“Hôm nay vất vả rồi.” Adrian nói.
Tuy chỉ một câu đơn giản vậy nhưng Dương Quý vẫn cảm nhận được ý cảm ơn của anh. Đối phương có lẽ thật sự không giỏi ăn nói mà chính cậu cũng vậy, “Không có gì. Có thể giúp anh tôi vui lắm.” Câu trả lời của cậu lễ phép đúng mực, thật mong bản thân là người khéo ăn khéo nói.
Cậu thậm chí còn đề nghị mấy ngày tới sẽ tới giúp tiếp nhưng bị Adrian từ chối, “Cậu còn công việc ở nông trường mà, như vậy sẽ mệt lắm.”
Dương Quý do dự không biết là anh không muốn mình qua hay là đang lo mình bận không tiện qua. Nhưng rồi cậu quyết định theo ý muốn mình, nói: “Không mệt đâu. Gần đây đã rảnh hơn rồi, nếu không hôm nay cũng không thể dành nửa ngày để qua đây. Anh yên tâm, sẽ không làm lỡ công việc ở nông trường. Mà dù tôi không tới kịp để vắt sửa thì cũng có thể nấu cơm này.”
Adrian mím môi, ngước mặt lên nhìn cậu, “Cậu giúp tôi nhiều vậy, tôi nên đền đáp thế nào mới phải.....”
Dương Quý suýt nữa bị miếng bánh mì trong miệng làm cho nghẹn. Nếu không phải vẻ mặt anh rất nghiêm túc, cậu còn tưởng người trước mặt đang tán tỉnh mình. Nếu đúng như ý muốn trong lòng cậu, đương nhiên là đem người tới đền đáp rồi!
“Khụ khụ. Không phải anh hẹn dạy tôi võ tự vệ sao, coi như đây là học phí trả trước của tôi đi!” Thốt ra được lý do chính đang như vậy, Dương Quý cũng muốn thả một “like” cho mình.
Ăn xong vốn Dương Quý muốn rửa bát nhưng bị Adrian đuổi khỏi bếp, kêu cậu vô phòng khách xem TV còn anh sẽ dọn dẹp.
Dương Quý mông ngồi ở sofa nhưng lòng lại chộn rộn. Cuối cùng cậu vẫn lén lút dựa vào tường, lôi điện thoại ra chụp lại cảnh Adrian rửa bát.
Cậu biết bộ dạng mình giờ rất hèn mọn, nhưng vì tấm ảnh này thì tất cả đều dáng.
Dương Quý có tật giật mình nên không dám chụp nhiều, cũng sợ nhỡ anh qua lại một cái thì thật xấu hổ. Cậu nháy lấy ba, bốn tấm xong lại lén lúc mò về sofa, ngồi thưởng thức từng tấm ảnh.
Xóa hai tấm vì căng thẳng nên chụp bị rung, còn hai tấm rõ nét. Tấm cúi đầu rửa bát chụp được toàn thân, vừa hay lộ rõ dáng người vô cùng hoàn hảo của đối phương, đặc biệt là vòng eo mảnh buộc dây tạp dề kia! Dương Quý hâm mộ cái sợi kia muốn chết đi được!
Lúc trước Adrian tắm xong có đổi sang một cái quần vải rộng, nhưng kể cả vậy thì đường mông cong mẩy của anh vẫn khiến người khác không kiềm chế được mà ảo tưởng về độ săn chắc của nó. Dương Quý lắc lắc đầu, tay vuốt vuốt màn hình. Ảnh này quyến rũ quá đi thôi, cậu sợ mình không nhịn được mà nhào vô mất.
Tấm còn lại chụp được nửa người, lúc anh đang vươn tay mở cửa tủ. Tay áo cộc căn bản không che được cơ bắp cuồn cuộn phần bả vài. Dù chỉ nhìn thấy ót với cánh tay nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận thấy được sự cường tráng và mạnh mẽ của anh. Muốn được anh ôm vào lòng quá đi!
“Dương? Cậu đang xem gì đấy?”
“Hả.......” Dương Quý theo phản xạ úp điện thoại xuống ghế, nhìn Adrian đang tiến lại, “À, tôi...... tôi đang xem lịch. Sang tuần Yaren tổ chức lễ cưới, anh có đi không?” Vừa nói vừa lén lút đẩy điện thoại vào trong.
Adrian gật đầu, sau đó bảo đưa Dương Quý về nhà ông Green.
Đêm đó, Dương Quý ôm điện thoại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Leng keng, leng keng.....”
Trong mơ màng cậu chợt nghe thấy tiếng gì đó. Cảm giác ướt ướt bên má làm cậu giật mình mở mắt.
Trên đầu cậu là một con cừu đang thè lưỡi, tiếng kêu leng keng vừa rồi là từ chuông trên cổ nó phát ra. Dương Quý trước khi nó kịp lè lưỡi chạm vào mặt mình liền vội nghiêng đầu, lại nghe thấy tiếng leng keng. Lúc này cậu mới nhận ra cổ mình cũng có một cái chuông, không khác cái trên cổ con cừu bên cạnh, tiếng kêu còn vang hơn.
Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang bị bầy cừu vây quanh. Chúng cứ luân phiên kêu ‘baa baa’. Bỗng, một bóng người xuất hiện ở giữa. Dương Quý ngẩng đầu lên, là Adrian đeo tạp dề đen.
Nói chính xác là Adrian cả người trần truồng chỉ có chiếc tạp dề đen quen thuộc kia che thân. Một Adrian vô cùng quyến rũ làm Dương Quý ngây ngất. Tuy chỗ cậu muốn coi nhất đã bị che mất, “Ai, Adrian. Sao anh lại ở đây.....” Thực ra Dương Quý cũng không biết rốt cục mình muốn nói gì. Cậu ngẩn ngơ nhìn anh qua bế mình lên.
Chẳng đợi cậu tận hưởng cảm giác da thịt cọ sát thì anh đã đặt cậu lên một tấm thảm lông cừu. Bên cạnh tấm thảm có một cái xô, Dương Quý thấy quen quen, nghĩ kỹ lại thì không phải là cái xô vắt sữa cừu đó sao!
Adr, Adrian tính coi cậu như cừu mẹ?! Nhưng cậu không, không có sữa mà.... Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu bị hành động kế tiếp của đối phương cắt đứt, vì Adrian đã trực tiếp thẳng tay tụt quần Dương Quý!
dương v*t vốn mềm oặt dưới ánh nhìn chăm chú của Adrian dần dần ngóc đầu, đứng thẳng tưng. Dương Quý xấu hổ muốn lấy tay che nhưng bị đối phương giữ lại.
“Dương à, anh muốn sữa của em.” Giọng Adrian khàn khàn. Tay còn lại trực tiếp chạm vào người cậu. Bàn tay còn ươn ướt, dính đầy sữa cừu vừa vắt.
Giây phút bị nắm lấy cả người Dương Quý căng cứng, “A ~ Không, tôi không phải cừu. Ưm ~” Cậu không dám thừa nhận cảm giác thực thoải mái. Cậu muốn giãy ra nhưng không cách nào có thể thoát ra khỏi bàn tay anh. Thậm chí càng giãy dụa, cơ thế cậu càng ngập trong khoái cảm.
Chiếc chuông ở cổ kêu leng keng hấp dẫn ánh mắt Adrian. Anh đưa mắt nhìn lên ngực cậu. Lúc này Dương Quý mới nhận thấy chiếc áo ba lỗ trên người đã không còn che hai đầu ngực nữa. Giờ chúng đang dựng đứng, bày ra trước mắt Adrian.
Adrian lại không làm gì cả. Anh chỉ tiếp tục xoa nắn thân dưới cậu, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đầu ngực cậu. Ánh mắt anh làm Dương Quý có ảo giác ngực mình thật sự bắt đầu vừa căng vừa trướng, xuất hiện một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Dương Quý sao có thể chống cự được một Adrian như lúc này. Cậu từ bỏ chút chống cự cho có kia rồi nhắm mắt, rất nhanh đã bắn ra trong tay anh. Chỉ thấy Adrian thè lưỡi liếm chất dịch trắng nhầy trên tay, có chút bất mãn, “Ít quá.”
Anh nhìn Dương Quý cả người đỏ bừng nói vậy, xong tách hai chân đang co quắp của cậu ra, vén tạp dề lên.
Cả người Dương Quý run lên. Não cậu bỗng bừng tỉnh, mở to hai mắt, trước mắt là bức tường cũ kỹ. Trời sàng rồi.
Dương Quý ướt đẫm mồ hồi rời giường. Cậu cả người ê ẩm phát hiện quần lót mình cũng ướt rồi, dương v*t cứng nhô lên lớp quần thành một túp lều nhỏ. Cậu mệt mỏi xoa mặt. Hóa ra mình đã thèm muốn đến mức này rồi?
Nhảy vào phòng tắm tắm rửa một cái, Dương Quý thay quần áo sạch, đem giặt chiếc quần lót bị bẩn xong mới xuống tầng làm bữa sáng.
Hai ngày cuối tuần cậu vẫn tiếp tục tới giúp Adrian nhưng không có hành động gì khác. Cậu sợ mình không kiềm chế được mà lại ảo tưởng, sau đấy cơ thể có phản ứng bị Adrian bắt được thì không chỉ đơn giản là mất mặt thôi đâu.
Cứ yên ổn vậy tới Thứ Tư. Dương Quý theo hẹn tới dự lễ cưới của Yaren.