“Bỏ, đành là nên bỏ,
Ở, biết làm sao ở, Giá được hái hoa dắt mái đầu; Dẫu về đâu cũng bỏ.”
Trong thư phòng, Triệu Lục Ly ngâm tụng mấy câu chữ này nhiều lần, trên
mặt tràn đầy nước mắt. Hắn dùng hai tay run rẩy vuốt ve chiếc trâm thô
ráp chạm trổ hoa Ngọc lan, trước mắt như lại xuất hiện khuôn mặt thê tử
xinh đẹp cùng tươi cười ẩn ý đưa tình, thoáng chốc nụ cười kia lại biến
thành oán hận cùng đau khổ, phảng phất như lên án hắn nhu nhược và vô
năng. Triệu Lục Ly trái tim đau xót, không dám nhớ lại trước kia nữa,
muốn để cây trâm vào trong hốc tối ngăn kéo rồi lại không nỡ, cuối cùng
sắp xếp bảo tồn dưới tay áo bên người.
Nhớ tới tờ giấy cung nữ
đưa tới, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vừa giãy dụa vừa khao khát, tựa hồ
sợ hãi bên trong viết lời tuyệt tình, lại sợ hãi thê tử thật vất vả mới
đưa ra được đôi câu vài lời cứ như vậy bị mình bỏ qua. Không cân nhắc
bao lâu, hắn chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí mở tờ giấy, câu nói đầu
tiên làm hắn vừa đau vừa hối hận, khó có thể tự kiềm chế.
“Ái
lang Trần Quang, thấy thư như thấy người…. Ngày trước mẫu thân báo ta Hi Nhi đã gần đến mùa hoa, chợt thấy thời gian thấm thoát, năm tháng vô
tình, đảo mắt đã là thương hải tang điền, không thể nhớ lại. Hi Nhi đại
hôn còn cần chủ mẫu lo liệu, mẹ chồng hiểu lầm ta quá sâu, sợ không để
bụng, vạn bất đắc dĩ, ta chỉ có thể đồng ý chàng tục cưới. Vọng Thư tuổi nhỏ, cũng cần mẫu thân chiếu cố, chỉ hận ta năm đó tính tình hèn yếu,
nghĩ sai làm hỏng hết lại lầm chàng, cũng lầm hài nhi, vốn nguyện chàng
quên mất trước kia, cùng đi về phía trước… Nhưng, hôn kỳ sắp tới, ta
cuối cùng đau lòng khó nhịn… Năm đó thệ ước, ta chưa từng quên, cũng
không dám quên, phải chăng tâm chàng cũng như ta?”
Chỉ là mấy
trăm chữ, Triệu Lục Ly nhìn đi nhìn lại, đọc đi đọc lại, trong lòng nhất thời vui mừng, nhất thời vô cùng hối hận, nhất thời ý nghĩ – yêu thương mãnh liệt, biểu lộ trên mặt trở nên cực kỳ vặn vẹo xoắn xuýt. Trong lúc hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ bốc lên không ngớt, không chú ý tới
con gái đứng hồi lâu ở cửa ra vào. Nàng lẳng lặng đến lại lẳng lặng ly
khai, đi đến cửa Thuỳ Hoa môn nhẹ giọng mở miệng, “Bưng bồn nước ấm đến
cho phụ thân rửa mặt, thuận tiện lau con mắt kia đi. Hôm nay là ngày đại hỉ của ông, đừng làm người cho Quan gia nhìn ra được ông đã khóc.”
Nô bộc phụ trách trông coi thư phòng liên tục đồng ý, lặng yên không một tiếng động đi xuống.
Nhớ tới Quan gia bỗng nhiên phú quý, sắc mặt Triệu Thuần Hi trầm xuống. Vốn tưởng rằng lần này có thể diệt trừ một kình địch cho mẫu thân, lại có
thể tìm một hình nộm cho mình dễ dàng khống chế Trấn Bắc Hầu phủ, lại
không ngờ được Hoàng Thượng bỗng nhiên trọng dụng phụ tử Quan gia, quấy
rầy toàn bộ kế hoạch của nàng. Đã có chỗ dựa mạnh mẽ, muốn bóp nắn lợi
dụng Quan Tố Y, sẽ không dễ dàng như vậy rồi.
Nhưng rất nhanh,
nàng liền thấp giọng cười rộ trào phúng. Khuynh thành tuyệt thế thì như
thế nào? Đầy bụng tài học thì sao? Cuối cùng không đánh lại sức quyến rũ của mẫu thân. Dù là vào cung, trở thành người của Hoàng thượng, chỉ cần mẫu thân tùy tiện lần lượt mấy câu, có thể khiến phụ thân khăng khăng
một mực. Không biết mẫu thân đã viết gì trong thư, nhưng tóm lại sẽ
không để cho Quan Tố Y sống khá giả ở Hầu phủ.
“Đi thôi, nên đi
bố trí tiệc cưới rồi. Hôm nay lão già kia chắc cao hứng lắm nhỉ? Không
biết qua vài ngày bà ta có thể bật cười hay không.” Triệu Thuần Hi đi
nhanh hai bước, giọng điệu cay nghiệt.
Nha hoàn biết rõ lão già
trong miệng nàng không phải người ngoài, là tổ mẫu Tôn thị ruột thịt của nàng, cho nên không dám nói tiếp, chỉ coi như không nghe thấy gì hết,
vẫn cúi thấp đầu phía trước dẫn đường.
Lúc Đại cung nữ trở lại
trong nội cung phục mệnh Hoàng Thượng còn chưa ly khai, đành phải nghẹn
lời nói lại. Diệp Trăn tựa hồ rất muốn giữ chặt nàng hỏi thăm tình huống của Triệu Lục Ly, vươn tay trong nháy mắt kịp thời thu hồi, ngược lại
dùng sức níu chặt đệm chăn, trong mắt tràn đầy nước mắt thống khổ.
Hoắc Thánh Triết thấy mí mắt nàng buông xuống, sắc mặt tái nhợt, mi tâm bởi
vì quanh năm sầu khổ mà lưu lại mấy đường văn nhỏ, thân thể gầy yếu
phảng phất tùy thời sẽ sụp đổ, cuối cùng hỏi thăm thay nàng, “Triệu Hầu
gia có từng tiện thể nhắn gì cho ngươi?”
Đại cung nữ vội vàng quỳ xuống hồi bẩm, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm nương nương, Hầu gia chỉ nói để nương nương bảo trọng.”
“Chỉ thế thôi ư?” Diệp Trăn vội vàng hỏi thêm, phảng phất ý thức được không
ổn, dùng ánh mắt thấp thỏm không yên liếc Hoàng Thượng.
Hoắc
Thánh Triết lơ đễnh, đặt bàn tay lớn bao trùm trên mu bàn tay nàng gân
xanh trải rộng lạnh như băng, vỗ nhè nhẹ vài cái. Đây là một động tác
rất bình thường, đại biểu cho an ủi và quan tâm, lại làm cho Diệp Trăn
mừng rỡ như điên. Nàng miễn cưỡng đè nén xuống vui mừng gần muốn sôi
trào, lại liên tục bày ra bộ dáng khổ sở vì tình, thương tâm gần chết,
ngũ quan vặn vẹo xoắn xuýt, nhìn như tựa hồ cực kỳ để ý Triệu hầu gia.
Đại cung nữ một mặt cảm thán nương nương nhà mình ngụy trang quá giỏi, một mặt lắc đầu nói, “Khởi bẩm nương nương, không có.”
Diệp Trăn như là đã dùng hết tất cả mọi sức lực, thân thể đột nhiên nghiêng
về phía trước ngã vào gối mềm, hai mắt nhìn thẳng rèm che đỉnh đầu, rất
lâu mới hồi phục tinh thần lại, giữa mí mắt khép mở, nước mắt giọt lớn
giọt lớn rơi xuống, thấm ướt vạt áo và đệm chăn. Hoắc Thánh Triết cho
tới bây giờ chưa từng an ủi nữ nhân, khoát khoát tay với Bạch Phúc, liền có nội thị đưa lên một khăn tay màu đen.
“Đừng khóc. Ngươi vốn
bởi vì dư độc chưa hết, thân thể suy yếu, nếu là ưu tư quá mức, sợ sẽ
tăng thêm bệnh tình. Hôm nay hắn đã tục cưới, ngươi đã vào cung, từng
người yên ổn, chớ nhớ nữa.” Hắn vừa nói vừa đưa khăn tới.
Diệp
Trăn dùng đầu ngón tay run rẩy cầm chặt khăn tay, nhìn như cúi đầu lau
nước mắt, đau khổ vô cùng, kì thực khóe miệng dương lên, trong lòng tung tăng như chim sẻ. “Từng người yên ổn, chớ nhớ nữa”, bệ hạ đây là quyết
định dứt bỏ những chuyện cũ không chịu nổi kia, cùng nàng sống sao? Bên
cạnh bệ hạ tuy không thiếu nữ nhân, hắn sủng hạnh qua lại chỉ có mấy
người, mà có thể cùng hắn nói lên lời đấy, đếm tới đếm lui cũng chỉ có
chính mình mà thôi. Diệp Trăn sớm đã biết rõ, một khi nghĩ thông suốt,
bỏ qua rồi, bệ hạ chắc chắn tiếp nhận nàng, thậm chí độc sủng nàng. Nàng không thèm vị trí Tiệp dư hữu danh vô thực, nàng muốn chính là thiệt
tình của bệ hạ, tiến tới mẫu nghi thiên hạ.
Biết rõ đối phương
không thích nữ nhân khóc sướt mướt, Diệp Trăn lau nước mắt trong chốc
lát rồi an tĩnh lại, giọng nói khàn khàn, “Nô tì không sao, bệ hạ nếu có chính vụ bề bộn, cứ đi về trước đi.”
Nàng càng ra vẻ kiên cường, Hoắc Thánh Triết càng không yên lòng, thoáng nhìn trên chiếc kỷ trà bên giường để rất nhiều sách, thuận tay rút ra một bản nói, “Trẫm không có
chuyện gì. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ một lát đi, trẫm ngồi ở chỗ này
cùng ngươi. Chờ ngươi tỉnh lại, trẫm cùng ngươi cùng ăn bữa tối.”
Diệp Trăn sao còn ngủ được, hận không thể lập tức cùng hắn tâm sự kể lể đây, nhưng cũng biết không thể nóng vội, vì vậy cười khổ lắc đầu, “Nô tì
không ngủ được, xem người đọc sách vậy. Đọc sách cho lòng yên tĩnh, lòng yên tĩnh sẽ không suy nghĩ cái gì.”
Mắt Hoắc Thánh Triết lộ ra
thương cảm, lại không hiểu được an ủi, mở ra sách trong tay, nói sang
chuyện khác, “Ngươi đang xem 《 Luận Ngữ 》à? Như thế nào, có cảm ngộ gì
không?”
Diệp Trăn “miễn cưỡng” nặn ra nụ cười, “Khó trách Hoàng
Thượng phong Khổng lão phu tử là thánh nhân, lại khen hắn là thầy thiên
hạ, sau khi đọc《 Luận Ngữ 》nô tì mới biết, trên đời lại có nhân vật phẩm hạnh cao thượng như thế.” Dứt lời nàng chỉ vào một đoạn trong đó nói
ra, “Lão nhân gia đó nếu như vẫn còn, nhất định có thể giúp bệ hạ an
thiên hạ, tế bá tánh. Người xem câu này —— ví bằng dùng đến ta, trong
vòng một tháng tới một năm thì đã khá, ba năm thì thành công. Là hùng
tâm khí phách bậc nào mới có thể nói ra hào ngôn này. Lại có Mạnh Tử đắc chí ‘Cùng thì giữ mình trong sạch. Đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ”, đạt thì lo cho dân; thất bại thì tu thân, đạo đối nhân xử thế của ông quả
thực khiến người khâm phục, càng làm người suy nghĩ sâu xa. Nô tì gần
đây nỗi lòng lo lắng, nhưng nhìn nhị vị thánh nhân sáng tác, thực sự dần dần cảm giác Thiên Địa rộng lớn, bản thân nhỏ bé, một chút phiền não,
thật là không đáng nhắc đến.” Cuối cùng ngượng ngùng cười cười, vẻ lo
lắng trên người tan hết.
Bạch Phúc nghe xong câu đó âm thầm gật
đầu, thầm nghĩ khó trách Hoàng Thượng thích đến Cam Tuyền cung nhất,
trong các chư vị nương nương, chỉ có Diệp Tiệp dư học thức uyên bác, tài văn chương nổi bật, có thể cùng bệ hạ nói đến một chỗ. Cái gọi là giải
ngữ hoa, nói chung chính là như vậy đấy.
Nhưng mà phản ứng của
Hoắc Thánh Triết lại bất đồng với hai người nghĩ. Hắn không bị quyến rũ
ra hứng thú nói chuyện, ngược lại buông sách, giọng điệu có vẻ qua loa,
“Đáng tiếc trẫm không có cái phúc khí kia, có thể chính tai lắng nghe
thánh nhân dạy bảo. Trẫm còn có sổ con chưa phê, mới vừa quên mất, lúc
này khó khăn lắm nhớ tới. Ngươi ngủ một giấc đi, chớ nghĩ ngợi lung tung nữa, trẫm bảo thái y canh giữ ở trong Cam Tuyền cung, nếu ngươi cảm
thấy không khỏe thì lập tức gọi hắn.”
Diệp Trăn cực kì muốn giữ
chặt đối phương, rồi lại không dám lỗ mãng, chỉ phải vâng vâng đồng ý,
đợi một đoàn người đi xa mới nhìn Đại cung nữ Tố Nga, “Bổn cung nói sai
cái gì sao?”
Tố Nga suy nghĩ thật lâu, lắc đầu, “Khởi bẩm nương
nương, nô tỳ không cảm thấy người nói sai gì cả, có lẽ bệ hạ thực sự có
chuyện phải đi.”
Diệp Trăn rủ con mắt xuống trầm tư, sau một lúc
lâu như trút được gánh nặng gật đầu. Mặc kệ như thế nào, nàng hiện tại
cuối cùng hết khổ rồi, chỉ cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận
trọng từng bước, một ngày nào đó có thể cùng Hoàng Thượng sóng vai quan
sát thiên hạ. Mà những người ngăn cản đường của nàng kia, cuối cùng sẽ
trở thành hạt bụi biến mất trong năm tháng dằng dặc.
—–
Quan Tố Y xuống kiệu hoa, vượt qua chậu than, đã lạy cao đường, dẫn vào động phòng, dưới một đám nữ quyến vui đùa ầm ĩ trêu chọc bị Triệu Lục Ly xốc lên khăn cô dâu. Hai người nhanh chóng liếc nhau, sau đó song song rủ
xuống con mắt, như là rất ngượng ngùng. Mọi người bị tân nương tử hoa mỹ chói mắt chấn nhiếp, lại ngại gia thế đối phương thanh quý, long ân
chính thịnh, cho nên không dám làm ầm ĩ, chỉ nhao nhao nói vài câu Cát
Tường rồi cáo từ. Thời gian qua một lát, tin tức đích nữ Quan gia chính
là tuyệt thế giai nhân truyền ra, làm người bên ngoài cực kỳ hâm mộ
không thôi.
Triệu Lục Ly cũng không ngờ tới tân phu nhân xuất
chúng như thế. Nàng mặc giá y đỏ thẫm, đeo tán hoa sáng chói, càng làm
nổi bật lên làn da trắng nõn nà, giống như đống tuyết, một đôi mắt long
lanh dồn dập, tĩnh mịch khó dò, lúc nhìn sang tuy chỉ là một cái chớp
mắt, lại thiếu chút nữa hút hồn phách của hắn vào đó. Hắn không thể
không nhanh chóng dời ánh mắt, tựa như con mồi nóng lòng thoát đi bẫy
rập nào đó.
“Nếu ngươi đói bụng có thể ăn ít đồ lót bụng trước,
ta đi tiếp khách, sẽ tới sau.” Ngữ khí không lưu loát dặn dò một phen,
hắn vội vàng ly khai.
Quan Tố Y không lên tiếng, đám người đi xa
mới ngẩng đầu, biểu lộ lạnh lùng lấy xuống tán hoa và đồ trang sức. Nhớ
lại đời trước phủ đầy bụi, bị đồng dạng tràng cảnh cùng nhân vật kích
thích đến nườm nượp. Đại hôn hồi trước, Triệu Lục Ly sau khi xốc lên
khăn cô dâu cũng né tránh như thế, cử chỉ bối rối, kì thực cũng có chỗ
khác nhau. Thí dụ như hắn không từng nói qua nửa câu tri kỷ với nàng,
cũng chưa cho ra lý do ra dáng cứ đi như thế, để lại nàng một mình chờ
đợi bình minh, để lại nàng yên lặng rơi lệ trong khó chịu nổi và sự sợ
hãi.
Thứ quyền thế này quả nhiên dùng tốt. Bởi vì thân phận bất
đồng, cho nên đãi ngộ cũng bất đồng sao? Với tư cách là cháu đế sư, con
gái Thường Khanh, mặc dù Triệu Lục Ly làm theo ý mình, cũng không thể lơ là với mình. Quan Tố Y lắc đầu cười trào phúng, cuối cùng rủ con mắt
xuống suy nghĩ nên vượt qua đêm động phòng như thế nào. Triệu Lục Ly lần này tuyệt đối không có can đảm để nàng một mình, nhưng nàng lại hoàn
toàn không muốn như vậy.
Dơ bẩn đời trước đã vứt bỏ, làm gì có đạo lý đời này lại nhặt về?