Nam tử cương nghị
đúng là Hoắc Thánh Triết mới xưng Đế. Phụ thân hắn nguyên là thủ lĩnh
Cửu Lê Tộc, bởi vì bất mãn Tần quốc bạo chính mới khởi nghĩa vũ trang,
một đường tiêu diệt hoặc chiếm đoạt thế lực khắp nơi, cuối cùng trở
thành bá chủ Trung Nguyên. Nhưng kiến thức và đảm lược của hắn chung quy có hạn, chỉ cưỡng ép thiên tử, cho mình làm một cái chư hầu danh chính
ngôn thuận, cùng hắn và Tứ đại chư hầu quốc kiềm chế lẫn nhau, bình an
vô sự, nhưng không ngờ nhi tử lại có tiền đồ, chẳng những diệt trừ chư
hầu còn lại cùng mấy huynh đệ không an phận, còn tiêu diệt luôn cả tiểu
Hoàng đế, sau đó thống nhất non sông, leo lên ngôi vị Hoàng đế, sửa quốc hiệu là “Ngụy”, tôn hiệu là “Thánh Nguyên”, ám chỉ mình chính là một vị Thánh Quân đầu tiên khai thiên tích địa.
Bởi vậy có thể thấy được Hoắc Thánh Triết là thế hệ cuồng vọng duy ngã độc tôn tới bậc nào.
Hắn tuy xuất thân man di, lại cực kỳ yêu thích văn hóa Hán tộc, trên mặt
chính trị và quân sự có được thiên phú và lực lĩnh ngộ siêu quần, mặc dù chưa bao giờ thống trị qua quốc gia, cũng hiểu được với tư cách đế
vương, điều quan trọng nhất không phải tự thân đi làm, mà là giỏi về
khai quật và vận dụng nhân tài, cùng lúc đó còn phải tìm được trị quốc
chi đạo chính xác.
Đã trải qua thời kì Xuân Thu Chiến quốc quần
hùng tranh phách, Tần quốc thời kì bạo chính cùng chia năm xẻ bảy, cơ hồ từng kiêu hùng có ý muốn xưng Vương hoặc văn nhân hiệp sĩ có ý đồ cứu
vớt muôn dân trăm họ, cũng đang lo lắng vấn đề giống nhau ——trị quốc như thế nào? Bọn họ hoặc vì tư lợi cá nhân, hoặc vì lê dân bách tính, mà
học thuyết Chư Tử Bách gia cũng bởi vậy được mở rộng ra rất lớn.
Pháp gia, học phái Tạp Gia, Đạo gia, Mặc gia, Nho gia, lục tục gặt hái, cũng phái ra đệ tử dò hỏi tất cả chư hầu quốc tiến hành du thuyết, cùng đi
ra thử nghiệm rất nhiều, mà trong đó thành công nhất thuộc Pháp gia
không thể nghi ngờ. Hoắc Thánh Triết từ sau khi học được chữ Hán, đọc
quyển sách đầu tiên chính là《 ngũ đố》của Hàn Phi tử, lúc ấy liền giật
nảy mình, chấn động rất mạnh, lập tức vơ vét sở hữu tất cả điển tịch
Pháp gia, mặc dù chính vụ bận rộn cũng sẽ mỗi ngày rút ra hai canh giờ
tiến hành nghiên cứu. Trái lại điển tịch học phái Nho gia, sớm không
biết bị hắn ném đến nơi nào rồi.
Nghe nói Giác Âm tự cử hành một
biện luận hội Pháp gia và Nho gia, hắn lập tức mạo hiểm gió tuyết vội
vàng chạy đến dự thính, ý định xem xét mấy người tài có thể sử dụng.
Lão nhân mặt trắng không râu tên gọi Bạch Phúc, chính là một trong những
nội thị hoàng đế tiền triều lưu lại, bởi vì năng lực xuất chúng lại giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, may mắn được Thánh Nguyên Đế nhìn trúng, đưa đến làm tùy tùng trung tâm. Thấy chủ nhân chỉ phái tử sĩ đi thăm dò hai ông cháu Quan gia, miệng không đề cập tới mấy vị học giả pháp gia mới
biểu hiện ưu dị, trong lòng ông không hiểu chút nào, lại không dám hỏi
nhiều. Vị chủ tử mới này tính tình cực kỳ hay thay đổi, khi thì cương
liệt thẳng thắn, khi thì hung ác nham hiểm ngoan độc, khi thì rộng rãi
cởi mở, khi thì nho nhã nhã nhặn, cho dù thần tử lão luyện cũng có thể
bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể nói thâm sâu khó lường. Muốn đoán
được ý nghĩ của hắn, chớ nói Bạch Phúc mới 50 tuổi, cho dù có sống thêm
năm mươi năm nữa cũng không làm nên được chuyện gì.
Thánh giá vội vàng mà đến lại vội vàng mà đi, nhưng không có một người biết được, vừa mới tiến Vị Ương Cung, tử sĩ đã dâng một phong mật hàm, trong đó ghi
lại tình huống năm phục nội tộc Quan gia. Hoắc Thánh Triết nhìn kỹ thật
lâu, thở dài nói, “Tài đức nhiều mặt, gia thế trong sạch, và bản tính
trung trực, Quan Tề Quang này có thể trọng dụng.” Dứt lời hắn nhấc bút
lông, dùng chữ viết thiết họa ngân câu viết ra hai trương chiếu thư,
nghĩ một lát cảm thấy vẫn chưa đủ, lại thêm vào tờ danh sách tuyển mỹ
nhân ba chữ “Quan Tố Y”.
Bạch Phúc âm thầm hít một hơi, trong nội tâm trong chốc lát thì hiểu, trong chốc lát lại cảm thấy nghi hoặc càng sâu: Hoàng Thượng đây là ý định cất nhắc Quan gia không thể nghi ngờ,
chẳng những mệnh hai cha con Quan gia nhập sĩ, còn nhét đích nữ Quan gia vào hậu cung, cái này càng là đại ân sủng. Nhưng mà lúc trước hắn tôn
sùng pháp gia vô cùng, nhưng bây giờ không hề đề cập tới, đến tột cùng
muốn làm gì? Hay là có ý đồ muốn đạt được mục đích gì?
Lúc người
bên ngoài vẫn phỏng đoán, Hoắc Thánh Triết đã thu hai phần chiếu thư vào hộp, lập tức bày ra một trương gấm tơ lụa, thận trọng và chậm chạp
viết. Thân là tùy tùng trung tâm, Bạch Phúc có biết mấy chữ, hơi nghiêng mắt nhìn liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nét mực màu đen kéo dài ra
thành một câu nói như vầy—— đẩy minh Khổng thị, ức truất Bách gia*. [Dùng, nâng đỡ Nho giáo, hạn chế Bách Gia]
Con mắt Bạch Phúc chớp chớp rất nhanh, rốt cục đã hiểu Hoàng Thượng muốn
tôn sùng thi hành đạo trị quốc không phải là tư tưởng Pháp gia, mà là
học thuyết Nho gia. Làm sao lại như vậy?
Lúc Bạch Phúc thầm than
Thánh nguyên đế tâm tư khó lường, một gã Tiểu hoàng môn tướng mạo không
gây chú ý chút nào vụng trộm tiến vào Cam Tuyền cung, bẩm báo tỉ mỉ
chuyện Hoàng Thượng cải trang vi hành lại ngầm tra Quan gia cho nữ tử
bên trên. Nữ tử ước chừng ba mươi tuổi, lại được bảo dưỡng vô cùng tốt,
làn da non mịn, dung mạo tuyệt mỹ, sắc môi tái nhợt và mi tâm cau lại
cho thấy tựa hồ thân thể nàng mắc bệnh nhẹ, giơ tay nhấc chân tràn ngập
gầy yếu và phong tình điềm đạm đáng yêu, khiến người nhìn cảm thấy
thương tiếc.
Nàng chính là phi tử Diệp Trăn mà Thánh Nguyên đế
sủng ái nhất, vừa gia phong vị Tiệp dư, cách vị trí Hoàng hậu kia chỉ
hai bước. Thánh Nguyên đế quanh năm chinh chiến bên ngoài, không có thời gian cũng không có tâm tư tìm nữ nhân, hôm nay tuy đã đăng vị, lại bề
bộn nhiều việc chính vụ, càng thêm Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Tần phi hậu cung của hắn tính toán đâu ra đấy cũng không quá số lượng
trên bàn tay, mà có mấy người là Thái hậu tự chủ trương tuyển nạp, đến
nay chưa từng gặp mặt.
Bởi vì Diệp Trăn có ân cứu mạng hắn, hắn
đối với Diệp Trăn cũng có chỗ áy náy, cho nên thái độ đặc biệt bất đồng. Nữ nhân bên cạnh còn canh giữ ở tiềm đệ trông mòn con mắt, hắn trước
tiên tiếp Diệp Trăn vào Yên kinh, cho nàng địa vị cao thực quyền, ngay
cả thái hậu cũng vượt qua.
Hôm nay phía trên Diệp Trăn không có
Chiêu Nghi cũng không có Hoàng hậu, ngoại trừ Thái hậu Trường Nhạc cung, còn lại tất cả cung đều bị nàng chỉ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sử
dụng cả mấy vị Tiểu Hoàng Môn, dù vị Tiểu Hoàng Môn kia là người bên
cạnh Hoàng thượng, cũng dễ như trở bàn tay. Mà tử sĩ chỉ phụ trách bảo
hộ Hoàng đế an toàn, Hoàng đế không nói tra, bọn họ đương nhiên sẽ không ba ba theo sát hành tung hay giám sát một tên hoạn quan bình thường.
“Ah? Ngươi nói Hoàng Thượng thêm tên vào phương lục đích nữ?” Diệp Trăn
thoáng mở ra đôi mắt đẹp đang như nhắm như không, thân thể mềm mại lười
biếng nghiêng tựa trên giường êm rốt cục ngồi thẳng.
“Việc này
thiên chân vạn xác thưa nương nương! Phương lục kia là nô tài tự tay
giao cho Dịch đình thừa đấy, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Vốn trên danh
sách không có ba chữ ‘Quan Tố Y’, nhưng bây giờ thêm ở vị trí thứ nhất,
đúng là bút tích Hoàng thượng không thể nghi ngờ được.” Tiểu Hoàng Môn
chính là thân truyền đệ tử của Bạch Phúc, đương nhiên có chút phương
pháp biết được những chuyện bí mật này.
Tháng tám hàng năm tuyển
chọn mỹ nhân thêm vào hậu cung là quy củ tiền triều còn sót lại, Thái
hậu lên tiếng muốn tiếp tục sử dụng, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không
tự dưng lại đẩy mỹ nhân ra. Bởi vì là làm việc hồi đầu, đại phu và Dịch
đình thừa không dám hờ hững, khổ tìm bốn năm tháng đưa lên phương lục,
nhân dịp trước năm mới tranh thủ thời gian để cho nhân vật mới vào cung, ấm áp ổ chăn cho Hoàng Thượng, khai chi tán diệp.
Danh sách mười vị đầu tiên đều do Thái hậu tự mình chọn lựa quý nữ Cửu Lê Tộc, huyết
thống xuất thân phải lấn át người khác, DiệpTrăn không thể phản bác,
nhưng “Quan Tố Y’ này là thần thánh phương nào, lại đặt ở trên đầu phần
đông quý nữ?.
Nàng đuổi Tiểu Hoàng Môn đi, trầm ngâm nói, “Vịnh Hà, chuyển lời cho phụ thân, bảo ông điều tra cho kĩ vị Quan Tố Y này.”
Cửu Lê Tộc toàn dân giai binh, chỉ cần cho một thanh đại đao, vô luận nam
nữ già trẻ đều có thể ra trận, cho nên phần lớn nữ tử trong tộc dáng
người tráng kiện, lời nói và việc làm hào phóng, không có nửa điểm thùy
mị thoái mái như nữ tử Trung Nguyên. Đối diện với mấy người thô bỉ chữ
to không nhìn được một cái, Diệp Trăn không hề sợ, dù nói thế nào nàng
cũng là đệ nhất mỹ nữ Trung Nguyên, cũng là đệ nhất tài nữ, chỉ cần con
mắt nam tử thiên hạ không mù mờ, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mỹ ngọc mà
chọn bã đậu. Còn nữa, Thánh nguyên đế rất ngưỡng mộ Hán học, trong hậu
cung chỉ có nàng có thể hiểu hắn đang nói cái gì, lại đang suy nghĩ gì.
Hắn thường thường khen nàng là giải ngữ hoa, có thể thấy được đây là ưu
thế lớn nhất nàng dừng chân ở hậu cung.
Nhưng mà lão chủ chứa
Thái hậu kia lại không muốn nàng độc sủng lục cung, lại đưa ra việc chọn tần phi từ hai tộc, và các loại… Nữ tử người Hán đọc đủ thứ thi thư,
đầy bụng tài học tiến đến, nàng còn có thể bảo trì phần đặc thù này sao? Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Trăn hơi bối rối, đầu ngón tay vô ý thức vuốt ve đôi má mình, lại từ từ trấn định lại.
Nàng không đủ lòng tin
đối với tài học của mình, cái dang vọng “Đệ nhất tài nữ” này là từ trong quân truyền tới, những tướng sĩ Cửu Lê Tộc kia ngay cả chữ Hán cũng
không nhận ra, nào biết đâu rằng cái gì gọi là chính thức học phú ngũ
xe? Nhưng nếu bàn về tướng mạo, không phải Diệp Trăn khoe khoang, sống
ba mươi năm, nàng còn chưa bao giờ thấy qua nữ nhân lớn lên đẹp hơn cả
mình.
“Nếu như Hoàng Thượng ngay cả ngươi cũng chướng mắt, hắn
còn có thể vừa ý ai? Diệp Trăn đừng hoảng hốt, Hoàng Thượng nhất định sẽ thuộc về ngươi, vị trí kia cũng định sẽ thuộc về ngươi, ngươi ném lại
hết thảy và thừa nhận hết thảy, cuối cùng sẽ đáng giá.” Sau khi mệnh
lệnh cung nữ lui ra hết, Diệp Trăn vừa thì thào tự nói vừa đi đến bên
cửa sổ ngưng mắt nhìn Tiêu Phòng điện, trong mắt tràn đầy dã vọng.
Ở Giác Âm tự chừng hơn một tháng, Quan gia rốt cuộc cũng tu sửa xong xuôi phòng ốc mới mua, chọn một ngày hoàng đạo chuyển vào. Quan Tố Y đi qua
đi lại trong khuê phòng bố trí đổi mới hoàn toàn, mang trên mặt biểu lộ
mê mang và hoài niệm.
Hơn ba mươi ngày nhiều lần nghiệm chứng,
nàng dần dần xác định chuyện thực mình dĩ nhiên trùng sinh. Có lẽ ảo
giác mà Luân Hồi kính sinh ra cũng có thể đạt tới tình trạng dùng giả
đánh tráo, nhưng nàng không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào cải biến
vận mệnh. Lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không bước vào Triệu gia nửa
bước, cũng không muốn gặp Triệu Lục Ly dù là một lần.
Vừa thu xếp hành lý chỉnh tề, Quan mẫu Trọng Thải Linh sai vú già đến đây gọi nàng, nói là có chuyện quan trọng thương lượng. Quan Tố Y biết rõ bà muốn nói cái gì, trong lòng không khỏi thầm than.
Vào phòng trên, Trọng
thị đưa tới mấy trương thiếp mời, “Bởi vì bà bà mất, cần phải giữ đạo
hiếu ba năm, trì hoãn lần này, bất tri bất giác con đã mười tám rồi, dĩ
nhiên lầm chung thân đại sự. Ta vốn muốn chọn mấy đệ tử đức hạnh đều tốt của phụ thân con, lại không ngờ Lão thái gia bỗng nhiên quyết định
chuyển tới Yên kinh. Trước mắt chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây,
thật sự không có cách nào chọn được, mà con tuổi lớn dần không chậm trễ
được nữa, mẫu thân chỉ có thể mang con đi thêm mấy lần tụ hội, mau chóng nhìn xem. Mấy trương thiếp mời này con lựa chọn trước, đều là trong nhà có công tử vừa độ tuổi đấy, Chu gia đích thứ tử…”
Nghe mẫu thân
thao thao bất tuyệt kể lể, con mắt Quan Tố Y rã rời, nhớ lại trước kia.
Đời trước, Triệu Lục Ly trong một tràng yến hội vừa ý nàng. Vốn cho rằng gia thế Quan gia là tuyệt đối không trèo lên trên cửa cao nhà rộng Trấn Bắc hầu. Phụ mẫu và tổ phụ mới đầu cũng rất do dự, khảo sát qua Triệu
Lục Ly tài học và nhân phẩm, sau đó mới vui vẻ đáp ứng. Nhưng mà đã qua
cửa nàng mới biết được, Triệu Lục Ly nhìn trúng nàng chính là gia thế
hèn mọn và tính tình có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hắn muốn tìm không phải
thê tử, mà là một người người hầu chuyên môn chiếu cố con cái cho hắn,
phụng dưỡng mẫu thân, càng hèn mọn càng tài giỏi càng ẩn nhẫn, tất nhiên là càng tốt.
Buồn cười là nàng làm được hết thảy các yêu cầu của hắn, đổi lấy không phải thật tâm, còn là ác ý, thậm chí còn là giết
hại. Hôm nay trùng sinh tới một lần, nàng không muốn báo thù, chỉ mong
năm tháng mạnh khỏe. Về phần đời này phu nhân Trấn Bắc Hầu là ai đảm
đương? Ai làm gì, đâu có liên quan gì tới nàng?