Edit: Hắc Phượng Hoàng
Một câu của Thánh Nguyên Đế khiến cho Diệp Trăn như rơi vào vực thẳm, mà đáp án của nàng chính là quyết định mình có thể bình an rơi xuống đất hay không, hoặc là tan xương nát thịt. Nhưng, chọn phụ thân hay chọn chính mình, thì có gì khác nhau đâu? Cuối cùng vẫn là chữ “Chết”.
Không không không, tại sao có thể chết được chứ? Nếu như lựa chọn bảo toàn chính mình, vậy mình vẫn là Diệp Tiệp dư cao cao tại thượng, độc tài cung quyền, còn có thể che chở những tộc nhân Diệp gia còn lại, cũng có thể chờ thời cơ lấy lại Đế sủng. Mà chọn phụ thân, cái gì cũng sẽ mất, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, gia nghiệp Diệp gia to như vậy tất nhiên là khó tránh nhất, mà chính mình vừa không có quyền lợi và địa vị, chỉ có thể ở cùng một chỗ với tộc nhân thảm đạm sống qua ngày, những người đã từng đắc tội kia sẽ không bỏ đá xuống giếng, công kích sao?
Kết cục có khi là sống không bằng chết! Giữ lại núi xanh không sợ không có củi đốt, Diệp Trăn, chỉ có chọn mình mới là lấy đại cục làm trọng, mới có thể dẫn dắt tộc nhân thoát khỏi khốn cảnh, mới có thể ở một ngày nào đó trong tương lai thu hoạch vinh quang cho Diệp gia một lần nữa! Lựa chọn của ngươi là đúng, lựa chọn của ngươi là đúng… Trong lòng nhắc tới những lời này nhiều lần, trên mặt Diệp Trăn đã ẩn ẩn hiển hiện thái độ điên cuồng.
Ý nghĩ của nàng hỗn loạn, vô số ý niệm đang đảo quanh trong cuồng phong, như muốn nổ bung. Nhưng mà bên trong nhiều tạp niệm ấy, nàng lại không dám suy nghĩ mình mất đi hết thảy những gì đang có sẽ như thế nào, không có ân sủng của đế vương sẽ như thế nào, thậm chí không ý thức được vấn đề này rất có thể chỉ là một cái bẫy, hoặc là một lần dò xét.
Trong cơ thể bị độc tố quấy phá, lúc nào cũng đau nhức như dao cắt, và còn luân phiên đả kích theo nhau mà đến, phá hủy tinh thần và ý chí của nàng. Chỉ là ngắn ngủn mấy ngày thôi, Diệp Trăn đã chìm trong ma chướng rồi.
Thánh Nguyên Đế cũng không thúc giục, vừa cong ngón tay gõ mặt bàn, vừa lẳng lặng quan sát biểu lộ biến hóa của đối phương. Cẩn thận quét hết trong đầu một lượt, thế này hắn mới phát hiện mình tựa hồ chỉ nhìn thấy tư thái đau thương, ưu sầu, mỉm cười, điềm đạm đáng yêu, vân vân, có thể kích thích nam nhân muốn bảo hộ của nàng, trừ đó ra thì không còn gì khác.
Trái lại phu nhân, tuy chỉ là duyên phận vài lần, nàng mặt hoa cười cười, cởi mở cười to, như hơi mỉm cười… Đủ loại dáng tươi cười vừa rực rỡ vừa ấm áp; ít khi ẩn chứa tức giận, không thể nhịn được nữa thì chỉ tay trợn mắt, vỗ bàn, thần thái cử chỉ hào hiệp tung hoành, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn; lúc đối mặt với giấy tàn mảnh vụn thì vô cùng đau đớn, niềm thương tiếc khó vơi, trong mắt chỉ mênh mông phủ một tầng hơi nước thôi, chứ chưa từng rớt xuống một giọt nước mắt, nhưng lại boong boong thiết cốt, ngạo ý nghiêm nghị.
Đặt cả hai ở cùng một chỗ, mặc dù đồng dạng là xinh đẹp, khuynh thành tuyệt thế, nhưng một người giống như tồn tại ở trong bóng tối tràn đầy âm trầm, làm cho người ta dính vào thì hối hận; một người lại nở rộ dưới trời quang xanh thắm, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ sáng chói, khiến người ta cảm giác được xuân ý dạt dào và sinh cơ lan tỏa.
Còn nữa đó là dư vị của người nọ, một cái nhăn mày, một nụ cười, càng khiến trong lòng đau khổ, cuối cùng Thánh Nguyên Đế không dám nghĩ tiếp nữa, mí mắt hơi nhấc lên, nhìn Diệp Trăn đang gần như điên cuồng.
“Nô tì biết tội, cầu Hoàng Thượng tha cho nô tì lần này.” Diệp Trăn không có mặt mũi nói thẳng bảo toàn chính mình, chỉ buồn bã buồn bã khóc ròng.
Vịnh Hà đứng hầu ở bên cạnh đã sốt ruột ra mồ hôi lạnh đầy đầu, rất muốn làm ra âm thanh nhắc nhở nhưng lại không dám vọng động. Những năm này nương nương là hình tượng gì trước mặt Hoàng Thượng, nàng với tư cách ở ngoài đứng xem rất rõ ràng, tinh khiết thiện lương, dịu dàng, si tình, nhớ tình bạn cũ, nhưng có tội nhìn hành tung của đế vương, lại thêm lựa chọn hoang đường mới này, hình tượng tốt đẹp nàng khổ tâm kinh doanh đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Cho dù Hoàng Thượng tha cho nàng lần này, nhưng sau khi nhìn rõ chân diện mục lãnh khốc vô tình của nàng, làm sao có thể cho nàng cơ hội phục sủng nữa đây? Trái lại nếu như lựa chọn bảo toàn phụ thân và tộc nhân, không chừng Hoàng Thượng có thể nhìn ở phần hiếu tâm của nàng mà khai ân.
Nương nương không thể mà!
Đáng tiếc Diệp Trăn không nghe được hò hét của Vịnh Hà, thể xác và tinh thần của nàng bị tàn phá, đầu óc cũng lâm vào hỗn độn, chỉ làm việc theo bản năng.
Hay cho một cái làm việc theo bản năng! Thánh Nguyên Đế đình chỉ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói, “Ngày sau ngươi vẫn là Diệp Tiệp dư, chỗ Diệp Toàn Dũng trẫm sẽ mệnh Đình Úy phủ làm việc theo luật lệ, phán tội chết tuyệt đối sẽ không ân xá.”
Diệp Trăn trong khoảnh khắc suy sụp người xuống, ngực kịch liệt phập phồng, như là khó có thể thừa nhận thêm ‘tin dữ’ nữa. Thánh Nguyên Đế không nhìn nàng, quay người muốn đi gấp, lại nghe nàng nỗ lực kêu, “Hoàng Thượng chậm đã, nô tì còn có một vật muốn đưa cho ngài. Vịnh Hà, mau mau đi lấy.”
Vịnh Hà ngậm nước mắt đi cầm hộp gấm đặt trên kệ Bác Cổ xuống, mở ra xem đấy là một cái bình bàn* nhỏ vuông nửa xích*, chính giữa có thừa trục cố định ở trên kệ, có thể xoay tròn qua lại, hoa văn màu trắng đơn giản, một tấm vải tơ, còn có thêu hai mặt tinh tế dày đặc, nhìn thế nào cũng không thể nào tìm ra được sơ hở. Có hai bức đã vẽ ổn thỏa, một là La Sát, hai là Phật Đà.
[*Xích: đơn vị đo chiều dài, 1 xích = 1/3m = 33,33cm
*Bình bàn: ????? không hiểu nó là cái gì luôn, ai biết chỉ giùm với]
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đây là bàn bình ngày trước ngài nhờ nương nương thêu, người không dám chậm trễ, cho dù đang mang bệnh cũng cầm kim xỏ chỉ, suốt đêm, thiếu chút nữa làm hỏng cả mắt. Đây là phương pháp thêu mới mà bản thân nương nương nghĩ ra, gọi là thêu hai mặt, nói là muốn truyền cho tú nương Chức tạo tư*, kiếm chút ít lợi ích thực tế cho ngài. Hoàng Thượng, nương nương cuồng dại một mảnh với ngài, ngài cũng thương nương nương chút!” Vịnh Hà thật sự không còn cách nào, chỉ có thể dùng cảm tình nói chuyện.
[*tú nương: người làm nghề thêu thùa, may vá…
Chức tạo tư: có lẽ đấy là một cơ quan về tạo hàng vải vóc, thêu thùa]
Diệp Trăn mở miệng cười khổ, khóe miệng chậm rãi chảy xuống hàng máu tươi, lộ ra sắc mặt trắng bệch, hai mắt bi thương, nhìn tới thật đáng thương, cũng thật đáng buồn.
Chủ tớ hai người biểu diễn tốt lắm, làm lão nhân Bạch Phúc rất có kinh nghiệm về lòng người dễ thay đổi cũng sắp khóc, huống chi những người khác trong điện. Cũng không lâu lắm, lại là một hồi khóc ròng từ trong góc bốn phía truyền đến, phủ lên Cam Tuyền Cung vàng son lộng lẫy trở thành chật hẹp đơn sơ, thê thảm vô cùng.
Thánh Nguyên Đế mặt không biểu tình cầm lấy bàn bình xem xét, trong lòng hối hận khó tả. Nếu sớm biết hai bức họa này sẽ bị trở thành thứ tranh thủ thương cảm, công cụ diễn tả tình thâm, nói gì hắn cũng sẽ không đưa tới Cam Tuyền Cung. Cao thượng bị ti tiện làm nhơ, quả thực khiến người ta đau lòng.
Hắn cẩn thận thu lại bức họa, ném bàn bình cho nội thị, nói dặn dò, “Đưa đi Chức tạo tư, bảo tú nương ở đó suy nghĩ một chút, nếu như kĩ thuật không quá phức tạp thì mở rộng ra ngoài tạo phúc cho dân chúng, nếu như quá mức rườm rà thì bồi dưỡng một ít người chuyên kinh doanh cái này, mở rộng quốc khố.”
Nội thị đáp ứng một tiếng, bưng bàn bình đi. Lúc này hắn mới nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn, nói thẳng, “Trước đó vài ngày ngươi còn vì Triệu Lục Ly tái giá mà bệnh nặng một trận, cảm thán tình cũ khó quên; hôm nay lại nói đối với trẫm tình si một mảnh gì đó. Diệp Trăn, đến cùng ngươi có mấy trái tim?”
Diệp Trăn và Vịnh Hà cùng cứng đờ, rất lâu không nói gì.
Thánh Nguyên Đế cũng không cần đối phương đáp lại, tiếp tục nói, “Trẫm thấy ngươi căn bản cũng không có tim. Ngay cả tánh mạng của cha ruột mình cũng có thể vứt bỏ không để ý, vậy lúc trước nguyện ý liều mình cứu trẫm như thế nào đây? Diệp gia nhiều thế hệ hành thương, bổn sự tránh hại mưu lợi thì không ai bằng, tuyệt đối sẽ không vì một người xa lạ mà kéo cả nhà hi sinh vì nước. Năm đó ngươi quả thật không biết thân phận chân thật của trẫm ư? Quả thật chỉ là gặp người đi đường bị thương mới mở lòng thiện lương ư? Lúc này xem ra, đây lại không giống tác phong làm việc của ngươi.”
Xong rồi, toàn bộ bị đâm toạc rồi! Vịnh Hà hồn bay lên trời, gần như ngất đi. Diệp Trăn còn cố gượng, ý nghĩ hỗn độn lập tức thanh tỉnh, sau đó cực lực nghĩ lại —— những manh mối năm đó đều bị xóa đi rồi, Hoàng Thượng sẽ không điều tra được gì hết, cho dù thẩm vấn phụ thân, ông ấy cũng nên biết nặng nhẹ. Nếu nhận là biết chính ông sẽ chết, không nhận mặc dù cũng là chết, nhưng sẽ không bị tội khi quân hành thích vua, cũng có thể bảo toàn cửu tộc, bởi vậy tuyệt đối không thể nhận.
Chính như Hoàng Thượng nói, người Diệp gia bổn sự tránh hại mưu lợi không ai bằng, phụ thân nhất định sẽ biết chọn như thế nào. Nghĩ như vậy, Diệp Trăn có ý định thanh minh cho bản thân vài câu, lại nghe thấy Hoàng Thượng trầm giọng nói, “Thực hư như thế nào, trẫm sẽ phái người đi thăm dò. Diệp Trăn, chỉ mong Diệp gia ngươi tay chân đủ sạch sẽ.” Nhưng trong lòng đã hoài nghi nàng ta.
Diệp Trăn không thể thừa nhận được trọng áp này nữa, “PHỐC” một tiếng, phụt máu ra ngoài.
Bạch Phúc vội vàng ngoắc thái y lại cứu trị, nhưng sau đó xoay người đuổi theo Hoàng Thượng đã đi ra thật xa. Không thể ngờ được Diệp Tiệp dư nhìn dịu dàng mềm mại, thủ đoạn lại lợi hại như thế, ngay cả cái ân cứu mạng kia cũng là do tạo ra, nếu như không tra được manh mối thì cũng thôi đi, tra được chẳng phải là biểu thị rõ ràng năm đó Hoàng Thượng gặp nạn, Diệp gia cũng hung hăng đẩy một vố?
A a a a, đây chính là hành thích vua đấy!!!! Vừa nghĩ như thế, Bạch Phúc hoảng hốt thay cho Diệp Tiệp dư, càng cảm thấy cái cổ thật lạnh lẽo.
—-
Triệu Lục Ly hôm qua chọc giận tân phu nhân, còn kém điều ân đoạn nghĩa tuyệt, hôm nay lại không nghĩ tới trấn an xin lỗi, ngược lại sáng sớm chạy tới Diệp phủ, thu thập tàn cuộc thay Diệp lão gia và Lưu thị. Hôm giám bảo yến của Diệp gia không chỉ giam rất nhiều quyền quý, còn bởi vì tự tiện điều khiển cấm vệ quân làm hại chư vị thống lĩnh mất đi mũ quan, bị nhận trượng hình, có thể nói trong một đêm đắc tội hơn một nửa Yên kinh, nếu không có người chống đỡ mặt ngoài, sợ là sẽ bị bỏ đá xuống giếng, bức tường cũng bị dân chúng đẩy.
Trấn Bắc Hầu hắn mặc dù không có thực quyền, ở trong quân tích lại lũy được chút ít tình cũ, hoặc nhiều hoặc ít có thể nói vài lời. Hai người Triệu Vọng Thư và Triệu Thuần Hi bởi vì không mẹ cả quản giáo, liền mang cả đến, còn có thể trấn an hai vị.
Diệp lão gia không lạnh nhạt với vị con rể trước giống như ngày xưa nữa, nhiệt tình vô cùng đón hắn vào cửa, mời vào chính đường nói chuyện. Hai đứa nhỏ thì đi theo nhóm biểu tỷ muội và huynh đệ bà con về phía hậu viện thăm ngoại tổ mẫu. Tuy nói vừa mới bị Hoàng Thượng hung hăng đánh thể diện, nhưng Diệp Tiệp dư vẫn còn, chức quan của Diệp lão gia vẫn còn, đợi cơn tức giận của Hoàng Thượng vơi đi, Tiệp dư sẽ thu hoạch thánh sủng lần nữa, tương lai có thể xoay người, không chừng còn sáng chói hơn cả bây giờ.
Vì vậy, Diệp phủ chỉ là hơi có vẻ tinh thần sa sút thôi, chứ không suy tàn thất bại tới mức không hồi được. Nhưng vừa qua giờ Thìn, mắt thấy trong nội cung sắp tan triều rồi, thì có mấy hàng thị vệ cầm kiếm kích bao bọc vây quanh Diệp phủ, Đình Úy đại nhân tự mình dẫn đội đi vào cổng lớn, không nói hai lời trước tiên trói lại toàn bộ tội nhân trên danh sách kéo đến ngoài viện, nhớ kỹ từng chữ từng câu hịch văn*.
[*bài hịch; hịch văn, chủ yếu chỉ các bài hịch lên án kẻ thua hoặc kẻ phản nghịch]
Triệu Lục Ly che chở hai đứa con quỳ gối sau lưng người Diệp gia, cẩn thận nghe xong không khỏi hoảng sợ, rốt cục cũng hiểu rõ câu “Quân tử báo thù mười năm không muộn” hôm qua của Quan Tố Y là có ý gì. Quan lão gia tử không những không cầu tình cho Diệp gia, ngược lại còn cáo nhạc phụ 32 điều tội trạng, từng điều đều là tội chết, từng điều đều có thể bị tru di cửu tộc, lập tức lại vạch tội Hoàng Thượng dung túng ngoại thích làm hại triều đình, không chỉnh đốn trong nhà.
Lúc này ngay cả Hoàng Thượng cũng thừa nhận tội trạng trong hịch văn, há lại sẽ khinh xuất tha thứ Diệp phủ, khoan thứ Diệp Trăn ư? Con đường sống cuối cùng của Diệp gia đã bị Quan lão gia tử vạch tội lần thứ hai mà chặt mất, thủ đoạn báo thù này sao mà độc vậy! Tim Triệu Lục Ly như bị đao cắt, hối hận không kịp, hai đứa con thì trái lại, đã bị dọa tới ngu dại.
Hịch văn còn chưa đọc xong, trên dưới Diệp gia đã không còn lỗ hổng mà kêu oan uổng, lại không có cách nào đả động quan sai, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ hủy đi đình đài lầu các, đập phá cái bàn bài trí, lần lượt nhấc ra các rương tiền tài giấu trong hầm và nhà kho, sau đó bịch một tiếng chọc tấm biển Diệp phủ nạm vàng xuống, giẫm cho nát bét.