Dịch giả: Maththunder
Vòng lặp #158:
Tôi cuối cùng cũng đã làm chủ cây rìu chiến làm từ volfram các bua. Tôi có thể bổ đôi bộ xương trong của một con Mimic chỉ nhờ một cú xoay cổ tay.
Để hạ gục kẻ địch mềm dẻo, loài người phát minh ra lưỡi đao có thể rung với tần số cao, khoan phản lực có thể bắn ra với vận tốc mười lăm nghìn mét trên giây, và những vũ khí cận chiến có thể phát nổ nhờ Hiệu ứng Monroe. Nhưng những vũ khí nóng hết đạn. Chúng kẹt đạn. Chúng bị hỏng. Nếu bạn cầm đao chém sai góc độ thì nó sẽ gãy. Và thế là Rita Vrataski đưa một thứ vũ khí tuy đơn giản mà hiệu quả vào, rìu.
Đó là một giải pháp rất khá. Mỗi một đơn vị động lượng sinh ra từ bộ truyền động của Chiến giáp đều được chuyển hóa trở thành lực lượng đầy tính phá hoại. Chiếc rìu có thể cong hoặc mẻ, nhưng tính hữu dụng đặc thù của thứ vũ khí đó vẫn không hề suy giảm. Trong trận chiến, những vũ khí mà bạn có thể sử dụng để đập kẻ thù vẫn đáng tin cậy hơn. Những vũ khí được mài bén nhọn như katana sẽ cắt quá sâu đến mức kẹt luôn trong cơ thể kẻ thù và bạn đừng hòng rút nó ra. Thậm chí từng có câu chuyện kể về những chiến binh tự mài cùn thanh gươm của mình bằng một hòn đá trước trận chiến hòng ngăn chuyện đó xảy ra. Chiếc rìu của Rita một lần nữa lại chứng minh rằng nó xứng đáng với thời gian bỏ ra.
Tiểu đội của tôi bò tới mũi phía bắc của Đảo Kotoiushi, Chiến giáp đặt trong Sleep mode. Còn năm phút nữa là tiểu đội trưởng sẽ ra tín hiệu bắt đầu trận chiến. Dù đã trải nghiệm không biết bao nhiêu lần nhưng đây vẫn là lúc thần kinh tôi căng lên nhất. Tôi có thể hiểu tại sao Yonabaru cứ lảm nhảm liên hồi. Ferrell cũng chỉ đành để chúng tôi chửi hắn xối xả.
“Anh bảo chú mày này, chú mày nên kiếm con hàng nào ngon ngon mà phang phịch đi. Nếu chú mày chờ tới lúc bị trói vào mấy cái Chiến giáp thì đã quá muôn rồi.”
“Ừ.”
“Wargarita điên loạn thì sao? Hai người nói chuyện trong buổi tập thể hình, đúng không? Tới đi, anh biết chú mày làm được mà.”
“Ừ.”
“Chú mày ngầu phết đấy.”
“Hử?”
“Chú mày vẫn chưa mất zin, thế mà chú mày vẫn bình tĩnh như một con điếm thối ấy. Lần đầu tiên ra trận anh mày cứ cồn cào trong ruột liên hồi.”
“Giống như bài kiểm tra xếp hạng thôi.”
“Chú mày đang nói tới cái gì vậy?”
“Anh không phải làm bài kiểm tra đấy ở trường cấp ba à?”
“Thằng em à, chú mày trông đợi anh nhớ chút gì về trường cấp ba đấy à?”
“Ừ.” Tôi cố gợi dòng suy nghĩ của Yonabaru để hắn bớt lải nhải, nhưng tâm trí tôi vẫn đang đặt tại bộ lái tự động. “Ừ.”
“Ừ cái gì? Anh thậm chí còn chưa nói gì.” Tiếng của Yonabaru xuyên qua sương mù đến tai tôi.
Tôi có cảm giác như đã đánh nhau tại chỗ này cả trăm năm rồi. Nửa năm trước tôi vẫn là một thằng nhóc tại trường cấp ba. Tôi chưa hề bỏ ra chút quan tâm nào tới trận chiến đang dần dần nhấn chìm địa cầu trong vũng máu của chính nó. Tôi sống tại một thế giới yên bình, có gia đình và bạn bè. Tôi không bao giờ tưởng tượng mình sẽ đổi lớp học và sân bóng đá để lấy chiến trường.
“Từ hôm qua chú mày cư xử kỳ quặc lắm đấy.”
“Hử?”
“Chú em, không gạt được tụi này đâu. Ý anh muốn hỏi là: cái đống kim loại mà chú mày mang theo là clgt? Và chú mày định dùng nó làm clgv? Đấu tranh đòi quyền cá nhân à? Định làm người mẫu à?”
“Để nghiền nát.”
“Nghiền nát cái gì?”
“Kẻ thù, hầu hết là vậy.”
“Nghe này, đó là nhiệm vụ của khoan phản lực. Đừng nói với anh chú mày giỏi dùng rìu hơn nhé? Có khi chúng ta nên tuyển mấy gã tiều phu vào trong tiểu đội đấy. Hi ho, hi ho!”
“So với cái rìu cỡ đó thì tiều phu nào cũng là những chú lùn mà thôi.”
“Hay đấy. Anh bố thí cho mày một like.”
Ferrell chen miệng vào. “Này, tao không biết nó học được khi nào, nhưng tao chắc trăm phần trăm là nó có thể xài thứ đó. Nhưng Kiriya, chỉ dùng nó khi chúng tiếp cận chú mày và chú mày không còn lựa chọn nào khác. Đừng lao đầu vào kẻ thù để tìm kiếm cơ hội sử dụng nó. Chiến tranh hiện đại không thể xa rời hỏa lực. Nhớ đấy.”
“Rõ.”
“Yonabaru.”
Tôi đoán trung sĩ cảm thấy anh ấy cần nhắc nhở mọi người cẩn thận.
“Dạ?”
“Cứ... làm như chú mày mọi khi là được.”
“What the hell, Trung sĩ? Keiji được một lời động viên còn em được câu đó à? Tâm hồn đa cảm trong em cũng cần những lời động viên đầy cảm hứng mà.”
“Tao cũng sẽ động viên khẩu súng của tao vì những gì nó sắp làm được.”
“Anh biết thế gọi là gì không? Phân biệt đối xử, là phân biệt đối xử đấy!”
“Từ đấy đến nay tao luôn nghĩ, Yonabaru à,” Ferrell khẽ nói qua đường dây liên lạc. “Tao sẽ tài trợ lương hưu của mình cho người phát minh ra cách khiến mày ngậm –– chết tiệt, bắt đầu rồi! Đừng để bị bắn nổ bi đấy, mấy chú!”
Tôi nhảy vào trận chiến như một chiếc lò xo, đồng hồ Đốp le vàng lên, âm thanh quen thuộc vang vọng trong mũ bảo hiểm. Như mọi lần.
Đây rồi. Một mục tiêu.
Tôi bắn. Tôi né. Một mũi giáo sượt ngang qua đầu tôi.
“Ai ở đó đấy? Anh lao tới quá nhanh! Anh muốn tự sát à?”
Tôi lờ đi mệnh lệnh của tiểu đội trưởng. Tôi không quan tâm bạn có bao nhiêu mạng, nếu bạn nghe theo lệnh của bất kì sĩ quan nào vừa mới ra trường thì bạn cũng sẽ chết đến chán mà thôi.
Những vỏ đạn bật lên không tạo nên những âm thanh ào ào sấm nổ. Tôi gạt cát khỏi mũ bảo hiểm. Tôi nhìn Ferrell và gật đầu. Chỉ mất một tích tắc là anh ấy nhận ra ngay loạt đạn áp chế tôi vừa bắn đã chặn được cuộc tấn công của kẻ thù. Đâu đó sâu trong lòng Ferrell, bản năng đã mách bảo anh ta tay lính mới tên Keiji Kiriya, người chưa từng đặt chân lên chiến trường là người mà anh ấy có thể sử dụng. Anh ấy có thể nhìn rõ sự táo bạo trong hành động của tôi vừa rồi. Khả năng thích ứng đó đã khiến anh ấy sống sót hai mươi năm trên chiến trường.
Nói thật, Ferrell là người duy nhất trong tiểu đội mà tôi có thể dùng. Những người lính khác tối đa mới chỉ nhìn thấy hai tới ba trận chiến. Mỗi người còn sống trong quá khứ đều chưa từng bị giết. Bạn không thể học hỏi được sai lầm của mình khi chúng giết bạn. Những gã non tay không hề biết cảm giác đi trên lưỡi dao giữa sống và chết là như thế nào. Họ không biết tại lằn ranh chia cắt hai phía, nơi chất đầy xác chết mới chính là nơi dễ sống sót nhất. Nỗi sợ hãi thấm đẫm mỗi centimet trên người tôi không chút nương tay, nó rất tàn nhẫn, và nó cũng là hy vọng tốt nhất của tôi để vượt qua trận chiến này.
Đó là cách duy nhất để chiến đấu với Mimic. Tôi chẳng biết gì về các cuộc chiến khác, và nói thẳng, tôi cũng chả quan tâm. Kẻ thù của tôi là kẻ thù của nhân loại. Những cái khác không quan trọng.
Nỗi sợ hãi chưa từng rời bỏ tôi. Cơ thể tôi run rẩy trước nó. Khi tôi cảm thấy sự hiện diện của kẻ thù bên ngoài phạm vi quan sát, tôi cảm thấy gai ốc nổi dọc xương sống. Ai đã bảo tôi nỗi sợ hãi có cách để thấm vào trong cơ thể ấy nhỉ? Là tiểu đội trưởng ư? Hay là Ferrell? Có lẽ đó là những gì tôi nghe được trong lúc huấn luyện.
Nhưng kể cả khi sợ hãi gặm nhấm lấy tôi thì nó cũng vỗ về tôi, xoa dịu cho tôi. Những người lính không biết sợ hãi sau khi adrenaline tràn lên não không thể sống sót. Trong chiến tranh, sợ hãi cũng như người phụ nữ mà mẹ bạn thường bảo bạn phải cẩn thận. Bạn biết cô ấy với bạn không thể đi đến đâu, nhưng bạn không tài nào từ bỏ cô ấy. Bạn phải tìm cách chấp nhận, bởi vì cô ấy sẽ không đi đâu cả.
Đại đội #17 thuộc Tiểu đoàn #3, Trung đoàn #12, Đơn vị Bộ binh Vũ trang #301 là những con tốt thí. Nếu tiền tuyến tập kích thành công, cuộc bao vây của Mimic sẽ cuốn trôi chúng tôi như dòng nước chảy xiết chảy vào con mương cạn. Nếu nó thất bại, chúng tôi sẽ trở thành những kẻ cô đơn giữa một biển quân thù. Dù chuyện gì xảy ra thì xác suất sống sót của chúng tôi đều không đáng kể. Đội trưởng biết điều đó, và Trung sĩ Ferrell cũng vậy. Cả đại đội được ghép lại từ những người lính sống sót sau cuộc tàn sát tại Okinawa. Còn sự lựa chọn nào tốt hơn cho nhiệm vụ một đi không trở lại đây? Trong một đợt hành động điều động hai mươi lăm ngàn Chiến giáp, nếu một đại đội 146 người bị quét sạch thì nó thậm chí còn không đáng để được viết trên mẩu giấy nhớ trên bàn của mấy gã thượng cấp trong Bộ Quốc Phòng đâu. Chúng tôi là những con cừu thí mạng lấy máu của bản thân bôi trơn cho bánh xe chiến tranh.
Tất nhiên, chỉ có ba loại trận chiến: hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn, và hỗn loạn ngoài sức tưởng tượng. Giật mình chẳng có ích gì cả. Bao nhiêu là thứ hỗn độn vây quanh. Chiến giáp y như vậy. Đồng đội y như thế. Kẻ thù y như vậy. Bản thân tôi y như vậy, cơ bắp tôi vẫn thế, vẫn chưa sẵn sàng đáp ứng những gì tôi đòi hỏi và gào lên kháng nghị.
Cơ thể tôi không bao giờ thay đổi, nhưng hệ điều hành điều khiển nó đã được cải tiến toàn bộ. Tôi bắt đầu từ một tay lính mới còn non xanh, một con búp bê giấy dễ dàng bị cơn gió chiến tranh quét sạch. Tôi trở thành một người kì cựu có thể bẻ cong cuộc chiến theo ý mình. Tôi mang trên vai trách nhiệm và trở thành một cỗ máy giết chóc trong những trận chiến không hồi kết –– một cỗ máy chạy bằng máu và dây thần kinh thay vì dầu và dây điện. Một cỗ máy không bao giờ rối trí. Một cỗ máy không khóc. Một cỗ máy mang nụ cười chua chát trên môi hết ngày này qua ngày khác. Nó đọc vị được trước diễn biến trận chiến. Đôi mắt nó rà soát tìm kẻ thù tiếp theo trước cả khi nó giết xong con đầu tiên, và trong đầu nó đã nghĩ về con thứ ba. Nó không may mắn, và cũng chẳng xui xẻo. Nó vẫn thế. Nên tôi tiếp tục chiến đấu. Nếu cái này tiếp tục trong vô tận, thì tôi sẽ tiếp tục trong vô tận.
Bắn. Chạy. Đặt một chân xuống, rồi chân kia. Tiếp tục di chuyển.
Một mũi giáo xé không bay tới chỗ tôi vừa đứng 1/10 giây trước. Nó cắm sâu xuống đất trước khi nổ tung, bắn hết cả cát lẫn bùn lên không trung. Tôi nghỉ một lát. Kẻ địch không thể nhìn xuyên qua cơn mưa bùn –– tôi thì có thể. Đây rồi. Một, hai, ba. Tôi hạ gục lũ Mimic qua tấm rèm làm từ bụi.
Tôi vô tình đá phải một gã đồng đội –– kiểu đá mà bạn dùng để mở cửa ra khi cả hai tay đang bận. Tôi có một khẩu súng bên tay trái và một chiếc rìu chiến bên tay phải. May mà Chúa cho chúng ta hai tay và hai chân. Nếu chỉ có tam chi mà không phải tứ chi, tôi sẽ không thể giúp được gã quân nhân này, dù hắn là ai.
Vừa quay lại, tôi liền tung một cú chém bổ đôi một con Mimic khác. Tôi chạy tới chỗ người lính đã ngã xuống. Trên giáp hắn ta in hình một con sói đội vương miện –– là đại đội #4. Nếu họ ở đây tức là chúng tôi đã gặp phải lực lượng tập kích chủ lực. Tiền tuyến đã từ bỏ chúng tôi.
Hai vai tay lính đang run rẩy. Hắn ta đang sốc mạnh. Không biết là do tụi Mimic hay là do cú đá của tôi nữa. Hắn ta đã bị cả thế giới lãng quên. Nếu tôi để hắn ta tại đây, ba phút sau hắn ta sẽ chỉ còn là cái xác.
Tôi đặt tay lên giáp vai và thiết lập đường dây liên lạc.
“Mày nhớ bọn tao đã sỉ nhục tụi mày với tỉ số bao nhiêu trong trận đấu đó chứ?”
Hắn ta không trả lời. “Bọn mày đã thua Đại đội #17 đấy.”
“Gi...gì cơ?” Tiếng nói như được nạo vét từ cổ họng.
“Trận bóng bầu dục. Mày không nhớ à? Kết quả của trận đó còn được lưu lại trong hồ sơ nội bộ, nên tao đoán bọn tao phải thắng bọn mày bèo cũng hai chục điểm.”
Tôi nhận ra tôi đang làm gì.
“Mày biết không, buồn cười thật, tao lại đi đứng nói chuyện với mày như thế này. Này, mày có nghĩ cô ta sẽ bắt tao chịu trách nhiệm khi ăn cắp ý tưởng của cô ta không? Không biết cái này đã được cô ta đi xin cấp bằng sáng chế chưa nữa.”
“Cái gì? Mày nói cái quái gì thế?”
“Mày sẽ ổn thôi.” Hắn ta bình tĩnh lại rất nhanh –– hắn ta không phải là tay lính mới như tôi hồi đó. Tôi vỗ vào lưng hắn. “Mày nợ tao đấy, Đội #4. Tên mày là gì?”
“Kogoro Murata, và tao chả nợ mày cái qué gì sất.”
“Keiji Kiriya.”
“Thái độ thế đấy à. Tao không hẳn đã thích đâu.”
“Giống nhau thôi. Hy vọng chúng ta còn đủ vận may.”
Chúng tôi đấm tay nhau và tách ra.
Tôi vuốt mồ hôi trên trán. Tôi chạy. Tôi kéo cò. Đã một lúc lâu rồi kể từ khi cơ thể tôi kiệt sức, nhưng một góc nào đó trong tôi vẫn kiên trì gia tăng sự tỉnh táo, vốn là điều không thể trong điều kiện thường. Tâm trí tôi như một cái băng chuyền, chọn những quả táo ngon khỏi những quả táo sâu –– bất kỳ mẩu thông tin nào không cần thiết để sống sót đều được tự động loại bỏ.
Tôi thấy Rita Vrataski. Cơn chấn động sau một vụ nổ báo trước sự xuất hiện của cô nàng. Một quả bom định vị laser rơi từ trên máy bay xuống, cách xa chỗ kẻ thù. Nó bọc lót khoảng cách giữa chúng tôi trong khoảng hai mươi giây, nổ tung ngay chỗ Valkyrie chỉ định.
Rita lao tới chỗ quả bom rơi xuống, nơi tràn ngập những mảnh vỡ, có sống có chết. Từ hố bom, những sinh vật kia lúc nhúc lao tới chiếc rìu chiến của cô ta.
Dù đang giữa trận chiến, nhìn chiếc Chiến giáp đỏ của Rita vẫn khuấy động gì đó trong tôi. Riêng sự tồn tại của cô ta đã thổi một luồng sức sống mới cho chiến tuyến đã tan nát của chúng tôi. Kĩ năng của cô ta quả thật là có một không hai, đây là thành quả của Đặc Công Hoa Kỳ, tạo ra một người lính vượt trội hơn hết thảy. Nhưng còn hơn thế nữa. Cô ấy thực sự là vị cứu tinh của chúng tôi.
Trên chiến trường, một cái liếc mắt từ Chiến giáp của cô ta có thể khiến những người lính thêm mười phần trăm sức mạnh, dù anh ta có kiệt quệ tới mức nào. Tôi dám cá có đầy gã sau khi nhìn thấy cô ấy liền yêu luôn, cứ như một nam một nữ nhìn nhau trên con thuyền đang chìm giữa những con sống vậy. Trên chiến trường, cái chết có thể tới bất kỳ lúc nào, nên tại sao không bất chấp hết mà yêu nhau đi? Những gã khôn ngoan đặt cho cô ta cái tên Full Metal Bitch chính là vì vậy đấy.
Tôi không nghĩ họ nói đúng. Hoặc có thể bản thân tôi đã có tình cảm gì đó với Rita Vrataski cũng nên. Với tôi thế cũng không sao. Kẹt trong chuỗi vòng lặp khỉ gió này, tôi chẳng có chút xíu hy vọng nào cho tình yêu hết. Những vòng lặp lấy đi mọi phút giây tôi dành cho người khác.
Rita đã cứu tôi một lần, từ lâu rồi. Cô ấy giúp tôi bình tĩnh lại bằng câu chuyện nhảm nhí về món trà xanh. Cô ấy bảo tôi cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi cho tới khi tôi chết. Còn mục tiêu nào tốt hơn cho mối tình đơn phương của tôi ngoài vị cứu tinh của chúng ta đây?
Hệ điều hành của cơ thể tôi tiếp tục tự động phản ứng, mặc dù tôi đang bị cảm xúc làm cho lơ đãng. Cơ thể tôi vặn vẹo. Tôi đạp một chân xuống đất. Tôi không cần phải suy nghĩ về trận chiến bày ra trước mắt. Suy nghĩ chỉ tổ vướng víu. Quyết định di chuyển theo hướng nào và như thế nào là những chuyện bạn làm trong luyện tập. Trong trận chiến mà bạn ngừng lại suy nghĩ thì Thần chết sẽ đứng đó chờ bạn, sẵn sàng vung chiếc lưỡi hái xuống.
Tôi tiếp tục chiến đấu.
Đã bảy mươi hai phút kể từ khi trận chiến bắt đầu. Tanaka, Maie, Ube và Nijou đều đã chết. Bốn người chết, bảy người bị thương, không ai mất tích. Nijou là người treo tấm poster cô người mẫu đồ bơi lên tường. Maie đến từ đâu đó sâu bên trong Trung Quốc. Hắn ta chả bao giờ mở miệng. Tôi không biết nhiều về hai người còn lại lắm. Tôi khắc sâu khuôn mặt của những người tôi không bảo vệ được vào trong óc. Trong vài giờ tới cơn đau của họ sẽ mất, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ. Như một cái dằm đâm sâu vào tim tôi, tôi luyện tôi cho trận chiến tiếp theo.
Hình như tiểu đội của tôi đã co cụm lại với nhau. Tôi có thể nghe tiếng dao phay xé gió ở đằng xa. Họ vẫn chưa bị bắn bay đi. Đây là vòng lặp tốt nhất cho tới nay. Đội trưởng chẳng có lời gì để nói với tay lính mới dám tự tiện quyết định mọi việc. Từ đấy đến giờ Ferrell luôn bắn vài loạt đạn để yểm trợ tôi.
Và rồi tôi thấy nó –– con Mimic tôi đã chiến đấu trong trận đấu đầu tiên khiến tôi kẹt trong cái vòng lặp chết tiệt này. Tôi bắn ba mũi khoan phản lực vào nó vào ngày hôm ấy. Tôi không biết là vì sao, nhưng tôi biết đó là nó. Khoác lớp da như xác ếch bên ngoài không khác gì những con còn lại, nhưng tại đây, sau lần thứ 157 trải qua các vòng lặp, tôi vẫn nhận ra được con Mimic đã giết tôi trong lần đầu tiên.
Nó phải chết vì tôi thích thế.
Dường như tôi biết nếu tôi có thể giết nó, tôi sẽ vượt qua được một giới hạn nào đó. Có thể nó sẽ không phá vỡ được chuỗi vòng lặp hết trận chiến này tới trận chiến khác, nhưng sẽ có gì đó thay đổi, dù là rất nhỏ. Tôi chắc chắn
Ở yên đó. Tao đang tới chỗ mày đây.
Nhân nói chuyện vượt qua giới hạn, tôi vẫn chưa đọc tiếp cuốn tiểu thuyết kì bí đó. Không hiểu vì sao tôi lại làm vậy, nhưng tôi đã làm vậy. Tôi đã dành những giờ đồng hồ quý giá cuối cùng để đọc cuốn tiểu thuyết đó. Tôi đã dừng ngay trước đoạn tay thám tử chuẩn bị tiết lộ hung thủ. Tôi đã quá tập trung vào luyện tập mà không còn để ý tới nó nữa. Có lẽ cũng đã gần một năm rồi. Có lẽ đây là lúc tôi đi đọc nốt cuốn sách đó. Nếu tôi giết con Mimic này và đạt tới cấp độ tiếp theo, tôi sẽ đọc nốt chương cuối.
Rìu chiến sẵn sàng trong tay. Mặc kệ hết thảy, tôi lao tới.
Tín hiệu truyền về từ tai nghe. Ai đó đang nói chuyện với tôi. Là phụ nữ. Đó là vị cứu tinh của chúng ta, Full Metal Bitch, Valkyrie tái thế, Wargarita Điên loạn –– Rita Vrataski.
“Này, đây là vòng lặp thứ bao nhiêu rồi?”