Edit: Hắc Phượng Hoàng
Hôm sau, Quan Tố Y theo thói quen giờ mẹo mới tỉnh dậy, như dĩ vãng trước
đọc thầm thi thư điển tịch trăm lượt, sau đó bắt đầu luyện chữ.
Sau nửa canh giờ, mặt trời mới mọc lên, sắc trời tảng sáng, nhận được
truyền triệu quản sự đã lục tục ngo ngoe đến đông đủ, chuẩn bị lắng nghe tân chủ tử dạy bảo. Bởi vì cái gọi là quan mới đến đốt ba đống lửa, bởi vì Lão phu nhân không có tâm tình quản gia, bọn họ ngày thường có lười
biếng, hôm nay dậy sớm như vậy nên còn buồn ngủ, ngáp mấy lần liền, số
lượng người oán hận đầy bụng cũng không ít, về phần người kinh sợ, lòng
mang kính sợ, lại không có một người nào.
Trước khi có những lời
đồn đãi kia, đại đa số các nô bộc trong phủ đều tin. Bọn họ dù sao cũng
là hạ nhân, không có kiến thức gì, càng chưa nói tới tầm mắt khoáng đạt, cho rằng Hầu gia là quan lớn, ngay cả Hoàng Thượng thấy cũng phải nể
mặt ba phần. Nghe nói tân phu nhân xuất thân hàn môn, mà còn là sau khi
tứ hôn với Hầu phủ phụ tử Quan gia mới nhập sĩ, nói trắng ra là dính
thơm Hầu gia, vì vậy càng coi thường nàng.
Ngày tân phu nhân nhập môn chỉ dẫn theo hai nha đầu, đội ngũ tới tiễn đưa thân làm cho người
ta bật cười, có thể thấy được Quan gia nghèo khó đến tình trạng nào, hôm nay quản lý một tòa Hầu phủ to như vậy, nàng trấn được sao? Sổ sách có
thể xem hay không? Có thể quản lí đối bài được không? Có bị những bảo
vật trong khố phòng kia chọc mù ánh mắt của nàng không? Nghĩ như vậy,
vài tên quản sự bà tử dáng người to mọng ghé vào cùng một chỗ cười trộm, mấy người khác trợn trắng mắt, biểu lộ rất không kiên nhẫn.
Bọn
họ đến rất lâu rồi, tân phu nhân chỉ để ý chậm rì rì lật xem một quyển
sách, không lên tiếng, đây là làm gì vậy? Muốn hạ một mã uy cho mọi
người sao? Được đấy, ta theo ngươi đứng, dù sao chủ tử không mở miệng,
hạ nhân cũng không thể tùy ý đáp lời, cuối cùng xem ai sốt ruột.
Trong khi đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến thông bẩm, nói là đại tiểu thư đến thỉnh an phu nhân.
Đại tiểu thư vội tới thỉnh an tân phu nhân? Hôm qua không phải chỉ vào tân
phu nhân mắng nàng lòng dạ ác độc sao? Mọi người vốn sững sờ, tiếp theo
có chút kinh ngạc. Không đợi bọn họ nghĩ sâu, người đã vào tới, hốc mắt
thoáng sưng đỏ, làn da đông lạnh tới trắng bệch, nhìn qua rất tiều tụy.
“Ngươi đã đến rồi, ngồi đi.” Quan Tố Y buông quyển sách, ôn hoà mở miệng. Bất
kể là vì đồ cưới, hoặc vì hôn sự, Triệu Thuần Hi đều phải đến nhà giữa,
cho nên nàng sớm đoán được kể từ hôm nay, đối phương sẽ thả xuống tự
tôn, đến diễn “Mẫu từ nữ hiếu” với mình. Đây cũng là xiếc cũ của nàng
ta.
Triệu Thuần Hi quỳ gối hành lễ, giọng điệu chân thành, “Hôm
qua Hi Nhi không che đậy miệng, nói lời không nên nói, mong rằng mẫu
thân đại nhân đại lượng, đừng so đo với Hi Nhi. Bộ đồ trang sức này tặng cho mẫu thân tính làm nhận sai, người xem xem có thích không ạ?”
Trong hộp gỗ lim vàng đệm lên một tầng tơ lụa màu đen, tia nắng ban mai tỏa
sáng hắt lên, tỏa ra khô vàng sáng bóng y hệt kẹo mạch nha, trong vầng
sáng khô vàng lẳng lặng nằm một bộ đồ trang sức cánh hoa phỉ thúy vàng
bạc véo tơ châu rủ xuống, xanh như chồi mùa xuân, trắng như giọt sương
nửa đêm, lại có ánh vàng, sáng bạc, nắng sớm hoà lẫn, có thể nói là đẹp
không sao tả xiết.
Minh Phương lúc này xem mắt choáng váng, trên
mặt nhịn không được lộ ra vẻ thèm thuồng, làm các quản sự đứng ở hai bên bĩu môi, thầm mắng Quan gia quả nhiên nghèo kiết hủ lậu, không đú nổi
với đời vân vân…. Minh Lan cũng kinh ngạc thoáng một phát, sợ làm chủ tử mất mặt, vội vàng lại cúi đầu che dấu. Quan Tố Y thì lại thờ ơ, chỉ
dùng khóe mắt liếc lướt qua rồi chậm rãi uống trà.
Triệu gia
chính là tội thần tiền triều, sau khi bị đày đi biên cương tìm Cửu Lê
Tộc làm nơi nương tựa mới kiếm được một vị Hầu tước, lại nói tiếp cũng
coi như có chút căn cơ. Nhưng Diệp gia lại khác, nhiều thế hệ kinh
thương, địa vị ti tiện, từng lui tới với các nước chư hầu và bộ lạc du
mục, làm hành thương lái buôn mua bán, phát tài lớn. Chiến tranh cần gì
bọn họ sẽ bán cái đó, lương thực, dược thảo, ngựa, vân vân, mây mây…,
cho đến khi Ngụy Quốc thành lập, tích lũy được một khoản tài phú kếch
xù. Đã có tiền bạc dĩ nhiên là muốn có quyền, có địa vị, vì vậy Diệp
Trăn được là phu nhân của Triệu Lục Ly.
Bộ đồ trang sức này là
của hồi môn của nàng ta, đời trước Quan Tố Y không rõ ý tưởng, nhận
“Hiếu tâm” của kế nữ, kết quả bị Triệu Lục Ly giáng chức thêm, còn vô
duyên vô cớ vác một tội danh “Tham tài như mạng”. Đời này nàng không dám nhận chút đồ nào của Triệu Thuần Hi.
“Lễ vật ngươi mang về đi.
Ta còn không đến mức so đo với một tiểu cô nương.” Quan Tố Y đặt tay bên cạnh sách gõ, ngân nga nói, “Ta vừa mới lật xem《 thế gia lục 》, thì ra
Triệu gia các ngươi không phải là đích mạch Triệu thị thiên thủy, thậm
chí thứ chi cũng không được tính, chẳng qua là năm đó một nô bộc tắm cho ngựa của Triệu thị Thiên Thủy trong chiến loạn chạy trốn đến Lâm Thành, vì để tiếp tục đứng thẳng sinh tồn, cho nên mượn danh hào Triệu thị
Thiên Thủy dùng một lát thôi, hắn vốn không họ tên, càng không có huyết
thống thế gia. Mà tộc Diệp gia của mẫu thân ngươi…” Nói đến chỗ này,
nàng phảng phất sợ làm dơ lời lẽ, lại nói một câu “Không nói cũng vậy”,
sau đó nhẹ nhàng thổi thổi chén.
Trên mặt nàng không có dị trạng, nhất cử nhất động lại biểu lộ ra thái độ đậm đặc miệt thị và xem
thường, làm Triệu Thuần Hi lòng tự trọng cực nặng tức giận đến ngã ngửa. Mà một đám quản sự cũng bị khí độ ung dung đoan nghiêm của nàng chấn
nhiếp, toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Đương thời, người hiểu biết chữ nghĩa cực kì thưa thớt, sách vở càng là tài phú châu bảo ngọc khí
lớn, cho dù có bạc cũng không mua được. Một tờ sách《 Thế gia lục 》chính
là điển tàng tuyệt phẩm mỗi người chạy theo như vịt, có nó có thể tìm
căn hỏi tổ, truy nguyên tìm gốc. Nếu như gia tộc của mình may mắn ghi
vào trong đó, vậy quả thực là thiên đại vinh hạnh, nội dung của nó đủ để điêu khắc bảo trì trong văn bia hoặc ấn con dấu lên, truyền lưu nhiều
thế hệ.
Hôm nay nội tình thế gia mặc dù hoặc nhiều hoặc ít bị
chiến hỏa lau đi, nhưng chỉ cần đi vào từ đường bọn họ, nhất định có thể trông thấy một bản 《 thế gia lục 》 được cung phụng ở vị trí bắt mắt
nhất. Lúc Lão Hầu gia từng xa phó Thiên Thủy, mượn 《 thế gia lục 》Triệu
thị bổn gia để sao chép, lại bị một phen chế nhạo, sau khi trở về không khỏi bệnh nặng một hồi. Người bên ngoài muốn hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, đều bị hắn kéo đi ra ngoài thưởng đòn, ngay cả lão thái thái và Hầu gia cũng không hiểu rõ ràng nguyên nhân trong đó, lại bị chịu mấy lần
nổi giận của lão, cuối cùng không giải quyết được gì.
Nhớ năm đó
lão Hầu gia làm Triệu gia thành gà bay chó chạy, lòng người bàng hoàng
như thế nào, trong ký ức các quản sự này vẫn còn mới mẻ, lại nhìn tân
phu nhân cùng với quyển sách bên cạnh tay nàng, vốn là bừng tỉnh đại
ngộ, tiếp theo cực kì kính sợ. Thì ra Triệu gia chính là hậu duệ trốn
nô, thảo nào lão Hầu gia xấu hổ mở miệng. Còn nữa, 《 thế gia lục 》không
phải là người nào cũng có thể cầm đấy, không có nội tình ngàn năm, chớ
nói Công hầu Tể tướng, ngay cả Hoàng đế cũng chưa hẳn nhìn thấy đâu. Tân phu nhân lại tùy tùy tiện tiện lắc nó ở bên cạnh bàn, lúc này hẳn là
tức đủ?
Đôi má Triệu Thuần Hi đã từ đỏ tía chuyển thành xanh
trắng, cố gắng nhịn hỏi thăm nền móng Diệp gia, cười lớn nói, “Vậy tổ
tiên của mẫu thân là nhất mạch nào?” Nếu quả thật có địa vị gì, làm sao
trước khi tới ngay cả cơm cũng không kịp ăn?
Nhưng mà thế đạo hỗn loạn, chiến hỏa bay tán loạn, thế gia không có cơm ăn chỗ nào cũng có,
nàng thầm đếm một phen đếm ra hơn mười nhà, lúc này mới nuốt câu nói sau cùng xuống. Những con cháu thế gia cho dù nghèo ăn xin, chỉ cần lần
lượt lật bài vị tổ tông ra, sẽ có nhiều người giúp đỡ, thậm chí tôn sùng là khách quý. Bọn họ nghèo khó chỉ là mặt ngoài, tôn quý là bên trong
cốt nhục đấy.
Quan Tố Y mở ra một tờ trong đó, từ từ mở miệng,
“Họ Quan vốn họ Cơ, cao thủ đổng phụ dưỡng long từ thời kì Viễn Cổ đế
Thuấn, bởi vì tinh mỹ không sai, Đế đặc biệt ban tên cho nuôi Long thị.
Cho nên, dòng họ của ta nguyên nên xưng là Quan Long, sau đơn giản hoá
là Quan. Một chi Tổ phụ ta đây chính là hạ chi hậu duệ hiền thần Quan
Long, vì tránh né Hạ Kiệt tù giết tránh đến Bình Lăng, hiện ở Yên kinh.
Quan gia ta chính là thư hương thế gia, đời đời ra hiền thần.”
Nàng thu《 thế gia lục 》vào hộp gấm, chuyện đột nhiên chuyển giọng, “Cũng cho các ngươi biết rõ, Quan Tố Y ta hoàn toàn chính xác xuất thân hàn vi,
nhưng không phải hàn môn, ta không đề cập tới xuất thân không là vì nhỏ
yếu, mà là cảm thấy không cần có cái tất yếu kia. Ngày thường ta không
hay nói, không nhắc tới bày ra tai mắt tắc máu, hồ đồ sống qua ngày,
hoặc là tùy ý các ngươi khi nhục đắn đo. Thật sự bàn về huyết mạch,
quang vinh sủng, quyền thế, Quan gia ta đồng dạng không thiếu, Hầu phủ
đã xuống dốc lại càng không thể so sánh. Hoàng Thượng xưng đế một năm
rưỡi, Hầu gia các ngươi khi nào lên triều đình…”
“Mẫu thân!”
Triệu Thuần Hi đoán được Quan Tố Y lại muốn cầm khập khiễng giữa phụ
thân và hoàng thượng ra làm văn, làm mọi người Hầu phủ thấy rõ sự thật,
thông hiểu tốt xấu, không khỏi lớn tiếng đánh gãy. Từ khi biết được gả
vào Triệu phủ là phụ thân kết quả cầu đến, nàng chán ghét vứt bỏ Hầu phủ một khắc cũng không đình chỉ, thậm chí ngay cả ngụy trang cũng lười
làm. Nàng có thể thò tay liền đánh mặt phụ thân, đệ đệ và mình, cũng có
thể há miệng đâm phá quẫn cảnh của Hầu phủ, một chút chỗ trống cũng
không cho người ta, thủ đoạn cường thế và tướng mạo ôn nhu không hề
tương xứng.
Đáng hận nàng chanh chua như thế, phụ thân và Lão phu nhân lại vẫn tung lên, ngược lại ép thiên kim đại tiểu thư Triệu Thuần
Hi này đã từng muốn gió được gió muốn mưa được mưa tới không thở nổi.
Nàng tối hôm qua mới rốt cục tiếp nhận sự thật Hầu phủ suy tàn, hôm nay
Quan Tố Y muốn cho tất cả hạ bộc đều hiểu tình cảnh xấu hổ của đông chủ, một chiêu này thật ác độc mà! Còn hung ác hơn cả lột da trước mặt mọi
người!
Triệu Thuần Hi không thể để cho nàng nói tiếp, thuận thế
quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói, “Mẫu thân, tối hôm qua là đệ đệ bất
hiếu, mạo phạm người, ta nói lời cũng có sai lầm, lần này tới bồi tội
với người. Người đã gả tiến Hầu phủ, chúng ta là người một nhà, vốn nên
chung mưa gió, đồng tâm đồng đức, làm gì phải nói những lời ngoại đạo
kia, làm tổn thương lòng nhau chứ? Ngày sau nếu ai nói sau lưng người
nửa câu không phải, con gái là người thứ nhất không buông tha kẻ đó!”
Quan Tố Y bình tĩnh nhìn nàng ta rất lâu sau mới khoát tay nói, “Đứng lên
đi.” Nàng kỳ thật không biết quan to lộc hậu thì có gì đặc biệt hơn
người, huyết mạch tôn quý cũng không thể đại biểu hết thảy. Nhưng trải
qua hèn mọn nhập bụi ở kiếp trước, nàng giật mình hiểu ra một đạo lý ——
nếu muốn sống yên phận ở Hầu phủ, phải dẫm nát tất cả mọi người dưới
chân, không câu nệ nô bộc, quản sự, chủ tử, chỉ cần ngươi lộ ra một chút tư thái hèn mọn, bọn họ sẽ thỏa thích làm nhục ngươi, phảng phất như
vậy có thể đạt được niềm vui lớn lao.
Lời không dễ nghe mà nói,
Hầu phủ này, có lúc giống như ở chiến trận Tu La, mà Quan Tố Y cũng
không có ý định dây dưa nhiều cùng với lũ yêu ma quỷ quái này, cho nên
nàng bày ra tư thái cao cao tại thượng, cho những người này biết được,
chớ nói làm nhục, chính là chân của nàng, cũng không phải bọn họ có thể
đụng đến được.
Mắt thấy đại tiểu thư đều quỳ, một đám quản sự
cũng lục tục quỳ xuống, còn có mấy người tự kiềm chế tư lịch, miễn cưỡng thẳng tắp sống lưng, hơi có ý chống lại, lại nghe bên ngoài truyền đến
thanh âm lo lắng của nha hoàn, “Phu nhân, người trong nội cung đến, xin
người nhanh đi ra ngoài tiếp chỉ!”
Quan Tố Y không kinh hoảng,
dẫn một đám người đi đến ngoài viện, ngẩng đầu quan sát sắc trời, giờ
Thìn canh ba, ước chừng vừa mới hạ triều, đạo ý chỉ này chín mười phần
là do tổ phụ và phụ thân cầu ra, hẳn là chuyện tốt. Quả nhiên, vẻ mặt
Tiểu Hoàng Môn nịnh nọt nhanh chóng ban bố thánh chỉ, đại thể là thánh
thượng cảm động và nhớ nhung ân giáo hóa của đế sư, mà Quan thị tính
tình hiền thục, cần cù mềm mại, hòa nhã tinh khiết, tính đi ôn lương…
Quả thật là xuất sắc nhất trong nữ thị, gia phong Quan thị vị nhất phẩm
Hầu phu nhân vân vân….
Triệu Lục Ly và Tôn thị cũng vội vàng chạy đến, quỳ gối xuống hành lang, nghe xong một đoạn tán tụng dài thườn
thượt, sắc mặt biến ảo rất nhiều. Bởi vì nguyên nhân Diệp Trăn chán ghét Tôn thị, Ngụy Quốc mới thành lập, lúc Hoàng Thượng phân đất phong hầu
các vị công thần cực kỳ thân thuộc, lại chỉ bỏ sót Lão phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ, làm mọi người thấy được chuyện cười không lớn không nhỏ. Cũng
bởi vậy, Trấn Bắc Hầu phủ xưa nay không đi đi lại lại với các công, hầu, bá phủ khác, một là sợ mất mặt, hai là không ai tiếp.
Hiện tại,
tân phu nhân Hầu phủ cuối cùng được cái nhất phẩm cáo mệnh, điều này đại biểu nữ quyến Trấn Bắc Hầu phủ rốt cục có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi
ra ngoài xã giao rồi, tại sao không khiến người phấn chấn chứ? Tôn thị
vui mừng mà thiếu chút nữa ngất đi, Triệu Lục Ly cũng cảm thấy vui mừng, mà Triệu Thuần Hi vừa cao hứng lại vừa oán hận, không biết nên làm phản ứng gì.
Những quản sự kiêu căng kia sớm đã sợ đến hồn phi phách
tán, vừa lau mồ hôi vừa đang nghĩ nên nịnh bợ vị tân phu nhân nhất phẩm
mới ra lò này như thế nào. Về phần sau lưng giở trò? Hiện tại nào có
người nào có lá gan kia?