Đời trước, Từ Quảng Chí dùng am hiểu luận sách mà nổi tiếng,
mỗi khi có văn vẻ cẩm tú nhất định sẽ có môn sinh của hắn lan truyền ra, càng thêm truy phủng. Quan Tố Y rảnh rỗi cũng thường xuyên lấy xem, cho đến khi về sau sung quân biệt trang, bị chặn đường sống, liền nghiên
cứu từng câu từng chữ như người bị nhập ma, dùng so sánh hắn cùng với tổ phụ, phụ thân khác nhau ở chỗ nào.
Nói thật, thật sự là ngòi bút của hắn quét vạn quân, tài văn chương nổi bật, dùng hành
văn phân biệt đối xử, đẩy những người nổi bật trong cao cấp nhất lên,
theo đó đưa ra luận điểm đến từng bước nghiệm chứng, rồi đến đưa ra kết
luận, có thể nói hoàn hoàn đan xen, lộ ra đặc sắc. Mà bút pháp của hắn
quá mức đặc thù, bởi vậy chỉ cần nhìn một cái mở đầu, Quan Tố Y đã có
thể xác định cái này hẳn là văn vẻ của hắn không thể nghi ngờ rồi!
“Cha, người thật sự cùng Thượng Sùng Văn nghiên cứu thảo luận bài văn này
sao, hắn còn nhớ kĩ từng chi tiết ở trong lòng và đối đáp trôi chảy
sao?” Quan Tố Y hỏi liên tục.
“Đương nhiên rồi, mỗi
lần thảo luận hắn đều có thể đưa ra quan điểm tinh diệu hơn, sau đó cùng một chỗ với ta tu chỉnh.” Quan phụ thấy có gì đó không đúng, nhăn lông
mày nói:
” sao Y Y lại hỏi như vậy? Bài văn này có vấn đề gì ư?”
“Cha, bài văn này không phải là bút tích của Thượng Sùng Văn, mà là của Từ
Quảng Chí đấy. Chắc hai người cũng đã xem qua mười ngày thảo luận rồi,
cẩn thận nhớ lại từng chữ từng câu của hắn, nói tóm tắt giản lược, nói
trúng trọng điểm, đến luận cứ xuất hiện trung bình nhiều lần, lại đến
phần cuối khiến người tỉnh ngộ, loại hành văn này hoàn toàn xuất phát từ hắn mà. Cha, người tranh thủ thời gian phái người đi điều tra một phen
đi, con hoài nghi Thượng Sùng Văn đã liên hiệp với hắn, ý muốn gài bẫy người và tổ phụ đấy.”
Quan lão gia tử mắt sáng lên, trầm giọng nói:
“Lấy văn ra cho ta xem lại.”
Quan phụ vừa phái người đi ngầm điều tra hành tung gần đây của Thượng Sùng
Văn, vừa cùng lão gia tử xem lại cẩn thận bài văn, quả thật tìm ra rất
nhiều dấu vết. Bút pháp của Thượng Sùng Văn bọn họ đương nhiên quen
thuộc, rất lạ lẫm với hành văn của Từ Quảng Chí, nhưng mọi người từng
nghe mười ngày biện luận sẽ lưu lại khắc sâu ấn tượng đối với tài học
thức uyên bác của hắn, tất nhiên không phải không có bằng chứng.
Quyển sách này lúc đầu xem ra thật sự có phong cách của Thượng Sùng Văn,
nhưng xâm nhập nghiên cứu, những khung xương tinh túy đều là thủ bút của Từ Quảng Chí, bên trong lý giải về “Truy nguyên”, hoàn toàn phù hợp
với quan điểm của Từ Quảng Chí từng đưa ra trong mười ngày biện luận,
nhưng chỉ có vài câu vài lời, nên không khiến người ngoài chú ý.
Quan lão gia tử và quan phụ chính là văn hào đương thời, am hiểu nhất là
dùng văn xem người, sao sẽ đổ vào đáng ngờ đủ loại thế này? Trước kia
không xem xét kỹ, một là vì cực kỳ tín nhiệm môn sinh của mình, hai là
căn bản không hề nghĩ tới âm mưu quỷ kế ở trong đó. Hôm nay bị Quan Tố Y bóc trần, đương nhiên hiểu rõ ràng mấu chốt trong đó.
“Khá lắm Thượng Sùng Văn, mỗi lần đều đối đáp trôi chảy, có thể thấy được đã nghiên cứu thảo luận với người viết chính thức rồi, lúc này mới đưa đến trước mặt ta. Hôm nay ta đã tiến cử hắn nhập sĩ, nếu như ngày sau
truyền ra chuyện trộm văn đạo danh, ta và tổ phụ con chẳng những sẽ bị
tội dùng người không khách quan, tội lớn khi quân phạm thượng, còn có
thể rơi vào kết cục văn danh mất sạch. Danh dự ngàn năm của Quan gia,
đều bị hủy ở trong tay chúng ta rồi!” Quan phụ vô cùng đau đớn, giận dữ
vỗ án.
Quan lão gia tử vẫn vững như Thái Sơn, trầm giọng nói:
“Vội cái gì, đợi hạ nhân bắt được chứng cớ thiết thực nói sau. Đối với
văn nhân mà nói, tội đánh cắp văn danh có thể so với chém đầu, có thể
khiến hắn trọn đời không thoát thân được. Gièm pha một khi tuôn ra, Quan gia chúng ta không may, Thượng Sùng Văn tất nhiên cũng vạn kiếp bất
phục. Con nói xem vì sao hắn chịu bồi tiền đồ và danh dự của chính mình? Đích thị là bị Từ Quảng Chí cầm được điểm yếu trí mạng. Đào sâu theo
bối cảnh của hắn, nhất định có thể tìm được manh mối…”
Quan phụ rất nhanh tỉnh táo lại, chắp tay nói:
“Phụ thân nói rất đúng, con lại phái thêm ít nhân thủ đi thăm dò. Dứt khoát
khi Hoàng Thượng còn chưa phát hạ chỉ mời chào Thượng Sùng Văn nhập sĩ,
nếu như Từ Quảng Chí muốn trả thù, lúc này không phải là thời cơ tốt
nhất, chúng ta còn có thời gian ngăn cơn sóng dữ.”
“Biết rõ là được rồi, đi thăm dò đi.” Quan lão gia tử nhìn về phía cháu gái,
nói trấn an, “Hôm nay may mà có Y Y. Các sư huynh đệ kia của con, kể cả
cha con, đều không tài giỏi bằng con, quả nhiên còn phải ta tự mình đến
dạy mới có thể thành tài!”
“Tổ phụ, người khoa trương con đây hay là khoa trương bản thân người vậy?” Quan Tố Y dở khóc dở cười, hỏi lại:
“Nếu là không tìm thấy chứng cớ thiết thực, chúng ta phải làm sao ạ?”
Từ Quảng Chí kia cực kỳ gian xảo, đã kéo được Thượng Sùng Văn bày ra
trên mặt bàn làm người chết thay, tất nhiên sẽ không lưu lại chứng cứ để mình bị liên lụy. Muốn trừng trị hắn rất khó, đời trước Diệp Trăn,
Triệu Lục Ly, thậm chí cả Tần Lăng Vân trước sau giao thủ cùng hắn đều
không thể tổn thương đến da lông của hắn, thủ đoạn của hắn biến hoá kỳ
lạ khó có thể thấy được dấu vết.
Quan lão gia tử không hề sợ hãi, lạnh nhạt nói:
“Nếu như lần này không được bắt cái đuôi của hắn, vậy sẽ khó thấy kết quả
chân thực. Nhưng chỗ của Thượng Sùng Văn tất sẽ lưu lại rất nhiều dấu
vết để lại, dù sao sau này Từ Quảng Chí cũng sẽ cáo buộc hắn tội đạo
văn, chứng cớ sẽ đầy đủ thôi, chúng ta trực tiếp cầm từ trong tay hắn là được.”
“Cầm bắt được về thì làm sao ạ?” Quan Tố Y vẫn còn lo lắng.
“Cầm bắt được về thì sẽ trình báo ngự tiền, vạch tội cha con tội sơ xuất.” Quan lão gia tử nói từng chữ từng chữ một.
Tội sơ xuất? Tội này so sánh với ba tội dùng người không khách quan, khi
quân phạm thượng, trộm văn danh giảm bớt nhiều hơn. Phụ thân vạch tội
nhi tử, nhi tử lại đứng ra ăn năn, thanh danh của Quan gia chẳng những
sẽ không bị hao tổn, còn có thể được nâng cao hơn. Từ nay về sau, Quan
gia là làm gương mẫu đại công vô tư, trung quân ái quốc, mà Hoàng Thượng xem ở mặt mũi của tổ phụ nhất định sẽ không phạt nặng, cùng lắm là đóng cửa tự suy ngẫm, giảm miễn bổng lộc mà thôi.
Quan Tố Y cân nhắc một chút, rốt cục yên lòng, cười thán với lão gia tử:
“Tổ phụ, có câu nói gừng càng già càng cay, hôm nay cuối cùng con mới tính là thấm sâu vào người, thấu hiểu rõ được.”
Quan phụ cũng xấu hổ chắp tay, liên tục tạ lỗi.
Quan lão gia tử vẫn là bộ bộ dáng gió thổi bất động kia, khoát tay lạnh nhạt nói:
“Quan trường như chiến trường, có thể nói tình thế vạn biến, từng bước
hung hiểm, chúng ta hơi lơ là thôi cũng có thể chết. Nhưng ta vẫn nói
câu đó, chỉ cần đi con đường trung trực, bên trên không thẹn với quân
chủ, dưới không thẹn với bá tánh, có chết cũng không hối hận.”
“Phụ thân dạy bảo, nhi tử khắc sâu trong tâm khảm.” Quan phụ thở dài thật sâu, Quan Tố Y cũng vội vàng hạ bái.
Quan lão gia tử nghĩ một lát, lại bổ sung một câu, “Mặc dù thiếu chút nữa
rơi vào cái bẫy của người ta, nhưng ngày sau đề cử hiền tài, con phải
cảnh giác cao độ đồng thời cũng đừng quá mức kiêng kị. Tuy là học trò đồ tử đồ tôn của con, có thực học thì vẫn tiến cử, không nên vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Nếu Y Y không phải là thân nữ nhi, ta còn muốn ghi
phong vào sách, tiến cử nó làm Đại Tư Mã*.”
(*Đại Tư Mã: là một chức quan)
Quan phụ đang định vâng vâng đồng ý, nghe được câu cuối cùng không khỏi
không nhịn được cười lên. Lão gia tử thật đúng là yêu thương cháu gái,
luôn cho rằng trong thiên hạ này chỉ có cháu gái là thứ nhất, ngay cả
ông, người làm cha đây đều phải lui ở phía sau.
Quan Tố Y cũng nở nụ cười “phốc phốc”, khoác cánh tay ở tổ phụ đùa giỡn một phen.
*****
Đúng như Quan Tố Y từng đoán trước, chuyện Thượng Sùng Văn trộm bài văn quả
nhiên lưu lại rất nhiều chứng cớ, nhưng không hề liên quan đến Từ Quảng Chí mảy may.
Từ Quảng Chí vốn là đi Giác Âm tự lễ
Phật, sau đó “Ngẫu hứng” viết một bài văn thưởng thức cùng cao tăng
Huyền Quang, còn ra vẻ khiêm tốn, để cho ông ấy chớ khoa trương ra bên
ngoài. Người xuất gia không nói dối, Huyền Quang tất nhiên là yên lặng
thu bản thảo, không truyền ra bên ngoài. Qua mấy ngày, Thượng Sùng Văn
cũng đi Giác Âm tự ngắm cảnh, dưới sự “Nhân duyên trùng hợp” nhìn thấy
bài văn, ngâm nga ca ngợi, liền vụng trộm sao chép một phần, giấu vào
trong lòng mang đi, về đến nhà nghiên cứu nhiều lần, viết mô phỏng lại
một quyển sách, sau đó tìm được nguyên chủ, lợi dụng thân phận học trò
của Thái thường “Uy bức lợi dụ”, mệnh hắn không được lộ ra, lúc này mới
đưa lên, mượn cơ hội nhập sĩ.
Lúc này trương bản thảo kia ở Giác Âm tự, bản sao và bản mô phỏng đều ở chỗ Thượng Sùng Văn, ba bài viết và Huyền Quang chính là bằng chứng chính xác, đợi khi Thượng
Sùng Văn có được chức quan lại tuôn ra, tội trạng khi quân phạm thượng,
lừa đời lấy tiếng của Quan phụ cũng được chứng thực, cho dù có nhảy vào
Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Không đợi động tác của Từ Quảng Chí, Quan lão gia tử lấy từng bài viết tới tay, lại bảo
Huyền Quang viết lời chứng thực, bức bách Thượng Sùng Văn tự viết thư
nhận tội, sau đó suy đoán nhiều loại chứng cớ đi tham gia triều hội.
Quan gia phát sinh đủ loại biến cố, sớm được mật thám trình báo cho Thánh
Nguyên Đế, hai vị Thái Sơn gặp nạn, hắn sao có thể ngồi nhìn mặc kệ, vốn định trừng trị Từ Quảng Chí và Thượng Sùng Văn, đã thấy lão gia tử
quyết định nhanh chóng định ra phương án giải quyết, trong lòng cảm phục quá sâu, cũng thuận theo tự nhiên thôi.
Hôm nay trên triều, đứng ở hàng sớm nhất không phải là Vương thừa tướng nữa. Nhị phủ Tam tư một phần, quyền lợi đều tản ra ngoài, mọi người xem giống như
được lợi ích thực tế, nhưng ai cũng không thể tự ý chuyên quyền, cuối
cùng còn phải mặc cho Hoàng Thượng quyết đoán. Nhưng mà như thế, cũng
còn mạnh hơn so với trước đây bị Vương thừa tướng ép tới không ngẩng đầu lên được, làm gì có hiện trạng bình tĩnh, ổn định thế này.
Thánh Nguyên Đế long hành hổ bộ đi lên ngự tọa, giương giọng nói:
“Chư vị ái khanh có chuyện gì quan trọng khải tấu không?”
Lập tức có mấy người đứng ra tấu bẩm, nhưng lại không thấy lão gia tử có
động tác gì. Thánh Nguyên Đế suy nghĩ một chút, chợt nói: đây là muốn
chờ mình chủ động nhắc tới chuyện Thượng Sùng Văn nhập sĩ mà! Được thôi, vậy thì trẫm ban phát thánh chỉ, giúp ông bắc cái thang.
Hắn nhẫn nại tính tình nghe chính vụ xong, phúc đáp mấy phần tấu chương, lập tức lấy ra một cuốn thánh chỉ, từ từ nói:
“Thái Thường khanh tiến cử Thượng Sùng Văn nhập Tam tư, trẫm xem văn vẻ của
hắn quả nhiên giải thích độc đáo, tài văn chương tung hoành, cho nên…”
“Hoàng Thượng, vi thần có việc muốn bẩm!” Quan lão gia tử cao giọng đánh gãy.
Thánh Nguyên Đế làm bộ kinh ngạc:
“Đế Sư có chuyện gì lúc sau nói cũng được, tại sao đánh gãy thánh ngôn?”
Quan lão gia tử tiến lên một bước, quỳ xuống bẩm:
“Vi thần muốn vạch tội một người, chính là liên quan đến chuyện Thượng Sùng Văn nhập sĩ, không thể không thất lễ ngự tiền.”
Lại muốn vạch tội? Lúc này là ai đây? Đám triều thần lúc này thay đổi sắc
mặt, có thấp thỏm không yên cảm thấy bất an, có âm thầm phỏng đoán, cũng có trông mong, đợi Đế Sư triển khai tấu chương thật dài, rất trung trực mà đọc mới xôn xao lên. Giỏi lắm, lần trước vạch tội Diệp Toàn Dũng và
Hoàng Thượng, lần này ngay cả con ruột mình cũng không buông tha, Đế Sư
quả nhiên ngoan độc!
Nghe xong câu cuối cùng, triều
thần hoặc kinh hãi, hoặc nhìn có chút hả hê đều gục đầu xuống, lộ ra suy nghĩ sâu xa và sắc mặt tỉnh lại. Thì ra Thái thường khanh không phạm
sai lầm lớn gì, chỉ là nhất thời sơ xuất, bị môn sinh lừa bịp mà thôi,
Đế Sư lại không hề khoan thứ nửa phần, càng không bao che mảy may, trực
tiếp lôi đến chỗ của Hoàng Thượng đây. Sợ là trong lòng Đế Sư chỉ có bốn chữ “Trung quân ái quốc”, không có tư tâm tạp niệm, hạo nhiên chính khí và phẩm chất cứng cỏi của ông, thuộc loại nhân tài kiệt xuất!
Không đợi bọn họ cảm thán xong xuôi, đã thấy Thái Thường khanh bỏ quan mũ và
quan bào, quỳ xuống hối tội, nói thẳng chính mình lơ là nhiệm vụ, không
phân biệt được đúng sai, cho nên bỏ qua cho kẻ xấu, chọn sai hiền tài,
không xứng đảm đương chức Thái Thường khanh, khẩn cầu Hoàng Thượng bãi
miễn.
Triều thần hít sâu một hơi, vạn lần không ngờ
tới Thái Thường khanh lại có xu thế đập nồi dìm thuyền tới bậc này, nếu
như đổi lại chính mình, cùng lắm chỉ là quỳ xuống nhận tội rồi sau đó
xin tha mà thôi, sao có thể vì một môn sinh mà tự hủy tiền đồ? Quan gia
thật to gan, thật kiên cường!
Chẳng những văn thần
chỉnh tề quỳ xuống cầu tình, ngay cả võ tướng cũng nhao nhao ra khỏi
hàng bảo đảm thay cho Thái thường khanh.
Thánh Nguyên Đế bao quát không khí triều đình sáng sủa, chính nghĩa sáng tỏ, không
khỏi thoải mái cười to. Tốt! Hắn muốn đúng là cục diện lỏng lẻo bậc này, trông mong đúng là cảnh tượng cao chót vót lần này, Đế Sư và Thái
Thường thật sự là cánh tay đắc lực mang lại hoà bình và sự ổn định cho
đất nước mà!