Dịch giả: Maththunder
06:00: Thức dậy.
06:03: Mặc kệ Yonabaru.
06:10: Trộm con chip silicon từ kho vũ khí.
06:30: Ăn sáng.
07:30: Tập các bước di chuyển căn bản.
09:00: Luyện tập trong tưởng tượng khi tập bài thể hình mắc dịch.
10:30: Ăn trưa.
13:00: Luyện tập với trọng tâm chỉnh lại thao tác lỗi trong trận chiến trước. (Trong Chiến giáp.)
15:00: Gặp Ferrell để thực chiến. (Trong Chiến giáp.)
17:45: Ăn tối.
18:30: Tham gia buổi họp của tiểu đội.
19:00: Tới bữa tiệc của Yonabaru.
22:00: Lên giường ngủ.
01:12: Giúp Yonabaru lên giường.
Đây đại khái là thời gian biểu trong ngày.
* * *
Ngoài luyện tập, mọi thứ đều đã trở thành quy luật. Tôi đã vượt qua mấy gã lính gác nhiều tới mức giờ tôi có thể nhắm mắt mà làm lại. Tôi bắt đầu lo tôi sẽ trở thành siêu đạo chích trước khi trở thành một quân nhân chuyên nghiệp mất. Tất nhiên cái khả năng trộm bất kỳ thứ gì trong thế giới cứ hết ngày lại reset chẳng có nghĩa lý gì lắm.
Công việc thường ngày không thay đổi nhiều lắm sau mỗi vòng lặp. Nếu tôi cố tình làm khác lịch trình, tôi có thể khiến chuyện gì đó khác biệt xảy ra, nhưng nếu tôi không làm gì thì mọi chuyện sẽ vẫn vậy. Cứ như mọi người cứ đọc cùng một kịch bản hết ngày này qua ngày khác và làm theo sát sàn sạt cái cốt truyện đó, không trật một li.
Giờ là 1136 và tôi đang ăn trưa tại Căn tin #2. Cô nàng phục vụ đưa tôi lượng súp hành y như mọi khi vào cùng một thời điểm và trong cùng một cái tô. Tôi xê dịch cách tay để né vài giọt bắn ra khi chúng vẫn bay với quỹ đạo giống hệt mọi khi. Từ chối mấy lời gọi từ những người bạn từ bên kia căn tin, tôi ngồi tại chỗ giống hệt mọi khi.
Rita ngồi trước mặt tôi, cách ba hàng ghế, ngồi ăn và quay lưng lại với tôi. Không phải tôi chọn thời điểm này để ăn vì trùng với giờ ăn trưa của cô ta; chỉ là ngẫu nhiên thôi. Tôi đã quen với việc nhìn cô ta ăn tại góc độ này mỗi ngày, chẳng vì lý do gì cụ thể cả.
Căn tin #2 không phải là nơi một thượng sĩ như Rita thường thấy tới. Không phải là do thức ăn không ngon đâu. Nó tương đối ngon là đằng khác. Nhưng nó trông chẳng có tí gì đủ gây được ấn tượng cho người thức dậy tại phòng nghỉ cao cấp mỗi buổi sáng và có một nửa căn cứ dưới quyền. Tôi nghe đồn Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ còn mang cả đầu bếp riêng theo, điều khiến sự tồn tại của cô ta càng trở nên thần bí. Cô ta có thể đã nuốt chửng một con chuột sống không biết chừng, có ai biết được đâu. Và rồi vị cứu tinh của chúng ta ăn một mình. Không ai cố nói chuyện với cô ta, và những chỗ ngồi bên cạnh cô ta luôn trống một cách đáng ngờ.
Trên chiến trường thì dũng mãnh như hổ, nhưng Rita Vrataski lại ăn như một đứa con nít. Cô nàng liếm chỗ súp nơi khóe môi và vẽ hình trên thức ăn bằng đầu đũa. Có vẻ như đũa là thứ khá xa lạ với cô ta. Vào lúc 1143 cô nàng làm rớt một hạt đậu trên đĩa. Nó lăn, tăng tốc, nảy vào cái khay, rồi lên bàn. Hạt đậu bay qua không trung và xoay theo chiều kim đồng hồ, hướng thẳng tới sàn bê tông. Lần nào cũng vậy, với phản xạ chớp nhoáng, Rita đều vươn tay trái ra, chụp lấy hạt đậu trên không trung và bỏ vào miệng. Tất cả chưa tới 0.1 giây. Nếu cô ta có mặt trong sê ri sách ‘the Old West’, tôi nghĩ cô ta sẽ rút súng còn nhanh hơn cả Billy the Kid. Nếu cô ta là một samurai, cô ta có thể đọc được mọi đường kiếm của Kojiro Sasaki. Kể cả đang ăn thì Full Metal Bitch vẫn là Full Metal Bitch.
Hôm nay, như mọi ngày, cô ta đang cố nuốt món umeboshi (món mơ muối). Cô ta hẳn đã nhầm nó với món quả khô bình thường. Sau khoảng hai ha ba lần nỗ lực cố gắp nó lên bằng đũa, cô ta lùa hết tất cả vào miệng.
Nuốt đi.
Rita cong người lại cứ như vừa ăn phải viên đạn 57mm vậy. Lưng cô ta cong lên. Mái tóc màu sắt rỉ trông như chuẩn bị dựng đứng hết cả lên. Nhưng cô ta không nhổ nó ra. Được đấy. Cô ta đã nuốt tất cả xuống. Sau đó cô nàng uống liền tù tì cả một cốc nước.
Cô ta hẳn cũng phải hai mươi hai tuổi đầu, nhưng bạn đừng hòng đoán được chuyện nó nếu chỉ nhìn cô ta. Bộ quân phục màu cát không thể tô điểm chút gì cho cô ta, nhưng nếu bạn cho cô nàng trang điểm với mấy cái váy viền ren mà tụi con gái dưới phố hay mặc, cô ta hẳn sẽ rất đáng yêu. Ít nhất thì tôi thích tưởng tượng như vậy.
Cái món này làm sao vậy? Vị như giấy ấy.
“Mày ăn có ngon không?” Giọng nói vang lên từ phía trên đầu tôi.
Giữ đôi đũa mà không hề di động một sợi cơ, tôi liếc nhìn qua khóe mắt. Một khuôn mặt từ thời tiền sử nhìn tôi từ dưới mái tóc cắt bằng, cao khoảng hai mét so với mặt nước biển. Dáng người của hắn trông giống khủng long hơn là người. Chắc phải có vị tằng tổ nào đó của hắn là khủng long velociraptor đấy. Khí thế của tôi tụt xuống khi tôi thấy hình xăm trên vai hắn: một con sói đội vương miện. Hắn ta từ đội #4, đại đội hằn học với chúng tôi sau trận đấu bóng bầu dục kia. Tôi quay lại đút đồ ăn vào miệng, đều đặn như máy.
Hắn ta nhướn mày lên, hai hàng lông mày dày cộm có thể khiến cả thế giới loài bướm phải ghen tị. “Tao hỏi là mày đang ăn ngon miệng à.”
“Sao tao có thể không ngon miệng giữa một đại đội như thế này?”
“Thế sao mày cứ nhai nuốt cứ như thể phải nhai chổi cọ bồn cầu thế hả?”
Chỉ có vài mống lính ngồi tại cái bàn ngoại cỡ trong căn tin. Cái mùi ngòn ngọt ngào ngạt từ phía nhà bếp. Ánh sáng nhân tạo từ bóng đèn neon trên trần nhà soi rọi núi tôm chiên nằm gọn trong những cái đĩa siêu bền của chúng tôi.
Nếu phải phân loại thức ăn ở trong UDF thành tốt hoặc xấu, nó tất nhiên là tốt. Dù sao thì người lính trong UDF cũng chỉ làm có ba việc là ăn, ngủ và chiến đấu. Nếu thức ăn không ngon thì bạn sẽ gặp phải vấn đề về đạo đức. Và theo Yonabaru, thức ăn tại Căn cứ Tuyến Flower này ngon hơn hết thảy.
Lần đầu tiên tôi ăn thử, tôi đã nghĩ nó rất ngon. Đó là khoảng năm tháng trước rồi, thậm chí còn hơn nữa. Khoảng một tháng trong vòng lặp, tôi bắt đầu phát ngán đồ ăn của tôi. Gia vị được nêm sai một cách cố ý tạo ra một hương vị đủ kinh khủng để nhắc nhở tôi thức ăn còn ở đó. Và giờ, thậm chí nó cũng đã ngừng hoạt động. Tôi chẳng quan tâm nếu bạn ăn thức ăn được nấu bởi đầu bếp bốn sao, sau tám mươi ngày ăn một món thì tất cả đều có vị giống nhau thôi. Có lẽ là do vậy. Theo quan điểm đó, tôi khó lòng mà nghĩ thức ăn thành cái gì khác ngoại trừ một nguồn cung cấp năng lượng.
“Nếu cái bản mặt tao khiến mày ăn mất ngon, vậy tao xin lỗi.” Chẳng có nghĩa lý gì khi bắt đầu một cuộc chiến.
“Chờ đã. Ý mày bảo đây là lỗi của tao?”
“Tao không có thời gian cho chuyện này.”
Tôi bắt đầu lùa chỗ thức ăn cuối cùng trong đĩa vào miệng. Hắn ta vỗ cái lòng bàn tay to bằng cái găng bóng chày xuống bàn. Món súp hành bắn lên cả áo tôi, để lại một vết bẩn chỗ bụng. Tôi thực sự không quan tâm lắm. Dù vết bẩn có cứng đầu thế nào thì ngày mai sẽ hết, và tôi thậm chí còn không phải giặt nó.
“Lời cằn nhằn của Đại đội 4 không đáng để đội 17 quan tâm, vậy sao?”
Tôi nhận ra tôi đã vô tình khơi mào một sự kiện hết sức khó chịu. Ngay từ đầu cái vòng lặp này đã bị nguyền rủa rồi, thật đấy. Tôi đã vô tình giết chết Ferrell vào cuối vòng lặp trước, và chuyện đó đã khiến mọi thứ trong vòng lặp này trật đường rầy hết cả. Tính tại thời điểm này, vẫn còn chưa đầy năm tiếng kể từ lúc anh ấy chết trong vũng máu. Tất nhiên sau đó tôi cũng bị cho lên bảng đếm số, nhưng chuyện đó chẳng có gì lạ. Ferrell đã chết khi cố bảo vệ một thằng fucking lính mới. Tất cả là vì chứng đau nửa đầu của tôi tự dưng tái phát.
Tôi định thả lỏng tâm trí bằng cách nhìn chằm chằm vào Rita như mọi khi, nhưng tâm trạng u ám của tôi chắc là đã lộ ra ngoài nhiều hơn tôi nghĩ. Tất nhiên chừng đó là đủ để châm ngòi thứ không xảy ra trong bất kỳ vòng lặp nào trước đó.
Tôi dọn cái khay và đứng dậy.
Cơ thể gã nọ là một bức tường thịt chắn ngang lối. Mọi người bắt đầu tụ tập lại, háo hức chờ đánh nhau. Giờ là 1148. Nếu tôi lãng phí thời gian tại đây thì thời gian biểu của tôi sẽ bị đảo lộn hết. Có nguồn thời gian vô tận không có nghĩa là tôi có thời gian để lãng phí. Mỗi một tiếng đồng hồ tôi đánh mất là một tiếng đồng hồ tôi yếu đi, và nó sẽ ảnh hưởng tới tôi trên chiến trường.
“Mày định chạy à, thằng cứt gà?” Giọng gã vang vọng trong căn tin.
Rita quay lại và nhìn tôi. Hiển nhiên cô nàng vừa nhận ra rằng gã tân binh lúc nãy nhìn chằm chằm vào cô trong buổi tập thể hình đang ăn trong cùng căn tin. Có gì đó mách bảo tôi rằng nếu tôi đáp lại ánh mắt của cô nàng, cô ta sẽ giúp tôi y như những gì cô ta đã làm trong buổi tập thể hình –– y như cái lần cô ta giúp tôi trong trận chiến đầu tiên. Rita không phải là kiểu người quay lưng lại khi thấy có người gặp rắc rối. Nhìn một phát là biết ngay cô nàng rất giàu lòng nhân ái. Tôi tự hỏi cô ta sẽ diễn màn kịch gì đây. Có thể cô nàng sẽ bắt đầu nói về món trà xanh để khiến gã này bình tĩnh lại. Tôi bật cười khi nghĩ tới chuyện đó.
“Có gì đáng cười sao?”
Oops. “Không liên quan gì tới mày.”
Tôi rời mắt khỏi Rita. Gã Keiji Kiriya đứng trong căn tin ngày hôm nay không còn là gã lính mới đơn thuần nữa. Ngoại hình của tôi có lẽ vẫn vậy, nhưng bên trong tôi đã được tôi luyện sau bảy mươi chín trận đấu. Tôi có thể tự giải quyết vấn đề riêng của mình. Tôi đã mắc nợ Rita trong buổi tập thể hình và còn nữa, tuy rằng gián tiếp nhưng nhờ bắt chước cách nói chuyện của cô nàng mà tôi mới có được một cái rìu chiến thừa của cô ta. Tôi không muốn khiến cô ta dính líu tới tôi lần thứ ba chỉ để cho xong buổi ăn trưa.
“Mày đùa bố mày à?” Hắn ta không định cho qua chuyện này.
“Tao xin lỗi, nhưng tao không có thời gian để dây dưa với mày.”
“Giữa hai chân mày có cái gì vậy? Một cặp bóng bàn à?”
“Tao không bao giờ mở bao ra để xem. Mày có à?”
“Đ** mẹ mày!”
“Đủ rồi!” Một giọng cáu gắt vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã giữa chúng tôi. Đó không phải là Rita.
Vị cứu tinh là người không ai ngờ tới. Tôi quay lại để nhìn cô gái với làn da màu đồng đứng bên cạnh bàn. Bộ ngực buộc tạp dề in trắng trợn trong mắt tôi với góc tới 60 độ tuyệt hảo. Cô nàng đứng giữa chúng tôi và vẫn đang gắp một con tôm chiên còn đang bốc hơi bằng cặp đũa cả. Đó là Rachel Kisaragi.
“Tôi không muốn có đánh nhau ở đây. Đây là phòng ăn, không phải là sàn quyền anh.”
“Chỉ muốn dạy dỗ tên lính mới này vài phẩm chất tốt đẹp thôi mà.”
“Được rồi, trường học kết thúc ở đây.”
“Này, cô là người phàn nàn về chuyện trông hắn thảm thiết thế nào khi ăn thức ăn của cô mà.”
“Kể cả vậy.”
Rachel nhìn tôi. Cô nàng không chút oán giận khi tôi làm đổ cái xe khoai của cô ấy, nên vì việc này mà cô ấy giận thì chứng tỏ tôi đã gây ấn tượng mạnh rồi. Một phần chắc là vì cô ấy muốn gây xấu hổ cho bất cứ ai quen biết với Jin Yonabaru, được coi là người ồn ào nhất trong căn cứ. Tôi không trách cô ấy. Tôi từng vướng vào vụ đổ khoai tây, và giờ là vào vụ này. Hậu quả này là trách nhiệm của tôi.
Trong cái căn cứ như cái hoang mạc này, một người phụ nữ như Rachel chắc chắn sẽ hấp dẫn được một hai gã, nhưng tôi chưa từng nhận ra cô ấy nổi tiếng tới mức nào. Gã này vẫn chưa lao vào đánh tôi, một người khác đội. Hắn đang cố thể hiện.
“Ổn rồi. Đáng lẽ tôi không nên nói gì.” Rachel quay lại nhìn gã quái vật khổng lồ và dùng tay giấu sau lưng xua tôi đi. “Đây. Ăn con tôm này. Miễn phí đấy.”
“Để cho lũ chim cánh cụt đi.”
Rachel cau mày.
“Thằng dòi bọ này có định nói gì để bào chữa nữa không?” Thằng đó vung bàn tay to và núng nính thịt qua vai Rachel và tung một cú đấm.
Tôi phản ứng theo bản năng. Nhiều tháng trong Chiến giáp đã luyện cho tôi phải luôn đứng vững trên mặt đất. Chân phải xoay theo chiều kim đồng hồ, chân trái thì ngược chiều kim đồng hồ, khiến người tôi nghiêng sang một bên. Tôi gạt cánh tay hắn ra bằng tay trái và dơ khay đồ ăn trưa bên tay phải lên để tránh làm rơi đĩa, trọng tâm vẫn không dời khỏi giữa cơ thể. Rachel làm rớt con tôm chiên của cô nàng. Tôi túm lấy nó trước khi nó kịp có màn nhào lộn trên không và tiếp đuôi xuống đất.
Cú gạt tay đã khiến thằng đó mất cân bằng. Hắn lỡ đà bước tới hai bước, rồi bước thứ ba, sau đó ngã xuống chỗ đồ ăn trưa của một người lính ngồi trước gã. Thức ăn và đĩa bay ra và tan nát một cách ngoạn mục. Tôi đứng dậy, chỉnh cân cái khay bằng một tay.
“Cô làm rớt này.” Tôi đưa Rachel con tôm chiên. Những người chung quanh ào ào vỗ tay.
“Chó má!” Gã kia đã đứng dậy, nắm đấm bay thẳng về phía tôi. Hắn rất cứng đầu. Tôi mất vài tích tắc để tính xem nên né cú đấm của hắn, phản đòn hay quay lưng và quăn đít chạy.
Từ kinh nghiệm bản thân thì thấy, một người đàn ông được huấn luyện để lái Chiến giáp cũng được coi là có số má, nhưng nó chẳng là gì so với những gì Mimic có thể làm. Cú đấm của gã thất bại này đủ để gây đau, nhưng đừng hòng gây ra vết thương nào, trừ khi hắn cực kỳ may mắn. Tôi quan sát từng cân lực lượng hắn dồn vào cú đấm. Nắm đấm kia bay sát tới chóp mũi. Hắn ta quên mất động tác chân của mình, lộ ra một sơ hở. Tôi không nắm bắt lấy nó.
Tao vốn đã có thể giết mày đấy.
Hắn ta hồi phục sau cú đấm trượt, hơi thở phì phò từ mũi. Hắn bắt đầu nhảy nhảy như một gã quyền anh. “Thôi né tránh và đánh nhau như một thằng đàn ông đi, bitch!”
Vẫn chưa đủ à?
Khoảng cách giữa trình độ và kĩ năng giữa chúng tôi còn sâu hơn cả Vực Mariana, nhưng nó vẫn chưa đủ sâu để ngăn mấy con thiêu thân. Thằng khốn đáng thương.
Hắn ta tung một cú móc trái. Tôi bước lùi lại nửa bước.
Whoosh.
Lại một cú đấm khác. Tôi lùi lại. Tôi đã có hai cơ hội giết hắn ta rồi. Giờ đây là cơ hội thứ ba. Và giờ là thứ tư. Hắn để lộ nhiều sơ hở quá, đếm không hết. Tôi có thể cho hắn đo ván đến mười lần trong chỉ một phút. May cho hắn là công việc của tôi không phải là gửi một tay lính chiến giáp khỏe mạnh tới trạm xá, dù họ có mất bình tĩnh thế nào đi nữa. Công việc của tôi là gửi Mimic tới nơi dành riêng cho chúng trong Địa ngục.
Mỗi một cú đấm hắn ta tung ra và trượt, đám đông lại òa lên.
“Coi nào, mày vẫn chưa khiến hắn ta mảy may trầy xước!”
“Đừng có nhảy nhót và đón lấy một đòn đi!”
“Đấm hắn! Đấm hắn! Đấm hắn!”
“Để ý cửa, đừng để ai phá ngang vụ này! Tao đặt mười đô cho tay to con!” Ngay lập tức theo sau, “Hai mươi cho gã gầy!” Này, đó là tôi mà! Tôi tự nghĩ trong đầu khi né tiếp một cú đấm khác. Rồi ai đó bỗng hét lên, “Tôm chiên của tôi đâu? Tôi làm mất con tôm chiên rồi!”
Đám đông càng điên cuồng, hắn ta càng dồn sức vào cú đấm, và chúng lại càng dễ né.
Ferrell có một câu nói: “Chia nhỏ mỗi giây.” Lần đầu tiên tôi nghẹ được, tôi không tài nào hiểu được ý nghĩa của nó. Một giây là một giây. Làm sao mà kéo dãn hay chia nhỏ nó được.
Nhưng hóa ra bạn có thể chia một đơn vị thời gian thành nhiều phần nhỏ hơn. Nếu bạn bật một công tắc đằng trong óc lên, bạn có thể quan sát một giây trôi qua ra sao cứ như những khung hình trong một bộ phim ấy. Một khi bạn đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong mười khung hình tiếp theo, bạn có cả đống cách để xoay chuyển tình thế theo hướng có lợi cho bạn. Cái này thuộc cấp độ tiềm thức. Trong trận chiến, bạn không thể tin tưởng vào ai không biết làm thế nào để chia nhỏ thời gian.
Né đòn tấn công của hắn thì dễ. Nhưng tôi không muốn gây ra thêm sự kiện không cần thiết nào khác ngoài cái này. Tôi đã vướng phải cả đống rắc rối để bắt kịp thời gian biểu, nhưng nếu tôi cứ tiếp tục thế này thì đội #17 sẽ nhanh chóng tới được căn tin. Tôi cần phải kết thúc cái trò tiêu khiển này trước khi họ tới.
Tôi quyết định rằng ăn một cú đấm của hắn sẽ lãng phí ít thời gian nhất. Cái tôi không tính tới là Rachel lại tới và cố cản hắn ta. Cô nàng chỉnh sửa quỹ đạo của nắm đấm của hắn ta vừa đủ để thay đổi điểm rơi vốn là trên má xuống dưới cằm. Một cảm giác nóng cháy truyền từ răng và leo tới tận sống mũi. Những cái đĩa trên khay nhảy múa trên không trung. Và Rita, vẫn ở mép rìa phạm vi quan sát của tôi, đứng dậy rời khỏi căn tin. Tôi sẽ coi cơn đau này là một bài học cho lần tới. Tôi mất ý thức và chìm sâu vào giấc ngủ...
* * *
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một cái giường do vài cái ghế xếp lại. Có cái gì đó ướt ướt đang ở trên trán tôi –– một cái khăn tay con gái. Hương cam nhàn nhạt lan tỏa trong không trung.
“Anh tỉnh chưa?”
Tôi đang ở trong bếp. Bên trên tôi là một cái máy thông gió công nghiệp đang kêu vo ve, hút hơi ẩm từ căn phòng đi. Gần đó, một chất lỏng màu xanh ô liu đang sắp sửa sôi trong một cái chảo khổng lồ như cái vạc mà những người thổ dân ăn thịt người hay dùng để luộc chín từ đầu tới chân mấy nhà thám hiểm đi lạc, ngoại trừ việc nó to hơn một chút. Thực đơn của tuần tới treo trên tường. Bên trên cái thực đơn viết tay là một cái đầu của một gã đàn ông cắt từ một tấm poster.
Sau khi nhìn hàm răng trắng bóng của hắn ta trong một khoảnh khắc tưởng như vĩnh hằng, tôi cuối cùng cũng nhớ ra. Đó là đầu của gã vận động viên thể hình từ tấm poster trong doanh trại của chúng tôi. Tôi tự hỏi làm thế nào mà hắn ta có thể lưu lạc từ doanh trại của mấy gã đực rựa tới bức tường mới, nơi hắn ta có thể dành cả ngày mỉm cười đầy ranh mãnh trước những cô gái làm việc trong nhà bếp.
Rachel đang gọt khoai tây, vứt từng đoạn vỏ xoắn ốc vào một cái thùng rác ngoại cỡ phải xấp xỉ kích thước của cái chảo. Đó cũng làm những củ khoai tây đã rơi như mưa trên đầu tôi trong vòng lặp thứ tư. Tôi đã ăn món khoai tây nghiền chết tiệt kia bảy mươi chín lần rồi. Trong bếp không còn người nào khác ngoài Rachel. Cô ấy hẳn phải tự mình phục vụ hết đồ ăn cho chúng tôi.
Đứng dậy, tôi cắn không vài cái để kiểm tra hàm của mình. Cú đấm kia có vẻ đã tới đúng chỗ. Mọi thứ không đến mức quá tệ như tôi dự tính. Rachel nhìn thấy tôi.
“Xin lỗi. Thực ra anh ta không phải người xấu đâu.”
“Tôi biết.”
Cô nàng mỉm cười. “Anh trưởng thành hơn vẻ bề ngoài đấy.”
“Dù sao vẫn chưa đủ trưởng thành để tránh né rắc rối,” tôi nhún vai và trả lời.
Người ta thường bốc đồng trước ngày ra trận.
Và những gã kia luôn tìm một cơ hội để thể hiện mình trong một trận đánh trước một người như Rachel. Mọi chuyện như được ông trời sắp đặt hòng chống lại tôi, mặc dù tôi khẳng định rằng cái bộ mặt của tôi chẳng liên quan gì ở đây hết.
“Anh là người theo chủ nghĩa hòa bình à? Anh có thể đánh trả mà.”
“Tôi muốn để dành nó cho chiến trường.”
“Ra vậy.”
“Là sao?”
“Ra vậy nên anh mới nương tay. Rõ ràng anh đánh nhau tốt hơn.” Ánh mắt của Rachel chĩa xuống tôi đầy ngụ ý. Là một cô gái, cô nàng khá là cao. Căn cứ Tuyến Flower xây xong được ba năm rồi. Nếu cô ấy tới đây ngay sau khi nhận được giấy phép nhà dinh dưỡng học, vậy tức là cô nàng phải hơn tôi ít nhất bốn tuổi. Nhưng trông chả giống vậy tí nào. Và không phải là cô ấy cố tình khiến mình trông trẻ ra đâu nhé. Màu da đồng rực rỡ cùng nụ cười ấm áp đều rất tự nhiên. Cô ấy làm tôi nhớ tới cô thủ thư tôi từng yêu hồi cấp ba. Nụ cười y như vậy đã đánh cắp trái tim tôi và đưa tôi tới làm việc ngoài giờ tại thư viện trong mùa hè oi bức năm đó.
“Cuộc đời của chúng ta sẽ được khắc trên đá. Giấy chỉ là nhất thời –– chúng quá dễ chỉnh sửa.” Những suy nghĩ như vậy thường xuyên xuất hiện trong tôi gần đây.
“Câu này nghe lạ đấy.”
“Có lẽ vậy.”
“Anh có bạn gái chưa?”
Tôi nhìn cô ấy. Đôi mắt xanh lá cây. “Chưa.”
“Tối nay tôi rảnh đấy.” Rồi cô ấy vội vàng thêm vào, “Đừng hiểu nhầm. Không phải ai tôi cũng nói vậy đâu.”
Chuyện đó thì tôi thừa biết. Cô ấy đá bay Yonabaru ngay tắp lự. Suốt một tuần tôi phải rửa tai nghe hết lời phàn nàn này tới lời phàn nàn khác về cô nàng nóng bỏng nhất với cặp đùi bị khóa lại với nhau bằng cái ổ khóa to nhất. “Thời nay mà còn chuyện đó thì thật là buồn cười,” anh ta bảo tôi. Và tôi có cảm giác đó không phải là sự đối xử bất công đâu, chỉ bởi vì đó là Yonabaru thôi.
“Mấy giờ rồi?” Tôi vẫn còn thời gian biểu phải tiếp tục.
“Gần ba giờ. Anh ngất xỉu tận ba tiếng rồi.”
1500. Tôi đáng ra phải đang luyện tập với Ferrell. Tôi phải sửa chữa những gì đã làm trong vòng lặp trước –– bước di chuyển đã giết chết Ferrell và trung úy. Họ đã chết để bảo vệ tôi bởi vì tôi cứ thích khoe mẽ kĩ thuật của mình trên chiến trường. Trong đầu tôi vẫn còn ám ảnh bởi tấm ảnh gia đình cháy xém tung bay trong gió được Ferrell đặt trang trí bên trong chiến Chiến giáp của anh ta. Tấm ảnh mà anh ấy đang cười dưới mặt trời Brazil rực rỡ, vây quanh bởi các anh chị em cứ day dứt trong tôi mãi không nguôi.
Tôi không sở hữu bất kì tài năng kiệt xuất gì khiến tôi nổi bật hơn những người khác. Tôi chỉ là một người lính. Có những chuyện tôi có thể làm, và những chuyện tôi không thể. Nếu tôi tập luyện nghiêm chỉnh thì tôi có thể biến một vài chuyện tôi không thể làm thành chuyện có thể. Tôi sẽ không để sự tự tin thái quá của bản thân giết chết những người đã bảo vệ tôi nữa.
Nếu trong hoàn cảnh khác thì tôi đã chấp nhận lời mời của cô ấy.
“Xin lỗi, nhưng tôi không phải là người mà cô cần.”
Tôi quay lưng lại và bắt đầu chạy tới sân huấn luyện, nơi Trung Sĩ Ferrell đang chờ, anh ấy vẫn còn ướt đẫm mồ hôi và được bơm đầy adrenaline.
“Asshole!”
Tôi chạy một mạch không dừng lại.