Edit: Hắc Phượng Hoàng
Nguyễn thị và Mộc Mộc đời trước đều không được chết già, sau khi hai người họ chết liền có tin đồn truyền ra, nói Quan Tố Y mệnh cứng rắn, hình khắc lục thân, chẳng những làm hại Quan gia không may, còn khắc chết đệ muội, cháu, nghĩa tử. Lão phu nhân tin Phật, còn thật sự xin hòa thượng đến trong nhà cầu pháp, khiến tình cảnh của nàng càng thêm gian nan.Từ đó về sau, uy tín của nàng ở Hầu phủ không có, vô luận nói cái gì, làm cái gì, sau lưng luôn có người nghị luận, phảng phất như nàng là một trò cười, căn bản không nên còn sống. Nếu không từ nhỏ đi theo tổ phụ vào Nam ra Bắc, luyện ra một bộ dạng ngông nghênh boong boong, ý chí sắt đá, sợ là đã bị lời đồn đãi giết chết rồi.
Bởi vì cái gọi là “Miệng người làm chảy kim loại, lời gièm pha làm nát xương“, chết dưới lời đồn đãi còn thảm hơn chết ở sa trường vạn lần, mặc dù rơi xuống Hoàng Tuyền, linh hồn tổn thương vẫn vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ được. Đương nhiên, nàng muốn cứu Nguyễn thị và Mộc Mộc, cũng không phải là sợ hãi miệng người, mà là muốn cho bọn họ cũng đạt được tân sinh, thuận tiện nhìn xem đến cùng người có thể tranh mệnh cùng trời hay không.
Nghĩ như vậy, nàng phất tay với Minh Lan, “Cầm danh thiếp của ta đi Thái Y viện thỉnh thái y. Nhị phu nhân và tiểu thiếu gia thân thể không khỏe, một người tuổi nhỏ gầy yếu, lại thêm xe cộ mệt nhọc, đi đường mệt mỏi, cần được điều trị.”
Toàn bộ Hầu phủ, chỉ có Triệu Lục Ly và Quan Tố Y có phẩm cấp, lúc này mới mời được thái y, người khác sinh bệnh chỉ có thể bản thân tự tìm đại phu, hoặc là cố chống chọi qua. Nguyễn thị từng hù đến đại thiếu gia và đại tiểu thư, cũng thường xuyên bị nô bộc châm chọc là ác quỷ, nếu như không có chuyện gì sẽ tuyệt đối không dám ra cửa, càng không dám thêm phiền cho Hầu phủ, bệnh nặng bệnh nhẹ đều yên lặng chịu đựng. Thấy tẩu tử huy động người như thế lực, nàng không khỏi được chiều mà sợ, vội nói, “Không được, không được, không cần thái y đến xem. Ta và Mộc Mộc chỉ là mệt nhọc, trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Trong bụng của cô chính là trưởng tử Nhị phòng, vẫn nên thận trọng chút ít cho thỏa đáng. Có bệnh hay không đều để thái y nhìn xem, thuận tiện mở mấy phương thuốc dưỡng thai mà uống.” Quan Tố Y khoát tay cho Minh Lan do dự không tiến. Minh Lan gật đầu, chạy vội đi.
Lão phu nhân cũng phụ họa theo, “Người một nhà không cần khách khí, tẩu tử con quan tâm con đây này.”
“Vâng, con dâu biết rồi, cám ơn tẩu tử.” Nguyễn thị đỏ ửng hốc mắt, thấy Quan Tố Y biểu lộ như thường, lúc này mới câu nệ ngồi xuống bên cạnh nàng. Mộc Mộc tựa hồ thấy được tân phu nhân thiện ý, đi từng bước nhỏ bước nhỏ tới, tiếp tục nghiêng đầu ra nhìn nàng.
Quan Tố Y cũng bắt chước động tác của nó, nghiêng đầu nhìn lại, tiểu gia hỏa nháy mắt, nàng cũng nháy mắt, tiểu gia hỏa đổi nghiêng đầu sang một bên kia, nàng cũng đổi theo, qua lại mấy lần như thế, Mộc Mộc bỗng nhiên che miệng cười, mắt to cong thành trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.
Tấm lòng mềm mại của Quan Tố Y lại rối tinh rối mù, rất muốn ôm hài tử lại hôn, nhưng lại e làm nó sợ, đành vươn tay tính thăm dò, sờ lên gáy của nó. Mộc Mộc thoáng né một phát, sau đó bất động, trong mắt đầy hiếu kỳ nhìn nàng.
“Nó là không biết nói chuyện hay là không thích nói chuyện vậy?” Quan Tố Y nhẹ giọng hỏi thăm.
“Không thích nói chuyện.” Nguyễn thị đi đến nói nhỏ bên tai tẩu tử, “Cha mẹ nó chết trước mặt nó, bị cảnh tượng máu chảy thành sông dọa sợ, từ đó về sau rất ít nói chuyện. Người càng trêu chọc nó, nó càng không muốn mở miệng, còn trốn vào xó xỉnh không có người, thường xuyên phải tìm khắp Hầu phủ mới thấy nó, bộ dáng vừa mệt vừa đói vừa khiếp đảm, đáng thương lắm, cho nên chúng ta cũng không có cách nào với nó.”
Đây là tâm hồn bị thương tổn, khó khỏi hơn so với thân thể bị thương. Trong lòng Quan Tố Y lại thêm vài phần thương tiếc, cũng không dám tùy tiện đi tới gần Mộc Mộc, vì vậy cầm một chiếc bánh ngọt dụ dỗ, “Đi tới đây từ sáng sớm rồi, có đói bụng không? Nào, tới ăn bánh ngọt đi.”
Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào bánh ngọt, rõ ràng rất khát vọng, rồi lại toát ra thần sắc sợ hãi.
Một chiếc bánh ngọt mà thôi, làm sao lại khiến đứa bé bị sợ thành như vậy? Quan Tố Y nhớ lại, cuối cùng hiểu ra. Bánh ngọt sẽ không khiến người ta sợ hãi, nhưng ăn hết thì sao? Nàng lập tức bảo Nguyễn thị đưa Mộc Mộc đến bên cửa sổ, hướng tới ánh nắng nói, “Mộc Mộc, há mồm cho mẫu thân nhìn xem.”
Mộc Mộc mở to mắt nhìn nàng.
“A, há mồm, a…” Quan Tố Y không sợ làm phiền người khác mà làm mẫu, bởi vì trò chơi nhỏ bắt chước nhau trước đó làm đệm, Mộc Mộc rất nhanh hé miệng, phát ra thanh âm khàn khàn.
Lão phu nhân thấy có gì đó bất thường, vội vàng đi qua quan sát, không khỏi kinh hô lên. Thấy trong cổ họng Mộc Mộc bộ đã sưng to lên nhiễm trùng, chảy nước mủ, nếu là không chạy chữa sẽ hoàn toàn hủy đi đường ăn uống. Thảo nào nó không dám ăn bánh ngọt, thảo nào đời trước nó đi đột nhiên như thế, chỉ vì nó bị bệnh từ sớm rồi, nhưng không ai phát hiện.
Quan Tố Y toát mồ hôi lạnh khắp người, lập tức sai người đi giục thái y. Nghĩ như vậy, đời trước nàng cũng hơi bất cẩn, nếu như nàng cẩn thận đầy đủ, tẫn trách đầy đủ, dù là san sẻ quan tâm đặt ở trên người Triệu Vọng Thư và Triệu Thuần Hi hai phần mười cho Mộc Mộc, nó sẽ không bị chết không rõ ràng như thế.
Đời trước ngươi đã tạo nghiệt gì đây? Trái tim Quan Tố Y đau nhức kịch liệt, nhưng không dám tùy tiện ôm Mộc Mộc, chỉ có thể không ngừng an ủi, “Đừng sợ, đợi thái y đến cho uống thuốc, Mộc Mộc của chúng ta sẽ hết đau thôi.”
Mộc Mộc dường như nghe hiểu, lại dường như nghe không hiểu, không ngừng há mồm “A a a”, trong mắt lại đầy vui vẻ.
Thái y tới rất nhanh, dùng ống hà hơi bôi chút thuốc bột cho Mộc Mộc, lại mở mấy phương thuốc, nói thẳng phu nhân thận trọng, phát hiện sớm, trì hoãn thêm hai ba ngày nữa thì phiền toái, vân vân…. Vị trí bào thai của Nguyễn thị rất ổn, thân thể khỏe mạnh, không cần phải điều trị, chỉ dặn dò nàng lúc nhàn rỗi đi lại nhiều hơn.
Lão phu nhân ngàn ân vạn tạ tiễn bước Thái y đi, rồi quỳ gối trước bàn thờ Phật nói lẩm bẩm, có thể thấy được thực bị dọa. Mộc Mộc thấy trong cổ họng mát lạnh, rất thoải mái, sắc mặt tái nhợt giờ hồng nhuận nhiều, nhấc cái chân ngắn chạy đến trước mặt Quan Tố Y, tiếp tục nghiêng đầu nhìn nàng.
Nguyễn thị xấu hổ không thôi nói, “Nếu không phải đại tẩu kịp thời phát hiện, Mộc Mộc sẽ nguy hiểm rồi. Ta sơ ý đến tận đây, quả thực không nên…”
Quan Tố Y dịu dàng ngắt lời nàng, “Cô đang mang thai, khó tránh khỏi có lúc lơ là. Những năm này đều do cô chăm sóc Mộc Mộc, nó không thân với ai, chỉ thân với cô, có thể thấy được cô đã đầy đủ tận tâm rồi. Trẻ con mắt sáng như tuyết đấy, ai đối xử tốt với nó, ai đối xử xấu với nó, trên miệng nó không nói thành lời, nhưng sẽ biểu lộ trên từng động tác đấy.”
“Có thể thấy được tẩu tử là thật lòng tốt với Mộc Mộc, nếu không sao nó có thể vừa gặp cô đã thích như thế. Nhìn đi, tròng mắt cũng không vòng vo.” Nguyễn thị thở ra, càng cảm thấy tẩu tử đối xử mọi người khoan hậu, đáy lòng tinh khiết thiện lương.
Quan Tố Y cực kỳ thích bộ dáng Mộc Mộc ngây thơ như thế, thấy Minh Lan bưng cháo hoa tới, lập tức ngoắc tay, “Đưa cho ta, ta đút cho nó ăn.”
Mộc Mộc lúc này không tránh đi, nàng vừa thổi mát một thìa cháo nóng, nó liền hé miệng chờ đợi, tay nhỏ bé níu lấy vạt áo hai bên, như là chim non gào khóc đòi ăn, khiến mọi người trong phòng cười trộm không thôi. Quan Tố Y cười một cái lại tiếp tục thổi cháo, cảm thấy đi vào Hầu phủ này rất nhiều ngày rồi, chỉ có giờ khắc này mới thật sự vui vẻ nhất.
Lúc này, một bà tử quản sự vội vàng chạy vào, bám vào bên tai Lão phu nhân nói nhỏ, nói là nói nhỏ, kỳ thật thanh âm không hề nhỏ, mấy vị chủ tử đứng gần đều có thể nghe thấy, dù sao chuyện này đã sớm truyền ra, không cần phải che giấu.
“Lão phu nhân, có chuyện không hay rồi, Diệp gia xảy ra chuyện lớn rồi! Hôm qua giám bảo yến căn bản không mở thành công, đang yên lành đặt trước mắt mọi người, lại tự nhiên bị vỡ nát, lúc này Diệp lão gia sai người đóng cửa phủ, ngăn chặn khách, chạy tới trong nội cung tìm Hoàng Thượng xin giúp đỡ, vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ giúp đỡ ông ta lật khắp Yên kinh, nhưng không ngờ Hoàng Thượng không hề điều tra, chỉ nói Diệp gia Phúc Lộc nông cạn, khó thừa thánh ân, quốc bảo vỡ vụn là thiên mệnh, bảo bọn họ biết thế là được rồi; cái này còn chưa tính đâu, Hoàng Thượng quay sang đánh cấm vệ quân chạy tới Diệp gia tra án 100 đại bản, giảm cấp bậc, nói bọn họ tự ý rời cương vị công tác, vân vân…. Đây là chuyện phát sinh hôm qua, hôm nay ở trên triều, Hoàng Thượng còn không chịu bỏ qua, răn dạy lần lượt từng người đầu lĩnh Liên phòng ngự phủ tư và ba quân cấm vệ, nghe nói ngày sau chỉ có Hoàng Thượng cầm hổ phù mới có thể điều động phòng ngự kinh đô và vùng lân cận, người làm giống như Diệp gia tùy ý điều khiển thì tội đồng với mưu nghịch, sẽ tru di cửu tộc! Lời này làm Diệp lão gia sợ choáng váng, đi đường liền đái ra, mùi nước tiểu khai khú kia….”
Quản sự bà tử quạt lỗ mũi, che miệng, cứ như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Lão phu nhân lo lắng hỏi tiếp, “Về sau thế nào, Hoàng Thượng nói thế nào?”
“Về sau Hoàng Thượng ngại ông ta mất lễ nghi trước ngự tiền, sớm cho tan triều. Diệp lão gia nào dám đi, lúc này quỳ gối trước Thừa Đức điện thỉnh tội. Hầu gia, Hầu gia nhận được tin tức cũng chạy tới quỳ cùng, lúc này đang ở Diệp phủ hỗ trợ giải quyết hậu quả.” Tiếng của quản sự bà tử càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đến không nói gì.
“Thằng không ra gì! Chuyện của Diệp gia thì liên quan gì tới nó!” Lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run.
Sợ bà tức giận quá thương thân, bà tử quản sự vội vàng bẩm báo tin tức tốt, “Hoàng Thượng vốn muốn lấy lại chức quan của Diệp lão gia, nào ngờ Diệp Tiệp dư bỗng nhiên bệnh cũ tái phát, ho ra một giường máu, nếu không chạy chữa kịp thời, thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Nàng ta khóc hô hào cầu Hoàng Thượng khai ân, lại tự xin hàng vị chuộc tội cho phụ thân, Hoàng Thượng sợ nàng ta không chịu nổi kích thích, đành phải trục xuất Diệp lão gia xuất cung, nói là để cho ông ta đóng cửa tự suy nghĩ. Hôm nay Diệp Tiệp dư sống hay chết còn chưa biết đâu, nghe thái y nói rất có thể không nhịn được qua đêm nay. Hiện tại trên đường cái đã truyền khắp rồi, đều nói một đứa con gái của con buôn ngựa cũng dám cười người phú quý chót vót, ngay cả ông trời cũng không coi vừa mắt, đặc biệt giáng tai bệnh xuống để trừng trị nàng ta. Hôm qua Diệp phủ còn kiêu ngạo ngút trời, danh tiếng vô lượng, hôm nay đã thành trò cười khắp Yên kinh, ngay cả thuyết thư tiên sinh trong quán trà lúc này cũng đã ngâm nga lên rồi. Lão phu nhân, nô tỳ hát một đoạn cho ngài…”
Quản sự bà tử hắng giọng, y y nha nha hát lên, “Diệp thị có nữ, tâm cao ngất, mệnh như tờ giấy mỏng, mặc kệ ngươi trù tính bao nhiêu, cuối cùng không đánh lại được một cây san hô vỡ vụn, một hồi tai bay vạ gió trước mắt. Những cầu quân vương sủng ái, lại bị vùi vào sương tối, tự cho là quyền thế ngập trời đi bá đạo, lại cuối cùng quân là quân đến thần là thần, đi quá giới hạn khó tránh khỏi tội mạo phạm…”
“Hát hay lắm!” Lão phu nhân mặt như sương lạnh, cắn răng nói, “Nhưng Diệp Trăn trong lòng có chín lỗ, giảo hoạt như hồ ly, sẽ không để cho chính mình tự dưng bị ngã ở việc nhỏ này. Nàng ta bị bệnh cũ tái phát kia ai biết là thật hay giả? Có câu tai họa lưu ngàn năm, ta thấy lúc này nó không chết được đâu, chỉ là sử dụng khổ nhục kế mà thôi.”
Khi Nguyễn thị về nhà chồng Diệp Trăn đã “chết đuối” trước rồi, cho nên nàng không biết vì sao mẹ chồng lại căm hận Diệp gia, cũng không tiện mở miệng.
Quan Tố Y chau mày, sắc mặt tối tăm phiền muộn, giống như gặp nạn khó giải, đau khổ suy tư, trầm ngâm rất lâu mới nói, “Cây san hô kia là vỡ vụn trước mắt mọi người như thế nào? Minh Lan, ngươi lại đi hỏi thăm một chút, cần phải kỹ càng một chút.” Về phần kết cục của Diệp gia và Diệp Trăn, nàng đã đoán được trước rồi nên không hề có hứng thú.
Minh Lan bước chân vừa dừng lại, lập tức chạy vội ra ngoài. Lão phu nhân và Nguyễn thị liếc nhau, không hẹn mà cùng thầm nghĩ: con dâu (tẩu tử) hình như hơi kì quái? Diệp gia khi nhục nàng như vậy, nàng lại không tiến hành cười nhạo chửi bới một câu nào, có thể thấy được Quan thị gia giáo quả nhiên bất phàm!