Triệu Thuần Hi bị
bệnh rất nặng, phải uống mấy thang thuốc liều mạnh mới hạ sốt được, nằm
tĩnh dưỡng trên giường mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục nguyên
khí. Quan Tố Y nghe tình huống từ chỗ thái y, âm thầm ở trong lòng nói
một câu “Nên”, trên mặt lại rất đau lòng, mỗi ngày đều mang canh đến
thăm. Hôm nay nàng dưỡng thành một cái thú vui mới, chính là yên lặng
thưởng thức Triệu Thuần Hi rõ ràng kháng cự ghét cay ghét đắng, nhưng
lại không thể không làm bộ cảm động đến rơi nước mắt.
Ngày hôm
đó, bỏ canh ba ba hầm cách thủy kĩ vào trong hộp cơm, nàng dẫn Minh Lan
nhanh nhẹn lưu loát đi đến Bồng Lai uyển. Về phần Minh Phương, từ lúc
sau ngày lập gia đình tự đề cử mình, tiến đến chiếu cố đại tiểu thư bệnh nặng, lúc này không chừng chính là đang nằm mộng đẹp được làm di nương.
Hai người vừa đi vừa nói, đi lại chậm chạp, không sợ nước canh lạnh mất, dù sao thì Triệu Thuần Hi chưa bao giờ uống, chỉ kiếm cớ để nó qua một
bên, đợi các nàng đi rồi thì đổ vào bô.
Minh Lan vuốt cái mũi,
chịu không nổi mùi tanh của canh ba ba, “Tiểu thư, sao người mỗi lần đều hầm cách thủy súp con ba ba vậy? Mùi vị này nặng quá, đại đa số mọi
người không thích uống đâu.”
Quan Tố Y cười nhẹ một tiếng, “Con
cháu nhà rùa phải nên uống súp con ba ba mới đúng chứ, đây là thường
nhân nói ăn gì bổ nấy. Ngày sau chỉ cần cô gia đến thăm dùng bữa, ngươi
tất yếu truyền món ăn này, nhớ kỹ chưa?” Bổ hắn thành con rùa vạn năm
mới vui chứ!
Minh Lan không biết chủ tử vì sao chán ghét cô gia
như vậy, tuy nhiên trên mặt vẫn cười ha hả, giọng điệu nói chuyện cũng
nhẹ nhàng, nhưng dùng câu từ lại có vấn đề rất lớn, cái gì súc sinh, con rùa, cháu rùa, càng so càng thấp hèn hơn, cứ như đời trước cô gia bới
phần mộ tổ tiên của nàng.
Mặc dù trong lòng cất chứa trăm ngàn
cái nghi hoặc, nhưng Minh Lan không dám hỏi kĩ, chỉ càng thêm cẩn thận
từng li từng tí cầm chắc hộp cơm.
“Tiểu thư người đã tới.” Hai
người vừa bước vào Bồng Lai uyển, Minh Phương kích động đứng nghênh đón, vừa nhấc màn cửa lên vừa cười nói, “Mau mời vào, tiểu thư vừa mới nhắc
tới người đấy, hỏi nô tỳ lúc nào người sẽ đến. Hầu gia cũng vừa đến,
người dính rất nhiều bông tuyết, đang ở phòng kế bên thay quần áo.”
Màn cửa được làm từ vỏ sò và ngọc châu kêu lách cách một hồi, lập tức có
một bóng hình ửng đỏ xinh đẹp bước liên tục nhẹ nhàng, vượt qua cửa mà
vào, chiếu sáng sủa nội thất lờ mờ lên. Triệu Thuần Hi vội vàng nửa ngồi dậy, thân mật gọi, “Mẫu thân, con gái bệnh lâu không khỏi, thật sự là
liên lụy ngài rồi. Phiêu Nhứ, chuyển ghế thêu tới cạnh giường, để mẫu
thân ngồi gần ta một ít, hai mẹ con chúng ta nắm tay nói thân mật.”
Quan Tố Y không để lại dấu vết mà khẽ vuốt mu bàn tay, cảm giác nổi da gà
dài khắp mặt. Triệu Thuần Hi lúc này đại khái đã biết rõ đồ cưới của
nàng ta bị Lão phu nhân đưa đến nhà giữa, cho nên thái độ mới thay đổi
lớn như vậy. Nhớ rõ đời trước trước khi cầm lại đồ cưới, nàng ta cũng xu nịnh nịnh nọt như vậy, làm nũng khoe mẽ, dụ dỗ mình xoay quanh. Bây giờ nghĩ lại, hai người tuổi kém cũng không lớn, một người mười ba, một
người mười tám, cũng chỉ năm năm mà thôi, làm sao tâm tư nàng ta lại sâu như vậy, mình sao có thể nhìn thấy đáy?
Điểm này có lẽ giống Diệp Trăn, hơn nữa Diệp Phồn cũng không kém, quả nhiên là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa.
Quan Tố Y vừa mới ngồi định ở ghế thêu, Triệu Lục Ly đi vào, thấy Minh Lan
bưng một chén súp con ba ba muốn đút cho con gái, vội hỏi, “Ta cũng đói
bụng, múc một chén cho ta trước.” Giả vờ giả vịt uống một ngụm rồi
buông, giọng điệu mang thoả mãn, “Hương vị thơm, chỉ là hơi nóng, đợi để mát một chút hãy dùng.”
Để nguội rồi ngươi sẽ uống à? Quan Tố Y
cười đồng ý, trong lòng lại rõ ràng. Trong lòng hai cha con này không
chừng đang nghĩ phòng bị nàng như thế nào. Đời trước ước chừng cũng là
như thế, chỉ tiếc lúc ấy nàng lòng tràn đầy cảm kích Hầu phủ, nên không
nghĩ nhiều. Con rùa uống súp con rùa, vậy mới xứng đôi.
Triệu Lục Ly cảm thấy tân hôn thê tử tươi cười có chút cổ quái, nhất thời lại nói không nên lời, vì vậy rất nhanh bỏ qua. Trước khi xác định đối phương
vô hại, hắn sẽ không để cho nhi nữ thân cận quá mức với nàng. Ba người
khiêm tốn giả tạo một phen, bên ngoài tuyết ngừng mới từng người buông
lỏng một hơi, sau đó tiễn khách tiễn khách, cáo từ cáo từ.
Bước
ra Bồng Lai uyển, xác định bốn phía không người, Minh Lan phàn nàn,
“Nhìn Hầu gia khách khí như vậy, thực sự không đem tiểu thư thành người
một nhà. Còn có Triệu tiểu thư, mặt ngoài nhìn qua cực kỳ thoả đáng thân mật, nói những lời kia cũng ngon lành cành đào, cẩn thận, nhưng nô tỳ
nói ra suy nghĩ một chút, cảm thấy mùi vị có chút không đúng.”
Quan Tố Y phủi nhẹ da gà nổi trên mu bàn tay, cười mà không nói. Hai người
đi đến một buồng lò sưởi, thấy một gã nam hài tuấn tú mặc áo lông chồn
hoạt bát chạy tới, trông thấy hai chủ tớ, con mắt lập tức trừng lớn,
“Ngươi là Quan thị hả? Ngày náo hỉ phòng ta trốn ở dưới cửa sổ vụng trộm nhìn thấy ngươi.”
Quan Tố Y đang định trả lời, hắn đã tự động tự phát nhào đầu về phía trước, ôm một cái cánh tay của nàng lay động, “Tỷ tỷ bị bệnh, phụ thân phải trông tỷ, không có người chơi cùng ta. Đi một chút đi, đi trượt băng giúp ta.”
“Ngươi là Triệu Vọng Thư? Nếu
như ta nhớ không lầm, canh giờ này ngươi phải đi học trong tộc học chứ?” Quan Tố Y xoay người nhìn hắn, biểu lộ trêu tức.
Hiện tại Nho
học thịnh hành, trước đó vài ngày Hoàng Thượng còn thả ra một tin tức,
dùng khoa cử tuyển quan, đây là bước đầu tiên đánh vỡ chuyên quyền thế
gia, cũng là bước đầu tiên huỷ bỏ quy định cửu phẩm công chính. Thế gia
cự tộc tuy có nhiều trở ngại, nhưng bất đắc dĩ bọn họ hao tổn quá nhiều
trong chiến hỏa, đã vô lực phản kháng tân đế, mà nhân số học trò nghèo
thiên hạ có nhiều, tất nhiên là hết toàn lực ủng hộ, cho nên không tới
ba năm, quy định khoa cử tuyển quan sẽ trở thành một đường nhập sĩ chính yếu nhất. Triệu Lục Ly tuy là con rùa sống, nhưng dù gì cũng có chút
kiến thức, cho nên chính lệnh vừa được ban ra đã thành lập nên tộc học,
cũng mời một vị học giả uyên thâm làm phu tử cho con trai, mong đợi hắn
tương lai có một ngày có thể dựa vào tài học đi đến con đường làm quan.
Nhưng Triệu Vọng Thư không lĩnh tình, dùng tất cả biện pháp trốn học lười
biếng. Hắn năm nay mười tuổi, đúng là tuổi thích ầm ĩ, căm người ghét
chó, liền kéo túm lưng quần mẹ kế tới hồ sen đã kết băng, “Ta sớm tan
học rồi. Đi mau, trong đống tuyết bên kia chôn bản trượt tuyết Triệu Nhị Bảo làm cho ta, chơi hay lắm!”
Quan Tố Y bị kéo đến lảo đảo,
thật vất vả đứng vững thân thể mới nói, “Ngươi đi cùng ta tới tộc học
xem trước đã, nếu quả thật là đã tan học, ta lại mang ngươi đi chơi.
Nhưng nếu như ngươi lừa gạt ta mà nói, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi.”
“Ta đã nói tan học là tan học mà, làm sao ngươi cứ lằng nhằng thế hả?”
Triệu Vọng Thư tức giận, dậm chân nói, “Chức quan của cha và tổ phụ
ngươi đều do cha ta cầu Hoàng Thượng lấy được, ngươi gả vào Triệu gia ta là trèo cao, nên mọi chuyện thuận theo, khắp nơi khiêm tốn, sao có thể
nói bổn thiếu gia? Ngươi có chơi cùng bổn thiếu gia không, nói một câu
thôi!”
“Không cùng. Đi, ta mang ngươi về tộc học.” Quan Tố Y tiến lên kéo Triệu Vọng Thư, lại bị hắn lần lượt tránh ra, nhanh như chớp
chạy cách hơn mười mét, hổn hển chửi bậy, “Quan thị ngươi giỏi lắm, vậy
mà dám quản đến đầu thiếu gia ta rồi! Ta không muốn ngươi làm mẫu thân
của ta, ta bảo phụ thân bỏ ngươi! Còn nữa tổ phụ và phụ thân ngươi cũng
đừng làm quan nữa, đây là kết cục đắc tội bổn thiếu gia!” Dứt lời dùng
sức dậm chân, nhanh chóng chạy xa, có lẽ cũng sợ bị xách về tộc học học
bài.
Quan Tố Y dõi theo bóng lưng hắn đi xa, biểu lộ khó lường.
Đời trước, nàng rất đau đầu với đứa con riêng hư hỏng này, bỏ ra vô số
tinh lực đi dạy bảo khuyên nhủ. Bởi vì tổ phụ suốt đời tận sức dạy học
trồng người, nàng mưa dầm thấm đất cũng có vài phần thủ đoạn, chậm rãi
rèn con riêng, cũng giáo dưỡng hết sức xuất sắc. Nào có ngờ được hắn
không chỉ không biết cảm ơn, còn phản quay đầu lại vu hãm mẹ kế cấu kết
cùng nam nhân bên ngoài, cứ thế mà giày xéo mất một tia ôn nhu cuối cùng của nàng với Hầu phủ.
Lặp lại một lần, Quan Tố Y đâu còn có lòng dạ thanh thản đi dạy bảo con gấu con này, chỉ nhìn hắn càng ngày càng
lệch lạc, cuối cùng hủy ở trong tay Diệp Phồn cũng mặc kệ. Vừa yên tĩnh
không lâu bông tuyết lại bắt đầu bay lả tả bay xuống, nàng tiếp được một mảnh, hóa tại lòng bàn tay, nhàn nhạt nói, “Trở về đi.”
Minh Lan nơm nớp lo sợ theo ở phía sau, nhỏ giọng hỏi thăm, “Tiểu thư, hay là
người đuổi theo kéo thiếu gia trở về, sau đó chơi trượt tuyết cùng hắn?
Cho dù người không thích Hầu gia, thế nhưng cũng phải suy nghĩ cho lão
gia cùng Lão thái gia, chức quan của bọn họ toàn bộ nhờ Hầu gia…”
Không đợi tiểu nha đầu nói xong, Quan Tố Y đã xùy~~ cười ra tiếng, “Ai nói cho ngươi biết Quan gia cần nhờ Hầu phủ?”
“Nhưng mọi người đều nói như vậy.” Minh Lan ngập ngừng nói.
“Xem ra lời đồn đãi này đã truyền khắp Trấn Bắc Hầu phủ rồi hả?” Quan Tố Y
thu lại tươi cười, biểu lộ sẳng giọng, “Nếu như đổi lại là phụ nhân tầm
mắt thiển cận, không nhìn được chữ to nào, không chừng sẽ bị đồn đãi này lừa gạt, sau đó mang ơn, kinh sợ Hầu phủ. Không biết người sau lưng
truyền bá lời đồn đãi này coi Quan Tố Y thành cái gì, ngu xuẩn? Bằng cái dạng uất ức kia của Triệu Lục Ly, có thể cầu được cái siêu nhất phẩm
quan sao, hắn coi mình biết bay chắc?”
“Tiểu thư, chẳng lẽ chức
quan của lão gia và Lão thái gia không phải Hầu gia cầu đến hay sao?”
Minh Lan thật sự không thể tin Quan gia xuất thân hàn môn sẽ được Hoàng
đế cao cao tại thượng coi trọng, dù sao thì sĩ tộc Yên kinh nhiều như
vậy.
Quan Tố Y chém đinh chặt sắt phủ nhận chứ không giải thích
nữa, bởi vì Minh Lan căn bản nghe không hiểu. Nhưng mà cái này không
trách nàng được, quy định cửu phẩm công chính đã thịnh hành mấy trăm
năm, chỉ có đệ tử sĩ tộc mới có thể làm quan địa vị cao, mà chí sĩ hàn
môn cho dù tài hoa thế nào cũng không tìm thấy con đường tiến thân.
Giống như Quan gia bỗng nhiên phú quý, nghe vào trong tai thứ dân giống
như là câu chuyện thần thoại, nếu như câu chuyện này nhấc lên Trấn Bắc
Hầu, thì trở nên có thể tin rồi. Không có Trấn Bắc Hầu giúp đỡ, nào có
Quan gia hôm nay? Cái này ước chừng là nhận thức chung của dân chúng
bình thường.
Nhưng mà sau lưng biểu tượng đó, ai có thể nghĩ đấy
là một đế vương hùng tài vĩ lược đang trải đường giang sơn muôn đời cho
mình? Chớ nói thứ dân tầm hiểu biết hạn hẹp, mà ngay cả rất nhiều sĩ
tộc, chỉ sợ cũng không nghĩ được sâu xa như vậy. Nhắc tới người ngồi
ngay ngắn trên ghế rồng kia, Quan Tố Y nói không rõ là kính nể nhiều một chút hay là oán hận nhiều một ít, dù sao bi kịch hai đời của nàng không tránh khỏi có liên quan tới hắn.
Nhưng hắn cách nàng thật sự là quá xa xôi, xa giống như là trên trời, cho nên nàng chỉ có thể nhìn lên, không nói tới oán hận.
—–
Quan Tố Y không truy tra ngọn nguồn, cũng không giết gà dọa khỉ, áp chế lời
đồn đãi, chỉ ở hôm sau, Triệu Lục Ly và nàng về nhà thăm bố mẹ, lúc tham gia gia yến, bỗng nhiên giơ ly rượu lên mời, “Nghe người trong phủ nói, chức quan của tổ phụ và phụ thân đều là Hầu gia cầu đến đấy, thiếp thân vô cùng cảm kích điều này. Hai người họ mới vào quan trường, mọi việc
không hiểu, làm phiền Hầu gia trông nom nhiều hơn. Một chén này thiếp
thân uống trước, Hầu gia tùy ý.”
Triệu Lục Ly vốn còn mỉm cười lập tức cứng ngắc, không biết nên trả lời những lời này như thế nào.
Quan lão gia tử và Quan phụ nhìn thẳng hắn, trong mắt tràn đầy xem kỹ. Có
thể dạy bảo Quan Tố Y xuất sắc như thế, đương nhiên bọn họ không phải là thế hệ tầm mắt thiển cận, sớm đã hiểu rõ ý đồ Hoàng đế trọng dụng Quan
gia, càng hiểu ngày sau nên xử sự như thế nào. Chức quan này không phải
là bất luận kẻ nào cầu được, hoàn toàn nương tựa thực học của bọn họ. Mà Triệu phủ lại truyền ra lời đồn đãi như vậy, chẳng phải là ném cháu gái ( con gái ), thậm chí thể diện Quan gia, xuống đất giẫm?
Hai cha con Quan thị vốn có chút ấn tượng khá với Triệu Lục Ly hào hoa phong
nhã, tướng mạo đường đường, hiện tại lại toát ra một chút xem thường.
Triệu Lục Ly nhìn tân hôn thê tử, lại nhìn mấy người còn lại, đốt ngón tay
chậm rãi thu nạp, thiếu chút nữa bóp nát ly rượu. Hắn đâu có bản lĩnh
cầu đến chức Đế sư và Cửu khanh cho người Quan gia? Lời này nếu như rơi
vào trong tai Hoắc Thánh Triết, sẽ cười nhạo hắn tự biên tự diễn cùng
thật đáng chê cười như thế nào đây? Thực tế phụ tử Quan gia hôm nay đều
là cận thần thiên tử, vô cùng có khả năng trước mặt hắn nâng lên vài
câu. Tràng cảnh kia đồng đẳng với cứ thế mà bóc da mặt của hắn xuống
giẫm đạp, có thể nói là đau nhức không thể tả.
Quan Tố Y mời
rượu, Triệu Lục Ly tuyệt đối không dám ứng, hận không thể độn xuống dưới đất trốn về Hầu phủ, bóp chết tất cả những kẻ tạo lời đồn. Hắn đã đủ
mất thể diện, tuyệt đối không thể để cho Hoắc Thánh Triết trông thấy một mặt này nữa.