All I Need Is You

Chương 3: Chương 3




Hình như đằng trước có ánh lửa. Vậy là ở đó có người. Đã hai ngày Damian chưa hề gặp một ai. Vào lúc này anh mong mỏi gặp được bất kỳ ai có thể chỉ cho anh con đường đến được thị trấn gần nhất

Anh bị lạc đường. Người ta bảo miền Tây giờ đây đã được khai hóa văn minh. Đối với anh, văn minh bao gồm con người, nhà cửa, đường phố và rất nhiều thứ khác nữa chứ không phải hết dặm này đến dặm khác chỉ toàn là đồng không mông quạnh thế này

Miền đất này không giống, và có số dân ít hơn nhiều, so với những thành phố anh đã từng qua. Lúc đầu mọi việc đều suông sẻ khi anh quyết định khởi hành từ New York bằng tàu lửa. Nhưng đến bang Kansas, vận may bắt đầu rời bỏ anh

Chuyến tàu Katy thuộc tuyến đường sắt Missouri, Kansas và Texas tuần đó không chạy được do gặp sự cố trong một vụ cướp tàu. Đầu máy và đoạn đường ray dài khoảng bốn mươi lăm mét bị phá hỏng. Người ta nói với anh, tại đây, các tuyến xe ngựa vẫn hoạt động. Nếu thế, Damian nghĩ, anh chỉ phải vượt qua một quãng đường ngắn bằng xe ngựa và có thể lên được chuyến tàu khác tại thị trấn sau. Có điều anh không biết ngành đường sắt không còn sử dụng đoạn đường đó suốt năm năm qua

Hầu hết mọi người trên tàu đều ở lại chờ đến lúc đầu máy và đường ray được sửa chữa xong. Riêng Damian thì không đủ kiên nhẫn. Và đó chính là sai lầm tồi tệ nhất. Anh nhận ra điều này khi thấy mình là hành khách duy nhất trên xe ngựa. Chắc phải có một lý do nào đó nên mọi người mới tránh xa loại phương tiện cũ nát này

Giữa các thị trấn thuộc bang Kansas vẫn có một số tuyến xe ngựa khác nữa nhưng đường sắt lại không đi ngang qua đó. Vả lại gần đây ở vùng này có xảy ra vài vụ cướp xe ngựa. Song Damian không được biết. Chỉ khi tới điểm dừng xe lấy nước, người đánh xe ngựa mới vui miệng kể cho anh nghe. Và rồi anh cũng cảm thấy con đường này dường như không được an toàn cho lắm …

Khi nghe tiếng súng nổ, anh biết điều gì sắp xảy ra. Người đánh xe không dừng lại, cố chạy thoát khỏi bọn cướp. Nhưng với loại xe cũ kỹ và cồng kềnh như thế này thì đó chỉ là một cố gắng vô ích mà thôi. Damian không rõ vì sao anh ta đổi hướng chạy. Xe ngựa lao nhanh qua nhiều dặm đường trong quang cảnh mờ mịt và tiếng súng nổ phía sau. Rồi cỗ xe khựng lại đột ngột. Đầu anh đập vào tay nắm cửa bằng kim loại. Đó là điều cuối cùng anh còn nhận biết được. Vài giờ sau, tiếng mưa rơi đập vào thùng xe khiến Damian tỉnh lại. Quanh anh là một màn đêm bao phủ. Khi cố bò ra khỏi thùng xe bị lật nghiêng, anh nhận thấy chỉ còn một mình giữa nơi hoàn toàn xa lạ

Damian không biết lũ ngựa đã bị xổng hay bị lấy cắp, người đánh xe cũng chẳng thấy đâu. Có thể anh ta bị bọn cướp bắt, cũng có thể anh ta vẫn còn sống và đang đi tìm người giúp đỡ. Không còn lại một dấu vế nào. Máu từ vết thương trên đầu vẫn rỉ ra khá nhiều. Anh chán nản nhặt nhạnh đồ đạc bi rơi vãi khắp nơi và nhét chúng vào cái túi du lịch

Đêm đó, Damian phải chịu đựng cảnh gò bó khổ sở trong thùng xe – nơi duy nhất còn tương đối khô ráo. Hôm sau cũng chẳng may mắn hơn gì. Vào giữa trưa mới tỉnh giấc nên anh không thể xác định được phương hướng qua ánh mặt trời. Thật ra, anh cũng chẳng biết mình phải đi theo ngã nào nữa. Ngay cả dấu vết của con đường cũ hôm qua cũng hoàn toàn bị xóa sạch sau một đêm mưa gió

Đồng hồ cùng tất cả tiền bạc trong ví và túi du lịch đều mất sạch. Tuy nhiên, anh vẫn còn một ít tiền bên trong áo khoác. Đó có lẽ là sự đền bù nho nhỏ trong tình trạng hiện thời. Damian tìm thấy một bi – đông nước treo cạnh thùng xe và một tấm áo choàng cũ mốc meo dưới gầm ghế. Đơn độc giữa nơi hoang vắng xa lạ, những đồ vật này bong chốc trở nên vô cùng quý giá

Anh quyết định đi về phía nam, theo hướng thị trấn anh phải tới. Nhưng đây chỉ là phương hướng không xác định vì anh đang đi trên một con đường quanh co. Có lẽ anh đã đi quá xa về phía tây hoặc phía đông. Cũng có thể anh đã đi qua thị trấn đó mà không hề hay biết. Anh hy vọng tìm thấy một con đường mòn, nhưng không thể

Cả ngày đầu tiên, Damian không có chút gì trong bụng, không có súng nên anh cũng không thể săn bắn để kiếm thức ăn. Sinh ra và lớn lên ở thành phố nên anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có lúc mình phải cần đến nó như lúc này. Anh bước tới một vũng nước nhỏ để rửa những mảng máu bết trên tóc và gột đi các vết bẩn trên bộ quần áo còn ẩm nước mưa. Đêm đó, anh chìm vào giấc ngủ với cái bụng đói meo đầy nước

Hôm sau, cơn đau buốt ở vết sưng tấy trên đầu đã bớt hành hạ anh, nhưng những vết rộp ở bàn tay, bàn chân do xách túi và đi bộ quá nhiều bắt đầu nhức nhói. Nước uống cũng hết và anh còn khốn khổ hơn trước rất nhiều

May mắn thay, lúc chuẩn bị cuộn mình trong tấm áo choàng mốc meo cho qua đêm, Damian chợt nhìn thấy ánh lửa ở phía trước. Nhưng khoảng cách còn khá xa nên anh nghĩ rằng mình bị ảo giác. Từ một đốm lửa chập chờn dần dần hiện rõ thành một đống lửa và cuối cùng anh có thể ngửi thấy mùi café, mùi thịt nấu thơm phức. Cái mùi quyến rũ đó làm cho dạ dày anh sôi lên trong niềm hy vọng

Damian tiến gần về phía đống lửa. Khi chỉ còn cách khoảng vài mét, anh chợt cảm thấy lành lạnh ở cổ và nghe tiếng vũ khí lách cách

“Ông không biết là cần phải lên tiếng trước khi bước vào khu trại của người khác sao?”

“Tôi bị lạc đường hai ngày rồi”. Damian mệt mõi trả lời. “Không, tôi không biết là cần phải lên tiếng khi cần sự giúp đỡ”

Im lặng nặng nề. Rồi Damian nói thêm, “Tôi không có vũ khí”

Tiếng lách cách lại vang lên, nòng súng đã được hạ xuống. “Xin lỗi, nhưng ở đây ông cần phải thận trọng như vậy đấy”

Damian quay đầu nhìn lại vị cứu tinh của mình. Anh hy vọng tìm được một người có thể chỉ cho anh con đường quay về với nền văn minh. Thật ngạc hiên khi chỉ thấy một cậu bé đang nhìn anh chằm chằm. Cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, gầy, không cao lắm. Quần bò, chiếc poncho khoác bên ngoài áo chemise màu xanh đậm, khăn rằn màu đỏ tươi vắt hờ trên cổ, chân đi ghệt, bao súng ngắn thấp hoáng bên trong lớp áo choàng. Trên mái tóc đen, mảnh, dài chấm vai là một cái mũ rộng vành, loại mũ Damian thấy rất nhiều khi đi ngang qua bang Missouri. Cậu bé có đôi mắt màu nâu nhạt, sáng như mắt mèo. Theo anh, đôi mắt đó sẽ thật đẹp nếu thuộc về một cô gái, còn đối với cậu bé này thì … không được bình thường cho lắm

Nhìn cái áo poncho và đôi ghệt, Damian dè dặt hỏi, “Không phải tôi đã đi lạc vào khu vực của người da đỏ chứ?”

“Khu vực đó ở mãi tận phía bắc cơ. Điều gì khiến ông nghĩ như thế?”

“Không biết cậu có phải là người da đỏ không?”

Hình như cậu bé hơi mỉm cười, Damian không chắc lắm

“Trông tôi giống dân da đỏ lắm à?”

“Tôi không biết nữa. Thực ra từ trước tới giờ tôi chưa gặp người da đỏ nào”. Damian thú nhận

“Đúng, tôi cũng đoán vậy, người mới đến ạ”

“Các vết rộp của tôi trông nghiêm trọng lắm sao?”

Cậu bé nhìn anh một lúc, rồi bật cười, tiếng cười khàn khàn đầy gợi cảm. Chắc cậu ta đang cười vẻ ngoài của anh. Nhưng rồi chính bản thân Damian cũng thấy tức cười cho hiện trạng của mình. Anh thấy mình gần như trần trụi vì cái mũ quả dưa duy nhất anh mang theo trong chuyến đi lúc này đã bị méo mó đến mức không thể dùng được sau cú va đập trên cỗ xe ngựa. Hôm trước anh đã thay bộ quần áo sạch sẽ, chỉn chu nhưng bây giờ nó dính đầy đất bụi và cỏ may khiến anh nom thật thảm hại, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết nguyên nhân khiến cậu bé buồn cười, anh đưa tay ra giới thiệu

“Tôi là Damian Rutledge III. Rất vui mừng được quen biết cậu”

Nhìn chằm chằm vào bàn tay anh nhưng cậu ta chỉ gật đầu hỏi, “Có tới ba người tên Rutledge?” Ngay sau đó cậu phẩy tay ra hiệu bỏ qua vì mấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. “Ông đừng bận tâm. Thức ăn đang nóng lên đấy. Được rồi, ông có thể cùng ăn uống và nghỉ ngơi trong lều với tôi đêm nay”. Cậu nói thêm với một nụ cười nhẹ nhàng, hơi kiểu cách, “Hình như ông đang rất đói”

Damian phấn chấn hẳn lên vì dạ dày anh đã sôi ùng ục ngay từ lúc ngửi thấy mùi thức ăn. Mặc dù muốn hỏi han nhiều điều nhưng tâm trí anh lúc này chẳng còn nghĩ được gì ngoài cái bụng đói cồn cào. Vì thế, anh không hề đắn đo khi bước lại gần đống lửa

Thực ra, ở đây có tới hai đống lửa. Đống to vẫn đang cháy rực soi sáng cả một khoảng không gian, còn đống nhỏ được dùng để nấu nướng. Bếp là hố nhỏ đào sâu xuống đất cùng bốn viên đá đặt quanh làm giá đỡ cho một vỉ sắt. Lửa đã tắt, chỉ còn lại đám than hồng để món thịt hầm không bị cháy, bình café đặt bên góc bếp, còn góc kia đặt hộp đựng sáu cái bánh quy và hộp đậu. Đây quả là một bữa tiệc thịnh soạn đối với Damian lúc này

“Món thịt gì vậy?” Anh hỏi khi cậu bé đưa cái đĩa cho

“Gà gô đồng hoang”

Trong nồi có hai con nhưng chúng không được béo lắm. Cậu bé cho vào đĩa một con gà, ba cái bánh quy và nữa hộp đậu. Damian vội vã xúc ăn ngay, nhưng lập tức anh nhận ra mình đã dùng cái đĩa duy nhất, còn cậu bé thì đang ăn ngay trên bếp

“Xin lỗi”, anh vừa mở miệng đã bị cậu ngắt lời

“Không sao đâu. Ở đây nhiều bát đĩa là quá xa xỉ. Hơn nữa, chúng ta còn có cả dòng sông dưới kia để tắm gội cơ mà”

Tắm gội ư? Nghe mới tuyệt làm sao. “Thế cậu có xà phòng không?”

“Ở đây không phải lúc nào cũng có những thứ ông cần. Nếu muốn tắm gội, ông hãy dùng bùn, giống như mọi người vẫn làm ấy. Nó sẽ gột sạch bụi bẩn”

Thật quá hoang sơ, anh nghĩ, nhưng trong tình thế này đành phải vậy thôi. Tuy nhiên bữa ăn quả ngon tuyệt trần đời

“Cám ơn cậu đã san sẻ thức ăn cho tôi. Chắc chắn tôi sẽ không thể đi thêm được nếu không có tí gì vào bụng”

Cậu bé lại thoáng mỉm cười, Damian không dám chắc đó có phải là một nụ cười thực sự hay không. “Ông có biết ông đã xơi hết suất ăn của tôi rồi không? Còn suất ông đang ăn là bữa ăn sáng của tôi đấy. Sáng mai chúng ta sẽ ăn nốt những gì còn lại để khỏi mất thời gian nấu nướng”

Sau bữa tối, khi bụng khá no, tính tò mò trở lại, Damian gợi chuyện. “Tôi vẫn chưa được biết tên cậu”

Cậu bé liếc đôi mắt nâu nhạt nhìn anh rồi tiếp tục rót café. “Có thể do tôi chưa nói cho ông biết”

“Nếu cậu không muốn thì …”

“Tôi không có tên,” cậu bé cộc lốc cắt lời. “hay ít ra tôi chưa bao giờ biết đến một cái tên”

Đó không phải những gì Damian mong được nghe. “Nhưng cậu phải có một cái gì đó để gọi chứ?”

“Mọi người thường gọi tôi là Kid[1]”. Cậu nhún vai trả lời

“Ra thế”. Damian mỉm cười. Đó là cái tên thường thấy trong danh sách tội phạm ở miền Tây và đều có kèm theo một cái tên khác. “Là Billy the Kid à?”

Cậu bé khịt khịt mũi, “Tôi đủ lớn để làm những việc tôi muốn”

“Thế là sao?”

Cậu đưa cho anh cốc café. Và suýt chút nữa anh đã đánh đổ nó khi nghe. “Tôi săn tìm những kẻ tội phạm”

“Tôi … không nghĩ cậu lại là cảnh sát. Ý tôi là cậu không thực sự giống …”

“Cái gì?”

“Một viên chức luật pháp”

“Ra là ông định nói tôi không giống cảnh sát trưởng chứ gì? Ồ, không đâu, ai lại đi bầu một thằng nhóc như tôi?”

Damian cũng nghĩ như vậy và đó là lý do tại sao anh đã quá đỗi kinh ngạc. “Vậy tại sao cậu làm nghề này?” Anh nhã nhặn hỏi

“Tất nhiên để lĩnh tiền thưởng rồi”

“Lời lãi gì không?”

Damian cho rằng cần phải giải thích rõ câu hỏi nhưng rồi một lần nữa anh ngạc nhiên khi nghe câu trả lời. “Rất nhiều”

Cậu bé này quả là rất thông minh, anh nghĩ

“Vậy cậu đã tóm được mấy tên rồi?”

“Năm. Cho đến hôm nay”

“Tôi thấy có một lệnh truy nã,” Damian nói. Thực ra anh có nhận được nhiều hồ sơ tội phạm gồm toàn các lệnh truy nã. “Chúng đều không đưa ra số tiền thưởng cho những ai bắt được bọn tội phạm dù còn sống hay đã chềt phải không?”

“Nếu ông muốn hỏi tôi đã giết bao nhiêu tên trong số đó thì câu trả lời là không. Ít ra là chưa. Tuy vậy tôi cũng làm cho vài tên bị thương rồi đấy”

“Cậu đừng có đùa, bọn chúng là những kẻ rất nguy hiểm phải không?”

Kid lại hơi mỉm cười, nhưng không hẳn là nụ cười tươi. “Đôi khi, nhưng chúng cũng biết cái này không phải là đồ chơi”

Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng đã xuất hiện trong tay cậu. Bình thường cậu giấu nó dưới lớp áo poncho. Damian không nhìn thấy cậu rút nó ra như thế nào

“Vâng, súng đạn luôn luôn có cách thu hút sự chú ý của mọi người”. Damian thừa nhận

Tuy nhiên Kid vẫn còn quá trẻ để làm công việc này. Mà nếu cậu ta có lớn hơn vài tuổi nữa thì anh vẫn thấy như vậy thôi. Thông thường, những đứa trẻ mới lớn đều thích chứng tỏ bản thân qua các hành động liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm

Damian mở to mắt nhìn khẩu súng trên tay Kid cho tới khi cậu ta cất nó đi và rót cho mình một cốc café

“Cậu sống gần đây?” Damian tiếp tục hỏi

“Không”

“Thế có ai sống gần đây không?”

Lời nói nhấn mạnh của anh làm cho Kid mỉm cươi thích thú. Và giống như lần trước, nó có vẻ gợi cảm, khác xa với nụ cười của một chàng trai. Nếu Damian không biết rõ, nếu không phải vẫn đang nhìn thẳng vào Kid, anh sẽ nghĩ rằng, một cô gái đã trốn vào vóc dáng đó mà anh không nhìn thấy. Lẽ ra, cậu bé này phải có thêm biệt danh là dễ thương – cái tên nghe dường như hợp với phụ nữ hơn. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi Damian nảy ra những ý nghĩ kỳ quặc này

Anh giật mình thoát khỏi sự trầm ngâm khi cậu bé nói, “Ngài đã phần nào hết lạc đường rồi đấy, thưa ngài Rutledge”

‘Đừng đùa nữa.” Damian lạnh lùng nói sau một lúc suy nghĩ. “nhưng tôi hy vọng cậu biết chúng ta đang ở đâu chứ?”

“Tôi đoán khoảng một hoặc hai ngày đường về phía nam thị trấn Coffeyville”

Cái tên Coffeyville không gây ấn tượng gì đối với Damian. Đó không phải là nơi anh cần phải đến. Có lẽ xe ngựa đã đưa anh đi quá xa về phía nam trước khi bị nạn rồi đến lượt anh, lại tiếp tục đi bộ xa hơn nữa

“Đó là thị trấn gần nhất?”

“Tôi không rõ. Đây không thuộc địa bàn của tôi”

“Thế cậu đang làm gì ở đây?”

“Tôi có việc cần đến Coffeyville”

Rồi Kid im lặng. Damian nghĩ cậu ta không thích những câu anh hỏi nên luôn trả lời cụt lủn

“Hy vọng là tôi đã không chạy lòng vòng quanh đây. Ít ra chúng ta cũng đang ở gần một con đường chính nào đó chứ?”

Kid chậm rãi lắc đầu. “Tôi muốn tránh đường chính càng xa càng tốt. Theo con đường này ông có thể gặp được người nào đó và họ sẽ chỉ đường cho ông. Còn tôi, tôi thích đi một mình hơn”

Câu nói thẳng thừng làm cho mặt Damian sầm xuống. “Rất tiếc vì làm phiền cậu nhiều, nhưng thật sự là tôi bị lạc đường mà”

“Sao thế?” Kid hỏi. “Con ngựa của ông chạy mất rồi à?”

Giọng điệu cứ như muốn nói anh không biết cưỡi ngựa hay giữ một con ngựa vậy. Damian căng thẳng trả lời, “Không, tôi đi bằng xe ngựa. Và trước khi cậu hỏi tôi có bị ngã khỏi xe rồi bị bỏ lại sau hay không thì …”

“Thôi nào, thưa ông,” Kid cắt ngang. “Ông không phải bực mình vì một câu hỏi đơn giản như vậy đâu. Đặc biệt là khi chính bản thân ông lại có quá nhiều câu hỏi. Ông đi bộ đến chỗ tôi. Rõ ràng, hoặc ngựa của ông bị què, hoặc ông bị nó quăng ngã, hoặc nó đã bỏ đi mất. Những người đi bằng xe ngựa thường không kết thúc bằng cách đi bộ đâu”

Damian thở dài. Kid nói đúng, đó là một suy luận hợp lý. Anh không muốn phải xin lỗi lần nữa và việc thừa nhận Kid nói đúng cũng không cần thiết

“Xe ngựa của chúng tôi bị bọn cướp tấn công” Anh kể. “Người đánh xe cố gắng bỏ chạy nhưng cuối cùng cũng bị lật xe. Tôi bị va đập mạnh và ngất đi. Đến đêm tỉnh dậy, tôi không thấy anh ta cùng lũ ngựa đâu. Còn túi và ví của tôi thì hoàn toàn trống rỗng”

“Đã có bọn cướp xe ngựa ở khu vực này? Nó xảy ra khi nào?” Kid hỏi ngay

“Hôm kia”

“Bây giờ chắc bọn chúng đã đi xa mất rồi” Cậu ta thở dài thất vọng

“Cái gì? Cậu còn muốn chúng ở lại đây nữa sao?” Damian cau mày

“Cảnh sát trưởng thị trấn Wells Fargo hứa thưởng lớn cho những tin tức về chúng. Và việc giáp mặt chúng sẽ bổ sung thông tin cho lệnh truy nã”

“Đúng vậy, và tôi hy vọng những tin tức đó giúp công việc của cậu được dễ dàng hơn”

“Dễ hơn ư? Không đâu, chỉ nhanh hơn thôi. Tôi cho là công việc truy bắt tội phạm cũng giống như một món tiền thưởng, bất ngờ nhưng thú vị. Còn bây giờ trở lại vấn đề của ông, ông Rutledge. Cái gì đưa ông đến miền Tây này vậy?”

“Sao cậu nghĩ tôi đến từ miền Đông?”

Nụ cười hiện rõ trong đôi mắt nâu nhạt lấp lánh màu hổ phách qua ánh lửa chập chờn khi Kid ngắm nhìn anh từ đầu tới chân. “Tự nhiên tôi đoán thế thôi”

Nhận ra vẻ cau có trên gương mặt anh, cậu mỉm cười nói thêm, “Người miền Đông dường như rất thích những chuyến du lịch về miền quê hoang dã. Và ông là một trong số đó?”

Damian nhăn mặt. “Không. Tôi đang trên đường đến Texas để giết một người”

[1] Kid: còn có nghĩa là cậu bé, thằng bé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.