Edit: Hắc Phượng Hoàng
Bởi vì Từ Quảng Chí muốn dương danh, cho nên vụng trộm sai người đi tản tin tức hội biện luận ra ngoài, mời rất nhiều văn hào tới, lấy danh đến đây xem cuộc chiến, thuận tiện tạo thế cho bản thân mình.Hôm sau, lúc Quan Tố Y vội vàng đi tới Văn Tụy lâu, bên trong đã đầy ắp người, may mà nàng phòng ngừa chu đáo, chạng vạng tối hôm qua đã tốn hao số tiền lớn thuê một phòng thượng hạng trên lầu hai dựa vào rào chắn, nếu không lúc này chỉ sợ chỗ chen chân cũng không có.
Thoáng nhìn Quan lão gia tử và Quan phụ cũng ngồi ở trong hành lang, nàng vội vàng nâng mịch ly, lại kéo khép lụa đen, tránh bị bọn họ nhận ra.
“Ơ, khách quan ngài cuối cùng đến rồi.” Nhân viên cửa tiệm cúi đầu khom lưng chào đón, áy náy nói, “Khách quan người xem, hôm nay trong tiệm chúng ta kín người hết chỗ, chưởng quầy còn nói không thể đuổi khách ra ngoài, cho nên cho vào toàn bộ rồi, hôm nay đừng nói chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Những phòng thượng hạng trên lầu hai cũng hủy, đổi thành bàn tròn, nếu ngài không chú ý thì đi lên ngồi cùng người khác một lát. Nếu ngài chú ý, chúng ta sẽ trả lại tiền đặt cọc cho ngài.” Dứt lời chỉ vào lầu hai, giọng điệu trở nên đặc biệt ân cần, “Kỳ thật không sao đâu ạ. Ngài nhìn đi, mọi người đều cố như vậy đấy. Còn nữa, tiền đặt cọc của ngài chúng ta hoàn trả lại đủ, tiền nước trà và điểm tâm giảm giá cho ngài lấy tám phần thôi, mặt khác dâng tặng một món ăn nhắm, ngài thấy thế nào?”
Quan Tố Y ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi thầm giật mình. Người Yên kinh cũng quá rãnh rỗi rồi, chen chúc chật ních một tòa Văn Tụy lâu to như vậy, không riêng đại sảnh lầu một người ta tấp nập, lầu hai cũng là sánh vai sát người, vô cùng náo nhiệt. Phòng thượng hạng lầu hai đều dùng bình phong cách ra, chưởng quầy ngại nó quá chiếm diện tích, lúc này đã triệt tiêu toàn bộ, phóng mắt nhìn lại chỉ nhìn thấy bên trên rào chắn nhoài đầy người, đông nghịt một mảnh.
Lúc này Từ thị lý học còn chưa thịnh hành, cho nên nam nữ đại phòng cũng không nặng lắm, có quý nữ trang phục lộng lẫy cũng cùng người khác ngồi chung một cái bàn, có mấy thiếu nữ Cửu Lê Tộc ăn mặc nam trang, thoải mái trà trộn trong đám người nói chuyện.
Quan Tố Y cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, đồng ý rất nhanh, thấp cúi thấp đầu đi lên trên.
Lầu hai, ở một vị trí hẻo lánh, một nam tử dáng người cao to, dung mạo tuấn mỹ đang nghiêng tựa lan can bên cạnh, tay đang lắc lư trái phải một bầu rượu xinh xắn tinh xảo, thần sắc nhàn nhã. Thấy nhân viên cửa tiệm dẫn một vị nữ tử đầu đội mịch ly vào cửa tiệm, lại liên tiếp nhìn sang phướng hướng này của mình, hắn không khỏi khiêu mi cười nói, “Cháu gái bảo bối của Quan lão gia tử vậy mà cũng tới. Còn nhớ nàng sao? Đó là Chiêu Nghi nương nương vô duyên vào cung của ngươi đấy.” Dứt lời móc từ trong túi ra một hạt đàn mộc chế thành Phật châu, ném vào khay bịch một tiếng.
Được nghe lời này, nam tử cao lớn đi cùng hắn cũng đi đến bên cạnh lan can bao quát, “Nàng đội mịch ly, ngươi làm sao mà biết là cháu gái Quan lão gia tử?”
Nam tử tuấn mỹ không trả lời, chỉ phẩy cái hầu bao bên hông. Nam tử cao lớn tựa hồ hừ lạnh một tiếng, lại tựa hồ không phản ứng chút nào, oai vệ ngồi về vị trí, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Vẫn là nam tử tuấn mỹ không nhịn nổi, hiếu kỳ hỏi thăm, “Nghe nói Quan Tố Y dung mạo khuynh thành, tài hoa tuyệt thế, tính tình cũng đặc biệt dịu dàng hiền thục. Nữ tử tốt như vậy, sao ngươi cam lòng tặng cho mặt hàng kinh tởm Triệu Lục Ly kia?” Dứt lời lại lấy ra từ trong ví một hạt Phật châu ném vào khay.
Nam tử cao lớn chọc chọc mí mắt, giọng điệu tản mạn, “Ta từng thấy nàng một lần, không thấy rõ tướng mạo, tài ăn nói thì rất tốt, so với phần đông nữ tử thì có vài phần kiến thức. Nhưng nàng dù sao cũng là cháu gái Quan Tề Quang, ta sợ là vô phúc tiêu thụ. Cả ngày nghe Quan Tề Quang nói chuyện nhân nghĩa đạo đức đã đủ phiền rồi, mà cháu gái hắn miệng lưỡi càng thêm sắc bén, nếu là trở lại hậu cung còn phải nghe thêm một lần, hàm răng ta chắc chua loét. Thảo nào ngươi gọi học giả Nho gia là Nho chua, hóa ra là vì vậy, ta cuối cùng coi như đã hiểu.”
Nam tử cao lớn văn vê mi tâm, tựa hồ có chút đau đầu. Nam tử tuấn mỹ cười rộ lên, biểu lộ nhìn có chút hả hê.
Khi đang nói chuyện, thị vệ thủ ở bên ngoài tới bẩm báo, “Đại nhân, chủ quán dẫn theo người đến ngồi cùng bàn, nói vị trí này là người nọ đã sớm lập thành, người xem…”
Nam tử tuấn mỹ không đáp lời, chỉ dùng đốt ngón tay gõ rào chắn. Thị vệ ngầm hiểu, khoát tay để cho nhân viên cửa tiệm tới gần.
Quan Tố Y cẩn thận quan sát người trên trà khách, mặc dù trên mặt không lộ ra, bên trong lại hơi kinh hãi. Vạn không có ngờ tới, người mà ghép chung một bàn với nàng sẽ là Tần Lăng Vân.
Tần Lăng Vân hiện tại chỉ là Trấn Tây Hầu mới ra của triều đình, tựa hồ tình cảnh tương đương với Triệu Lục Ly, nhưng tương lai, hắn sẽ trở thành một bả đao sắc bén nhất trong tay Thánh Nguyên Đế, cũng sẽ trở thành ác quan đệ nhất âm thanh chấn Cửu Châu, tiếng xấu lan khắp Ngụy Quốc. Hắn là nhân vật đại biểu học phái Pháp gia, chẳng những tài hùng biện không tồi, thông minh tuyệt đỉnh, mà thủ đoạn ra tay cay độc, tâm cơ thâm trầm, chuyên làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho Thánh Nguyên Đế như bài trừ đối lập, củng cố hoàng quyền.
Quan Tố Y khi chết, người này đang đấu cùng Từ Quảng Chí tới thiên hôn địa ám, không biết cuối cùng ai thua ai thắng. Đời trước, người chết trong tay hắn không có một vạn cũng có tám ngàn, bởi vậy được cái danh xưng người gian ác, có thể nói là người người e ngại, nhưng ở trong mắt Quan Tố Y, hắn chỉ là người đáng thương yêu mà không thành mà thôi.
Lại nói tiếp, bi kịch của Tần Lăng Vân có vài phần tương tự tao ngộ của nàng. Hắn trước kia mất cha mất mẹ, huynh trưởng lại yếu đuối nhiều bệnh, dược thạch không ngừng, có thể bình an lớn lên, là may nhờ có chị dâu của hắn. Tẩu tử Lý thị của hắn lớn hơn hắn năm tuổi, sau khi gả vào Tần gia nghèo rớt mồng tơi chẳng những phải chiếu cố phu quân, nuôi dưỡng tiểu thúc, còn phải cày ruộng cấy lúa, gieo trồng hoa mầu, thời gian trôi qua thật không dễ dàng. Nhưng nàng chưa bao giờ oán trời trách đất, cũng không tâm tro nhụt chí, tuy nói không mấy năm đã làm quả phụ, nhưng đến cùng cũng nuôi tiểu thúc bình an mà lớn lên, còn bỏ tiền cung cấp hắn tập văn biết chữ.
Tần Lăng Vân là kẻ có ơn tất báo, coi Lý thị rất thân, lại bởi vì thiếu niên khí phách, chọc giận một vị thân hào địa phương, bị buộc đi xa tha hương. Nhưng hắn cũng giống với Triệu Lục Ly, có vài phần may mắn, trong lúc vô tình cùng Thánh Nguyên Đế kết làm tâm đầu ý hợp, từ đó về sau vứt bút tòng quân, khởi nghĩa vũ trang, thề phải đánh về quê quán báo thù. Lúc đào tẩu hắn không quên mang theo Lý thị, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, dần dà lại dần dà sinh tình tố. Mới đầu Lý thị trở ngại luân lý không dám đáp ứng, về sau cuối cùng bị hắn thành tâm đả động, chuẩn bị tái giá.
Kết quả, ngay tại khi hai người sắp đạt được ước muốn trước mắt, Từ thị lý học chợt như một hồi gió yêu ma cạo ra, can thiệp chuyện tốt của bọn họ. Cái này chưa tính, tộc trưởng dòng họ Lý thị là thứ nho sinh cổ hủ, ảnh hưởng cực kỳ sâu nặng Từ thị lý học, lừa gạt Lý thị trở về, một mình chìm đường. Đợi khi Tần Lăng Vân nhận được tin tức chạy tới cứu người, chỉ lấy được một cỗ thi thể cứng ngắc lạnh như băng, cảm giác đau nhức triệt nội tâm kia người thường khó có thể tưởng tượng được.
Vì vậy sau này, Tần Lăng Vân chống lại dòng họ Lý thị, nho sinh thiên hạ, thậm chí cả Từ Quảng Chí, tính tình trở nên càng ngày càng thô bạo. Quan Tố Y chết sớm hơn hắn, lại có thể đoán được kết cục của hắn, chỉ là tám chữ mà thôi —— mất hết can đảm, ngọc thạch cùng vỡ.
Bởi vì hai người đồng bệnh tương liên, mà lúc này Tần Lăng Vân còn chưa đau nhức tới không nơi sống yên, tính tình đại biến, cho nên Quan Tố Y không lảng tránh, chậm rãi đi qua chào, “Quan thị Tố Y tùy tiện đến đây quấy rầy, còn mong rộng lòng tha thứ. Xin hỏi các hạ là?”
Tần Lăng Vân không trả lời, ngược lại nhìn nam tử cao lớn đứng ở bên cạnh mình làm bộ thị vệ. Nam tử đáp thay, “Tần Lăng Vân.”
“Nguyên là Trấn Tây Hầu, cửu ngưỡng đại danh.” Quan Tố Y lần nữa chắp tay, thấy nhân viên cửa tiệm đưa một bình phong dời qua, đặt ở trước hai người, vì vậy khoát tay nói, “Không cần, cứ bày nó ở chỗ kia, ngăn cách ánh mắt bàn bên cạnh là được rồi. Chúng ta quen nhau.”
Nhân viên cửa tiệm vội vàng bày bình phong ở vị trí nàng chỉ định, sau khi cầm bạc thưởng vô cùng vui vẻ bước đi. Nơi này vốn là góc dựa vào tường hẻo lánh nhất, dùng bình phong đỡ liền ngăn cách tầm mắt mọi người bên kia, thành một không gian riêng.
Cảm giác bốn phía sạch rất nhiều, Quan Tố Y mới chậm rãi ngồi xuống, rồi sau đó lườm nam tử cao lớn, trong lòng hơi có so đo. Tần Lăng Vân thân cao tám thước, thể trạng cường tráng, nhưng thiếp thân thị vệ của hắn còn cao hơn hắn nửa cái đầu, mà ở miệng treo một râu quai nón rậm, cơ bắp trước ngực và cánh tay căng phồng, hoa văn phập phồng, đẩy thường phục màu đen lên gần muốn bạo liệt, một đôi mắt thâm sâu không thể đo lường, hàm ẩn sát khí, hẳn là cao thủ đã từng qua gió tanh mưa máu, lại nhìn ngũ quan như đao gọt rìu đục, hẳn là người Cửu Lê Tộc rồi.
Đời trước nghe nói bên người Tần Lăng Vân có một thị vệ Cửu Lê Tộc võ công rất cao minh bảo hộ, Quan Tố Y khẽ liên tưởng tới người đó, ngoại trừ trong lòng thầm nói: người này khí thế quá thịnh ra thì không nghĩ gì nữa. Hai người dựa vào lan can mà ngồi, nhìn xuống phía dưới.
Quan Tố Y chỉ vào Từ Quảng Chí đứng trên đài cao, ung dung nói, “Nếu ngươi không xuất mã, Pháp gia thua không thể nghi ngờ.”
Ơ, mới đầu đã khiêu chiến rồi, không hổ là cháu gái Quan lão gia tử. Tần Lăng Vân vểnh lông mày lên cao nhất, giống như có bất mãn. Nam tử cao lớn đứng phía sau hắn bờ môi hơi đóng, thực sự không mở miệng.
Quan Tố Y đáp mấy câu, thấy Tần Lăng Vân luôn ừ a a qua loa, hoặc là gật đầu lắc đầu, một chữ không nhả, trong lòng đã có tự định giá, lại thoáng nhìn mấy khỏa Phật châu trong khay, rốt cục nói, “Ngươi đang tu Bế Khẩu Thiện?”
Tần Lăng Vân biểu lộ kinh dị, phảng phất đang hỏi nàng làm sao mà biết được. Quan Tố Y lúc này cũng bán đi cái nút khoát tay cười mà không nói. Chuyện này, nàng đời trước từng nghe người bên ngoài nghị luận, nếu không phát hiện Phật châu, thiếu chút nữa đã quên rồi. Có lẽ, Tần Lăng Vân lúc này đã thổ lộ với tẩu tử rồi, lại bị đối phương lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, mà lại luôn mồm bắt ngày sau không được nhắc lại. Tần Lăng Vân thống khổ tuyệt vọng trong lòng, lại không chịu để cho tẩu tử khó xử nữa, vì vậy bắt đầu tu Bế Khẩu Thiện.
Tục nhân tu Bế Khẩu Thiện nào có dễ dàng như vậy, không nghĩ qua là liền phá giới, cho nên hắn chuẩn bị cho mình một cái hầu bao, bên trong có 100 khỏa Phật châu, mỗi một câu nói lấy ra một hạt, đợi hầu bao lấy hết, chính là giết hắn đi cũng sẽ không nhả nửa chữ nữa, mới đầu một ngày 100 câu, kiên trì nửa năm sau giảm thành một ngày mười câu, cuối cùng ở một năm sau biến thành triệt triệt để để không nói gì.
Lý thị đối với hắn cũng không phải là vô tình, sao có thể thấy hắn tra tấn mình như thế, khổ khích lệ không có kết quả sau đó đành phải đồng ý yêu cầu xa vời của hắn. Nhưng, yêu cầu xa vời cuối cùng thành yêu cầu xa vời, nhất định vô vọng. Nhớ lại chuyện xưa trước kia, Quan Tố Y không khỏi đau buồn, may mà lụa đen che khuất hai gò má, mới không để cho Tần Lăng Vân nhìn ra manh mối.
Im lặng một lát, biện luận đã bắt đầu. Từ Quảng Chí đứng trên đài cao cầm bút lông, viết xuống bốn chữ tại trên một ván gỗ cực lớn —— noi theo lễ cổ.
Nho gia chủ trương noi theo lễ người xưa, mà pháp gia chủ trương không hợp pháp cổ, không theo nay, căn cứ vào điểm này, cả hai tư tưởng hoàn toàn đối lập nhau. Bởi vậy có thể thấy được, chủ đề biện luận hôm nay là đây. Tần Lăng Vân ngồi chơi uống rượu lộ ra vẻ do dự, thiếp thân thị vệ của hắn dùng tiếng nói khàn khàn hùng hậu nói, “Đề mục này có chút thú vị đấy.”
Quan Tố Y dùng tay nâng trán, vẫn tự suy xét, chỉ hận chính mình vì sao là cháu gái Quan Tề Quang, nếu không có thể đại biểu Pháp gia xuống dưới khẩu chiến với Từ Quảng Chí, nhất định phải hủy mộng lớn vị cực nhân thần xuân thu của hắn mới được.