Trải qua lộ trình hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đến căn cứ Lô Thành.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy không ít người xách bao lớn bao nhỏ cúi chào đến cậy nhờ lại căn cứ Lô Thành.
Có lẽ là vì sợ mưa đen lại thình lình xuất hiện, rất nhiều người đã lấy quần áo hoặc nồi che đầu, đầu cúi thấp vẻ mặt suy sút tử khí trầm trầm, kéo bước chân nặng nề đi tới.
* Tử khí trầm trầm: hình dung bầu không khí không sôi nổi, cũng hình dung tinh thần con người sa sút, không phấn chấn.
Sắc mặt của hầu hết mọi người là tái nhợt xanh xao, nhìn là biết thiếu dinh dưỡng, ánh mắt tối tăm không ánh sáng.
Ngoại trừ đứa bé không rành thế sự đội nắp nồi nhảy nhót phát ra tiếng kêu leng keng, nhìn vừa hoạt bát vừa buồn cười, cha mẹ bên cạnh gầy gò mệt mỏi cũng mặc kệ đứa trẻ nghịch ngợm đó, vùi đầu vào một cái kiếng cất bước chết lặng đi về hướng căn cứ Lô Thành.
Bùi Chiêu Chu đến từ một quốc gia tinh tế hùng mạnh giàu có, lãnh thổ bao quát mấy thiên hà lớn, số lượng hành tinh đăng ký vượt quá chục ngàn, rất nhiều hành tinh hoang không thể cư trú còn không nằm trong đó, ngay cả bản thân Bùi Chiêu Chu cũng có mấy cái hành tinh tài nguyên riêng.
Không cần biết có phải hành tinh có giàu có hay không, ít nhất dân chúng Đế Quốc đều ấm no, tinh thần phong thái đều tích cực tiến thủ, không giống mọi người trên hành tinh nhỏ này, tang thương có thể thấy bằng mắt thường, giống như tuyệt vọng không nhìn thấy dưới tầng hắc ám bao phủ chảy xuôi giữa bọn họ.
Trong lòng Bùi Chiêu Chu cảm thấy một sự kỳ lạ khó hiểu, lại nhìn thoáng qua Tư Hoài Tây lạnh mặt nhìn chăm chú những người đi đường đó.
Dân chúng bình thường trên hành tinh này nhìn qua yếu như vậy, nhưng luôn có những người mạnh đến mức anh không thể tin được, thật là một thế giới kỳ lạ, giống như yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại, lại nguy ngập nguy cơ.
Đứng trước tường thành cao ngất, ngoài vách tường cao hai mươi tám mét rắn chắc là một lớp dao kim loại sắc bén, mỗi đầu lưỡi dao đều dài mười mấy hai mấy centimet, sắc bén làm người ta kinh hãi giật nảy.
Đây được tạo bởi dị năng giả hệ thổ và dị năng giả hệ kim để chống lại thây ma.
Tường thành rậm rạp đao nhỏ nhìn đáng sợ, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ cho mọi người ra vào.
Người ngoài đến chen chúc đến cánh cửa nhỏ kia.
Bùi Chiêu Chu từ xa nhìn, người bên ngoài nhìn tường thành lực phòng ngự mười phần, ở trong mắt thiếu tướng Đế Quốc chỉ huy tấn công vô số phòng tuyến như anh, chớp mắt đã nhìn ra rất nhiều sơ hở, nghĩ ra mười mấy loại phương án đề cao lực phòng ngực của căn cứ này.
Trí não Ngân Hồ bên người cũng phân tích nói.
【Chủ nhân, thế giới này cũng quá lạc hậu, nhìn qua như văn vật tiền sử triển lãm trong viện bảo tàng Đế Quốc, trình độ khoa học kĩ thuật lạc hậu hơn Đế Quốc ít nhất ba trăm năm, chủ nhân muốn chế tác phi thuyền để cho Tư tiên sinh rời khỏi hành tinh lạc hậu này có khi không dễ dàng như vậy, đến trình độ công nghiệp còn xa không thắng nổi Đế Quốc, cũng không biết có phải làm nghề nguội như người nguyên thủy hay không?】
* Nghề nguội/ngành nguội: một ngành gia công cơ khí mà công việc chủ yếu được làm bằng tay. Nguội có thể làm cả một sản phẩm hoặc một phần công đoạn của sản phẩm.
Bùi Chiêu Chu phủ nhận: Nơi này có thể làm ra súng ống, có cơ sở công nghiệp, còn lại để tự tôi nâng cấp là được, mối quan tâm duy nhất... Ngân Hồ, tình trạng giám sát cơ thể của tôi hôm nay thế nào?
Ngân Hồ có chút kích động đáp: 【Chủ nhân, kỳ mẫn cảm của cậu đến sớm hơn làm Ngân Hồ sợ hãi lo lắng vô cùng, nhưng xong việc trị số tình trạng có thể cậu khá lên một chút... Có một lần biên độ pheromone trong cơ thể tăng cao khoảng nhỏ, nhọc Ngân Hồ cho rằng chủ nhân cậu lại đến kỳ mẫn cảm sớm, thiếu chút nữa định đánh thức cậu, nhưng có vẻ như nó không đạt tới giá trị giới hạn kia.】
Bùi Chiêu Chu cau mày nghi ngờ: Khi nào tôi suýt chút nữa đến kỳ mẫn cảm?
Ngân Hồ: 【Mới tối hôm qua ấy, chủ nhân ngủ quá sâu, pheromone Alpha tràn ra cũng không biết, may mà có Tư tiên sinh rất tốt bụng chiếu cố cậu một đêm.】
Bùi Chiêu Chu càng thêm hoang mang, nghĩ đến tối qua làm giấc mơ kỳ kỳ quái quái, lại còn mơ thấy Tư Hoài Tây chạm vào anh, kỳ mẫn cảm xấu hổi liền bùng nổ, đó không phải là sự thật đi!
—— Meo meo đột nhiên hoảng sợ!
Bùi Chiêu Chu theo bản năng kiềm chế nội tâm kinh hoàng, tiếp tục bình tĩnh hỏi Ngân Hồ chuyện quan trọng: Thân thể tôi còn kéo dài được bao lâu?
Vốn dĩ anh không còn bao nhiêu thời gian, ở căn cứ mạt thế trình độ khoa học kĩ thuật lạc hậu càng khiến anh thêm âu lo nôn nóng.
Thân là trí não cấp bậc cao nhất tinh tế Đế Quốc, cho dù là tốc độ vận hành hay là chức năng lưu trữ tính toán đều thuộc hàng đứng đầu, trí não Ngân Hồ lại bất ngờ tạm dừng một lúc, cuối cùng phân tích một giả thiết.
【Chủ nhân, cậu không phát hiện sao? Từ lần cuối cùng cậu bùng phát kỳ mẫn cảm trước mặt Tư tiên sinh, cậu không có bị pheromone bạo động, chức năng cơ thể tan vỡ mà chết như lời bác sĩ nói, ngược lại còn hơi chuyển biến tốt đẹp, phải biết rằng ở tinh tế Đế Quốc khoa học kĩ thuật phát triển tiên tiến nhưng tính trạng của cậu vẫn luôn chuyển biến xấu, chưa từng được cải thiện bao giờ!】
【Ban đầu Ngân Hồ còn chưa chắc lắm, nhưng từ tối qua sau khi kỳ mẫn cảm của chủ nhân cậu suýt nữa bùng nổ, Ngân Hồ thời khắc chú ý đến trị số cơ thể cậu và nhận thấy có một chút chuyển biến tốt!】
Trái tim Bùi Chiêu Chu đang cổ vũ, máu huyết im lặng hồi lâu bắt đầu lưu động.
“Ngân Hồ, ý của cậu là?”
Ngân Hồ hào hứng nói: 【Không sai! Chủ nhân, cậu đến thế giới này nhất định là do ông trời xem cậu tốt như vậy, đưa cho cậu một cơ hội sống sót, Ngân Hồ nghi ngờ thế giới này có một loại từ trường hoặc là vật chất kỳ diệu có thể chữa khỏi bệnh rối loạn pheromone nan y của chủ nhân!】
【Chủ nhân, chỉ cần cậu tìm ra loại vật chất đó là gì, có khi cậu sẽ không phải chết!】
—— Có khi anh sẽ không chết?
—— Bị vận mệnh vô tình tra tấn lâu như vậy, anh gần như tuyệt vọng nhận mệnh, lại đột nhiên cho anh một tia hy vọng.
Bùi Chiêu Chu cho rằng bản thân sẽ cao hứng vui sướng khi nghe trí não Ngân Hồ nói, nhưng trong lòng lại dâng lên loại tâm lý bất an, sợ hãi và mờ mịt.
Người bị số phận chơi đùa qua, đột nhiên được số phận ưu ái.
Giống như từ phản diện chuyển mình thành chính diện, khiến anh có chút kinh ngạc đến mờ mịt không dám tin.
Bùi Chiêu Chu không có kích động nhân tính hóa như trí não Ngân Hồ, ngược lại bình tĩnh sắc mặt lại, nói: Tôi đây có thể sống lâu hơn chút.
Chỉ là khi nhìn đến Tư Hoài Tây bên cạnh anh, bước chân dài không nhanh không chậm sóng vai đi cùng anh, như là nhân nhượng bệnh nhân vừa phát sốt cách đây không lâu.
Khi Bùi Chiêu Chu suy nghĩ công chuyện đột nhiên dừng lại, Tư Hoài Tây cũng không nóng nảy, ngừng lại, đôi mắt xanh biển sâu đầy quan tâm lo lắng nhìn anh.
Khoảnh khắc Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu liền đối diện đôi mắt xanh biển mát lạnh, quan tâm trong mắt làm lòng anh ấm áp, khóe miệng hơi cong lên.
Lặp lại một lần trong lòng: Vậy thì lâu một chút.
Bùi Chiêu Chu bỗng nhiên nhớ tới gì đó, do dự một chút vẫn mở miệng hỏi Tư Hoài Tây: “Tôi tối qua... có làm một số chuyện kỳ quái gì không?”
Con ngươi Tư Hoài Tây lập tức cứng lại, suýt nữa cho rằng sự tình tốt qua bại lộ, vành tai đỏ lên.
Nhưng ngẫm lại đêm qua cũng đâu phải hắn làm chuyện xấu, là Bùi Chiêu Chu chủ động trước, chỉ là hắn có ý tốt thấy Bùi Chiêu Chu buổi tối lạnh đến đáng thương, chỉ động ôm anh vào lòng... Vào lòng...
Tư Hoài Tây đột nhiên cứng đờ đến nỗi không cử động tay được, vài bước tiếp theo đều cùng tay cùng chân, may là không bị Bùi Chiêu Chu phát hiện, còn quay đầu ra vẻ lãnh túc nói: “Không có, sao tự dưng anh lại hỏi thế?”
* Lãnh túc: lạnh lùng + nghiêm túc.
Không ngờ là Tư Hoài Tây càng căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú càng lãnh túc uy nghiêm, nhìn chính khí lẫm liệt làm người kính sợ.
Bùi Chiêu Chu tức khắc nghi ngờ những gì trí não Ngân Hồ nói, tối qua anh thật sự suýt đến kỳ mẫn cảm, Tư Hoài Tây còn chiếu cố anh sao?
Bùi Chiêu Chu lắc đầu, chuyển chủ đề về lại căn cứ Lô Thành, hiện tại đây mới là nơi anh cần quan tâm, nói: “Không có gì, nơi này chính là căn cứ Lô Thành cậu nói nhỉ.”
Theo tầm mắt Bùi Chiêu Chu, Tư Hoài Tây nhìn lại một lần nơi mình sinh ra lớn lên, nơi đã trải qua vô số ngày đêm bị phá hủy rồi lại trùng kiến, trong mắt chợt lóe ý tứ phức tạp thâm trầm.
“Ừ, là ở đây.”
Bùi Chiêu Chu hỏi: “Nói này còn rất được hoan nghênh, tôi thấy rất nhiều người từ bên ngoài mạo hiểm bị thây ma tập kích đến, căn cứ này có gì đặc biệt?”
Ngoài tường thành của căn cứ Lô Thành chỉ có một cái cửa nhỏ, người đến nhờ cậy lại xếp thành hàng dài.
Bởi vì số lượng đi vào căn cứ Lô Thành mỗi ngày có hạn, ngoại trừ dị năng giả và người thường có nhiệm vụ phải ra ngoài, nói chung đều không cho tùy tiện ra vào căn cứ.
Để có thể vào căn cứ này nhanh nhất có thể, có người xếp hàng ở đây mấy ngày, cũng không sợ thây ma đến.
Hàng ngũ phía trước thỉnh thoảng phát ra tiếng ồn, có mấy tráng hán thành niên giơ tinh thạch muốn nhanh chóng lao vào căn cứ, suýt chút nữa gây ra một vụ giẫm đạp, nếu không có dị năng giả phụ trách thủ vệ, đánh mấy tráng hán làm loạn kia một trận, buộc bọn họ xếp hàng lại từ đầu, đoán chừng sẽ rất hỗn loạn.
Tư Hoài Tây cụp mắt xuống: “Chỗ đặc biệt? Có thể để người sống đi.”
Tổng dân cư căn cứ Lô Thành hơn ba trăm ngàn người, các dị năng giả cộng lại còn chưa đến mười ngàn, là căn cứ cỡ trung không lớn không nhỏ, nhưng chế độ quản lý ở căn cứ này nghiêm ngặt, nếu phát hiện dị năng giả vô cớ giết hại người thường còn có thể báo cáo cho đội giám thị, nếu dị năng giả làm ra chuyện gì quá mức ác liệt sẽ tiến hành xử phạt.
Trước mạt thế, chế độ công bằng công chính như vậy thì mọi người coi là đương nhiên
Nhưng sau mạt thế, thây ma hoàn toàn lật ngược địa vị của con người.
Trước kia mới bắt đầu vũ khí nóng còn có hiệu quả với thây ma, nhưng với sự tiến hóa của thây ma, viên đạn không thể bắn thủng lớp da cứng đờ của thây ma, về điểm này, sức lực của người thường càng không thắng nổi thây ma, hoàn toàn trở thành sơn dương chờ làm thịt.
Nếu không phải một lượng ít người thường tiến hóa thành dị năng giả, dựa vào dị năng giả để chống đỡ thây ma tập kích, bằng không con người hoàn toàn tuyệt chủng.
Do đó dị năng giả có địa vị cao thượng sau mạt thế, thậm chí có đặc quyền, toàn bộ đều do bọn họ liều sống liều chết chém giết thây ma có được.
Trong hai mươi tám năm kể từ khi mạt thế mở ra, người thường đã quen với việc địa vị của dị năng giả cao hơn mình, điều kiện cho người thường gia nhập căn cứ có một ít dị năng giả mạnh bảo vệ càng hà khắc, gia nhập liền trở thành nô lệ suốt đời của căn cứ, mất đi tự do cá nhân, cho dù căn cứ để bọn họ đi tìm chết, làm con mồi thu hút thây ma cũng không được từ chối.
Kể từ khi căn cứ Lô Thành đổi qua mấy đời thủ lĩnh, chế độ bên ngoài đã khoan dung hơn rất nhiều.
Ít nhất có thể cho phép người thường tự do gia nhập, sẽ không bị tùy tiện bắt đi chịu chết, được đảm bảo tính mạng, khi trở thành thành viên chính thức của căn cứ sẽ được cung cấp một phần lương thực nhất định mỗi ngày.
Ngay cả khi một ngày nào đó người thường và dị năng giả muốn rời khỏi căn cứ này, chỉ cần trả một ít tinh thạch để bù đắp vật tư căn cứ cung cấp cho bọn họ là được, cũng sẽ không cưỡng chế trói buộc dị năng giả ở trong một căn cứ.
Đây là chuyện tốt với người thường, cũng là chuyện tốt hiếm thấy với dị năng giả.
Làm dị năng giả nhìn có vẻ tốt hơn người thường, ngày thường dị năng giả có thể ở căn cứ hưởng thụ sự cung phụng phục vụ của người thường, không cần lao động rườm rà nhưng cũng gặp phải không ít khó khăn nguy hiểm.
Ngay khi căn cứ gặp thây ma công kích, dị năng giả đứng mũi chịu sào ở tuyến đầu chống đỡ thây ma, mà dị năng giả không phải không có xác suất bị nhiễm virus thây ma, nếu gặp phải thây ma cấp cao hơn họ, nguy cơ lây nhiễm rất cao.
Cho dù trăm cay ngàn đắng giết thây ma, lấy được tinh thạch trong não thây ma, dị năng giả hấp thu năng lượng tinh thạch thăng cấp dị năng cũng không được thiếu cảnh giác, không phải không có trường hợp tiến cấp thất bại.
Trường hợp bi thảm nhất trong đó phải kể đến thảm án của căn cứ Nam Thanh hai mươi ba năm sau mạt thế, kể từ năm mạt thế thứ hai mốt, lục tục có dị năng giả đột phá cấp chín, từ dị năng giả cấp cao biến thành dị năng giả mồi lửa, sức mạnh tổng thể của loài người tăng lên rất nhiều.
Lúc ấy căn cứ Nam Thành do vị dị năng giả hệ kim cấp chín Thạch Kinh Lược quản lý, không ít dị năng giả cấp cao đi theo ông, phó thủ lĩnh trong đó cũng là một dị năng giả cấp chín, dân cư căn cứ tổng cả dị năng giả cả người thường gần triệu người, có thể coi là một trong mười căn cứ cỡ lớn nổi tiếng và hùng mạnh hàng đầu nước Hoa.
Nhưng trong một lần tình cờ bao vây tiêu diệt thây ma, Thạch Kinh Lược cuối cùng cũng kiếm được một viên tinh thạch thây ma cấp chín khao khát đã lâu.
Lúc đó nước Hoa thậm chí các nơi trên thế giới đã có người đột phá đến cấp mười. Thạch Kinh Lược đình trệ ở cấp chín nhiều năm đương nhiên không cam lòng ở dưới, muốn đột phá đến cấp mười, vì thế ông chủ động triệu tập thuộc hạ dị năng giả, đi bao vây tiêu diệt thây ma cấp cao để thu được tinh thạch kim loại thích hợp.
Rất khó tìm tinh thạch thây ma phù hợp, Thạch Kinh Lược chịu tra tấn dày vò rất nhiều lần mới tìm được một viên tinh thạch kim cấp chín, vốn tưởng là chuyện tốt, không ngờ lại xảy ra tai nạn.
Thạch Kinh Lược đột phá lên cấp mười, nhưng ông ta thành thây ma cấp mười.
Quá trình đột phá phát sinh dị biến, Thạch Kinh Lược biến thành thây ma, mất đi nhân tính, tắm máu triệu người trong căn cứ, toàn bộ nhóm dị năng giả không thể ngăn được Thạch Kinh Lược đột phá cấp mười thực lực tăng vọt gấp bội, bị ông ta giết ngược lại, đào não và tinh thạch bên trong ăn mất.
Cuối cùng căn cứ mấy triệu dân cư, chỉ có vài ngàn người trốn thoát.
Đây là thảm án của căn cứ Nam Thanh, tạo thành thương vong tổn thất không lường trong lịch sử nước Hoa, mà đầu sỏ gây tội —— Thạch Kinh Lược sau khi biến thành thây ma vẫn cứ chiếm cứ căn cứ Nam Thanh, trong căn cứ không biết có mấy chục ngàn thây ma ngày đêm lang thang, không ai dám tới gần, trở thành nơi cấm kỵ.
Từ sau đó, căn cứ thủ đô nước Hoa —— căn cứ Hoa Thành, nơi quy tụ các thủ lĩnh, dị năng giả mạnh mẽ nhất, vô số nhà khoa học đứng đầu và sức mạnh công nghệ quân sự của nước Hoa, tuyên bố một luật không thể làm trái.
[Một khi dị năng giả cấp cao đột phá đến cấp chín, buộc phải đến căn cứ Hoa Thành tiếp nhận sự chỉ đạo của cường giả mồi lửa dị năng giả.]
Tư Hoài Tây đột nhiên cau mày căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm một hướng, móc trong túi một cái chìa khóa, tốc độ nhanh chóng nhét vào trong tay Bùi Chiêu Chu, nói: “Chìa khóa cho anh, có thể vào nơi ở của tôi trong căn cứ, chờ qua thời gian quan sát một ngày thì tới tìm tôi.”
Bùi Chiêu Chu không hiểu sao bị nhét chìa khóa vào, có phần không kịp phản ứng, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao cậu lại đưa chìa khóa nhà cậu cho tôi?”
Bóng dáng Tư Hoài Tây nhảy lên, trong nháy mắt đứng ở trên tường thành cao hai mươi tám mét, chỉ để lại mấy lời bị gió thổi tan.
“Tôi đi đây, giữ chìa khóa cho tốt.”
Bùi Chiêu Chu bị khả năng bật nhảy kinh người kia dọa sợ tới đôi mắt hổ phách vàng sững sờ hồi lâu, nhìn chăm chú bóng lưng Tư Hoài Tây biến mất trên bầu trời cao hơn tường thành.
Hậu tri hậu giác.
Đột nhiên có tiếng la kinh hoàng truyền đến trong đám đông.
Nhưng dường như âm thanh không phát ra từ ngoài tường thành, mà là bên trong...
Cũng chính là bên trong căn cứ.
Thành viên phụ trách giám sát lối vào căn cứ như nhận được tin tức gì, để xoa dịu mộ người bồn chồn nói: “Có một con rắn thây ma đã lên vào căn cứ, hiện tại đã bị dị năng giả mạnh mẽ của căn cứ đánh gục, xin các vị an tâm!”
Mọi người lần lượt bình tĩnh trở lại, còn cao hứng thảo luận việc dị năng giả của căn cứ Lô Thành có thể giải quyết thú thây ma nhanh như vậy, thực lực khẳng định rất mạnh
Khuôn mặt vô hồn ban đầu hiện lên vui tươi sáng rọi đầy sức sống, kẻ mạnh trong căn cứ càng nhiều, an toàn của bọn họ càng được đảm bảo.
Bùi Chiêu Chu lại nhạy cảm ngửi được mùi máu tanh trong không khí, ánh mắt tức khắc tối tăm, nắm chặt chìa khóa trong tay.
======
Tác giả có lời muốn nói: Khôi phục cập nhật.