Mặt Phon Đằng càng ngày càng đen, bỏ mặc Vương Tuấn ngơ ngác
-Chị Phương ! _ Phong Đằng lao vào phòng làm vc chị trưởng phòng của nó
-Có chuyện gì vậy ?
Phong Đằng kéo chị Phương _ chị trưởng phòng của nó _ vào phòng khóa trái cửa
-Nội bộ chúng ta có nội gián ! _ Phong Đằng nghiêm mặt
-Chuyện này tôi cũng thấy lạ, mấy nhiệm vụ liên quan đến hàng trắng và vũ khí phi pháp của tổ chức mới nổi gần đây đều thất bại ! _ Chị Phương mặt suy nghĩ
-Ng` đó là … _ Phong Đằng thì thầm vào tai chị Phương _ Cô ấy nói là phải giữ bí mật khi có bằng chứng cụ thể mới bắt đk ! Còn bây h tôi đi tìm Lệ Dĩnh ! _ Phong Đằng thực sự rất lo lắng cho nó
Phong Đằng đi theo thiết bị định vị trên điện thoại thì đến một khu nhà 1 tầng bỏ hoang ở ngoại ô sát gần vực. Ở đây hoang vu, ko thấy một bóng ng`
Nhưng Phong Đằng ko hề biết rằng mình đã đến quá muộn, ngôi nhà đó đã cháy rụi và đổ sập hoàn toàn. Điều này càng làm Phong Đằng lo lắng, Phong Đằng còn ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, rõ ràng là cố ý phóng hỏa. Phong Đằng lao vào đống đổ nát tìm nó mà đầu óc hi vọng rằng nó ko ở trong đó
Tua lại tr’c đó nửa tiếng
-Lệ Dĩnh, cậu chắc biết rồi đúng ko ? _ Ánh Khiết đứng đằng sau, đặt nhẹ 2 tay lên vai nó, ghé vào tai nó nói
Nó bây h đang ở tình thế vô cùng khó coi : 2 tay bị trói ở đằng sau, căn nhà này lại nồng nặc mùi xăng. Ko cần nghĩ cũng biết Ánh Khiết định làm gì.
-Hóa ra đúng là cậu ! _ Nó cười chua xót _ Tại sao cậu lại tạo phản, bọn mình đối xử vs cậu đâu có tệ !
-Cậu nghe nói vì tình yêu, con ng` có thể làm tất cả ko ? _ Ánh Khiết nhìn xa xăm
-Tình yêu ? _ Điều này mới làm nó ngạc nhiên
-Anh ấy là ng` cầm đầu băng nhóm buôn lậu mà chị Phương đã giao cho cậu đấy ! _ Ánh Khiết như nhắc cho nó nhớ _Mình gặp anh ấy trong một lần thi hành nhiệm vụ. Anh ấy đã cứu mình. Anh ấy hơi lạnh lùng nhưng rất dịu dàng. _ Trong mắt Ánh Khiết đầy mơ màng
-Nhưng cậu vì tên đó mà làm mấy chuyện có lỗi vs lương tâm liệu có đáng ko ? _ Nó cố khuyên nhủ Ánh Khiết
-Dù sao cậu cũng ko thể sống _ Ánh Khiết mở nắp chiếc bật nửa rồi đáp vào gần chỗ nó
Ngọn lửa bén rồi cháy lan ra khắp nhà. Ánh Khiết nhanh chân ra khỏi ngôi nhà, đứng cách xa cửa một khoảng cách an toàn để chắc chắn ng` bên trong ko thể ra khỏi.
-Cậu coi thường mình quá ! _ May mà con dao nó lấy ở chỗ Kiến Hoa cũng ko tệ, rất bén
-Coi như tớ đã chết ! Nhưng cậu ko thắng đk đâu ! _ Nói vậy như nó đang dần thiếu ko khí, Ánh Khiết vẫn đang đứng tr’c cửa nhà khiến nó ko còn đường lui. Mắt nó càng ngày càng mờ, đầu ngày càng nặng
-Đánh Liều vậy ! _ Chắc ở sau nhà từng có sân nhưng sạt lở nên b’c ra cái là rơi xuống vực ngay. Nói là vực nhưng cũng ko cao lắm, ở dưới còn có một khu rừng, xa xa là một thôn nhỏ. Nó gieo thân mình xuống, có làm giảm bớt thiệt hại cho mình bằng cách bám vào mấy cây mọc từ đất đá trên vực mà từ từ rơi xuống. Nhưng ko phải lúc nào cũng thuận lợi.