coi.”Hừ, biết loại giòi bọ thối tha đó, có gì hay ho để mà khoe ra, hắn ngoạn nữ nhân khắp kinh thành, mà Vương phi của hắn chết sớm không ai quản hắn, nếu bà ta không chết sớm, chỉ sợ cũng tức chết từ lâu rồi.”
“Nương, người có chuyện gì thì cũng bình tĩnh, đừng lôi cả người đã khuất vào.”
Sau khi hắn bị Chương Tùng Kiều hãm hại, nương hắn giờ cứ nhắc tới họ Chương, thì là thoá mạ hết trận này đến trận khác, hơn nữa hiện lửa giận bốc cao, nàng tay chống nạnh mắng tiếp.
“Loại nam nhân thấp hèn chung chạ với loại người đó, giờ lại ăn cơm Mạc gia, ở dưới mái hiên Mạc gia, loại gièm pha này ta chịu không nổi, gọi hắn ra, ta phải đuổi hắn ra ngoài.”
“Nương, hắn là Hoàng Thượng an bài đến chỗ chúng ta, ngài nói đuổi liền đuổi, vậy uy quyền của Hoàng Thượng biết để vào đâu! Lưu hắn ăn chút cơm cũng không phải chuyện lớn gì, ngài cũng đừng tái sinh khí, cũng đừng tái nháo chuyện này.”
Phải nghe đến uy danh của Hoàng Thượng, mới làm cho nương hắn cuối cùng bình tĩnh xuống. Mạc Võ Thực sợ nàng tính nóng lần nữa nổi lên, sẽ muốn đi tìm Tử Quân gây phiền toái, không bằng kêu Tử Quân ra gặp mặt trước, làm dịu đi một chút không khí.
“Nương, ta gọi Tử Quân ra, ngài nhẹ nhàng mà nói chuyện chứ đừng cáu giận nữa, ngày khác ta sẽ hướng Hoàng thượng bẩm báo lại, mấy ngày nay cứ lưu hắn lại đây đi.”
“Được rồi, nếu là lệnh của Hoàng Thượng, tướng quân phủ cũng không phải không nuôi nổi miệng ăn này, tiếp đãi hắn qua vài ngày đi.”
Mạc Võ Thực gọi người kêu Tử Quân đi ra. Tử Quân mấy ngày nay cả người đều gầy, hầu như không nói, không cười, cả ngày cứ ngơ ra, không biết là đang nghĩ đến cái gì. Nhưng mà hắn khi gầy đi, cả người lại càng thêm mảnh mai, mong manh thiệt giống một cô gái giả trai.
Tử Quân vừa tiến vào phòng, chén trà trên tay nương hắn liền rơi trên mặt đất, hai mắt nàng lồi ra, bộ dạng như trông thấy quỷ. “Nữ nhân này. . . . . . Nữ nhân này như thế nào lại ở đây?”
Nương hắn ngữ khí thập phần kích động, rõ ràng vừa rồi còn bình tĩnh, hiện tại lại chỉ vào Tử Quân mà hỏi hắn, “Nghe nói ngươi vì nữ nhân này, cùng Chương Tùng Kiều gây túi bụi, ngươi thực cùng nữ nhân này qua lại sao?”
“Nương, ngươi bình tĩnh chút. Hắn là nam nhân, kêu Tử Quân, không phải cô nương gia.”
“Nghiệp chướng, tất cả đều là ngươi cha tạo nghiệt, đúng là từ Vương gia phủ tới, chỉ loại Vương phủ thối tha như vậy, mới có thể dưỡng loại người hèn hạ này.” Nàng sau một lúc lầm bầm lầu bầu, liền bắt tay hắn hỏi: “A Thực, ngươi phải thành thật cho ta, ngươi cùng người này thật không hề có quan hệ không trong sáng đúng không?”
“Nương, ngài đừng dọa ta, bộ dáng này của ngài làm ta sợ.”
Nương hắn lập tức giận dữ rống hỏi lại một lần, “Ta hỏi ngươi, ngươi mau trả lời. Ngươi cùng hắn không có quan hệ không trong sáng có phải hay không?”
“Không có, nương, ngài đừng làm ta sợ đi.”
Nương hắn liền đứng lên, lập tức phẩy tay áo bỏ đi, cái gì cũng không thèm nói nữa. Mạc Võ Thực đối Tử Quân nói: “Xin lỗi, Tử Quân, nương ta hôm nay tâm tình không tốt lắm.”
“Không sao, ta cũng mệt mỏi, có thể trở về phòng không?” Hắn tinh thần ủ rũ, chuyện gì cũng không muốn quản, huống chi lại là chuyện riêng của nhà người khác.
“Hảo, ngươi trước về phòng nghỉ ngơi đi.”
Việc hôm nay khiến cho hắn không hiểu gì. Đến bữa tối, nương hắn không ra ăn, phụ thân sắc mặt khó coi vừa ăn cơm, vừa ngập ngừng tựa hồ như muốn hỏi hắn cái gì.
“Cha, ngươi có cái gì muốn hỏi ta sao?”
“Ta nghe nương ngươi nói, có một người từ Chương Vương đến ngụ ở đây phải không?”
“Đúng vậy.” Hắn còn phải giải thích về sự kiện này bao lâu đây.
“Hắn là tiểu hài tử của Ngọc Diệp ư?”
Ngọc Diệp, nghe qua đúng là tên nữ tử, Mạc Võ Thực sửng sốt một chút nói: “Ta không biết mẫu thân Tử Quân gọi là gì.”
Mạc Đoạn Lưu ăn nửa chén cơm liền rời khỏi, không khí quỷ dị lưu lại làm Mạc Võ Thực không thể hiểu đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì. Nương hắn xử sự kì lạ như vậy, cha hắn hỏi chuyện thì úp úp mở mở, thật không hiểu hai lão đang muốn làm cái gì.
Tử Quân đóng cửa, hắn mấy ngày nay ăn không vô, ngủ không yên, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Chương Tùng Kiều cuồng tiếu tràn ngập hận ý. Hắn lúc làm việc này, chỉ nghĩ sẽ tự mình chịu thống khổ, chỉ muốn một mình mình chịu tra tấn về thể xác và tinh thần, lại không thể nghĩ đến mình đem Chương Tùng Kiều hại thành như vậy, hắn thực chỉ muốn làm điều đúng đắn mà thôi.
Hiện tại đúng như mong muốn, khi nhớ tới Chương Tùng Kiều, tim hắn đau như bị xé nát, hắn không biết mình nên thế nào để có thể quay về cuộc sống bình thản như xưa.
Không có, mất đi Chương Tùng Kiều, hắn không bao giờ… nữa có thể thanh thản, không bao giờ… nữa có thể tìm được vui vẻ, cao hứng trong đời, cuộc sống bình thản là một thứ xa vời với hắn.
Tiếng đập cửa truyền đến, Tử Quân ra mở cửa và kinh ngạc, ngoài cửa là một lão nhân mà hắn chưa từng gặp, ông ta tỏ ý muốn vào, hắn chần chờ hỏi: “Xin hỏi ngài là ai?”
“Ngươi biết ta là ai mới đến tướng quân phủ, cần gì phải hỏi nhiều.” Người nọ nói chuyện một cách bí hiểm, trong giọng nói tràn ngập sắc thái khiến người chán ghét.
“Ta không hiểu ngài nói cái gì.” Tử Quân nghi hoặc càng sâu.
Lão nhân kia trầm mặc một hồi mới nói: “Ngươi là con của Ngọc Diệp, không phải sao?”
Tử Quân há hốc miệng, “Ngọc Diệp” hai chữ này, ngay cả dì hắn đều rất ít nhắc tới, mẹ đẻ hắn đích xác kêu là Ngọc Diệp.
“Ngài. . . . . . Ngài như thế nào biết tên của thân sinh mẫu thân ta?”
“Không cần làm bộ, ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi, trừ bỏ việc tướng quân phủ cho ngươi tiếp tục ở lại, ngươi cũng đừng nghĩ lấy việc này uy hiếp ta, ta không có khả năng cho ngươi tiếp cận Võ Thực.”
Tử Quân càng nghe càng quái, trong phủ này kêu Võ Thực, cũng chỉ có Mạc Võ Thực một người, người này lại kêu thẳng tên của tướng quân, đại biểu bọn họ là người thân cận.
“Ngài đến tột cùng là ai?”
“Ngươi không cần làm bộ giật mình. Ta năm đó có nói cho Ngọc Diệp, muốn ta thú nàng làm thiếp là không có khả năng, chẳng thà nàng hướng Chương Vương gia hiến thân còn khả quan hơn, không thể tưởng được nàng lại một mình hoài đứa nhỏ, lấy nó uy hiếp ta. Ta cùng phu nhân đã đưa nàng không ít tiền nạo thai, nàng vẫn không biết đủ, cứ một hai nháo đòi tiến tướng quân phủ. Phu nhân ta tức giận nghĩ mua chuộc bà mụ xử lý, không ngờ là lại không phải sử dụng đến, nàng nhờ tỷ tỷ đỡ đẻ, sau khi sinh lại không thấy nàng đến tướng quân phủ nháo nữa. Ta đi tìm hiểu mới biết hoá ra nàng chết trong khi sinh, thật sự là ông trời có mắt, làm cho tiện nhân này chết đi, bằng không sự trong sạch của tướng quân phủ sẽ bị huỷ hoại.”
Tử Quân hai tay run rẩy, tựa như bị một đạo cự lôi đánh cho hắn cả người phát run, mẫu thân nói cho di nương của hắn, nói nàng cùng với một người có quyền thế nên rất nhanh có thể thoát ly bần cùng.
Di nương đang ở Vương gia phủ, tự nhiên liền nghĩ người có quyền thế nàng nói đến chính là chủ tử của Vương phủ – Chương Thạch Vương gia.
Mà ngày ấy ở tiểu viên, hắn cùng lão Vương gia Chương Thạch đàm chuyện qua lại, lão Vương gia chỉ nhớ rõ chuyện của di nương, lại đối chuyện mẫu thân hắn không chút ấn tượng, chỉ nói năm đó còn trẻ, yêu thích náo nhiệt, cho nên trong nhà khách nhân nhiều, ca kỹ cũng nhiều, không nhớ rõ.
Mà người trước mắt nếu là một vị khách nhân có quyền thế trong Vương phủ lúc ấy, ngày ngày đi đến Vương gia phủ, tự nhiên có thể với mẫu thân hắn lâu ngày sinh tình. Người này lại kêu Mạc Võ Thực là Võ Thực, lại đề cập đến phu nhân của mình……
“Ngài là lão tướng quân? Ta cùng Mạc Võ Thực là huynh đệ?”
Sự thật bị nói ra trần trụi làm cho lão nhân rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, hung hăng đánh một chưởng vào mặt hắn.
“Ngươi là ai! Cũng xứng cùng Võ Thực xưng huynh đệ! Ngươi không phải huynh đệ của Võ Thực, Ngọc Diệp tuy là có vài phần tư sắc xinh đẹp, nhưng tỷ nàng mới là tuyệt phẩm, lại bị Chương Vương gia độc chiếm, ta từng nói họ Chương tặng nàng cho ta vui vẻ một đêm, hắn chẳng những không đồng ý, còn ra tay đánh người.
“Nữ nhân kia chẳng qua là cái ca kỹ thấp hèn mà thôi, hắn lại xem nàng như là trân bảo, ta phi! Ta thừa dịp đêm tối bắt nàng đi, nàng lại không chút kiêng dè dám tát ta một cái để chạy thoát, rõ ràng là ỷ vào thế lực của Chương Vương gia mới dám cả gan làm loạn như thế. Bởi vậy khi ta thấy muội nàng Ngọc Diệp mừng rỡ mở hai chân ra hầu hạ, mới vui vẻ ngoạn vài lần mà thôi, không ngờ Ngọc Diệp đã muốn vào tướng quân phủ. Nữ nhân thấp hèn như vậy, lau hài cho ta, ta còn ngại dơ bẩn đó.”
Một chưởng trên mặt thực không lưu tình chút nào, hiển nhiên là coi hắn như loại người đê tiện mà đánh. Tử Quân trừng mắt nhìn lão già, đúng như di nương nói, những người ở địa vị cao chỉ xem bọn họ như thứ ti tiện để chơi đùa, cho nên di nương cho dù là quỳ ở trước mặt Vương gia, cũng là thẳng lưng không khúm núm, thể hiện nhân cách của mình.
“Ngươi đây là loại ánh mắt gì? Tựa như cái nữ nhân đáng giận kia, nàng chỉ biết đối Chương Vương gia a dua, lại lấy loại ánh mắt này trừng ta, cũng không tự xem lại mình chỉ là một cái ca kỹ thấp kém mà thôi.”
“Di nương mới không phải loại người thấp hèn.” Bất luận bị kẻ nào nhục mạ hắn cũng có thể chịu được, nhưng hắn không thể chịu đựng việc di nương bị nhục mạ.
“Không phải thấp hèn, khi nàng cùng Chương Vương gia vui vẻ, cái thái độ a dua nịnh hót đó thật làm cho người ta nhìn buồn nôn. Ngươi vậy nhưng càng nhìn lại càng giống nữ nhân đáng giận đó, cũng cái khí chất thanh thuần động lòng người, còn có cánh mắt kiên cường đó…… Chắc tại sau khi nương ngươi chết, ngươi được cái nữ nhân đáng giận đó nuôi dưỡng, nên mới có khí chất giống như nàng.”
Lão tướng quân vừa nói vừa tiến lại gần, Tử Quân muốn đem cửa khép lại, lại bị hắn một phen đẩy ra. “Ngọc Diệp nói ngươi là hài tử của ta là giả đi, nói không chừng là cùng với dã nam nhân nào đó sinh ra ngươi. Ngươi cũng là bị Chương gia ngoạn chán, mới đem tặng lại đây đi.”
Hắn trong mắt thực không có hảo ý, làm cho da đầu Tử Quân run lên, hắn đi một bước lui về phía sau, lão tướng quân liền một bước tiến sát.
“Ngươi không có khả năng là con ta, là tiện nhân Ngọc Diệp kia nói lung tung để lừa đảo. Như thế nào hoảng thành bộ dáng này, không phải đã bị tiểu Vương gia của Chương gia chơi đùa qua sao? Nhìn ngươi làn da nõn nà, còn trắng mịn hơn cả nữ nhân, cũng không ngạc nhiên sao ngươi có thể khiến tiểu Vương gia Chương gia đem hết tâm cơ mang con ta dời đi, để độc chiếm ngươi.”
Càng nghĩ càng hận chuyện tình lúc trước, hắn đường đường một tướng quân, lại chỉ vì một ca kỹ, ngay cả cổng Chương Vương phủ cũng vào không được, truyền ra hắn còn có mặt mũi nào? Từ đó về sau, hắn liền càng hận họ Chương kia tợn.
“Hắn cùng lão cha hắn thật là giống nhau, chỉ cần nhắc tới nữ nhân đáng giận kia, hắn đã nổi trận lôi đình, ngay cả tay nàng cũng không chịu cho ta sờ một chút, còn đem ta đuổi đi, nói ta không bao giờ… là khách nhân của Vương phủ nữa.”
Tử Quân bị cưỡng chế ở trên giường, bàn tay ghê tởm của lão hướng ngực hắn sờ soạng, khiến hắn cơ hồ phải phun ra. “Ta là con ngài, van cầu ngài dừng tay, di nương sẽ không gạt ta.”
“Ngươi không phải con ta, ta nếu có đứa con thiên kiều bá mị như ngươi này, há để nước phù sa lọt vào ngoại nhân điền sao? Lại để cho họ Chương kia đoạt lần đầucủa ngươi trước sao.”
Tử Quân hét lên thảm thiết, nếu rơi vào tay người ghê tởm bỉ ổi như thế, thì thà chết còn hơn! Tưởng tượng đến người như thế lại là thân sinh phụ thân của mình, cả người liền một trận rét lạnh, nếu không phải mẫu thân sớm mất, được di nương nuôi nấng, hắn nếu vào ở tướng quân phủ này, hậu quả thật kinh khủng.
“Buông tay! Hỗn đản, ngươi buông tay!” Hắn nghẹn ngào khóc lên.
“Cha, người đang làm cái gì?”
Cửa hoàn toàn bị mở ra, thân ảnh Mạc Võ Thực choán hết cả cửa, mặt hắn tràn đầy thần sắc sợ hãi kinh hoàng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay cha mẹ đều lạ, muốn tìm Tử Quân trò chuyện, nào biết giờ lại chứng kiến một cảnh này.
Mạc Đoạn Lưu trầm ngâm một chút, lại không chút xấu hổ mà nói: “Võ Thực, đây là Hoàng Thượng ban cho ngươi ngoạn đi, cha đã vài năm không có cảm xúc như vậy, hôm nay lại cảm thấy hắn đặc biệt hợp khẩu vị của ta, ngươi tặng cho ta đi.”
“Không, Võ Thực tướng quân cứu ta, ta là dị mẫu huynh đệ với ngươi a.” Tử Quân kêu lên cầu cứu.
“Phi, cái gì dị mẫu huynh đệ! Ta chỉ nhận thức hắn là đứa con của một hoa kĩ, nhìn thân mình hoạt nộn này, chắc chắn làm cho nam nhân sướng như được thăng thiên đi.”
“Không…… Không, ta thực là huynh đệ của ngươi, tướng quân, van cầu ngươi cứu ta, xin nể mặt Tùng Kiều, cứu ta……”
Mạc Võ Thực ngốc sửng sờ tại chỗ, hiển nhiên không biết nên như thế nào cho phải, Mạc Đoạn Lưu đối hắn nói: “Đứa con ngoan, giữ cửa cho tốt, đừng để nương ngươi phát hiện, chờ ta trở ra, nương ngươi đối việc ta triệu kĩ luôn càm ràm không thôi.”
“Không, chớ đi, tướng quân, tướng quân……” Tử Quân khóc đến lệ rơi đầy mặt, chỉ cần Mạc Võ Thực vừa đi, hắn lập tức sẽ gặp loại đối xử cực kỳ tàn ác.
Phía sau Mạc Võ Thực đi tới một người khác, nàng đẩy Mạc Võ Thực ra, nhìn đến cảnh tượng trên giường lập tức tức giận mắng không ngớt.
“Ta đang suy nghĩ, ngươi đi nói chuyện gì mãi còn không có trở về phòng, không nghĩ tới lại là đi làm loại chuyện mất mặt xấu hổ này! Còn có ngươi loại ranh con *** đãng không biết xấu hổ, mẹ đã câu dẫn lão tử, ngay cả con cũng câu dẫn lão tử, các ngươi đúng tiện nhân thấp hèn, đến tột cùng phải gây cho tướng quân phủ bao nhiêu chuyện *** tà mới cam nguyện! Xú lão đầu, ngươi đứng lên cho ta, người nọ là do con hồ ly tinh kia sinh ra, ngươi cũng dám thượng hắn, không sợ phạm đạo luân thường sao?”
“Luân thường nào? Kia vòng eo nhỏ nhắn vừa vòng tay đúng là để bị nam nhân khác chơi đùa, nếu đã bị chơi đùa, lại bồi lão tử thì có quan hệ gì! Cái gì kêu nước phù sa không chảy ngoại nhân điền? Hắn bực này tư sắc đương nhiên phải dưỡng ở nhà để vui vẻ mà ngoạn, nếu không phải Võ Thực bị ngươi dạy đến ngu, thấy mỹ nhân nhường này, sớm nên từ Chương gia mà đoạt về, quản hắn cái gì mà huynh đệ hay không huynh đệ, phụ tử hay không phụ tử. Lời hồ ly tinh đã chết kia nói, ai biết là thật hay giả.”
Mạc Võ Thực thoáng chốc ngây dại, trong lúc bọn họ đối thoại đã mơ hồ để lộ ra thân thế thật của Tử Quân. Hai lão còn mải đối mắng, Tử Quân đã tông cửa xông ra, Mạc Võ Thực lập tức đuổi theo nhưng cũng không thấy bóng dáng Tử Quân.
Hắn từ nhỏ dưỡng ở Chương Vương phủ, chỉ biết đường trong Vương phủ, ở trong thành loạn chạy, gặp người liền hỏi Chương Vương phủ ở nơi nào, mãi cho đến khi chạy đến trước Vương phủ mới thôi.
“Mở cửa, mở cửa, van cầu ngươi mở cửa.”
Hắn dùng lực đập cổng, cổng vừa mở ra, hắn liền nhanh chạy vào, chạy mãi cho đến trước cửa phòng Chương Tùng Kiều mới thôi, nhưng là cửa phòng Chương Tùng Kiều đóng chặt, bên trong một mảnh hắc ám, hắn phải vừa gõ cửa, vừa cố giải thích.
“Tùng Kiều, hãy nghe ta nói, di nương ta lầm, cho nên ta cũng lầm, hãy cho ta cơ hội bù đắp. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a, ta từ nhỏ đã yêu ngươi, cả đời này vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
Bên trong có tiếng mở chốt cửa, Chương Tùng Kiều chậm rãi đi ra, thần sắc khinh miệt nói: “Như thế nào? Biết tướng quân phủ đối đãi không tốt, cho nên quay lại đây cầu ta sao?”
“Van cầu ngươi hãy nghe ta nói, Tùng Kiều.” Mặt hắn phủ đầy nước mắt, không thể tưởng được di nương lại sai lầm lớn như vậy, bởi vì là di ngôn của nàng, hắn cũng tin, mới tạo thành đại sai hôm nay. “Di nương trước khi chết nói cho ta biết, nói ta là lão Vương gia……”
“Câm mồm, Mạc Võ Thực tuy là người thành thật, nhưng nhà hắn phụ thân háo sắc tham ***, mẫu thân dữ dằn hà khắc, toàn bộ kinh thành đều nói nhà hắn là hang ổ ma quỷ, những đứa nhỏ nhà lành tuyệt không vào làm nô trong đó. Ta biết hắn vô năng bảo vệ ngươi, bất quá đây là ngươi mong muốn, ta cũng không thể làm gì.”
Tử Quân quỳ xuống, giữ chặt ống quần hắn nói: “Ta không dám vọng tưởng cầu ngươi tha thứ ta, Tùng Kiều, để ta cả đời làm nô tài hầu hạ ngươi, chuộc tội ta đã tổn thương lòng của ngươi, hết thảy đều chính là hiểu lầm, van cầu ngươi hãy nghe ta nói.”
“Hết thảy đều là hiểu lầm? Ngươi nằm ở trong lòng ta yểu điệu yêu kiều là hiểu lầm, nhu thuận cho ta ôm vào ngực chỉ là mộng, ta đã chịu đủ rồi. Mau cút đi! Ngươi không phải người của Vương gia phủ, là người của Mạc tướng quân, người tới a, đem hắn đưa trở về.”
“Không! Không!”
Hắn khủng hoảng đến thét lên chói tai nhưng Chương Tùng Kiều vẫn xoay người tiến vào bên trong cánh cửa làm Tử Quân tuyệt vọng khóc thút thít không thôi. Hoàng Thổ nghe thấy một trận xôn xao, rồi lại nghe Tử Quân đã trở lại, liền vội chạy tới, kéo góc áo Tử Quân nói: “Tử công tử, đi theo ta.”
Hộ vệ nghe Chương Tùng Kiều kêu lớn, đã hướng tới nơi này chạy tới, nghĩ đến nếu bị đuổi về Mạc tướng quân phủ, bị Mạc Đoạn Lưu như vậy khi dễ, Tử Quân đã muốn chết, nhưng nghe Hoàng Thổ ở bên cạnh gọi hắn, ôn nhu kia làm cho tâm lạnh của hắn được khôi phục một ít độ ấm.
“Tử công tử mau tới a, chậm sẽ bị những người đó bắt được.”
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo nặng nề theo Hoàng Thổ chạy, tới bên một bờ tường, Hoàng Thổ chui lỗ nhỏ đi ra ngoài, lại ra dấu bảo hắn cũng theo lỗ nhỏ đi ra, hắn không quản cả người bụi bặm liền chui theo, may mắn hắn dạo này gầy đi, bằng không tuyệt đối chui không được, sau Hoàng Thổ lôi kéo hắn chạy.
“Chúng ta đi đâu? Hoàng Thổ?”
“Đi đến chỗ lão gia gia, hắn lần trước đến Vương phủ nói muốn tìm ngươi, người khác cũng không nguyện nói ra ngươi ở nơi nào, chỉ có ta nói. Hắn thực tức giận tìm Vương gia, còn mắng Vương gia một trận, sau đó ta đến chỗ hắn ở hầu hạ. Ta vừa vặn quay về Vương phủ lấy một ít đồ dùng trước kia thì gặp người. Tử công tử, đây nhất định là ông trời muốn cho chúng ta gặp lại, ta rất nhớ ngươi a. Tử công tử, sau khi ngươi đi, Vương gia cả ngày âm dương quái khí, chúng ta đều rất sợ hãi.”