Tạm thời ngưng tem nha >< .. Xin lỗi, tui đang tổng hợp lại số tem mình quên. Quịt bữa giờ quá trời. :'(
- Ba à ! Sao lại cho mượn tiền khi chưa biết rõ người ta có khả năng trả hay không ?
Trở về phòng, các anh lập tức điện ngay cho các trưởng bối của mình. Namjoon nói với chất giọng nhẹ nhàng nhưng có phần trách cứ. Điện thoại mở loa ngoài cho tất cả cùng nghe. Còn về việc có người nghe lén hay bị quay trộm hay không thì không phải lo. Đơn giản vì đây là phòng cách âm, camera đã bị bọn anh đập nát lúc nào.
- Ta làm gì sai sao ? - Đầu dây bên kia đáp trả anh bằng câu trả lời khá ngây thơ.
- Sao ba lại cho Kang HyunSuk mượn tiền ?
- Có sao ?.....À nhớ rồi, ông ta có bảo sẽ trả đầy đủ mà ? Vả lại còn hứa sẽ trả nhanh nhất có thể cả tiền vay lẫn tiền lời.
- Ba tin sao ? Ông ta định hạ bệ ba với 5 bố già kia nữa a~. - Anh vò đầu, daddy anh dạo này cả tin thế không biết, rõ ràng chỉ cần nghe giọng nói của ông ta cũng đã biết là người không đàng hoàng, thậm chí còn không quen biết.
- A...Vậy nhờ con trai xử êm đẹp giùm cho lão già này, ta già rồi, không còn sức nữa. Hộc..hộc. ( giả ho :v )
Nói xong ông Kim Woohyun liền cúp máy. Namjoon anh chỉ biết thở dài, ba anh là quá lười biếng đi. Có người cha nào lại bảo con trai mình “xử êm đẹp” không chứ ? Suy cho cùng do tin tưởng tài năng cũng như khả năng của anh, ông Kim mới an tâm giao chuyện cho con trai.
- Thật là...
Căn phòng chìm vào im lặng, mấy chốc lại có thể nghe được tiếng thở dài. Ai cũng có suy nghĩ riêng, không phải vì bọn anh ngu ngốc nên không đấu lại ông ta. Chẳng qua chỉ là muốn làm cho “rực rỡ” một tý, như thế không phải sẽ tăng được độ oai phong cũng có thể lấy lại danh dự cho bảo bối của họ sao ? Muốn thắng lớn phải biết kiên nhẫn....
- À, em có điều muốn hỏi. - Cậu giơ tay lên, nhớ lại chuyện tò mò bấy lâu của mình, mở miệng, cậu nhìn một loạt cả 6.
- Cứ hỏi, bọn anh đang nghe đây. - Lười biếng ngáp dài, Tae nằm ườn trên sopha.
- Các anh với ông ta là có chuyện ? - Tuôn ra mớ thắc mắc bấy lâu, cậu vảnh tai cố gắng nghe thật đầy đủ.
Các anh trầm mặt, mắt xoẹt qua tia hận thù cùng băng lãnh.
---------Flash back-----------
- Bà ơi, xem cái này, cháu vừa hái được đó. Tặng bà.
- Cháu cũng có nữa, tặng bà.
- Cháu nữa.....
- Cháu....
6 cậu bé chừng 5 - 6 tuổi, tay cầm vài bông hoa Lavender tỏa hương dễ chịu. Chúng quấn quanh lấy chân của bà lão thoạt nhìn đã 80 mấy, khuôn mặt tuy nhiều nếp nhăn nhưng nhìn vẫn rất hiền từ. Mái tóc bà bạc trắng, tay khéo léo đan từng thước len, nét mặt bà tràn ngập hạnh phúc nhìn 6 đứa cháu.
- Ngoan nào, cứ để đó, ta sẽ nhận hết. - Bà cười phúc hậu, tay gỡ cặp kính lão xuống, mắt bà đã mờ, khi nheo còn thấy rõ nếp nhăn.
- Các cháu tặng hoa cho ta, ta cũng sẽ tặng cho các cháu. Thứ ta tặng hoàn toàn không hề đơn giản đâu nha. Các bông hoa Oải Hương các con tặng, ừ thì đẹp, ừ thì thơm, rất thu hút nhưng rồi cũng héo tàn đi theo năm tháng. Biết vậy nên ta đã thêu luôn vào các chiếc khăn choàng cổ này loại hoa các con tặng ta. Thích không ?
Bà vừa nói, vừa choàng những chiếc khăn bà vừa đan cho cháu của mình. Những chiếc khăn tuy khá đơn giản nhưng lại rất vừa mắt người nhìn. Của Seok Jin màu hồng, Yoongi màu trắng, Namjoon màu cam, Hoseok màu xanh lá cây, Jimin xanh dương và TaeHyung màu trắng pha đen.
Chúng 2 mắt sáng rực nhìn chiếc khăn. Ríu rít cám ơn bà, cười híp mắt, dường như vui lắm.
Bà của chúng rất đáng thương. Bà đã từng có một đứa con trai, hắn ta độc ác đã bỏ bà đi rất lâu, khi nói nhà bà quá nghèo, không đủ cho hắn ăn chơi. Lúc đó, bà đã khóc hết nước mắt, quỳ xuống chân người con trai mà bà đã đau đớn ròng rã suốt 9 tháng 10 ngày mang thai. Thế vậy mà hắn không thương tiếc mà hất tay bà ra, lạnh lùng bước đi khỏi cửa.
Hôm đó vô tình các anh đang đi học về và chứng kiến thấy tất cả. Sau khi con trai bà ấy đi, bà khom lưng đi chuẩn bị bữa cơm. Ở trường,Tae hậu đậu chạy nhảy thế nào mà lại té, trầy cả 1 khoảng ở đầu gối, nhưng lại mạnh mẽ mà không khóc. Bọn còn lại lo lắng nên vào nhà bà xin đỡ một tí thuốc sát trùng hoặc bông gòn.
- Bà ơi, cho cháu xin lỗi vì làm phiền, nhưng bà giúp bạn cháu được không ?
Đứa trẻ thông minh và có vẻ chững chạc nhất lên tiếng. Yoongi nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà còn vương vấn vài giọt nước mắt mà không khỏi thương xót.
Bà cười hiền hậu giúp Tae. Bọn chúng nói rằng muốn ở lại chơi với bà, bà cũng chẳng ngại ngần mà đồng ý.
- Bà ơi, sao cháu thấy có mỗi mình bà mà lại có tận 2 chén cơm ạ ?
Jimin thắc mắc nhìn xung quanh căn nhà lá xơ xác. Nơi này phải nói là rất tàn tạ, mái nhà chỗ có chỗ không, đồ đạc không đầy đủ, vách tường vì thiếu lá mà thủng hết 1 mảng lớn.
- Ta đợi con trai ta về. - Bà trông ngóng ra ngoài cửa, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc, hắn dù có tàn nhẫn thế nào thì vẫn là con của bà, là đứa con trai mà bà yêu thương nhất trên đời này, dù cho hắn đã nhẫn tâm phun ra câu nói xé nát cõi lòng bà.”bà không phải mẹ tôi“..... bà vẫn đợi hắn về ăn cơm. Biết sao được khi hắn đã là con của bà ?
- Chú lúc nãy ấy ạ ? Cháu thấy chú ấy bỏ đi rồi mà. Chú còn nói sẽ không về nữa. Bà còn đứa con khác à ? - Thắc mắc nhìn ánh mắt chờ mong đến đáng thương của bà.
- Không đâu ta chỉ có 1 đứa con trai thôi. Nó ngoan lắm, lúc nào cũng hiếu thảo với ta. - Bà vừa nói vừa gật gù. Rõ ràng ban này bà bị hắn hất hủi thế nào mà giờ đây lại ra sức bênh vực hắn như vậy.
Các anh không hiểu sao nghe như vậy lại buồn bã mà khóc sướt mướt. Sao 1 bà lão hiền hậu lại có cuộc sống đáng thương như vậy ?
Từ đó các anh bảo với các vị phụ huynh cho bà về sống chung. Ban đầu bà rất ngại, do bị thuyết phục nên bà cũng đồng ý.
Trở về với 7 bà cháu...
Cả 7 người đang ở một khu vườn tràn ngập hoa mẫu đơn. Bà chính là tự tay trồng và chăm sóc nó đến tận bây giờ. Tại sao lại là hoa mẫu đơn ? Vì.......con trai bà thích.
- Bà ơi, ru bọn cháu ngủ đi. - Jin nằm gối lên đùi bà, mắt sáng quắc nhìn bà.
- Ừm, các cháu ngủ đi. Ta hát nhé.
Và từng ngày mẹ mong, lớn khôn đâu rồi ?
Tại sao không nhớ quê hương ?
Buồn rồi buồn làm sao ? Thèm nghe tiếng khóc ban sơ.
Mai nó về áo còn sờn vai.....
Bà dứt hẳn câu hát. Chìm vào giấc ngủ cùng 6 đứa cháu nhỏ. Chỉ có điều, các anh ngủ trong khoảng 2 tiếng rồi thức. Còn bà......ngủ vĩnh viễn.....
Trút hơi thở cuối cùng, bà cười mãn nguyện, mắt rơi giọt lệ nặng nề. Bà chìm vào giấc mơ yên bình. Và tại đây, bà lại được tiếp tục cuộc sống hạnh phúc cùng đứa con trai của mình.
Các anh sau thời gian đó thì đã khóc rất nhiều. Tay cứ níu lấy tay bà không cho người khác chôn. Khung cảng tan thương làm người ta không khỏi xúc động mà rơi nước mắt. Nhưng nhìn thi thể nà lão kìa, tay bà vẫn giữ chặt 1 bông hoa mẫu đơn và 1 bó hoa oải hương các anh tặng, miệng vẫn giữ bụ cười dịu dàng như ngày nào.
Một thời gian sau đó, cũng là lúc các anh đi học, lần này họ lại chứng kiến..... Vườn hoa mẫu đơn bị đốt cháy toàn bộ trở thành một khu đất trống đang được phong tỏa để xây một tòa nhà cao lớn.
Khu vườn mà cả 6 đứa trẻ đã bão vệ hằng ngày.....
Và họ vô tình biết được, người ra lệnh phong tỏa chính là......Kang hyunSuk và cũng là......đứa con trai của bà....
-------------------
End chap 64 :). Chap này max nhảm ToT. Mà có ai khóc hông ? Nói cho tui mừng coi >.< . Tận 1500 mấy chữ đó nha