Phân phủ thành hai bên Đông Tây chỉ là bước đầu tiên phủi sạch
quan hệ với Hầu phủ của Quan Tố Y, nếu như vậy mà vẫn không thể sống yên ổn, mặc dù nàng không thể cùng cách, tương lai cũng có thể tìm cái cớ
đi tới thôn trang sống một mình. Đời này nàng không phải là dâm phụ thất trinh thất tiết, mà là chính thất phu nhân quyền cao chức trọng, nhất
phẩm cáo mệnh, ai dám lạnh nhạt với nàng? Ở bên ngoài sành ăn, còn có
thể lúc nào cũng được ra ngoài du lịch sơn thủy, chẳng phải vui vẻ sao?
Nghĩ như vậy, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy Triệu Lục Ly thuận mắt chút ít,
đánh nhịp nói, “Nếu như thế, thỉnh cầu Hầu gia mời đệ muội đến đây,
chúng ta bàn bạc chuyện phân phủ.”
Đám đầy tớ chuyên
đi theo Triệu Lục Ly càng nghe càng cảm thấy tiền đồ xa vời, dựa vào cái gì mà người Diệp gia muốn nắm giữ tiền lương tháng, phòng ốc, thức ăn,
quần áo của bọn họ? Chẳng lẽ ngày thường Hầu gia đối đãi với bọn họ còn chưa đủ hậu đãi hay sao? Người không thể vô lại đến trình độ này! Hầu
gia cũng hồ đồ rồi, cứ theo như phu nhân nói đấy, thuê cho bọn họ tòa
nhà ở bên ngoài không được sao? Không nên cho họ ở đây, khiến khắp nơi
chướng khí mù mịt. Đã rất lâu rồi, bọn họ không muốn ở Đông phủ nữa, nếu là có biện pháp điều phối đến tây phủ hẳn là tốt lắm nhỉ?
Không chỉ tùy tùng của lão đại không vui, những nha hoàn bà tử hầu hạ Triệu
Thuần Hi và Triệu Vọng Thư kia cũng mặt âm trầm, trong lòng đã ngầm cân
nhắc nên làm cách nào để được điều đi Tây phủ, đông phủ thời gian gần
đây không dễ sống. Cũng bởi vậy, khi Triệu Lục Ly sai người đi mời Nhị
phu nhân, gọi vài câu mới có một bà tử đứng ra lĩnh mệnh.
Một khắc chung sau, bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng thét lên, xen lẫn
những câu “Ôi quỷ, La Sát đến rồi”, ngay sau đó là một trận rối loạn,
còn có tiếng rên rỉ truyền đến, không biết ai trong lúc sợ hãi làm đổ
cái bàn, gây ra một trận nhiễu loạn.
Nhớ tới lúc phu
nhân trông thấy đệ muội không có thái độ thương cảm cũng không chán
ghét, lại nhìn người Diệp gia vội vội vàng vàng, la to, rối loạn, da mặt Triệu Lục Ly thẹn tới đỏ bừng, dần dần bắt đầu hoài nghi mình mang bọn
họ về nhà an trí là đúng hay sai. Với gia giáo của cái nhà này, tác
phong xử sự này, sợ là sẽ huyên náo Hầu phủ vĩnh viễn không có ngày yên
tĩnh, nhưng hắn đã đâm lao phải theo lao, không thể không phụ trách.
Một lát sau, Nguyễn thị kéo Mộc Mộc vẻ mặt hoảng sợ đi vào Nội đường, đầu
cúi xuống, lấy tay che mặt, ngập ngừng nói, “Hầu gia, xin lỗi vừa rồi,
dọa những người nhà ngoại kia của ngài rồi.”
Triệu
Lục Ly xấu hổ vô cùng, vội vàng xua tay, “Là bọn họ thất lễ, ta nên xin
lỗi đệ muội mới đúng, kính xin đệ muội tha thứ cho bọn họ.”
Nguyễn thị miễn cưỡng giật giật khóe môi, tiến lên vài bước chào mẹ chồng và
tẩu tử, trong tiếng nói không mang châm chọc, “Bà bà, tẩu tử, các người
tới tìm ta cần làm chuyện gì sao?” Khi đang nói chuyện, Mộc Mộc không hề thấy xa lạ nữa, đi đến bên cạnh Quan Tố Y, hai bàn tay nhỏ khoác lên
trên đầu gối của nàng, mở miệng thật tô, phát ra tiếng “Ah” rung rung.
Quan Tố Y đang lạnh mặt rốt cục không nhịn được nữa, cười nhẹ, lập tức để
sát vào nhìn yết hầu của nó, vui mừng nói, “Mới hai ngày thôi đã tiêu
sưng rất nhiều rồi, tốt quá. Thích ăn đồ ăn cứng hả?”
Nguyễn thị mỉm cười, “Kỳ thật đêm đó đã khá nhiều rồi, ngày hôm sau kéo ta đòi ăn, có lẽ bị đói quá. Làm khó nó bệnh lâu như vậy mà không rên một
tiếng, bình thường đút cho nó cái gì thì nó ăn cái đó, chỉ ăn rất ít,
không biết ăn những món thịt kia sẽ thế nào, chắc là đau lắm.”
“Nó là đứa bé biết nhẫn nhịn, tương lai tất có tiền đồ. Nhưng chỉ biết nhẫn nại thôi thì chưa được, còn phải biết chống lại nữa, cho nên nói cần
phải dạy thêm cho nó. Đệ muội đừng sốt ruột, chúng ta chậm rãi dạy nó là được.” Quan Tố Y cầm lấy một cái bánh ngọt, thử dụ dỗ, “Mộc Mộc, ôm mẫu thân cái nào, mẫu thân cho con ăn bánh ngọt bánh ngọt.”
Mộc Mộc chần chờ một lát rồi chui vào trong ngực nghĩa mẫu, không dám đi
cắn bánh ngọt, chỉ dùng tròng mắt đen lúng liếng nhìn thôi, khiến tim
Quan Tố Y như hòa tan hết, vừa đưa bánh đến bên miệng nó, vừa dùng tay
đỡ dưới cằm nhỏ của nó, để tránh mảnh vụn bánh ngọt rơi vào trong vạt
áo.
Nếu như nàng chân tâm thật ý đối xử tốt với ai,
thì sự ôn nhu như nước kia cơ hồ tràn ra hết trên khuôn mặt vô cùng hoa
mỹ, như là ánh sáng tản ra, khiến mắt người ta bị hấp dẫn thật sâu không thể rời đi. Mộc Mộc cực kỳ thích vị nghĩa mẫu vừa thơm vừa đẹp vừa lợi
hại, còn rất dễ gần này, bàn tay nhỏ vụng trộm quấn trên cánh tay nàng,
lúc này mới đi cắn bánh ngọt.
Triệu Vọng Thư nhìn
ngây người, bỗng nhiên hung hăng nghiêng đầu sang một bên, vành mắt đỏ
hoe. Thì ra mẹ kế không chỉ có mặt nghiêm khắc, còn có mặt ôn nhu nữa,
giống như mẫu thân trong tưởng tượng của hắn. Chỉ là nàng sẽ không đối
đãi với hắn như thế mà thôi. Nàng không thích hắn, từ lúc mới gặp đã cảm nhận được.
Triệu Lục Ly cũng bùi ngùi mãi thôi, thầm nghĩ nếu không phải mình làm phu nhân thương tâm, phu nhân tất nhiên
cũng chiếu cố Vọng Thư và Hi Nhi như vậy. Hắn đã gây nghiệt gì thế này,
đi phá cái nhà êm đẹp thành mảnh nhỏ, chỉ mong ngày sau còn có cơ hội
đền bù tổn thất, cuối cùng nhớ tới đối thoại của hai chị em dâu, lúc này mới hỏi thăm mẫu thân Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, lại bị răn dạy một
phen.
Quan Tố Y và Nguyễn thị yên lặng nghe, không
nói xen vào, đợi Lão phu nhân phun hết tức giận ra mới bắt đầu nói tới
chuyện chính sự. Nguyễn thị sớm đã phiền lòng với người Diệp gia rồi,
nghe nói muốn dùng danh nghĩa của phu quân tách ra thành Tây phủ, sống
cùng mẹ chồng và tẩu tử, tất nhiên là trăm ngàn lần cam tâm tình nguyện. Mọi người nghị định, Lão phu nhân thân tự móc tiền túi xây dựng tường
vây, sau đó lập tức sai quản sự đi mời thợ thủ công, mau chóng khởi
công, không thể chờ đợi được nữa rồi.
Trông thấy mẫu
thân nóng lòng thoát khỏi người Diệp gia, Triệu Lục Ly chỉ có cười khổ,
đợi nha hoàn cất bản đồ đi, lau sạch sẽ mặt bàn, hắn đi rót một chén trà nóng, sau khi quỳ xuống giơ dâng chén trà lên, áy náy nói, “Mẹ, nhiều
năm qua, người gánh chịu không ít cực khổ cho con, nếu không có người
một mực lo liệu việc nhà, không biết cái nhà này đã thành bộ dáng gì
rồi, mà con lại mặc kệ mọi chuyện, còn hay ngỗ nghịch phạm thượng, làm
mẹ tức giận, chứng đau đầu kia của mẹ chắc tại con làm mẹ tức giận mà
thành vậy. Nhi tử bất hiếu, giờ muốn đền bù tổn thất không biết còn cơ
hội hay không, ngẫm lại thật sự hối hận! Nhi tử ngày mai vào cung thỉnh
tội, nếu như không có cách nào toàn thân trở ra, mẹ hãy cùng phu nhân
sống trong Tây phủ, nàng làm việc con yên tâm, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mẹ. Nhi tử còn một ít sản nghiệp, đều giao cho người quản lý, để
tránh sau này các người buồn phiền vì kế sinh nhai.”
Đây là đang nhắn nhủ di ngôn ư? Trong lòng lão phu nhân lộp bộp một tiếng,
thầm nghĩ hỏng rồi, lại không bỏ được thể diện mà hòa giải với con trai, hừ lạnh nói, “Ta mắt mờ, sức lực không có, nào có công sức đi trông nom cái mớ kia của ngươi. Tại sao ngươi không giao cho vợ của ngươi ấy?”
“Giao cho nàng, nàng sẽ cầm sao?” Triệu Lục Ly cười khổ. Hắn không phải là
thật sự mắt mù tâm mù, chỉ là không dám đối diện với tất cả mọi thứ
chung quanh mà thôi. Phu nhân ngay cả chi phí ăn mặc cũng đã phân rạch
ròi với Hầu phủ, không giống như Nguyễn thị, mở miệng là gọi bà bà, chỉ
gọi là Lão phu nhân thôi, có thể thấy được chưa bao giờ đem mình làm
người Triệu gia. Nhưng mà cái này không thể trách được nàng, nghĩ lại
những chuyện mình đã làm kia, ai có thể không có gút mắc đây? Ai có thể
cam tâm chịu đựng? Nàng là người Quan gia cứng cỏi kiêu ngạo, không phải là nữ tử phàm tục, không khinh mạn được, không sơ sẩy được, càng không
thể làm nhục được.
Quan Tố Y mấp máy môi, cũng không đáp lời.
Trong phòng lâm vào tĩnh mịch, không khí xấu hổ tràn ngập một hồi lâu, mới
nghe Lão phu nhân lạnh nhạt nói, “Ngươi tạm thời gởi sổ sách ở chính
viện đi, sau khi bình an trở về nhà thì tới lấy về. Nếu là không qua
được điểm mấu chốt này, không cần ngươi phải nhắn nhủ, ta cũng sẽ giao
sản nghiệp cho Tố Y quản lý, bản lĩnh của nó ta yên tâm, một mình nó có
thể so với hai người như ngươi!”
Triệu Lục Ly rốt cục nở nụ cười nhẹ nhàng, nói phụ họa, “Mẹ nói đúng, phu nhân hoàn toàn
chính xác tài giỏi, việc nhà giao cho nàng chúng ta đều yên tâm. Bây giờ con đi dàn xếp gia quyến Diệp phủ, trước khi phân phủ tất nhiên không
cho bọn họ quấy các người nửa phần.”
Lão phu nhân gật đầu, đợi con trai dẫn một trai một gái ra khỏi Nội đường mới thở dài thật sâu, vành mắt đỏ hoe ướt nhẹp.
Gian ngoài truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, tựa hồ còn có hoan hô vui
sướng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng khuyên bảo của con trai, “Các
ngươi ngày thường tốt nhất đừng đặt chân tới chính viện, nhà giữa, Nhị
phòng. Ở nhà người ta thì phải tuân thủ quy củ của nhà người ta, nếu ai
có ý muốn làm loạn, tùy tiệm ném thứ gì trong phòng, ta sẽ tính toán lên đầu người đó, nhất định báo quan xử trí.” Ý ra bên ngoài chính là —— ai kháng mệnh thì cho ai cái danh trộm cướp kéo đi ngồi tù, thái độ rất
cường ngạnh.
Bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh một lát, lập tức là âm thanh cãi lộn và thanh âm sợ hãi xin lỗi hỗn tạp, sau đó chậm rãi đi xa.
Lão phu nhân nâng trán rơi lệ, vừa vui vừa lo. Vui chính là nhi tử thực sự
có chút ít tỉnh ngộ, lo chính là hắn sớm đã rơi vào vũng bùn rồi, không
biết có thể đi ra hay không. Bà không hề oán giận Quan gia, con dâu, nếu không có mấy cái búa tạ này nện xuống, rất có thể nhi tử sẽ sống mơ hồ
cả đời, chẳng được giống như bây giờ, bắt đầu lại mọi thứ.
Triệu Lục Ly thật vất vả an trí người Diệp gia, quay đầu mới thấy con gái vẫn còn đứng ở phía sau mình, trên mặt tràn đầy lo lắng. Con mắt hắn đầy u
ám, vội đưa con gái đến thư phòng nói chuyện.
“Phụ thân, ngày mai vào cung, người sẽ như thế nào?” Sẽ bị bắt vào ngục ư? Nhưng những lời này, nàng không dám hỏi.
“Sẽ như thế nào phụ thân cũng không biết, còn phải xem Hoàng Thượng quyết
định như thế nào đã.” Triệu Lục Ly châm chước nói, “Hi Nhi, nhân dịp lúc này không có người, phụ thân muốn dặn dò con mấy câu, hi vọng con mau
mau lớn lên, đừng nghĩ ngợi lung tung vào con đường sai lầm nữa. Quan hệ giữa con và mẫu thân con như thế nào, phụ thân biết rõ. Mới gặp gỡ,
nàng cứu con lúc trời đông giá rét, lúc không nơi nương tựa bất lực, con liền cho rằng nàng giúp đỡ con, khóc đòi muốn nàng đến Hầu phủ, muốn ta xin thánh chỉ tứ hôn, nhưng con lại phát hiện nàng làm người cương trực hà khắc, rất không hợp ý, vì vậy trên mặt không lộ ra, nhưng sau lưng
lại gây khó xử cho nàng. Hi Nhi, những chuyện này phụ thân cũng biết,
cũng có thể hiểu được tâm tình của con. Nhưng con phải hiểu được, trên
đời này không phải tất cả mọi người đều vây quanh con, cũng không phải
sở hữu tất cả mọi chuyện đều có thể hợp tâm ý của con. Nếu con còn làm việc như ngày xưa, mẫu thân của con sẽ không tha cho con đâu, mà phụ
thân cũng không thể dung túng cho con nữa. Con có thấy ngoại tổ phụ
không? Ông ấy chính là ví dụ tốt nhất.”
Sắc mặt Triệu Thuần Hi trắng bệch, rất lâu vẫn không nói gì.
Triệu Lục Ly thở dài nói, “Con cũng đừng oán hận mẫu thân con, mọi chuyện đều không liên quan tới nàng, càng không liên quan tới Quan gia. Đế sư tân
nhiệm Đô Ngự Sử, tất cần lập uy, Diệp gia trong mắt ông ta chỉ là một
tấm ván bắc cầu, mà Hoàng Thượng mới thật sự là đá kê chân. Con xem, ông ta vạch tội Hoàng Thượng cần gánh chịu bao nhiêu hung hiểm, chịu bao
nhiêu áp lực? Hoàng Thượng tạm thời dùng ông ta, ông ta là Đế sư, nếu
như ngày nào đó không cần nữa, mỗi lần ông ta vạch tội, sẽ là một lần
tức giận, những người quyền quý từng đắc tội, tương lai đều sẽ trở thành bùa đòi mạng của ông ta. Nhưng ông ta không thể không làm, mà còn phải
làm tốt, chỉ vì thánh mệnh khó tránh, chỉ vì thiên hạ là Hoàng thượng,
tất cả mọi người chúng ta đều phải nghe hắn bài bố. Người Quan gia rất
rất giỏi, bọn họ không cho rằng đấy là khổ, ngược lại còn cho rằng là
quang vinh, nguyện hy sinh vì nghĩa, cúc cung tận tụy, tương lai nhất
định lưu danh sử sách, truyền đến muôn đời. Mẫu thân của con chính là
đến từ một gia tộc như thế, phẩm hạnh của nàng tất nhiên là không vết
bẩn, đại nhân đại nghĩa, nếu ta không có cách nào còn sống trở về, con
hãy dẫn Vọng Thư đi cầu xin nàng, ngoan ngoãn nghe nàng, thành tâm thành ý hiếu kính nàng, thanh danh Quan gia ở bên ngoài, nét đẹp bên trong
của nàng ở tâm, tất nhiên sẽ không bỏ mặc các con.”
“Phụ thân, người đừng nói nữa!” Triệu Thuần Hi nhào vào trong lòng phụ thân, khóc hu hu lên.
Triệu Lục Ly không thể không dặn dò tỉ mỉ, “Không nói làm sao có thể làm, thế sự luôn luôn có ngộ nhỡ. Quan gia đúng, sai chính là nhà ông ngoại con, những chuyện ông ngoại con làm ta không thể nói cho con biết được, con
chỉ cần biết, ông ấy nhận tội đền tội, cái chết đó không hề oan uổng.
Con không cần bởi vì ông ấy chết thảm mà lòng mang khúc mắc với mẫu thân con, thậm chí cừu hận, phải biết rằng gia có gia quy, quốc có quốc
pháp, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải gánh chịu hình trách xúc phạm quốc
pháp, những người khác có là gì đâu? Dưới quyền của Hoàng thượng đều là
con sâu cái kiến, các con rời xa triều đình, an ổn sống qua ngày là
được, không nên học người Diệp gia ái mộ hư vinh, leo lên quyền quý như
vậy. Đệ đệ của con bị chiều hư rồi, làm việc không có đầu óc, ta và tổ
mẫu con đều không quản nổi hắn, nhưng nó nghe lời con nhất, con nói mẫu thân tốt, nó sẽ ngóng trông ta lấy nàng; con nói mẫu thân không tốt,
nó lập tức trốn tránh nàng, phản nghịch với nàng. Con ngày sau không nên nói dối với nó nữa, nói những lời có ích về mẫu thân con ấy, dạy nó
thân cận nàng, nếu như mẫu thân con yêu thích, nguyện toàn tâm toàn ý
tài bồi nó, tương lai tiền đồ của nó nhất định không kém. Thủ đoạn dạy
dỗ của Quan gia, con là một đứa con gái có khả năng không biết, nhưng
con nhìn khắp triều đình đi, hôm nay có thể nói lời hơi quá, trừ một
mạch của thừa tướng, còn lại chính là học trò của đế sư. Có chỗ dựa lực
mạnh như vậy, các con tất nhiên là cả đời không lo.”
Dứt lời nước mắt hắn rơi đầy vạt áo, xúc động thở dài, “Con cũng đừng trách phụ thân vô năng, năm đó phụ thân đã từng quát tháo chiến trường, tung
hoành, nhưng ý trời trêu người… Con chỉ cần biết, cha con không phải là
thật sự hồ đồ, cũng không phải thật sự nhu nhược, chỉ là không thể không bày ra làm vẻ ta đây, để bảo toàn cái nhà này của chúng ta. Phụ thân đi rồi, con gặp chuyện cũng phải suy nghĩ một chút, đừng tranh cường háo
thắng, càng không được tập trung tinh thần bò lên trên, leo lên đó không phải là dễ đâu, mẫu thân con…”
Cuối cùng hắn không nói được nữa, ôm con gái khóc rống lên.
Triệu Thuần Hi một hồi mờ mịt, một hồi tuyệt vọng, cũng đã không có nước mắt
nữa. Rốt cuộc năm đó mẫu thân đã làm cái gì? Vì sao bà ấy phong
quang vô hạn như vậy, nhưng để lại cho người khác chỉ có thống khổ vô
tận và thảm đạm thôi?