Editor: Hắc Phượng Hoàng
[thước sào: sào là tổ, chim thước còn gọi là hỉ thước, chim khách]
Cho dù ba cha con họ dập đầu tới vỡ, Quan Tố Y cũng sẽ không xúc động nửa
phần, huống chi bọn họ chỉ là làm bộ dáng mà thôi. Nàng cong ngón tay gõ mặt bàn, không đếm xỉa tới mà nói, “Vẫn là câu nói đó, người Diệp gia
đi hay ở, mặc cho Hầu gia định đoạt.”
Nàng vẫy Kim Tử tới hỏi, “Trong những người này, phụ nhân, lão nhân, thiếu niên nam nữ, đứa bé, tất cả bao nhiêu?”
Trong lòng Kim Tử hơi run sợ, thầm nghĩ khảo nghiệm của phu nhân rốt cuộc đã
tới, không khỏi vắt hết óc nhớ lại một phen, chần chờ nói, “Hồi phu
nhân, phụ nhân 16 vị, theo thứ tự là chủ mẫu Diệp phủ Lưu thị, chín vị
thiếp thất của phạm quan Diệp Toàn Dũng, con dâu trưởng của Đại phòng
Tống thị, con dâu thứ hai Lý thị, con dâu thứ tư Đường thị, phu nhân Tam phòng Vương thị, thiếp thất Tam phòng Ngô thị, con dâu trưởng Tam phòng Trịnh thị; bốn vị người già, phân biệt chính là Tam lão thái gia, Tam
lão phu nhân, còn có hai thiếp thất của Diệp lão thái gia; thiếu niên
nam nữ… hình như có 17 vị, nam sáu, nữ mười một, theo thứ tự là ai, nô
tỳ không nhận thức được đầy đủ, thỉnh phu nhân thứ tội; đứa bé thì có
bốn vị, phân biệt chính là con trai út của Tống thị, con gái út của Lý
thị, con gái út của Đường thị, con gái út của Trịnh thị.”
Quan Tố Y như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn nàng một cái, gật đầu nói,
“Ngươi đếm thiếu một người, thiếu niên nam nữ mười tám vị, nam sáu, nữ
mười hai, thiếu niên đều là con trai trưởng, con trai thứ của các phòng, trong mười hai vị thiếu nữ chỉ có Diệp Phức, Diệp Phân, Diệp Nhiên là
tiểu thư dòng chính, mọi người còn lại đều là những người dung mạo tuyệt đẹp chọn từ bàng chi ra, hàng tháng đều có khảo hạch, người không đạt
tới yêu cầu điều phải về nhà, sẽ có bổ sung khác, lâu thì có thể ở Diệp
phủ ba năm năm, ngắn thì chỉ có một hai ngày, tất nhiên ngươi không nhận được hết.”
Kim Tử là trải qua huấn luyện đặc thù mới có thể ở trong vội vàng thoáng qua nhìn nhận ra nhiều gương mặt như
vậy, gọi ra được nhân số như thế, nhưng ánh mắt của phu nhân càng thêm
sắc bén hơn cả nàng, tâm niệm càng thêm nhanh chóng, mặc dù đầu lĩnh ám
vệ đến đây cũng phải kém hơn một chút. Cái này gọi là “Tài văn chương
trời ban” sao? Phu nhân quả nhiên bất phàm!
Kim Tử
đã là vui lòng phục tùng, nhưng Triệu Lục Ly lại không biết các nàng làm trò gì, không khỏi vội la lên, “Phu nhân, gia quyến Diệp phủ có bao
nhiêu người chúng ta kiểm kê sau, tìm địa phương an trí cho bọn họ trước đã, miễn cho xuân hàn se lạnh nhiễm bệnh nặng. Không phải ngươi để cho
ta định đoạt sao? Ta đồng ý, cho toàn bộ bọn họ ở lại.”
Triệu Vọng Thư đầu chứa nước mà nở nụ cười, có lẽ rất chờ mong cùng ở với
nhóm huynh đệ bà con, sắc mặt Triệu Thuần Hi lại trắng bệch, trong lòng
không hề muốn.
Quan Tố Y rủ mí mắt xuống, chậm rãi sờ gẩy bàn tính, “Đợi ta nói cho hết lời Hầu gia lại quyết định cũng không muộn. Hôm nay Hầu phủ có hai trăm mười sáu miệng ăn, chủ tử tám người,
nô bộc hai trăm linh tám người, Hầu gia mỗi tháng chi tiêu năm trăm
lượng đến một ngàn lượng, gặp ngày lễ tết thì lên đến 4000~5000 lượng;
Nhị lão gia không ở Yên kinh, bỏ qua không đề cập tới, đệ muội đang có
thai, lại phải chăm Mộc Mộc, mỗi tháng thuốc bổ, dược liệu đều không thể thiếu, còn có quần áo bốn mùa, trâm cài tóc, đồ trang sức, vân vân,
cộng lại ước chừng hai trăm lượng; Lão phu nhân xưa nay tiết kiệm, nhưng bởi vì tuổi lớn dần, không thể thiếu thường xuyên mời đại phu bắt mạch, mở mấy phương thuốc an thần, còn phải cung phụng chùa miếu, quyên nạp
dầu vừng, tổng cộng cũng có một trăm lượng; Triệu Thuần Hi nguyệt ngân
mỗi tháng hai mươi lượng, quần áo, vải vóc, đồ trang sức, son phấn bột
nước, vân vân, lúc nào cũng cung ứng, cộng lại ít nhất tám mươi lượng,
nếu như nhìn trúng châu báu quý trọng gì muốn mua về, nhiều nhất có
thể đạt tới mấy ngàn lượng; Triệu Vọng Thư nguyệt ngân mỗi tháng hai
mươi lượng, tiền trả công cho phu tử hai mươi lượng, giấy và bút mực đều dùng đồ tốt, tương đương với năm mươi lượng, còn có giao tiếp chơi đùa, mua thêm quần áo, mua sắm đồ tinh xảo, tốn hao về khoản ấy gần năm trăm lượng; nhà giữa ngược lại không tiêu dùng gì, tính ra cùng lắm năm mươi lượng. Khác, cứ cách mấy tháng tất có người thân cận ta hoặc quan trên
cấp dưới tổ chức việc hiếu hỉ, tiền biếu từ trong công quỹ ra, cũng là
một số lượng xa xỉ.”
Nàng gẩy bàn tính rất nhanh, đầu ngón tay xanh nhạt lộ ra rực rỡ trên viên bàn tính, có thể nói đẹp
không sao tả xiết, khiến Kim Tử nhìn không chớp mắt.
Lão phu nhân ngửi ra mùi vị ở đây, rốt cục chậm rãi thở ra một hơi.
“Ở bên trong hai trăm linh tám người nô bộc, nô bộc thô sử mỗi tháng 300
tiền đồng, nô bộc tam đẳng mỗi tháng nửa quan tiền đồng, nhị đẳng một
lượng bạc, nhất đẳng hai lượng bạc, các tư quản sự ba lượng bạc, phó
quản gia bốn lượng bạc, quản gia năm lượng bạc; trong đó nô bộc thô sử
sáu mươi tám người, nô bộc tam đẳng năm mươi bốn người, nô bộc nhị đẳng
37 người, nô bộc nhất đẳng ba mươi sáu người, các tư quản sự năm người,
phó quản gia bốn người, quản gia một người, tổng cộng mỗi tháng tiền
lương một trăm chín mươi hai lượng bốn tiền, một năm chính là hai nghìn
ba trăm linh tám lượng tám tiền, cộng thêm chi phí của các vị chủ tử…”
Nàng gảy bàn tính đùng đùng một hồi, lát sau giương mắt lên nói, “Hầu gia,
ngươi có thể nhìn thấy, hàng năm Hầu phủ chi phí cao tới một vạn chín
ngàn một trăm tám mươi hai lượng tám tiền, mà còn là dựa theo chi phí
tính toán tiết kiệm nhất, nếu như ta thật sự tính toán rõ ràng cho
ngươi, chỉ chi phí sinh hoạt của mấy trăm nô bộc cũng không phải là số
lượng nhỏ, chủ tử phải mặc quần áo ăn cơm, chẳng lẽ bọn họ không cần
sao? Tiền lương không trả, ai mà thèm làm người hầu cho ngươi? Nhưng,
Hầu phủ hàng năm có bao nhiêu ích lợi, trong lòng ngươi cũng hẳn là rõ
ràng, cửa hàng, ruộng đồng, bổng lộc của ngươi, của ta, còn có bạc hàng
năm Nhị lão gia đưa tới làm của công, miễn cưỡng có thể duy trì thu
chi cân đối. Hôm nay ngươi muốn nhận giữ gia quyến Diệp phủ, liền cho
rằng chỉ là chuyện bên trên mồm mép hay sao, chỉ cần tới phòng thu chi
lĩnh thôi sao, nhưng ta phụ trách công quỹ, không thể không nói rõ với
ngươi. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn chiếu cố bọn họ như thế nào? Là chỉ
cho một miếng cơm ăn hay là đối chiếu như phần lệ của chủ tử Hầu phủ?
Nếu như đối chiếu theo phần lệ của chủ tử, chi phí hàng năm chính là số
này…”
Trong phòng lại là một trận tiếng viên bàn tính va vào nhau giòn vang và tiếng thông báo dễ nghe uyển chuyển của nữ tử, thời gian dần trôi qua, thái dương Triệu Lục Ly đã phủ kín mồ hôi lạnh, đầu cũng càng cúi càng thấp.
Một lát sau, Quan Tố Y
đẩy bàn tính sang bên cạnh bàn, lạnh nhạt nói, “Chi phí của 16 vị phụ
nhân và bốn vị lão nhân, đều đối chiếu Lão phu nhân, hàng năm hai vạn
bốn ngàn lượng; sáu vị thiếu gia đối chiếu Triệu Vọng Thư, hàng năm ba
vạn sáu ngàn lượng; mười hai vị tiểu thư đối chiếu Triệu Thuần Hi, hàng
năm một vạn 1500 hai mươi lượng; bốn đứa bé đối chiếu Mộc Mộc, hàng năm
một ngàn chín trăm hai mươi lưỡng, cộng lại chính là bảy vạn ba nghìn
bốn trăm bốn mươi lượng, cộng thêm lương tháng cho nô bộc của mỗi người, ước chừng khoảng bảy vạn bốn ngàn lượng, cái này còn chưa tính tới phí
tố tụng và chuẩn bị quan hệ giảm bớt hình phạt cho nam đinh Diệp phủ ở
trong thiên lao. Xin hỏi Hầu gia tốn hao hàng năm gần mười vạn lượng lấy từ chỗ nào ra? Đi trộm hay là đi cướp?”
Lão phu nhân triệt để thoải mái rồi, vừa vân vê Phật châu, vừa thờ ơ lạnh nhạt nhìn trò hề con trai mồ hôi rơi như mưa, quẫn bách vạn phần.
“Vậy cho mọi người một miếng cơm ăn thì tính như thế nào?” Da mặt Triệu Lục Ly hồng như tẩm máu.
Quan Tố Y khinh miệt liếc xéo hắn, chậm rãi vuốt bàn tính, tiếng nói lạnh
nhạt, “Chi phí cho một miếng cơm ăn cũng không nhỏ đâu, Hầu gia cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nuôi sống nhiều người như vậy, ăn mặc ngủ nghỉ không thể thiếu, ăn…”
Toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay nàng tung bay lên xuống, cứ như đó là một đóa hoa, trên
thực tế bàn tính nho nhỏ cũng hoàn toàn bị nàng gảy ra một đoàn lấp
lánh, thời gian qua một lát liền có kết quả, dù là giảm nhiều lần, vẫn
phải cần khoảng chừng hai vạn ba ngàn lượng.
“Hầu gia, ngươi cho một câu đi, người Diệp gia là đi hay ở?” Quan Tố Y đẩy cục diện rối rắm trở về.
Lúc này Triệu Vọng Thư đã lộ ý e sợ, lặng lẽ trốn tới bên người tổ mẫu,
Triệu Thuần Hi thì giương mắt nhìn thẳng phụ thân, rất muốn nghe được
chữ “Đi” từ trong miệng ông.
Nhưng mà Triệu Lục Ly
nếu có thể cam lòng bỏ mặc Diệp Trăn, cam lòng bỏ mặc mẫu tộc của nàng ta, hắn sẽ không phải là loại người đời trước kia ngay cả vợ con cũng
có thể hại rồi. Sau một hồi lâu suy nghĩ, hắn chần chờ nói, “Nếu như
muốn cho bọn họ ở lại, có phương pháp xử lý tiết kiệm hơn không?”
Lão phu nhân vốn tưởng rằng con trai chọn thỏa hiệp, tức giận thiếu chút
nữa ngất đi, hung hăng bóp Phật châu trong tay, mắng một câu “Nghiệt
tử”. Triệu Thuần Hi thì hô hấp cứng lại, lập tức nhanh chóng cúi đầu, để tránh mọi người nhìn thấy biểu lộ oán hận của nàng ta.
Quan Tố Y tất nhiên là bất động, nhẹ nhàng linh hoạt gẩy bàn tính, “Tiết
kiệm gia dụng có hai biện pháp, một là mở nguồn thu, hai là giảm chi
tiêu. Hầu phủ tổng cộng chỉ có mấy cửa hàng và ruộng đồng vậy thôi,
không có dư tiền tài để mua thêm sản nghiệp, nếu muốn mở nguồn thu, chỉ
có thể bảo Nhị đệ hàng năm đưa thêm ngân lượng trở về.”
“Không thể! Nhị đệ ở biên quan ngăn địch, mỗi ngày vất vả, không biết đời này
có thể bình an trở về hay không. Hắn đưa ngân lượng tới đều là máu và mồ hôi của hắn, ta lấy thì xấu hổ chết.” Triệu Lục Ly không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Quan Tố Y vểnh môi, tiếp tục nói, “Vậy chỉ có con đường tiết kiệm chi
tiêu thôi. Tính giảm chi phí của Hầu phủ và Diệp phủ xuống một nửa, dù
gì cũng vượt qua thôi. Nhưng ta nói trước, Lão phu nhân tuổi tác đã cao, tinh thần không tốt, chi phí của bà tuyệt đối không thể thiếu.”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Lục Ly gật đầu.
“Đệ muội mang bầu, lại nuôi Mộc Mộc, chi phí của Nhị phòng cũng không thể thiếu.”
“Đương nhiên.”
“Chi phí của nhà giữa, ngày sau ta tự mình phụ trách, không lấy một phần nào của Hầu phủ, miễn cho những người khác sau lưng nói này nói kia.”
“Không thể!” Triệu Lục Ly và Lão phu nhân trăm miệng một lời cự tuyệt.
Quan Tố Y cũng không phải là Bồ Tát sống, sẽ vì người Diệp gia mà hi sinh
đến tận đây? Nhưng nàng sớm có ý định phân rõ giới hạn với Hầu phủ, liền mượn cớ lần này phân cách triệt để nhà giữa ra khỏi đó, cũng giảm đi
ngày sau có nhiều gút mắc. Huống hồ ngay cả chi phí của nhà giữa nàng
cũng bỏ ra ngoài, người Diệp gia dù bất mãn thế nào, chỉ điểm này thôi
cũng chặn bọn họ á khẩu không trả lời được, người ngoài cũng không tìm
ra lỗ hổng nào.
Nàng có thể không quan tâm thanh danh của mình, nhưng không thể không quan tâm thanh danh của Quan gia, làm
việc phải chu toàn chút ít cho thỏa đáng.
“Nếu ta
không tỏ rõ thái độ, ngày sau người Diệp gia không chịu nổi cảnh sinh
hoạt túng quẫn, còn không huyên náo nhà giữa vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh à?”
“Nhạc mẫu không phải người như vậy. Nếu
giải thích rõ ràng với bà ấy, chắc chắn bà sẽ thông cảm cho sự khó xử
của chúng ta.” Triệu Lục Ly nói khẳng định.
Nghe
xong lời này, Lão phu nhân và Quan Tố Y đều lạnh lùng cười, ngay cả
Triệu Thuần Hi cũng âm thầm lắc đầu, oán thầm không thôi: nếu ngoại tổ
mẫu thật sự có thể thông cảm cho người khác thì đã không cứng rắn bức
mọi người giữa trời mưa đi cửa cung dập đầu, cũng không khóc gào hô hào
muốn ở lại Hầu phủ. Người Diệp gia vì tư lợi đã khắc vào bên trong rồi,
dù là mình có một nửa huyết mạch Diệp gia, cũng không thể không thừa
nhận điểm này. Cũng không biết mẫu thân năm đó làm cái gì, lại khiến phụ thân coi trọng Diệp gia đến mức này. Mẫu thân, ngươi mới là người vì
tư lợi nhất đời này!
Đủ loại biến cố ập xuống, Triệu Thuần Hi cũng tồn oán hận với Diệp Trăn, nỗi lòng càng khó bình ổn.
Quan Tố Y chẳng muốn tranh luận cùng với tên ngu xuẩn này, khinh mạn nói,
“Hầu gia nói cái gì thì là cái đấy, nhưng ta làm quyết định thì không
cho sửa đổi, chi phí của nhà giữa và quỹ trung tách ra, ngày sau không
can thiệp chuyện của nhau. Kế tiếp chúng ta nói chuyện giảm chi tiêu. Dù sao Hầu gia phải giao tiếp, giảm chi phí một nửa là được, Triệu Vọng
Thư và Triệu Thuần Hi giảm đi hai phần ba, nô bộc hầu hạ Tiền viện, Bồng Lai uyển, Kinh Trập lâu, tiền lương tháng cũng đều giảm đến ba phần,
cái này có thể tiết kiệm ra tám ̴ chín ngàn lượng, miễn cưỡng có thể
nuôi sống gia quyến Diệp phủ.”
Triệu Vọng Thư còn
không biết đến tiết kiệm chi phí hai phần ba sẽ là khái niệm gì, Triệu
Thuần Hi lại oán tận xương tủy, con mắt đỏ au. Dựa vào cái gì nàng muốn
mặc quần áo xinh đẹp, vải vóc đẹp đẽ quý giá, châu báu, đồ trang sức,
son phấn bột nước đều phải san cho người Diệp gia? Lúc Diệp gia phú quý
cũng đâu có nhớ tới nàng chút nào.
Nhưng mà Quan Tố Y gõ mặt bàn, lại nói, “Ăn, mặc đã giải quyết, còn có ở, đi cần an bài
gấp. Diệp gia bên trên có bốn mươi hai người chủ tử, phía dưới có tám
mươi bốn người nô bộc, một trăm hai mươi sáu người ở này nơi nào đây,
Hầu gia có kế hoạch gì không?”
Triệu Lục Ly lần nữa bị hỏi khó, mồ hôi rơi xuống ồ ồ.