Trong thính đường rộng thoáng, Thánh Nguyên Đế không bày cái
giá Đế vương gì, trông thấy ở giữa đặt một chiếc bàn tròn nhỏ bốn người
ngồi vây quanh, lập tức đi qua mời Đế sư ngồi vào ghế trên. Quan lão gia tử xấu hổ không dám nhận, mấy lần chối từ, nhưng bị hắn cố ấn xuống,
lại mời Thái thường ở bên trái, chính mình ở bên phải, do đó, Quan Tố Y bị hai người kẹp ở giữa, đối diện với tổ phụ.
Một
đoàn người hàn huyên sơ qua, liền có vú già đưa tới điểm tâm và khay
trà, Minh Lan ôm đứa nhỏ đi nhà giữa, lưu lại Kim Tử và Bạch Phúc ở
trong sảnh hầu hạ.
Thánh Nguyên Đế thấy phu nhân cúi
đầu cúp mắt, chỉ lo nhìn chằm chằm vào chén trà bốc lên hơi trắng, không liếc nhìn mình một cái, cảm thấy không khỏi hoảng loạn, dùng mũi chân
âm thầm đá nhẹ nàng, nói thầm khẩn cầu: phu nhân, ngài liếc nhìn trẫm đi mà, để cho trẫm an tâm.
Đáng tiếc Quan Tố Y hoàn
toàn không nghe được thanh âm trong lòng hắn, vẫn ở trong đầu mắng hắn
một trăm tám mươi lượt, vì e ngại tổ phụ và phụ thân, nên không thể
không kiềm chế.
Thánh Nguyên Đế thấy nàng không phản
ứng, không nói một lời giống như một kẻ đầu đất, liền đoán chắc rằng
nàng tức giận quá rồi. Nhưng mà hiện tại hắn chẳng thể quan tâm nàng có
tức hay không, cáu hay không, có xa lánh mình hay không. Một gông xiềng
đóng trên cổ của hắn cuối cùng đã được cởi bỏ, hiện tại hắn muốn để cho
phu nhân nhìn rõ ràng đến cùng người tới hỏi yêu nàng là ai, là thân
phận bậc nào.
Hắn có thời gian cả đời đi trấn an cơn
giận của nàng, khơi dậy yêu thương của nàng. Triệu Lục Ly có thể cho
nàng, hắn có thể cho; không thể cho, hắn cũng có thể cho, hơn nữa đích
thị là tốt nhất khắp thiên hạ!
Tình yêu nồng nàn chan chứa mà không được thổ lộ, ngầm chỉ phu nhân nhưng nàng lại giả vờ
không biết, Thánh Nguyên Đế không còn cách nào nữa, đành phải mượn khăn
trải bàn hoa lệ che dấu đi cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Quan Tố Y cảm giác bỗng nhiên cổ tay bị xiết chặt, bàn tay đã bị người kéo
qua, một mực cầm chặt, vô luận giãy dụa như thế nào cũng không mở ra
được, không khỏi mắng thầm: Thổ hoàng đế thật đúng là dựa vào đốt giết
đánh cướp làm giàu, tất cả hành vi đều giống như cường đạo, chiếm vợ cả
người ta, lại đây cướp kế thất nhà người ta, chẳng lẽ bị nghiện hay sao? Nghiện thì đi tìm thái y chữa bệnh, uống thuốc chứ!
Thừa dịp khoảng trống tổ phụ cùng phụ thân rủ con mắt xuống uống trà, nàng
hung hăng trừng qua, lại chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm
túc, không khỏi chán nản.
Cảm giác được sự mềm mại và ấm áp trong lòng bàn tay, còn có thỉnh thoảng lay động kia, lúc này
Thánh Nguyên Đế mới cảm thấy mỹ mãn mà mỉm cười nói, “Đế sư, Thái
thường, nhị vị ngài liền đi bộ úy thượng chức đi, mũ quan, quan bào trẫm cũng đã mang đến đây rồi. Trên triều đình thiếu đi các ngươi, trong
lòng trẫm rơi vào trống rỗng, không làm cái gì được.”
“Kính xin Hoàng Thượng thứ lỗi, thảo dân lớn tuổi, tinh thần bất lực, muốn ở
nhà an dưỡng tuổi thọ, hưởng chút ít thanh phúc, không muốn tới triều
đình dốc sức làm việc nữa. Già rồi, không về không được.” Quan lão gia
tử quả quyết cự tuyệt, Quan phụ cũng nhỏ giọng hòa cùng.
“Ngài sao có thể là tinh thần bất lực được? Rõ ràng to lớn khỏe mạnh mà! Vậy
Trẫm gọi thái y đến để ông ta xem cho ngài. Vì một đứa bé, trẫm lại mất
đi hai vị lương sư, khiến trẫm đau lòng lắm!” Giọng Thánh Nguyên Đế chân thành tha thiết, biểu lộ buồn bã, rõ ràng là có vài phần sức cuốn hút,
nếu là bỏ qua mười ngón tay trái hắn cố gắng giao kết với tay phu nhân
thì tốt hơn.
Quan Tố Y thật sự bị tức muốn cười, hai
đời cộng lại đều chưa thấy người nào không biết xấu hổ hơn so với Hoắc
Thánh Triết, đang ở trước mặt tổ phụ, cha ruột người ta, cũng dám làm
chuyện khinh bạc như thế này, khó trách có thể bắt cóc được Diệp Trăn.
Nàng giãy dụa liên tục nhưng vẫn không cởi ra được, tránh cũng không tránh
hết, đành phải buông lỏng sức lực, đợi tới lúc cái người này cũng buông
lỏng sức lực theo sẽ rút tay về, nhưng nào có ngờ hắn lại giảo hoạt như
vậy, năm ngón tay nhanh chóng tiến thêm vào, một mực chế trụ lòng bàn
tay nàng, đặt ở trên đùi rắn chắc của hắn.
Cách lớp
vải vóc, nàng có thể cảm nhận được cơ bắp chân căng cứng của hắn, chỗ
lòng bàn tay kề nhau càng nóng hôi hổi, mồ hôi bốc lên nhiều lần, rất
nhanh đã ướt đẫm một mảnh. Nhưng hắn lại không thấy được dính nhớt chút
nào, càng không chê bẩn thỉu, lòng bàn tay chà đến cọ đi không có lúc
nào để yên. Nếu không có tiếng tụng kinh gian ngoài che dấu cho, âm
thanh nước đọng thì thầm sợ là đã bị tổ phụ và phụ thân nghe thấy hết
rồi.
Quan Tố Y xấu hổ tới đỏ bừng bên tai, âm thầm
rút xuống vài lần, lại khiến người nọ càng thêm cao hứng, lôi kéo tay
của nàng đưa tới hướng giữa háng, nàng kinh sợ đến mức thiếu chút nữa
nhảy dựng lên, không thể không thành thành thật thật mà mặc hắn cầm tay, sau đó nhìn biểu lộ của hắn, nhưng vẫn thấy hắn chân thành buồn bã như
vậy, quả nhiên là mặt người dạ thú.
Dưới sự vừa thẹn
vừa xấu hổ, nàng không đợi tổ phụ mở miệng đã nói trách móc, “Hoàng
Thượng nói lời này là sai rồi. Cái gì gọi là vì một đứa bé? Phải biết
rằng trẻ nhỏ là tài phú quý giá nhất của gia tộc, thậm chí cả bang nước, không có nghìn nghìn vạn vạn kẻ đến sau, nào có sự nghiệp trăm năm to
lớn, muôn đời hưng thịnh của Ngụy Quốc? Tương lai của đứa trẻ chính là
tương lai của gia tộc, cũng tương lai của bang nước, từ lúc nó còn là
thai nghén trong bụng mẹ, đã gánh lấy hi vọng và tâm lực ấy rồi. Hoàng
Thượng không phải là người Trung Nguyên, có lẽ không biết sự chấp nhất
đối với con nối dõi, đối với huyết mạch kéo dài của người nơi đây. Lấy
một ví dụ dễ hiểu nhất ngài sẽ biết, đích trưởng tôn Diệp Hạo của Diệp
gia, chính là đứa bé có chứa tàng bảo đồ đó, Diệp Toàn Dũng là người vì
tư lợi, vì bảo toàn nó mà nguyện ý dùng cửu tộc Diệp thị và Triệu gia
chôn cùng, cái này là lực lượng huyết mạch, cũng là lực lượng của trẻ
nhỏ, đến đốm lửa cuối cùng cũng có thể thành sao. Cho nên Trung Nguyên
mới có một câu nói là ‘Không ai hèn mãi mãi” bởi vì bọn họ có vô hạn khả năng và tương lai.”
Nàng thoáng giãy dụa một lần
nữa, lại bị cầm thật chặt, đành phải cắn răng tiếp tục, “Nguyễn gia giội nước bẩn lên trên đầu ta, đồng đẳng với giội nước bẩn lên trên người
thích trẻ con, nếu ta là yêu phụ, vậy đứa nhỏ là cái gì? Yêu ma quỷ quái ư? Được loại thanh danh này, khiến tương lai nó tự xử như thế nào đây?
Quan gia ta thế thế đời đời dạy học trồng người, có thể không có cẩm y
hoa phục và công danh lợi lộc, nhưng không thể hủy diệt bất luận một đứa trẻ nhỏ nào, lầm bất luận một khối lương tài nào. Hôm nay tổ phụ cùng
phụ thân ta ở trên triều đình chính trực vì nó, ta ở trước cửa phủ cự
tuyệt không nhận sai, đợi khi nó hiểu chuyện ta có thể nói cho nó biết,
nó là một người có người bảo vệ yêu thương, là đứa bé có người chờ mong, không phải yêu ma quỷ quái gì hết.”
Nàng nhìn về
phía tổ phụ và phụ thân, trong mắt thấm ra những điểm nước mắt trong
veo, “Mặc dù ngay cả làm phiền hà hai vị trưởng bối, nhưng ta biết rõ
trong lòng bọn họ đích thị là cam tâm tình nguyện. Người Quan gia chúng
ta làm bất luận một chuyện gì đều lo lắng một nguyên tắc, không làm trái bản tâm, không thẹn không hối hận.” Sau đó nhìn về phía Thánh Nguyên
Đế, nói thẳng, “Hoàng Thượng, ngài muốn trách tội thì trách tội ta làm
việc vô ý, không quản lý được nhà, khiến tiếng gió lọt ra ngoài, không
nên trách móc đứa bé mảy may. Nó vừa được sinh ra, thuần trắng như một
trang giấy, nó mới vô tội làm sao?”
Nói đến nói đi
vẫn là không chịu thừa nhận chính mình có sai, tính tình quả nhiên bướng bỉnh, nhưng khiến Thánh Nguyên Đế càng không nỡ buông tay. Phu nhân
phun ra trùng trùng điệp điệp những câu chữ đang đánh vào lòng, rơi vào
trong tâm khảm hắn. Nếu như năm đó cũng có một người bảo vệ mình khắp
nơi như vậy, ra mặt thay cho mình, hắn không cần giãy dụa trong Địa Ngục phải không? Không cần chém giết trong đao quang kiếm ảnh, độc hành ở
bên trong gió tanh mưa máu đúng không? Nếu như có thể lấy được phu nhân
làm vợ, được nàng bảo vệ vài phần, có chết cũng không tiếc.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm xúc của hắn đã bành trướng, khó có thể điều khiển tự động.
Quan lão gia tử thấy khuôn mặt Hoàng Thượng lạnh nghiêm, lâu không mở miệng
nói, còn tưởng rằng hắn bị cháu gái cưng của mình chọc giận. Mổ bụng lấy con đã đủ kinh thế hãi tục lắm rồi, nàng còn ngại chính mình cái đuôi
không quét sạch sẽ, sai cũng chỉ sai điểm này, trong lòng nghĩ cái gì
liền nói cái đó, không che dấu chút nào.
Đứa nhỏ này
quá mức ngay thẳng, hay nói thật, cũng như chính mình. Trong lòng than
thở, Quan lão gia tử đành phải giúp đỡ lật tẩy, “Y Y nói rất đúng,
Hoàng Thượng chớ giận chó đánh mèo sang đứa nhỏ này. Thế nhân đều nói
làm quan tốt, ta lại cảm thấy trồng người tốt nhất. Làm quan có thể
trị một lúc, còn trồng người có thể hưng muôn đời, đây chính là công
giáo hóa, ta mặc kệ nó là ai.”
Quan phụ cũng cười hòa cùng, vẫn phong thái trăng thanh gió mát.
Thánh Nguyên Đế âm thầm vuốt ve đầu ngón tay mảnh khảnh của phu nhân, khẩn
cầu, “Mới vừa rồi là trẫm nói lỡ, kính xin chư vị chớ nên trách tội. Đế
sư, tình huống của trẫm là như thế nào, không có người rõ ràng hơn so
với ngài. Lúc trước lúc bái nhập môn hạ của ngài, mặc dù trẫm đọc không
hiểu sách, ngay cả chữ Hán đều không viết được đầy đủ, nhưng hôm nay
thật vất vả mới học viết văn được một chút, ngài lại cáo lão từ quan
rồi, để trẫm ứng phó với những người trên triều đình kia như thế nào
đây? Hoàng thất muốn dùng dòng họ khống chế trẫm, thế gia quý tộc muốn
làm mất quyền lực của trẫm, hàn môn sĩ tử không giúp được gì, võ tướng
thô bỉ chỉ biết chém giết, nếu không có nhị vị ngài trù tính, trình lên
khuyên ngăn, khuyên nhủ, trẫm thực sự không biết đã làm ra bao nhiêu
chuyện hoa mắt ù tai rồi. Cho dù không nể mặt trẫm, cũng mời nể mặt mũi
của dân chúng, tiếp tục về triều phụ tá trẫm đi.”
Dứt lời thở dài một tiếng, giọng điệu sầu bi, “Chẳng trách thế nhân đều nói ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, làm Hoàng đế nhất định được tự xưng
vương. Lúc này trẫm không phải là như thế sao? Thật vất vả được hai vị
lương sư có thể khuyên can, cũng muốn bỏ trẫm mà đi rồi.” Nói xong
không ngờ còn đỏ cả mắt vành mắt, hù Quan lão gia tử và Quan phụ vội
vàng đi khích lệ, tâm niệm dao động.
Quan Tố Y bội
phục Hoắc Thánh Triết sát đất, công phu một câu lại còn thiếu chút nữa
rơi lệ, người không biết còn tưởng là hắn đa tình chân ý lắm đấy, kì
thực ở dưới đáy cái bàn âm thầm vuốt năm ngón tay của nàng, thiếu chút
nữa cọ sát một lớp da của nàng đây này.
Lúc nàng sắp
không nhịn được nữa, hận không thể xốc cái bàn vung cho hắn mấy cái tát
thật mạnh, thì quản gia nơm nớp lo sợ đi tới cửa, quỳ xuống đất nói, “Nô tài bái kiến bệ hạ, bái kiến đế sư đại nhân, Thái Thường đại nhân. Phu
nhân, hôm nay khách quý tới thăm, Lão phu nhân bảo ngài đi phòng ăn nhìn xem nên thêm đồ ăn nào, đầu bếp không biết khẩu vị của mấy vị quý nhân, không dám tự ý làm việc, đang chờ ngài bảo cho biết đấy ạ.”
“Được, vậy ta đi xem.” Quan Tố Y thở hắt ra, thầm nghĩ cái tên Thổ hoàng đế
này nên buông tay rồi nhỉ, nào có ngờ hắn lại như kẻ nghễnh ngãng, tiếp
tục cầm tay nàng.
“Bệ hạ, ngài muốn ăn gì, thần phụ sẽ đi chuẩn bị?” Nàng hỏi thăm ám chỉ.
Thánh Nguyên Đế “Chăm chú” tự thoại cùng đế sư, Thái thường lúc này mới nhìn
lại về phía nàng, nói trầm ngâm, “Mỗi khi dùng bữa cùng đế sư, ông đều
nói tay nghề ngự trù trong cung đều như vậy, không kịp nổi cháu gái nhà
mình một phần vạn. Trẫm thật vất vả mới được gặp phu nhân, có thể may
mắn nếm thử tay nghề của phu nhân không? Không câu nệ rau dưa thế nào,
cứ chọn món mà ngài sở trường nhất là được.”
Thứ nhất là để cho chính mình rửa tay làm cơm canh cho hắn, da mặt có thể dày
hơn một chút nữa không hả? Trong lòng Quan Tố Y chán nản, nhưng lại
không thể không gật đầu đáp ứng, thoáng giãy dụa một lần nữa, quả nhiên
thoát thân được rồi, vì vậy vội vàng dẫn Kim Tử rời khỏi phòng, đi rất
nhanh chóng.
Lúc này Thánh Nguyên Đế mới giơ lên cánh tay trái đổ mồ hôi ẩm ướt, làm bộ chạm đến chóp mũi, kì thực ngửi mùi
hương đậm đặc còn lưu lại trên tay hắn, đôi mắt nhắm lại, chảy ra một
tia say mê. Qua hôm nay, hắn sẽ không đi áp dụng phương thức quanh co
vòng vèo nịnh nọt phu nhân nữa, ở điều kiện tiên quyết không tổn thương
danh dự của phu nhân, hắn muốn cho nàng mau chóng hòa li, nở mày nở mặt
mà gả vào hoàng thất, làm Hoàng hậu của hắn.
Nhất quốc chi mẫu, bốn chữ này chỉ có phu nhân mới gánh được.
Hết chương 90.